Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết - Chương 7: Nhường Người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết


Chương 7: Nhường Người


“Này, Trác Hàn Minh, ngươi không bày tỏ thái độ gì sao?” Không thấy hảo bằng hữu của mình an ủi câu nào, Tần Lăng liền bĩu môi ngẩng đầu.

Cái tên này chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính cách quá mức nhạt nhẽo. Mỗi lần ra ngoài du ngoạn cũng chỉ thuần túy là góp mặt cho đủ số. Phảng phất là không có thứ gì có thể khiến hắn nảy sinh hứng thú được.

Đương nhiên, có thể làm bạn tốt với Tần thánh đế, cùng hắn bình khởi bình tọa, thì đối phương hiển nhiên cũng không phải ai khác, chính là Bạch Đế – Trác Hàn Minh.

Tôn xưng của hắn mặc dù ngắn gọn đơn giản, nhưng bản thân hắn lại là người thống trị Tiên giới, là Tiên Đế hàng thật giá thật.

Trác Hàn Minh là một nam tử niên kỷ không lớn, thường vận một bộ kỳ lân trường bào trắng tinh. Tóc đen dùng ngọc quan vấn cao trên đỉnh đầu, gương mặt góc cạnh kiên nghị, chính khí lẫm nhiên.

Mặc dù thân phận cao quý, ngoại hình khí độ lại càng bất phàm, nhưng buồn cười chính là, bài danh của Trác Hàn Minh ở trên ‘Bảng xếp hạng tình nhân trong mộng của tu sĩ tam giới’ lại vô cùng thấp.

Lý do? Bởi vì hắn quá nghiêm túc, quá chính khí, ngay cả việc đại nghĩa diệt thân đều có thể không chớp mắt làm ra được. Thì liệu có bao nhiêu người có thể chấp nhận một vị đạo lữ như vậy?

Lúc này, Tần Lăng mới phát hiện Trác Hàn Minh thế mà đang thất thần. Ánh mắt phiêu hốt nhìn chằm chằm vào một góc dưới quảng trường.

Theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, thì nơi đó vừa vặn chính là vị trí đoàn người của Ma giới đang nối đuôi nhau rời đi.

Trong lòng dâng lên hiếu kỳ, Tần Lăng chỉ vừa mới há miệng, định lên tiếng truy hỏi. Thì bạch ảnh của Trác Hàn Minh liền đã nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện trên quảng trường.

Tần Lăng :…………………

Uầy, ít nhiều cũng phải báo trước một tiếng chứ!

—————————

Lúc này, Trầm Ô đang ẫm Lam Nhược Vũ đi về phía lối vào dưới ánh mắt hâm mộ của vô số người.

Được hắn ôm, đầu óc của Lam Nhược Vũ đã sớm trống rỗng, mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng rúc vào trong lòng hắn.

Ma vương đại nhân thế mà lại đích thân bế nàng!

Trầm Ô là ai? Chính là lang quân đứng đầu trong tưởng tượng của tu sĩ tam giới a.

Không chỉ dung mạo tuấn mỹ, thực lực mạnh mẽ, thân phận kinh nhân, mà ngay cả tính cách cũng rất hiểu phong tình. Lam Nhược Vũ hiển nhiên cũng là một trong số những tiểu mê muội của hắn.

Nay lang quân trong mộng lại đang ôm chính mình, Lam Nhược Vũ nếu không vui thì mới là lạ đâu.

Thậm chí ngay cả cảm giác khuất nhục khi bị đem đi làm vật đấu giá cũng đã sớm biến mất tâm.

Nếu để Trầm Ngân biết được suy nghĩ của nàng lúc này, y nhất định sẽ khinh thường mà phỉ nhổ một tiếng, hào quang nam chính quả nhiên là danh bất hư truyền a.

Trong khi Lam Nhược Vũ vẫn còn mải mê suy nghĩ, thì nam nhân cao lớn đang ôm lấy nàng bỗng dưng lại dừng lại cước bộ. Âm thanh hữu lực của hắn cũng theo đó cất lên :”Bạch Đế vì sao lại chặn trước đường đi của bổn vương?”

Bạch Đế?

Nghe thấy cái tên này, Lam Nhược Vũ liền từ trong lòng ngực của Trầm Ô đưa mắt nhìn ra.

Nếu nói khí chất cùng dung mạo của Trầm Ô thuộc dạng tà tứ, ma mị, như ma thần dưới đáy thâm uyên, thì Trác Hàn Minh khỏa khỏa chính là thiên ngoại tiên nhân. Đối lập vô cùng rõ rệt.

Một giây kinh hồng vừa thoáng qua, Lam Nhược Vũ rất nhanh liền đã thu hồi tầm mắt. Bởi vì so với Trác Hàn Minh, nàng rõ ràng lại càng ái mộ Trầm Ô hơn.

“Hy Tà, không biết ngươi có thể bỏ thứ yêu thích, nhường một người cho ta, có được hay không?” Không chút e ngại nhìn thẳng vào Trầm Ô, Trác Hàn Minh liền không nhanh không chậm mở lời.

Nghe vậy, Trầm Ô liền nhướng mày, theo bản năng nhìn xuống mỹ nhân đang nằm trong vòng tay của mình.

Hắn ta đây là muốn cùng hắn tranh giành Lam Nhược Vũ sao?

Có lẽ là thật lâu không thấy Trầm Ô trả lời, Trác Hàn Minh liền bất động thanh sắc bổ sung điều kiện :”Chỉ cần đem người nhường lại cho ta, có yêu cầu gì, ngươi cứ việc đề ra, ta sẽ tìm cách thực hiện.”

“Ồ?” Kinh ngạc nhướng mày, Trầm Ô liền hứng thú cười cười :”Không ngờ đường đường là Bạch Đế cũng có ngày động lòng trước mỹ nhân a.”

“Nhưng có điều, bổn vương cũng không phải là người bá đạo không nói lý lẽ. Còn phải hỏi ý kiến của mỹ nhân trước đã.”

Lời kế tiếp của Trầm Ô chính là nói với Lam Nhược Vũ đang ngây ngẩn cả người kia :”Bạch Đế xem trọng nàng, nàng có muốn theo hắn quay về Tiên giới hay không?”

Nghe hắn dò hỏi, gần như trong tích tắc, Lam Nhược Vũ liền làm ra phản ứng. Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, một bộ dáng không muốn rời xa, giọng điệu cũng tràn ngập nùng tình mật ý.

“Ta không muốn. Ta muốn ở cùng với Vương thượng.”

“Bạch Đế, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, không phải là ta không muốn đưa người. Có điều mỹ nhân đều đã nói như vậy, ta nghĩ Bạch Đế cũng sẽ không cưỡng cầu đi?”

Mặc dù nghe như đang thương lượng với Trác Hàn Minh, nhưng sự đắc ý trong giọng nói của Trầm Ô vẫn là không che giấu được.

Lời này của Trầm Ô vừa dứt, mày kiếm của Trác Hàn Minh liền cau chặt. Dưới ánh mắt sửng sốt của đám người, hắn lại bỗng lắc đầu, tường thuật :”Người ta muốn không phải nàng.”

“Mà là y.” Theo tầm mắt của Trác Hàn Minh, người mà hắn nói tới cũng không phải ai khác. Chính là Trầm Ngân đang yên lặng đứng xem cuộc vui kia!

Vô duyên vô cớ bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Trầm Ngân cũng không khỏi ngơ ngác trong giây lát.

Có cảm giác như : Ta là ai? Đây là đâu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN