Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi
Chương 15
Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Xếp hàng đợi 5 phút đồng hồ, rốt cuộc đến phiên Cố Khê lấy cơm, qua ô cửa kính cô nhìn những miếng thịt màu vàng cánh gián mà nuốt nước miếng, cuối cùng chỉ gọi một đĩa cà tím, một đĩa rau xanh, tổng cộng mất có 3 đồng.
Sở Dục Tân bưng suất ăn chờ Hạ Hữu Nam, lại nhìn suất ăn của Cố Khê, “Cố Khê, cậu giảm cân sao, chỉ ăn rau không ăn thịt?”
Cố Khê lắc đầu, “Không phải.”
có hơn 700 đồng, nhưng có thể đây là số tiền để chi tiêu trong một hai tháng của cô. Thức ăn mỗi ngày, sáng trưa chiều, cô muốn tận lực khống chế trong 10 đồng, thịt thi thoảng ăn cũng được.
____
Nhận thấy lễ khai mạc hội thể thao của trường còn hơn hai tuần là bắt đầu và thời gian luyện tập hạn chế, chủ nhiệm lớp Vương Quế Phương quyết định dùng tiết thể dục thứ ba để luyện tập.
Các tiết thể dục khác cũng dùng làm thời gian luyện tập, trên sân chỗ nào có bóng râm đều được lấy làm nơi tập luyện.
Hôm nay chủ yếu xác định vị trí mỗi người, Ngô Văn Hân và Trương Vân Hải phụ trách điều chỉnh vị trí.
Người giữ bảng lớp Hạ Hữu Nam đứng ở đằng trước, nữ thần Olympic Đường Tiểu Dĩnh xếp thứ hai, theo sau là bốn bạn học, những người còn lại xếp thành bốn hàng.
Sau khi vị trí của các học sinh được cố định, họ có thể di chuyển tự do. 15 nữ sinh và 24 nam sinh còn lại, muốn xếp thành 4 hàng hoàn chỉnh còn cần điều chỉnh vị trí.
Thời tiết tháng 10 có chút nóng, một nhóm người được đứng dưới gốc cây, lúc đầu còn thấy mát mẻ, đứng lâu bắt đầu chậm rãi tiết ra mồ hôi.
Cố Khê cảm thấy hơi đau bụng, cô đã xuyên vào trong sách gần một tháng, còn chưa trải qua kỳ sinh lý, lúc này đau bụng, mười phần thì tám chín phần là đau bụng kinh.
Trương Vân Hải và Ngô Văn Hân còn đang điều chỉnh vị trí, bọn họ đều không thể đi lại.
Nhìn thời gian, còn cách giờ tan học hai mươi phút. Cô giơ tay, nói với Ngô Văn Hân muốn đi vệ sinh rồi chạy về phòng học. Còn may, cô lần trước đi siêu thị cố ý mua chút băng vệ sinh dự phòng cất vào ba lô.
Trong phòng học trống không, Cố Khê từ trên bục giảng đi qua, liếc mắt liền thấy một cái ba lô nằm trên lối đi bên cạnh vị trí của Đường Tiểu Dĩnh.
Cố Khê đi qua, đem chiếc ba lô nhặt lên, ba lô không kéo khóa, ví cũng rơi ra. Cô đem ví bỏ vào trong ba lô, kéo khóa lại.
Lúc này, một người từ cửa đi vào, Cố Khê ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Hữu Nam.
Cố Khê đem ba lô Đường Tiểu Dĩnh đặt trên ghế, nhìn Hạ Hữu Nam, hỏi: “Tại sao cậu đã trở lại rồi?”
“Những điều chỉnh về sau không cần đến tôi.”
Cố Khê ngẫm lại cũng thấy đúng, anh phụ trách giữ bảng lớp, căn bản không cần tham dự việc điều chỉnh đội ngũ lúc sau.
Hạ Hữu Nam trở về vị trí ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, cắm tai nghe lên bắt đầu nghe nhạc và đọc sách.
Anh đọc rất nhiều sách, từ tiểu thuyết nổi tiếng thế giới đến khoa học viễn tưởng, lại đến tiểu sử những doanh nhân nổi tiếng, mỗi tuần đều đọc những cuốn khác nhau. Có thể nói, số lượng sách đọc được một năm hẳn là rất nhiều.
Cố Khê đi đến vị trí ngồi xuống, hạ hai vai sờ đến băng vệ sinh nằm trong ngăn kéo cá nhân, hiện tại lớp chỉ có cô và Hạ Hữu Nam, cô có điểm lúng túng, nghĩ làm thế nào lấy được băng vệ sinh mà không bị anh phát hiện.
Cố Khê nghiêng đầu một chút, cách một chồng sách cao như vậy, anh hẳn sẽ không chú ý. Cô từ cặp lấy băng vệ sinh ra, nhét vào túi quần, lại đóng lại ngăn kéo, phát hiện khăn giấy đã không còn, chỉ còn cái túi rỗng.
Cô lại tìm trong ngăn kéo của Khương Linh, cũng không thấy.
Cố Khê bối rối, vì cái gì cố tình ngay lúc này khăn giấy lại không có.
Cô không thể không xoay đầu, thẹn thùng mà nhìn Hạ Hữu Nam, “Cái kia, cậu có khăn giấy không?”
Hạ Hữu Nam thấy cô nói chuyện, từ ngăn kéo lấy ra một túi khăn giấy lau mặt, đặt ở chồng sách trên bàn.
Cố Khê mở túi ra, từ bên trong lấy ra hai tờ khăn giấy lau mặt, “Cảm ơn.”
Cô nhét giấy vào túi quần, muốn từ cửa sau đi tới nhà vệ sinh, thời điểm đi ngang qua bàn Hạ Hữu Nam, tay nhỏ bị bàn tay khác nắm lấy.
Cố Khê ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn tay vừa vặn bao lấy tay cô, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, ngoại trừ Hạ Hữu Nam còn có ai vào đây, “Làm sao vậy?”
Hạ Hữu Nam buông lỏng tay ra, ánh mắt hướng xuống mặt đất, “Rơi đồ kìa.”
Cố Khê cúi đầu, nháy mắt mặt đỏ ửng, trên mặt đất đúng là băng vệ sinh cô đã nhét vào túi, nó rớt ra từ khi nào vậy?
Cô vội vàng khom lưng nhét vào trong túi, lỗ tai hồng hồng chạy tới nhà vệ sinh.
Hạ Hữu Nam dựa trên ghế, tầm mắt dừng trên sách vở, một ý cười từ khóe môi chậm rãi gợi lên.
Sau khi Cố Khê đi vệ sinh, lập tức xuống lầu, chạy đến điểm tập trung lớp. Đội ngũ đang xếp nghiêm chỉnh, Cố Khê đi qua, Ngô Văn Hân xếp cô đứng ở giữa hàng 1.
Chụp lại vị trí sau tiết học, Trương Vân Hải gân cổ kêu lên: “Mọi người nhớ rõ vị trí của mình, lần luyện tập tiếp theo chúng ta sẽ xếp theo vị trí này!”
Sau khi tan học, từng người một trở về phòng học.
Đàm Mỹ Thanh kéo cánh tay Đường Tiểu Dĩnh, “Tiểu Dĩnh, tớ đã xem quần áo của cậu trên Taobao, chọn một vài món đồ hợp phong cách và đặt chúng vào mục yêu thích, đến lúc đó cậu cũng tới xem đi.”
Đường Tiểu Dĩnh gật đầu nói được, lại hỏi: “Vậy cần mua sao?”
“Mua thì quá đắt, thuê đi, một tuần trước đại hội thể thao tớ sẽ giúp cậu đem quần áo thuê trở về.” Đàm Mỹ Thanh hỏi: “Ngoài ra, cậu có giày trắng không?”
“Giày tớ có thể tự mua.” Đường Tiểu Dĩnh tưởng tượng chính mình đi giày cao gót trắng, mặc váy lụa trắng phiêu dật, cùng Hạ Hữu Nam mặc áo sơ mi trắng quần tây đen ở cùng một chỗ, giống như kết hôn, không khỏi cười ngây ngô.
Đàm Mỹ Thanh hỏi: “Tiểu Dĩnh, cậu cười cái gì?”
Đường Tiểu Dĩnh lấy lại tinh thần, “A, không có gì.”
Cố Khê trở lại phòng học, trong lòng còn đang nghĩ một màn xấu hổ băng vệ sinh rơi trên mặt đất bị Hạ Hữu Nam nhìn thấy. Anh là nam sinh, khả năng căn bản không biết đó là thứ gì đi.
Có lẽ…….
Hạ Hữu Nam đứng ở bên cửa sổ, tay để trong túi quần, tai đeo tai nghe trắng, đôi mắt nhìn hàng cây thông ngoài cửa sổ.
Cố Khê còn chưa đi đến chỗ ngồi, Hạ Hữu Nam nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt cô, ngay sau đó lại rời đi.
Cố Khê cúi đầu đi đến vị trí ngồi xuống.
“Hữu Nam!” Là thanh âm Đường Tiểu Dĩnh, cô ấy cầm di động lại đây, quấn lấy Hạ Hữu Nam, “Tớ muốn lựa chọn quần áo cho đại hội thể thao, cậu giúp tớ cho ý kiến được không?”
“Không”
“Đừng, chỉ cần liếc một cái, xem một cái, cậu cảm thấy cái nào ổn là được.”
Hạ Hữu Nam không chịu nổi sự ầm ĩ, xoay người đi ngồi xuống ghế, Đường Tiểu Dĩnh vẫn kiên trì, “Cậu hãy nhìn xem, trong bốn bộ này, cậu thích bộ nào nhất?”
Hạ Hữu Nam có chút không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói: “Có thể đừng làm phiền tôi không?”
Cố Khê ngồi ở phía trước nghe thấy thế, cảm thấy lạnh một chút, cô thật bội phục nghị lực của nữ chính, nếu chính mình bị đối đãi lạnh lùng như thế, phỏng chừng đã sớm từ bỏ.
Trên mặt Đường Tiểu Dĩnh hiện lên vài phần ủy khuất, thanh âm hạ xuống một chút: “Tớ chỉ muốn cho cậu xem quần áo đẹp thôi mà.”
“Tôi không muốn xem.”
Đường Tiểu Dĩnh cắn môi: “Tớ tự chọn một mình vậy.”
Sau tiết thể dục còn một tiết nữa, sau khi tan học chính là thời gian nghỉ trưa.
Khương Linh cùng Cố Khê đi đến nhà ăn, nhìn xung quanh không có người quen, nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy Đường Tiểu Dĩnh có phần quá đáng, luôn quấn lấy Hạ Hữu Nam, bạn ấy chẳng lẽ không nhìn ra Hữu Nam kỳ thật thấy phiền sao?”
Cố Khê nói: “Nói không chừng Hạ Hữu Nam cũng thích bạn ấy đấy.”
Khương Linh không thể tưởng tượng được, “Tớ cảm thấy khả năng không lớn đâu, Hữu Nam không giống sẽ thích con gái như vậy.”
Cố Khê cười cười, trong hiện thực nam sinh cao lãnh giống Hạ Hữu Nam khả năng sẽ không thích nữ sinh ngây ngốc, nhưng đây là tiểu thuyết “Những năm đó tôi theo đuổi học bá”, dựa theo cốt truyện, nam chính cuối cùng nhất định sẽ yêu nữ chính.
____
Trước tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, thanh âm Đường Tiểu Dĩnh cơ hồ toàn lớp có thể nghe thấy, “Làm sao bây giờ, tớ không thấy hoa tai bà tặng!”
Hứa Uyển Uyển hỏi: “Cậu cất ở đâu, như thế nào lại không thấy?”
Đường Tiểu Dĩnh ôm ba lô, lo lắng khóc, “Tớ đặt trong ba lô, nhưng vừa nãy tìm thế nào cũng không thấy.”
Vài bạn học vây quanh, “Tiểu Dĩnh, hay là cậu nhớ nhầm, để ở chỗ khác?”
“Không có khả năng, tớ ngày thường nếu mang đi nhất định sẽ cất trong ba lô.” Hốc mắt Đường Tiểu Dĩnh hồng hồng, “Chiếc hoa tai kia rất quan trọng, là đồ vật duy nhất bà để lại cho tớ.”
“Để chúng tớ giúp cậu tìm.”
Cố Khê nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, hình như là một phân cảnh trong “Những năm đó tôi theo đuổi học bá”.
Cô cẩn thận hồi tưởng lại một chút, lướt qua cốt truyện một lần, nữ chính Đường Tiểu Dĩnh hẳn là đã mang đi học thể dục, sau đó bị rơi trên bờ cát, nữ phụ Cố Khê cố ý dùng chân dẫm lên, làm hoa tai ngọc ngập trong đống cát. Tiết tự học buổi tối Đường Tiểu Dĩnh trộm đi tìm, Hạ Hữu Nam cũng trợ giúp, cuối cùng tìm được.
Thời điểm học thể dục buổi sáng, Cố Khê cũng không phát hiện Đường Tiểu Dĩnh làm rớt hoa tai, càng không có ý dẫm vùi trong đống cát, vậy nói cách khác, hoa tai vẫn ở trên bờ cát.
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Đường Tiểu Dĩnh, Cố Khê cảm thấy cần thiết nhắc nhở cô một chút, cô đứng dậy đi qua, nói: “Tiểu Dĩnh, cậu nhớ lại xem, có phải lúc học thể dục cậu mang đi, sau đó rớt ở chỗ nào đó.”
Đường Tiểu Dĩnh nghĩ một lúc, “Đúng là hôm nay tớ có mang theo trong tiết thể dục.”
Cố Khê nói: “Nếu không đi đến bãi cát sân thể dục tìm xem, có khi lại ở đấy.”
Đường Tiểu Dĩnh gật đầu, “Đợi lát nữa tiết tự học tớ đi tìm.”
“Ừm.” Cố Khê nói xong, liền trở về chỗ ngồi, cảm giác mình đã làm một chuyện tốt.
Nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam, không biết anh có giống trong tiểu thuyết viết đi tìm giúp Đường Tiểu Dĩnh hay không.
Kỳ thật, trong tiểu thuyết, Hạ Hữu Nam quen Đường Tiểu Dĩnh vào lớp 10, bắt đầu từ lớp 11, biểu hiện của Hạ Hữu Nam với Đường Tiểu Dĩnh thực đặc biệt. Nhưng căn cứ theo quan sát của Cố Khê, tựa hồ mặt ngoài Hạ Hữu Nam đối xử với Đường Tiểu Dĩnh vẫn rất lạnh nhạt, không biết nội tâm có phải hay không thực quan tâm.
Tác giả có lời muốn nói: Đã ai gặp tình huống ngại ngùng như nu9 chưa
📣 Nhấn bình chọn để ủng hộ editor nhaaa 😙😙
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!