Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
Chương 6
Ngày hôm sau, trên diễn đàn của trường học ghi một cái tiêu đề<Thực hư việc nữ thần yêu sớm bị cho hấp thụ ánh sáng? >
Bỗng nhiên hot lên, chễm chệ đứng ở đầu bảng, mới mấy giờ mà đã có hơn ngàn bình luận.
Click mở vào không có bất luận cái gì văn tự miêu tả, chỉ có một trương ảnh chụp mờ ảo.
Mặc dù không thấy rõ mặt, những cũng đủ làm mọi người suy đoán ra thiếu nữ trong ảnh chụp là ai, tiêu đề đã sớm chỉ ra, ai cũng đều biết chỉ có Trình nghiên bởi vì mỹ mạo thoát tục cùng cá tính giống như nữ thần mà bị các nam sinh theo đuổi mê luyến.
Bên ngoài nhìn vào có vẻ các nữ sinh không có địch ý gì với Trình Nghiên, nhưng lại ngầm ghen ghét cô. Mà không chỉ nữ sinh, mà còn có các nam sinh thích nhưng không chiếm được cũng cảm thấy khó chịu.
Cho nên, những tài khoản nặc danh bình luận trên diễn đàn trở nên chướng khí mù mịt, ác ý cơ hồ muốn “bay” ra khỏi cái màn hình.
“Có người nhìn như là thanh thuần lắm, nhưng sinh hoạt cá nhân không biết bao nhiêu hỗn loạn đâu”
“Trên đường to cư nhiên cùng con trai thân mật như vậy, thật là thói đời ngày sau a”
“Cô ta ngày thường ở trường học suốt ngày câu dẫn nam sinh, còn giả vờ vẻ mặt vô tội, ghét nhất loại người như vậy..”
* * *
“Vậy là.. tôi bị từ chối không phải bởi vì cậu ấy không muốn hẹn hò, mà là vì cái thằng con trai kia?”
“Trời má, tôi cũng bị từ chối, cho nên.. cái tên kia rốt cuộc là ai?”
Trình Nghiên vừa đến trường học đã bị Lâm San Hô cho biết sự tình trên diễn đàn, chờ cô xem xong, Lâm San Hô mặt đầy lo lắng hỏi:
– Nghiên Nghiên, người này thật là cậu sao? Nam sinh cõng cậu là ai vậy a, cậu có bạn trai cư nhiên cũng không nói cho bạn bè một tiếng?
Trình Nghiên nhàn nhạt mà nhìn Lâm San Hô một cái.
Lâm San Hô bị nhìn đến có chút không được tự nhiên “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Trình Nghiên không nói chuyện.
Trong truyện gốc cũng phát sinh chuyện như vậy, bất quá thời điểm sớm hơn một tí, ảnh chụp thân mật của bạch nguyệt quang và nam chủ cũng bị Lâm San Hô truyền lên diễn đàn, nhưng bức ảnh kia là Thích Trạch lộ mặt, cho nên từ ngày đó trở đi hắn liền bị toàn giáo cô lập, đối địch, trở thành đối tượng bị kinh nhục, thi đại học xong nam chính liền khôi phục thân phận là con của vợ cả thiếu gia Trình gia, những người đó còn phải tự mình tới cửa xin lỗi..
Loại tình tiết này cũng không cần thiết phải duy trì, cho nên cô đã tận lực tránh đi cốt truyện, không nghĩ tới vẫn là bị Lâm San Hô bắt được.
Vậy cô phải làm như thế nào mới thay đổi được vận mệnh Thích Trạch bị khinh nhục?
– Tiểu Nghiên
Thanh âm tức giận từ xa vọng tới. Cô quay đầu, liền thấy biểu tình khuôn mặt vừa nôn nóng vừa phẫn nộ của Vệ Dương.
Hắn đi đến trước mặt cô, cảm giác áp lực, đôi tay chống ở bàn học, nhìn xuống cô:
– Anh biết người trong ảnh chụp là em! Em hôm qua dụ anh đi xa chính là để gặp hắn? Em có biết hay không anh đợi em đến mấy giờ? Tên con trai kia là ai?
Trình Nghiên bình tĩnh mà nói “Anh đem sách của tôi đè nhăn”
“Nói cho anh!” Tựa hồ bị biểu tình của cô chọc giận, Vệ Dương thanh âm rất cao “Hắn là ai?”
Lớp học bị một tiếng “rống” của hắn liền trở nên anh tĩnh, thở cũng không dám to, sợ bị giáo bá “giận chó đánh mèo”.
Trình Nghiên vẫn bộ dáng gợn sóng bất kinh (ý chỉ bình tĩnh, không run sợ) “Cùng anh không quan hệ”
Các bạn học cơ hồ không dám nhìn tới sắc mặt của Vệ Dương, Trình Nghiên này hoàn toàn là đang “chơi với sóng thần” a
Ai biết tiểu bá vương này có hay không điên liên liền nữ sinh hắn thích cũng đánh đâu?
Vệ Dương không muốn đánh người, hắn chỉ dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Trình Nghiên, giống như bị tức giận đến một câu cũng không nói lên người.
Ở cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ.
– Có thể làm tiểu thiếu gia bảo bối của Vệ gia tức giận thành như vậy cũng chỉ có Nghiên Nghiên a.
Trong lớp có tiếng nữ sinh kích động kinh hô “Hội trưởng cư nhiên cũng tới rồi!”
Trình Nghiên nhìn về phía nam sinh ở cửa, hắn ăn mặc đồng phục theo quy củ, liền nút thắt cũng cài đến chỉnh tề, thân hình thon dài, khuân mặt tuấn dật, khoé môi mỉm cười ưu nhã.
Lại là một kẻ ái mộ cường đại (mạnh mẽ, có thế lực) nguyên chủ-Tần Tu, là hội trưởng hội học sinh trong trường, lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, có tiền, ôn nhu, liền gia thế cũng ngang bằng Trình gia, hắn như vậy không là nhân vật pháo hôi giống bạch nguyệt quang, tương hai hắn sẽ là thâm tình nam phụ yên lặng chờ đợi nữ chính.
Hắn đi vào cùng với mấy nam nữ trong hội học sinh, một đám đều là tuấn nam mỹ nữ, tràn ngập một cổ học sinh suất sắc khí chất, phi thường đẹp mắt.
Vê Dương “Cho nên.. cậu là đến tìm xui xẻo?”
Tần Tu cười thong dong:
– Cũng không sai.
Hắn đứng ở trước bàn của Trình Nghiên, đới với cô cười, liền quay đầu nhìn Lâm San Hô bên cạnh cô:
– Bạn Lâm, phiền bạn đi theo chúng tôi một chuyến.
Lâm San Hô hoảng loạn nói “Tại sao tôi lại phải cùng các cậu đi?”
Tần Tu nói:
– Chuyện mà cậu đã làm yêu cầu tôi phải nhắc nhở sao? Ảnh trên diễn đàn là cậu đăng đi? Cậu không biết tự ý mò mẫm chuyện đời tư của người khác là điều cấm kị trong nội quy trường học sao?
Các bạn trong lớp kinh ngạc nhìn về phía Lâm San Hô, cô ta không phải là bạn bè của Trình Nghiên sao, cư nhiên lại dám làm loại chuyện này, đây là lá gan quá phì (to gan) hay vẫn là điên rôi?
Vệ Dương nhìn Lâm San hô ánh mắt lạnh lùng.
Trình Nghiên biểu tình bình tĩnh.
Lâm San Hô trong lòng lại là hoảng sợ, đặc biệt là ánh mắt Vệ Dương nhìn cô thực không chịu nổi, cô không nhịn được lớn tiếng nói:
– Là tôi làm thì như thế nào? Tôi không phải bại lộ chuyện riêng tư của cô ta, tôi chỉ là tố giác cho trường học thấy sai lầm của cô ta! Các cậu không có lý do gì mà dẫn tôi đi, tôi không có làm sai!
Tần Tu nhẹ nhàng cười, ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) mà nói
– Nếu như.. là tôi và cậu ấy đều phạm sai lầm đâu? Như vậy..
Hắn khoé môi mỉm cười ôn nhu, trong mắt lại có chút lạnh lùng:
– Tôi có phải hay không có lý do rồi?
Lời này nói ra tới, mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Trường học không đồng ý yêu sớm, không phải là cấm. Huống chi đây là công tử Tần gia muốn cùng Trình Nghiên yêu đương, chính là dù hiệu trưởng thấy cũng phải vờ như không nhìn thấy gì.
Lâm San Hô khiếp sợ mà nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch.
Cô tiêu rồi!
– Không, cậu gạt tôi!
“Nghiên Nghiên, tôi nói có đúng hay không?” Tần Tu cười nhìn về phía Trình Nghiên, còn hơi cúi người để sát vào tai của cô, nhìn góc khác giống như hai người đang hôn nhau.
Vệ Dương nhìn đến đôi mắt đỏ tươi, tay nắm chặt.
Tại đây mọi người cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Chỉ có Trình Nghiên nghe thấy hắn nói bên tai của cô “Tôi quên mình vì người giúp các cậu như vậy, Nghiên Nghiên phải cảm ơn tôi như thế nào a?”
Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn, hắn biết, hắn tất cả đều biết.
Nếu cô phủ nhận, hắn có phải hay không sẽ đem Thích Trạch nói ra?
– Cậu..
Trình Nghiên đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên thấy Vệ Dương giơ tay đấm Tần Tu.
Tần Tu bắt được tay của hắn, cười khẽ “Đánh hội trưởng Hội học sinh, để tôi nghĩ xem cậu sẽ phải chịu hậu quả gì nha!”
Sẽ bị.. mời phụ huynh, viết kiểm điểm, đứng trước mặt mọi người nói xin lỗi?
Vệ Dương sắc mặt thay đổi liên tục, cuỗi cùng vẫn hạ tay xuống, đầu ngập lửa giận mà không có chỗ phát tiết, lưu lại một câu “Tôi sẽ không thua cậu” rồi đi.
Lâm San Hô cũng bị người của hội học sinh mang đi.
(Còn nữa)
18/07/21
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!