Cậu vốn nghĩ mình ra vào thư phòng sẽ gặp Thẩm Sơ Hành thường xuyên hơn, kết quả đã mấy ngày rồi cậu chưa gặp hắn một lần.
Bệnh tình của Thẩm Sơ Hành vừa đỡ hơn tí thì hắn đã bắt đầu bận rộn, ngày hôm sau hai người cùng đi thăm mẹ Thẩm, cùng nhau ăn hai bữa cơm, rồi sau đó mấy ngày nữa, hai người rõ là đang ở cùng một biệt thự, nhưng Vân Ngạn chỉ gặp Thẩm Sơ Hành có vài lần.
Thỉnh thoảng có người đến tìm Thẩm Sơ Hành, bọn họ trò chuyện trong phòng khách tầng một, không ai biết sau khi cánh cửa đóng lại đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vân Ngạn vẫn cảm thấy bầu không khí căng thẳng và trầm thấp.
Ngày thường thái độ của Thẩm Sơ Hành đối với mẹ Thẩm rất lạnh nhạt, thậm chí có lúc còn có vẻ cao ngạo, mà sau sự kiện kia, Vân Ngạn mới thật sự cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Sơ Hành dành cho mẹ Thẩm, còn Vương Trừng khiến bà bị thương, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
Buổi sáng ngày thứ ba, có hai cảnh sát đến biệt thự để ghi chép về vụ nổ súng ở nghĩa trang, Vân Ngạn đương nhiên rất hợp tác, nhưng trong lòng lại nghĩ, không ngờ cảnh sát thế giới này vẫn rất hữu dụng… Hoàn toàn không giống tình tiết trong nguyên tác, hở một chút là đưa vào phòng tối.
Theo cậu thấy, trong nguyên tác Du Lãng muốn dùng vũ lực với vai chính thụ, sau này xuất hiện thêm tên điên Thẩm Sơ Hành, toàn là những tên tội phạm tâm thần không bình thường.
Nhưng sau khi cậu xuyên qua, ấn tượng của cậu đối với Thẩm Sơ Hành thay đổi rất lớn, về phần Du Lãng… bây giờ trong lòng cậu hắn ta vẫn là tên thần kinh.
Nghĩ đến đây, cậu bỗng nhiên có chút lo lắng cho vai chính thụ Diệp Lạc.
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác có đề cập đến việc Du Lãng định dùng vũ lực với Diệp Lạc, trùng hợp lúc đó nhận được tin nhắn của “Vân Ngạn” rằng cậu muốn đào hôn, lúc này hắn ta mới buông tha cho Diệp Lạc… Mà hiện tại, cậu tự cứu mình khỏi Du Lãng, không biết có sinh ra hiệu ứng cánh bướm nào hay không, cậu sợ sẽ mang đến tai họa cho Diệp Lạc – người đáng lẽ sẽ có kết cục có hậu.
Nghĩ đến đây, vân Ngạn đột nhiên cảm thấy bất an, cậu vội vàng tìm kiếm tình hình hiện tại của Diệp Lạc.
…Vẫn còn ổn, mọi thứ vẫn bình thường.
Một ngày trước Diệp Lạc còn có buổi phát sóng trực tiếp, trong buổi phát sóng, hắn cười rất nhẹ, trạng thái tinh thần rất tốt, Vân Ngạn xem toàn bộ buổi phát sóng của đối phương, cẩn thận quan sát các biểu hiện của Diệp Lạc, cậu không tìm ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy tinh thần đối phương không tốt.
Chỉ đánh giá từ buổi phát sóng trực tiếp, Diệp Lạc rất giống với miêu tả trong nguyên tác, cười rộ lên đẹp y như thiên sứ, tính cách nhẹ nhàng, đơn thuần ôn nhu, là kiểu người có thể kí.ch thích tình mẹ của người hâm mộ.
Có lẽ tác giả là mẹ ruột của Diệp Lạc, từ đầu đến cuối truyện đều miêu tả hắn rất hoàn hảo, ngoại trừ việc hắn có chút nhược và sự chống cự của hắn với Du Lãng không đủ quyết liệt, xác thật không còn điểm trừ nào.
Nếu Diệp Lạc xảy ra chuyện gì đó vì cậu xuyên qua, tội lỗi cậu phải gánh rất lớn.
Không xảy ra chuyện gì là được, không xảy ra chuyện gì là được, a di đà phật, thiện tai thiện tai.
Nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, Vân Ngạn vẫn cảm thấy không yên tâm, cậu cảm thấy tốt nhất nên tìm cơ hội gặp trực tiếp Diệp Lạc để xác nhận tình hình, dù sao thì sự tồn tại của Du Lãng luôn là tai họa ngầm rất lớn.
Cậu lại tìm kiếm Du Lãng, phát hiện ngày hôm qua Du Lãng dính vào một cái drama nhỏ – “Khóe miệng ảnh đế Du Lãng có vết bầm, nghi bị đánh!”
Ừm?!
Tự nhiên nghe xong cái thấy vui trong lòng ghê!
Vân Ngạn không đọc nữa, tính tính thời gian, cậu cảm thấy hiện tại đã đến lúc ôn nhu công xuất hiện bên cạnh Diệp Lạc trong nguyên tác, chỉ là, trong nguyên tác không nhắc đến người này là ai, chỉ mô tả sau khi Du Lãng nhìn thấy hai người thân mật ngọt ngào thì hắn ta rất tức giận và hối hận.
Hy vọng người nọ có thể bảo vệ tốt cho Diệp Lạc, về phần Du Lãng, giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền, tóm lại, không bao giờ có chuyện Vân Ngạn mập mờ với hắn nữa.
Sau khi chấn thương thuyên giảm, Vân Ngạn dành thời gian chuyên tâm vào công việc, thậm chí còn nghiêm túc hơn trước đây.
Hôm đó tình cờ phát hiện ra “bí mật” của Thẩm Sơ Hành, cậu chợt cảm thấy có một loại nguy cơ tiềm ẩn nào đó đang rình rập.
Đời trước, cậu một thân một mình chiến đấu, ngay cả là người nhà, em trai em gái, cậu vẫn quyết định tự mình lo lấy mình không dựa vào ai, cũng chưa bao giờ dựa dẫm vào người khác, lúc mới xuyên qua, ý của cậu là giữ mạng trước, sau đó tìm cơ hội ly hôn với Thẩm Sơ Hành hoặc ra ở riêng, sống cuộc sống của riêng mình.
Không ngờ gần đây cậu đã gần như quên mất mục đích ban đầu của bản thân.
Có đôi khi, cậu nghĩ ở cùng với Thẩm Sơ Hành như vậy cả đời cũng không tồi, hai người không ai can thiệp vào chuyện của người còn lại, chung sống hòa thuận, mặt ngoài là bạn đời, trên thực tế giống như bạn bè – không phải giữa rất nhiều cặp vợ chồng cũng như vậy sao?
Nhưng cậu không ngờ rằng Thẩm Sơ Hành lại có người mình thích nhanh đến vậy.
Ban đầu cậu hỏi hắn, kỳ thực chỉ định nói đùa, cậu thực sự không nghĩ Thẩm Sơ Hành sẽ thích một ai đó.
Nhưng sau đó Thẩm Sơ Hành lập tức phủ nhận khiến cậu càng thêm chắc chắn.
Nhất định Thẩm Sơ Hành đã có người trong lòng, rốt cuộc thì… trước đây, cậu chưa từng thấy Thẩm Sơ Hành cười.
Không biết là ai có vinh dự này.
Thời điểm giao ước, cậu còn tưởng Thẩm Sơ Hành không có hứng thú với tình yêu thật. Nhưng mấy chuyện kiểu này khó nói lắm, rất nhiều người tưởng rằng mình sẽ độc thân cả đời thì bỗng dưng trúng mũi tên của thần tình yêu, không phải sao?
Tuy rằng Thẩm Sơ Hành rất trạch, nhưng… đâu thể chắc chắn hắn không thể hẹn hò qua mạng đâu?
Còn cố ý dùng điện thoại khác liên lạc với người mình thích, chậc chậc.
Tóm lại, cậu phải lên kế hoạch sớm thôi.
“Tiểu Ngạn, gần đây cậu bị sao vậy? Diễn xuất ấy, đúng chỗ là được, không cần liều mạng như thế…”
Trong lúc nghỉ ngơi, đạo diễn đến nói với Vân Ngạn.
“?” Vân Ngạn nghi hoặc nhìn đạo diễn: “Tôi liều mạng hả? Đâu có đâu? Có lẽ là do nhập… nghiêm túc một chút không tốt sao?”
“… Tốt, khá tốt.”
Vân Ngạn nhìn bộ dạng có phần nhăn nhó của đạo diễn, thật lòng thật dạ nói: “Đạo diễn, có phải tôi làm sai ở đâu không, nếu ngài cảm thấy không ổn lắm thì trực tiếp nói cho tôi.”
“Không có không có, tuyệt đối không có, mỗi cảnh quay của cậu đều rất hoàn hảo!”
Vân Ngạn cười cười: “Đạo diễn quá khen, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Đạo diễn im lặng rời đi, nước mắt chảy dài thành sông: Đại lão anh nghe được rồi đúng không, tuyệt đối không phải do tôi áp bức diễn viên! Là chính cậu ta tự muốn liều mạng! Thật sự là một diễn viên siêu tuyệt vời!
… Chỉ là áp lực của những diễn viên khác cùng đoàn… có lẽ hơi lớn…
Bọn họ vốn chỉ là dạng lưu lượng ăn cơm gà* của đoàn phim thôi! Hiện tại Hiện tại mỗi người đang thảo luận làm sao để cải thiện kỹ năng diễn xuất của bản thân!!!!
*Chỉ những người dùng mặt kiếm cơm.
Bất tri bất giác, quá trình quay chụp đã diễn ra hơn nửa, sắp đến lúc thi cuối kỳ, Vân Ngạn phải xin nghỉ để quay lại trường, sau đó, trong lúc nghỉ hè sẽ tiếp tục theo đoàn phim vào núi quay phần còn lại.
Một đêm nọ, sau khi Vân Ngạn trở về nhà, cậu phát hiện ông Thẩm đến đây, miệng vết thương của mẹ Thẩm hồi phục rất tốt, đã xuất viện được một thời gian, hiện tại bà đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh trung tâm cười với cậu.
“Tiểu Ngạn về rồi đấy à?” Ông Thẩm thân thiết chào hỏi: “Tới đây tới đây, chờ mỗi cháu về thôi!”
Vân Ngạn:?
Cậu đi qua, lập tức nhìn thấy Thẩm Sơ Hành an tĩnh ngồi bên cạnh sofa, vẫn lạnh lùng và trang nghiêm như thường ngày.
Mà bên cạnh hắn, còn có một người trẻ tuổi khác, mặc đạo bào cải tiến màu xanh đen rất có khí khái, nhưng anh ta không vấn tóc mà để tóc ngắn bình thường.
“Lại đây lại đây nào, để ông giới thiệu cho cháu.” Ông Thẩm nói với người kia: “Đây là bạn đời của Sơ Hành, Vân Ngạn.”
Sau đó ông nói với Vân Ngạn: “Vị này là đại sư Mạc Lâm! Hôm nay ông đặc biệt kêu đại sư đến đây để tính cho cháu với Sơ Hành năm quẻ, nếu không ông không yên tâm được!”
“Không dám không dám, đại sư gì chứ, tôi chỉ là thầy bói thôi.” Mạc Lâm khiêm tốn nói, giọng nói rất ôn nhuận.
Vân Ngạn: “…” Ông ngoại, ông mê tính vậy sao?
Vân Ngạn nhìn vị “đại sư” kia, không ngờ lúc này vị “đại sư” ấy cũng ngẩng đầu nhìn cậu, lúc ánh mắt hai người sắp chạm nhau, anh ta chợt cười, thoạt nhìn anh ta rất đứng đắn, cười rộ lên hai mắt còn chứa đựng ý đào hoa, vừa nhìn đã biết chả phải dạng thầy bói đứng đắn gì.
… Chắc ông Thẩm không gặp phải một tên lừa đảo đâu nhỉ?
Vân Ngạn ngồi xuống ghế sofa, nhìn Thẩm Sơ Hành ở phía đối diện.
Gần đây không biết Thẩm Sơ Hành giận hờn vụ gì, mỗi khi cậu nhìn thấy hắn luôn là bộ dáng câm như hến.
“Đại sư đoán rất chuẩn!” Ông Thẩm sờ sờ râu, cười: “Lúc còn trẻ, đại sư nói năm nay Thẩm Sơ Hành sẽ kết hôn, bát tự của con với Sơ Hành là do vị này xem, nói các con nhất định sẽ thuận lợi kết hôn, sau đó còn rất hạnh phúc, con xem, hiện tại không phải đúng hết rồi ư?”
Vân Ngạn: “…” Gì cơ?
Cậu do dự mở miệng, nhìn Thẩm Thanh Nhã: “Sơ Hành đồng ý kết hôn với con… Là bởi vì chuyện này?”
Cậu nhớ bản thân đã hỏi Thẩm Thanh Nhã về vấn đề này trước đây, nhưng lúc đó Thẩm Thanh Nhã không giải thích cho cậu.
Mà hiện tại, đối diện với ánh mắt của cậu, trên mặt Thẩm Thanh Nhã hiện tên tia xấu hổ.
… Cậu còn tưởng Thẩm Thanh Nhã rất quan tâm đến con trai! Không nghĩ tới chọn bạn đời cho con trai bằng cách coi bói?
“Không hẳn.” Thẩm Thanh Nhã nhìn ánh mắt không thể tin được của cậu, có chút trốn tránh, lại nhìn thoáng qua Mạc tiên sinh, giải thích: “Trước đây ba tìm tiên sinh hỏi nhân duyên của Thẩm Sơ Hành, tiên sinh bảo ba đem bát tự của tất cả con trai vừa tuổi đưa cho tiên sinh, cuối cùng chọn trúng con.”
“…” Khác gì tuyển phi đâu?
Thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Vân Ngạn, mẹ Thẩm lúng túng nói tiếp: “Khi đó mẹ nói với ông ấy là không cần lãng phí công sức, nhưng tiên sinh nói, chỉ cần Sơ Hành nhìn thấy con, nó nhất định sẽ chọn con.
“Cho… Cho nên?”
“Mẹ đã hỏi Sơ Hành về chuyện kết hôn từ rất lâu rồi, nhưng nó nói không muốn kết hôn, trước kia cũng từng đưa nó đi xem mắt, nhưng nó đều từ chối hết,… sau đó gặp con, nó đồng ý.”
“…” Vân Ngạn nhìn Thẩm Sơ Hành: “Vậy… tại sao anh lại đồng ý?”
“Không biết.” Thẩm Sơ Hành trả lời rất dứt khoát.
“…” Vân Ngạn hoàn toàn cạn lời, anh tùy tiện nói bản thân chọn đại cũng được mà! Anh nói “không biết”?! Câu này làm tôi nghi ngờ cái tính nghiêm túc cẩn trọng của anh lắm đó!!!
Thẩm Sơ Hành! Anh OOC rồi!!!
“Thật sự không biết.” Thẩm Sơ Hành khó có lúc chủ động giải thích: “Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, có thể là sau khi nhìn thấy em, tôi bỗng nhiên cảm thấy… thử xem.”
“…”
Nếu đổi thành người khác, cậu nhất định sẽ nghĩ đây là lời tình tứ vô cùng động lòng người, nhưng hiện tại, trong lòng cậu không hề gợn sóng.
Thậm chí thấy hơi buồn cười.
Ôi, cái thế giới chết tiệt này, quả nhiên chẳng có chút logic nào hết, chỉ vì “bỗng nhiên cảm thấy”, Thẩm Sơ Hành sẽ để mình rơi vào nấm mồ của hôn nhân?
Tuyệt đối không thể nào, nhất định còn có một nguyên nhân khác.
Ông Thẩm dường như không nhìn ra nội tâm lộn xộn của Vân Ngạn, cười tủm tỉm nói: “Tình yêu mà, chính là khó nắm bắt vậy đấy! Duyên phận tới rồi, hạnh phúc cũng tới theo, cháu coi, đại sư nói rất đúng, các cháu hiện tại rất ân ái!”
Vân Ngạn: “…”
Ân ái?
Ông ơi, ông bị lừa rồi!
Nhưng hiện tại cậu không thể nói ra, chỉ có thể tiếp tục lắng nghe, nhìn Thẩm Sơ Hành, vẻ mặt hiện tại của hắn kiểu “muốn diễn liền diễn đến cùng.”
… Quên đi, lừa thì cũng lừa rồi, cũng chẳng lừa được bao nhiêu tiền, ông ngoại vui vẻ là được.
Nhưng cuộc hôn nhân này thực sự quá tùy ý, cần phải ly hôn!!!
“Trước đây đại sư đã tính cho tiểu Nhã một quẻ, nói giữa năm nay sẽ gặp một kiếp nạn nhỏ, nhưng vấn đề không lớn… aiz, tôi không ngờ nó là vết thương do súng gây ra, đáng tiếc… không thể tránh khỏi!”
Vị Mạc tiên sinh kia gật đầu: “Đúng vậy, có đôi khi tính được nhưng không tránh được, đại đa số tai kiếp trong sinh mệnh đều là nhân quả báo ứng, khó có thể hóa giải. Cho nên tôi từng đề nghị với ngài nếu không có gì đặc biệt, ít tính trước thì tốt hơn.”
“Nói thì nói như vậy.” Ông Thẩm trầm ngâm một lát: “Nhưng không thể nhịn được! Lúc trước xảy ra chuyện, lòng tôi luôn hồi hộp không yên lo lắng cho mấy đứa nhỏ, hiện tại Sơ Hành với tiểu Nhã đã tính hết rồi, còn thừa tiểu Ngạn, phiền tiên sinh xem giúp.”
Vân Ngạn thầm nghĩ, bây giờ tất cả những kẻ lừa đảo đều cao cấp vậy sao?
Cậu càng nói không cần tính, khách hàng càng cảm thấy trong lòng không yên, cuối cùng vẫn phải tính, chung quy không phải anh ta kiếm được bộn tiền rồi à?
“Vậy thì chúng ta… bắt đầu ngay bây giờ?” Mạc tiên sinh hỏi ý kiến của Vân Ngạn.
Vân Ngạn gật đầu, thầm nghĩ để tôi xem anh gạt tôi thế nào.
Ông Thẩm đưa cho Mạc tiên sinh một tờ giấy, trên giấy đúng là ngày sinh của Vân Ngạn, Mạc tiên sinh nhìn một lúc, ngón tay giật giật như thể đang tính toán gì đó, lúc sau anh ta nhíu mày.
“Thế nào?” Vân Ngạn hỏi.
Mạc tiên sinh tính nửa ngày, ngón tay rốt cuộc dừng lại, đột nhiên nói: “Có thay đổi.”
“?”
Mạc tiên sinh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt thẳng tắp như muốn xuyên thấu tâm hồn cậu, đánh giá từ đầu đến chân cậu.
“Gì cơ?” Vân Ngạn có hơi khẩn trương.
“Số phận của anh… tôi không xem được.” Mạc tiên sinh đột nhiên bỏ tay xuống, đặt mảnh giấy viết ngày sinh của cậu lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn cậu: “Sự xuất hiện của cậu… có nghĩa là mỗi một ngày trong tương lai, đều là biến số*.”
*Biến số là một số có giá trị bất kỳ, không bắt buộc phải duy nhất có một giá trị, biến số là số có thể thay đổi giá trị trong một tình huống có thể thay đổi. (Trích wikipedia)
Vân Ngạn ngoài mặt vô cảm nhìn đối phương, lại yên lặng hít sâu một hơi.
Vẻ mặt của những người xung quanh cũng nghiêm túc lên, tất cả đều lo lắng.
Mạc tiên sinh bỗng nhìn ra chỗ khác, nhìn mọi người xung quanh, ôn nhu cười rộ lên: “Không cần lo lắng, là chuyện tốt.”
“Xuân phong hóa tuyết, gỗ mục trừu tân. Tôi vừa nói qua, một năm kế tiếp đối với Thẩm thiếu mà nói là một năm có nhiều thay đổi, mà tất cả những thay đổi đó liên hệ chặt chẽ với Vân thiếu đây.”
“Những thứ khác tôi sẽ không nói thêm, nó không nằm trong khả năng của tôi.”
“Tóm lại, Thẩm gia sẽ càng ngày càng tốt vì có Vân thiếu… Mọi người cứ yên tâm.”
…….
Mạc tiên sinh không ở lại ăn trưa, trước khi đi, Vân Ngạn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu có kiểu ý vị thâm sâu.
Lúc ông ngoại và mẹ rời đi, hai người lại đi tiễn, ông ngoại nắm tay cậu nói không ít lời, ánh mắt nhìn cậu như nhìn linh vật khiến Vân Ngạn cảm thấy cả người khó chịu.
Lúc trở vào nhà, Vân Ngạn đi theo Thẩm Sơ Hành, hỏi hắn: “Không phải anh ta cũng tính cho anh sao? Anh ta nói gì vậy?”
Thẩm Sơ Hành suy nghĩ một chút, vẻ mặt có hơi phức tạp. Cuối cùng chỉ nói: “Không chuẩn.”
“Em biết ngay mà.”
Nhớ tới vẻ mặt không đứng đắn nhưng giả bộ ra vẻ đứng đắn của vị Mạc tiên sinh kia, Vân Ngạn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Hại cậu cảm thấy lộp bộp trong lòng.
Đây tuyệt đối là kẻ lừa đảo!
*******