“Đến Hàng Châu chưa?”
Vừa xuống máy bay, mở điện thoại lên chưa được bao lâu, Vân Ngạn liền nhận được một tin nhắn như vậy.
Cậu nhìn tên người gửi, đứng hình tại chỗ với cái vali – Thẩm Sơ Hành?!
Kết hôn lâu vậy rồi, Thẩm Sơ Hành chưa từng chủ động liên lạc với cậu, thậm chí cậu còn không biết điện thoại của mình có lưu số điện thoại của Thẩm Sơ Hành.
Cậu vẫn luôn cho rằng, người giống như Thẩm Sơ Hành mấy chuyện đối ngoại râu ria đều giao cho trợ lý.
Mà hôm nay, Thẩm Sơ Hành chủ động gửi tin nhắn cho cậu?!
Nhưng cũng không ngạc nhiên mấy, hôm qua sau khi ăn cơm xong, Thẩm Sơ Hành có hỏi cậu: “Làm sao để giữ liên lạc nếu hai người phải xa nhau trong thời gian dài?”
“Ở nơi khác?” Vân Ngạn ngạc nhiên nghĩ: không đúng, Thẩm Sơ Hành có ra khỏi nhà bao giờ đâu, cho dù là yêu thì xác suất lớn cũng là yêu qua mạng đi? Vậy mà không biết cách liên lạc? Lẽ nào người hắn thích là quản lý cấp cao nào đó trong công ty bọn họ?
“Không, em ấy đi công tác.”
Wow, thích quản lý cấp cao thật á?
“Vậy thì thỉnh thoảng quan tâm cậu ta… nói chuyện như bình thường là được, cũng đâu phải không trở về, đúng không?”
“Như thế nào mới được coi là quan tâm?” Thẩm Sơ Hành nhíu mày.
Vân Ngạn cười rộ lên: “Chính là thỉnh thoảng hỏi thăm một chút, xem đối phương đang làm cái gì, có mệt không, chia sẻ một vài chuyện thú vị trong cuộc sống, tìm kiếm đề tài chung, giống như nói chuyện với bạn bè, chỉ là thân mật hơn bạn bè một tí.”
Thẩm Sơ Hành gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó.
Vì vậy, câu hỏi bây giờ là, tại sao Thẩm Sơ Hành lại gửi tin nhắn cho cậu?
Thử nghiệm ư?
Nhớ đến dĩa gà cay hôm qua, cậu cảm thấy Thẩm Sơ Hành không cần thử nghiệm gì hết, chỉ cần biểu hiện như bình thường là rất hoàn mỹ rồi.
Vân Ngạn nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia, vẻ mặt hết sức vi diệu.
“Anh Vân, vẫn chưa đi sao? Chúng ta tụt lại phía sau rồi.” Trợ lý công ty sắp xếp cho cậu đứng bên cạnh nhắc nhở.
“À được.” Vân Ngạn lấy lại tin thần: “Đi thôi.”
Sau đó cậu vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Thẩm Sơ Hành: “Em vừa xuống máy bay, sao vậy?”
Thẩm Sơ Hành nhìn tin nhắn của cậu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại dùng để theo dõi với tai nghe Bluetooth đặt trên bàn sách cách hắn không xa, giơ tay là có thể lấy được, nhưng hắn không đi lấy.
Mẹ hắn đã cảnh cáo hắn, không ai có thể chấp nhận bản thân bị theo dõi liên tục, hắn không thể tiếp tục phạm sai lầm.
Ít nhất, hắn không thể nghe lén nữa.
Hắn đem thiết bị theo dõi bỏ vào ngăn kéo.
Vậy, kế tiếp, hắn phải trả lời tin nhắn thế nào?
Thẩm Sơ Hành xem tư liệu mà hắn đã tự tổng hợp về “cách để theo đuổi bạn trai”.
Những điều đầu tiên cho thấy, trước hết là “thể hiện ưu điểm của bản thân”, ngoài ra, chắc là tới “quan tâm đối phương”, giống với những gì Vân Ngạn đã nói.
Đối với “Phải quan tâm bạn trai như thế nào”, hắn xem tư liệu, nhanh chóng tổng kết ra các điểm chính, căn cứ vào hoàn cảnh của đối phương để lựa chọn cách quan tâm phù hợp.
Hắn nghĩ nghĩ, gửi thêm một tin nhắn: “Đi đường đừng xem điện động, coi chừng bị xe tông. Chú ý chống nắng, coi chừng cảm nắng, uống nhiều nước chút.”
Vân Ngạn ngồi trong xe bảo mẫu, điều hòa thổi phà phà, phì cười ra tiếng.
Hắn muốn cậu trả lời thế nào? Nói mình không đi bộ, cũng không phơi nắng?
Hiện tại trong đầu cậu đều là meme “anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg.”
Suy nghĩ nửa ngày, cậu nhịn cười, trả lời: “Thẩm tổng, anh có wechat không?”
Thẩm Sơ Hành: “…Có.”
“Tới đây tới đây kết bạn wechat nha?”
Vì vậy, sau mấy tháng kết hôn, cuối cùng Vân Ngạn đã thành công kết bạn wechat với chồng mình.
Ảnh đại diện của Thẩm Sơ Hành là ảnh tinh vân rực rỡ, tên tài khoản gồm ba chữ ngay ngắn “Thẩm Sơ Hành”, y như cậu nghĩ, vòng bạn bè của hắn không có gì hết.
Trước đó, Vân Ngạn đã cài đặt bài viết ở vòng bạn bè chỉ hiển thị trong ba ngày, cậu không xóa vòng bạn bè của nguyên chủ, cậu cảm thấy mình không nên xóa sạch tất cả dấu vết nguyên chủ để lại, nhưng cậu không hy vọng những dấu vết đó ảnh hưởng đến sự tồn tại của bản thân.
Cậu nào biết rằng, những bài viết trước đó sớm đã bị Thẩm Sơ Hành xóa sạch.
Sau khi thêm wechat, Vân Ngạn gửi tin nhắn: “Xin chào ông chủ*, cảm ơn ông chủ quan tâm, hiện tại em đang ở trên xe bảo mẫu thoải mái hưởng điều hòa, sẽ không bị tông cũng không bị cảm nắng, ông chủ cứ yên tâm!”
*大佬 (đại lão) chỉ những người có quyền, có tiền,… kiểu đại nhân vật.
Thẩm Sơ Hành nhìn câu trả lời của cậu, lại nhìn tin nhắn mình vừa gửi, rơi vào trầm tư.
Có phải thứ hắn quan tâm rất không thích hợp không?
Ngay sau đó, hắn thấy Vân Ngạn gửi một bức ảnh, là ảnh tự chụp, trong ảnh, cậu nở nụ cười rạng rỡ, sau lưng là cửa sổ ô tô nửa trong suốt, ngoài cửa sổ là bóng cây mơ hồ.
Nhìn nụ cười của Vân Ngạn, nỗi phiền muộn trong lòng vì quyết định từ bỏ việc nghe lén lập tức trở thành hư không.
Bỗng nhớ tới Vân Ngạn khiến hắn muốn phơi nắng nhiều hơn, Thẩm Sơ Hành cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra.
“Nhưng mà…” Thẩm Sơ Hành cúi đầu, liền thấy Vân Ngạn nhắn: “Ông chủ, sao anh từ hình tượng băng sơn tiến hóa thành hình tượng mẹ già rồi?”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Sao hắn lại thành mẹ già?!
“Ha ha ha anh không được nói như thế biết không? Anh đi tra “uống nhiều nước ấm” thử xem!”
Thẩm Sơ Hành trở về cạnh máy tính, sau khi tra xong, hắn mới hiểu được, thì ra loại “quan tâm” không đau không ngứa như vậy quá mức thấp kém, nhưng “quan tâm” nhiều quá ngược lại sẽ khiến người ta thấy phiền.
Có vẻ tư liệu trước đây quá low, xóa.
Hắn trả lời Vân Ngạn: “…Hiểu rồi.”
Vân Ngạn: “Ha ha ha, xem ra vẫn để em hướng dẫn anh đi.”
Vân Ngạn: “Anh có thể tìm hiểu về PUA, chính là nội dung “tham khảo”, thứ này thoạt nhìn bất chính, nhưng lý luận của nó rất hữu dụng.”
Thẩm Sơ Hành tìm kiếm, gì mà “cách cua gái thần tốc”, “một ngày ngủ với ba người”, “Phá bỏ âm mưu PUA kiểu mới…”
“…” Cái quái gì đây?
“Rất nhiều tra nam và tổ chức lợi dụng một vài lý luận PUA để lừa đảo, làm ô danh cụm từ này, nhưng nếu lấy những lý luận trong này, lọc bỏ mấy cái độc hại, thì nó sẽ trở thành sách giáo khoa giúp xúc tiến mối quan hệ thân mật, nhìn thì đơn giản nhưng hiệu quả rất lớn.”
“Chung quy những thứ này cũng chỉ là công cụ, nếu lạm dụng sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng em tin anh có thể phân biệt được.”
Thẩm Sơ Hành nhíu mày nhìn trang web tìm kiếm, cuối cùng nói với trợ lý: “Chỉnh sửa lại một ít tư liệu về PUA rồi gửi cho tôi.”
Sau khi gửi xong tin nhắn, hắn tiếp tục xem mấy thứ vừa mới tra được.
Đang xem, âm thanh thông báo của wechat vang lên, Vân Ngạn hỏi hắn: “Anh đang làm gì? Đang tìm kiếm thông tin à?”
Lúc này hắn mới nhận ra đã qua rất lâu rồi hắn vẫn chưa trả lời tin nhắn, trước đây hắn cùng thường không trả lời tin nhắn của cấp dưới, giờ hắn mới cảm thấy thói quen này không tốt chút nào.
Tuy nhiên, sao hắn có thể thừa nhận bản thân đang tra tư liệu?
Hắn nhớ tới những lời Vân Ngạn nói hôm qua, phải thể hiện ưu điểm của bản thân, vì thế hắn lấy một quyển “Godel, Escher, Bach: An Eternal Golden Braid”* từ trên kệ sách, mở trang tiêu đề, một tay cầm sách, một tay cầm điện thoại chụp ảnh gửi cho Vân Ngạn: “Đang đọc sách.”
*Đây là một quyển sách về logic toán học, lý thuyết tính toán, trí thông minh nhân tạo, ngôn ngữ học, di truyền học, âm nhạc, hội họa..
Hắn nghĩ, nhất định Vân Ngạn sẽ khen ngợi sự uyên bác của hắn.
Không ngờ tới, vài giây sau, Vân Ngạn: “Wow… tay của anh đẹp quá!”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Đẹp?
Thẩm Sơ Hành nắm tay lại.
Nghĩ nghĩ, hắn gõ chữ: “Quyển sách kia…”
Còn chưa gõ xong, lại thấy Vân Ngạn nhắn tới: “Hôm nay anh mở rèm cửa ư? Em thấy ánh nắng trên đầu ngón tay anh.”
Dưới ánh nắng, ngón tay hắn tựa như trong suốt.
“Ừ.” Thẩm Sơ Hành nghĩ nghĩ, chụp thêm một tấm về phòng làm việc gửi cho cậu.
Ánh mặt trời mùa hè chói chang, Thẩm Sơ Hành không mở hết rèm cửa, để lại một lớp lụa trắng, tia nắng mờ ảo ngập tràn thư phòng.
“Đẹp quá.” Vân Ngạn cảm thán.
“Nếu lúc này có thể chụp một bức ảnh anh đang đọc sách trong thư phòng thì tuyệt quá, nhất định là đẹp y như tranh sơn dầu.”
Thẩm Sơ Hành nghĩ, hắn có gì đẹp?
Nếu Vân Ngạn ở đây… vậy hắn sẵn sàng chụp một tấm cho Vân Ngạn, trân quý lưu trong điện thoại.
Em ấy mới giống thiếu niên trong tranh.
“Còn quyển sách của anh, em vừa đi tìm xem là quyển nào, sách này rất nổi tiếng, trước đây em từng thấy bản tiếng Trung của nó, có đọc vài trang, nhưng mà không hiểu gì hết… Khi nào về anh giải thích cho em đi, được không?”
Trong đầu Thẩm Sơ Hành toàn là ánh mắt tươi cười của Vân Ngạn đang nhìn hắn, hỏi hắn cái này có nghĩa gì, cái kia phải hiểu thế nào, trong lòng lập tức cảm thấy mềm mại: “Được… Chờ em trở về.”
Vân Ngạn gửi biểu cảm “ừm, ừm” đáng yêu.
Thẩm Sơ Hành nhìn đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, nghĩ, thật ra có Vân Ngạn ở đó, hắn không cần phải suy nghĩ bản thân phải nói cái gì.
Giữa bọn họ, dường như không bao giờ tồn tại sự tẻ nhạt.
Vừa nghĩ tới đây, Vân Ngạn bỗng gửi tin nhắn tới: “Bây giờ anh tìm được cảm giác chưa?”
Thẩm Sơ Hành:?
Vân Ngạn: “Nào, tranh thủ lúc rảnh rỗi, để thầy Vân đây phân tích kỹ lưỡng cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta cho anh nghe.”
“Anh nhất định phải hỏi đối phương đang làm gì trước, nếu đối phương không muốn nói cho anh, nghĩa là cậu ta đang đề phòng anh, anh cần phải tìm chủ đề khác.”
“Nhưng nếu bên kia trả lời, anh có thể căn cứ vào câu trả lời của cậu ta tìm ra chủ đề tiếp theo.”
“Ví dụ như, anh gửi ảnh cho em, từ bức ảnh này, em tìm được một số thứ, một là sách, hai là tay của anh, ba là ánh mặt trời.”
“Để chiếm được trái tim của một người, cần phải khen người đó, cho nên đầu tiên em sẽ khen tay anh đẹp, anh phải bày tỏ những thứ này một cách vừa phải!”
“Thứ hai, chính là mặt trời, em đã từng nói với anh về việc mở rèm cửa, bởi vậy, thứ này có liên quan đến hồi ức chung của chúng ta.”
“Thứ ba, sách, em nói xem không hiểu, để anh giải thích cho em, đây là để tìm lý do liên lạc cho tương lai, tạo ra lần gặp mặt khác.”
“Anh xem, có thương thức, có kỷ niệm của quá khứ, có mong đợi vào tương lai, mối liên kết tình cảm giữa hai người sẽ ngày càng bền chặt hơn.”
“Ok, phân tích xong rồi, hôm nay anh học được không?”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Hắn mím chặt môi nhìn “bản phân tích tuyệt vời” của Vân Ngạn, trong mắt nổi bão.
“Rầm” một tiếng, điện thoại bị đặt lên bàn.
Tức giận.
Làm thế nào để giải sầu, chỉ có nghiên cứu!!!
…
Mười phút sau, Trần Viên sững sờ đối mặt với một đống nhiệm vụ mới trong tay.
Rõ ràng sếp nói chiều nay sẽ cho mình nghỉ, sao giờ lại trở về đây thế!!!
Rõ ràng gần đây tâm trạng của sếp rất tốt, hôm nay bị sao vậy chứ?
Chẳng lẽ vì phu nhân đi nơi khác quay phim?
Hu hu hu, phu nhân ơi, người mau trở về đi!!!
…
“Hở? Người đâu?”
“Đi làm rồi?”
Vân Ngạn hoàn toàn không biết mình đã chọc giận người nào đó, ngồi đợi câu trả lời rất lâu.
Sau khi nhìn điện thoại nhiều lần vẫn không có kết quả gì, Vân Ngạn đành bỏ cuộc, chỉ là vô thức cầm điện thoại trong tay.
Nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, biết là sẽ có nhắc nhở nếu có tin nhắn tới, nhưng cậu vẫn vừa trò chuyện với những người xung quanh, tranh thủ lúc rảnh sẽ mở khóa màn hình lên nhìn nhìn.
Thật lâu sau, điện thoại bỗng nhiên “ting” nhắc nhở.
Vân Ngạn vội vàng mở điện thoại, nhưng thấy người gửi tin nhắn không phải Thẩm Sơ Hành, mà là một tài khoản cậu chưa từng liên lạc.
Nhưng ảnh đại diện có hơi quen mắt, ai vậy?
Vừa mở ra.
“Tiểu Ngạn ơi, bây giờ em đang ở Hàng Châu đúng không?”
“Anh cũng ở Hàng Châu, chúng ta gặp mặt đi.”
Vân Ngạn không tìm thấy lịch sử trò chuyện trước đây của hai người, vì vậy trả lời: “Anh là…? Có thể tôi không cẩn thận xóa danh bạ.”
Đối phương trầm mặc rất lâu.
Nhưng vẫn trả lời: “… Tiểu Ngạn, em chán ghét anh vậy sao?”
“Bộ dạng em từng gọi anh là “anh Du Lãng ơi”, anh vẫn nhớ rõ! Sao em có thể tuyệt tình như vậy!!!”
Vân Ngạn: “…” Đệt.
Block, nhắm mắt làm ngơ.