Vốn dĩ mọi người đều rất khổ sở, nhưng vì Vân Ngạn nhập viện, nên mọi người hợp tình hợp lý được nghỉ hè. Chi phí ở lại mấy ngày khiến đạo diễn đau lòng, nhân viên thì rất vui vẻ, sau khi quay xong vài vai phụ liền rảnh rỗi, không có việc gì làm cùng nhau nướng BBQ, hát hò, rất sảng khoái.
Chờ đến khi Vân Ngạn quay về, mọi người đều quét sạch những mệt mỏi trước đó, đối xử với Vân Ngạn bằng thái độ rất thân thiết.
Khiến mọi người ngạc nhiên là, Vân Ngạn, người mà mọi người nghĩ sẽ rất phờ phạc, lại tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa mới hồi phục sau khi trúng độc.
Quả nhiên, tình yêu khiến con người ta khác hẳn!
Ghen tị thật!
Trong quá trình quay phim, hai miệng vết thương trên cổ tay Vân Ngạn khá khó coi, vì vậy tổ đạo cụ đưa băng đeo cổ tay phù hợp với trang phục cho cậu để che vết thương.
Trong lúc nghỉ ngơi, Vân Ngạn tháo băng đeo ra nhìn nhìn, nhớ đến nụ hôn Thẩm Sơ Hành để lại trên vết thương lúc cậu chuẩn bị rời đi, trong lòng lại ngưa ngứa.
Cậu ở bệnh viện sáu ngày, Thẩm Sơ Hành cũng ở đó chăm sóc cậu hết sáu ngày.
Lúc trước dù cậu có trêu chọc ra sao thì gương mặt chính trực đó vẫn không hề sức mẻ tí nào – nếu không phải thỉnh thoảng tai sẽ phiếm hồng, Vân Ngạn còn tưởng người được xưng là “chưa bao giờ yêu đương” Thẩm không quá ngây thơ, không hiểu cậu trêu cái gì.
Vân Ngạn còn tưởng hắn sẽ cố chịu đựng đến cùng, lúc sắp chia xa cậu chỉ muốn thỏa mãn chút sở thích ác ý của bản thân, xem hắn bị cậu trêu đến bồn chồn, tức giận – ai mà ngờ được sau 6 ngày chịu đựng, khí tiết tuổi già bộc phát, trêu ngược lại cậu đâu?
Nhưng… có cảm giác thật…
Quả nhiên càng lạnh lùng càng bốc lửa, cậu vẫn còn quá rụt rè!
Vân Ngạn nhớ lại cảm giác của nụ hôn kia, không nhịn được sờ sờ môi.
“Đang nghĩ gì vậy?” Nghiêm Hi đi tới đưa cho cậu chai nước, ra vẻ ghét bỏ: “Vẻ mặt này…”
Chỉ cần nhìn nụ cười thần bí của Vân Ngạn, anh cũng có thể nghĩ ra một trăm tập phim “Phòng bệnh.avi*”!
*Phòng bệnh play.
Vân Ngạn lập tức nghiêm túc: “Tôi có hả?”
“Khụ, không có.” Nghiêm Hi lập tức phối hợp, giây tiếp theo lại nhướng nhướng mày: “Sau này về Bắc Kinh, hai người có định cùng nhau “đánh, dã, chiến” không?”
“Bắn trận giả hả?” Vân Ngạn ngây thơ hỏi: “Tôi chơi giỏi lắm đấy!”
Ơi… người gì mà chán dị.
Trêu không được, Nghiêm Hi biểu môi ngồi xổm bên cạnh cậu, không có chút hình tượng gì: “Vậy thì chúng ta lập đội đi, khi nào về tôi nhắc cậu, sẵn tiện dẫn cậu đi gặp bạn tôi.”
“Được.”
Nghiêm Hi nổi tiếng rất nhanh, trước mặt truyền thông anh thuộc dạng bát diện linh lung*, hài hước, phản ứng nhanh, nhưng chuyện riêng tư của anh khá khó tiếp cận.
*Chỉ người lanh lợi trong cuộc sống, đối xử với mọi người mọi vật một cách chu toàn.
Đóng phim cùng nhau lâu vậy rồi, cho tới bây giờ hai người mới thật sự thân thiết với nhau.
Hai người nói chuyện vài câu, đạo diễn bên kia gọi bọn họ đến quay tiếp, tiếp theo có cảnh vật lộn, còn phải thương lượng với diễn viên đóng vai ác để tránh đụng trúng vết thương trên tay cậu.
Vừa định đưa điện thoại cho trợ lý, bỗng nghe “ting” một tiếng, thuận tay mở màn hình lên ngó xem, thông báo có tin nhắn gửi đến.
Số lạ nhưng không phải quảng cáo, là số riêng.
Cậu nhìn lướt qua, ngây ngẩn cả người.
– Vân Ngạn, anh là Du Lãng.
– Em đừng vội chặn anh, nghe anh nói mấy câu đã, được không?
Vân Ngạn nhíu mày, nhớ tới lần trước Du Lãng điên cuồng ra sao, cậu theo bản năng muốn chặn hắn.
Được rồi, nghe hắn nói đã.
Vân Ngạn đưa điện thoại cho trợ lý, tiếp tục làm việc.
Mãi cho đến lúc quay xong, Vân Ngạn mới nhận lại điện thoại, phát hiện Du Lãng đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
“Anh biết em chán ghét anh, chán ghét anh tới gần em, dây dưa với em, nhưng tiểu Ngạn của anh, em biết không, em là đóa hồng nhỏ anh yêu quý nhất, em nói thử xem, sao anh có thể khống chế lòng mình được đây?”
Vân Ngạn rùng mình, căng da đầu đọc tiếp.
“Em vẫn luôn từ chối anh, nhưng em có biết hay không, khoảng thời gian đó anh mờ mịt đến thế nào!”
“Rõ ràng giây trước còn vô cùng dựa dẫm vào anh, muốn đi cùng anh, thế mà ngay sau đó em nhẫn tâm đánh anh choáng váng, bỏ anh lại một mình nơi rừng núi hoang vu không một bóng người, đến chạng vạng anh mới tỉnh lại, vừa cô đơn vừa mờ mịt trở về biệt thự trống vắng… Em có biết anh đã đau khổ đến thế nào không!”
“Em nói với anh em có hai nhân cách, em nói em không nhớ rõ anh, em nói “tiểu Ngạn” của anh đi mất rồi… Em có biết anh đau lòng đến thế nào không!”
“Anh tra tư liệu, nhân cách chủ sẽ không nhớ được những chuyện xảy ra với nhân cách khác, cho nên em nói em quên hết tất cả mọi thứ giữa chúng ta, anh có thể tha thứ.”
“Nhưng mà, tại sao mỗi lần gặp anh, em lại dịu dàng như vậy, đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy? Vì sao mỗi lần gặp anh đều là nhân cách kia? Cái này có phải đại biểu cho việc, anh ở trong lòng em là sự tồn tại đặc thù hay không?”
“Người đó cũng là một phần của em, sao em có thể tuyệt tình với anh như vậy?!”
“Sao em nỡ lòng quên mọi thứ giữa chúng ta…”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em đã để lại trong lòng anh rất nhiều dấu vết, anh còn nhớ rõ ngày hôm đó…”
… Hắn đang viết nhật ký à?
Vân Ngạn nhanh chóng xem lại các tin nhắn lúc trước, những gì hắn nói hoàn toàn trùng khớp với nguyên tác mà cậu đã đọc.
Mặc dù hiện tại Vân gia phải dựa vào Thẩm gia để tồn tại, nhưng trước kia cũng được coi là có uy tín danh dự, mà Du Lãng là con trai của tài xế nhà họ Vân, họ gặp nhau khi “Vân Ngạn” còn bé, Du Lãng còn từng chơi cùng “Vân Ngạn” một thời gian.
Tuy xuất thân bình thường nhưng nhờ vào tướng mạo anh tuấn, Du Lãng gia nhập vào giới giải trí từ rất sớm, quả nhiên xứng đáng với vị trí nhân vật chính, một đường thuận buồm xuôi gió, trở thành lưu lượng trẻ lúc 22 tuổi.
Khi “Vân Ngạn” 16 tuổi, cậu ta khao khát gia nhập giới giải trí nên đã liên lạc với Du Lãng thông qua tài xế, từ đó về sau, viết nên một đoạn nghiệt duyên không thể quay đầu.
“Vân Ngạn” ngưỡng mộ Du Lãng, Du Lãng cũng thích “Vân Ngạn”, tiếp xúc được một thời gian hai người dần yêu nhau, sau này Du Lãng không nhịn nổi nữa, tỏ tình với “Vân Ngạn”.
Không ngờ là, màn tỏ tình này bị mẹ Vân bắt gặp, bà lập tức không đồng ý, cảm thấy Du Lãng chỉ là con hát nói nổi là nổi nói chìm là chìm, chỉ có vẻ ngoài, không có quyền không có gia thế, căn bản không xứng với “Vân Ngạn”.
Tình cảm giữa hai người cứ thế bị bóp ch.ết ngay thời điểm nồng cháy nhất.
Sau khi Du Lãng rời khỏi “Vân Ngạn”, càng nỗ lực hơn trước, cuối cùng đoạt được giải ảnh đế lúc 24 tuổi, hắn muốn theo đuổi “Vân Ngạn” lần nữa, nhưng lại bị mẹ Vân bắt gặp, mẹ Vân khinh thường nói: “Ảnh đế thì sao?”
Trong quá trình này, “Vân Ngạn” chưa bao giờ chủ động bày tỏ lập trường của mình, chỉ có sau khi mẹ Vân không đồng ý, đáng thương nói với Du Lãng: “Anh Du Lãng, rất xin lỗi…”
Du Lãng hoàn toàn thất vọng, từ đó về sau, “Vân Ngạn” chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm lập tức trở thành bạch nguyệt quang của hắn, hắn cảm thấy “Vân Ngạn” không phải không thích hắn, chỉ là dưới áp lực của mẹ Thẩm, cậu mới không dám thích hắn.
Sau này Vân gia gặp vấn đề lớn về kinh tế, Du Lãng cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, hắn muốn bên cạnh “Vân Ngạn” lần nữa, nhưng mẹ Thẩm vội vàng đeo bám Thẩm gia, lần nữa phá vỡ đường tình duyên của họ.
Chính lúc này đây, “Vân Ngạn” luôn luôn nghe lời mẹ Thẩm không nhịn nổi nữa, vươn cành cây nhỏ cho Du Lãng, chờ Du Lãng giải cứu cậu.
“Anh biết em không muốn gả cho hắn, em đào hôn là vì bản thân, không đào hôn là vì gia đình, anh có thể hiểu… Nhưng tại sao em không chịu nói với anh dù chỉ một câu!”
“Anh yêu em, thật sự yêu em, trong lòng anh, em là chấp niệm lớn nhất… Ở cạnh anh đi, anh nhất định sẽ cưng chiều em. Anh không ngại sự tồn tại của Thẩm Sơ Hành, chỉ cần em ở cạnh anh thôi…”
“Anh biết em để ý những tình nhân trong quá khứ của anh, sau này anh sẽ không thế nữa! Anh đảm bảo sau này chỉ có mình em! Cho dù em có Thẩm Sơ Hành….”
– À, quyết định thủ thân như ngọc vì người yêu, cho dù người hắn yêu đã có chồng? Đây là tình cảm vĩ đại đến cỡ nào?
Vân Ngạn cười vào mặt hắn,nếu không phải trong nguyên tác có giải thích, không chừng cậu đã tin mấy lời mê hoặc của hắn!
Khi đọc nguyên tác Vân Ngạn có chửi rồi, mấy người xem cái người Du Lãng này, tại sao hết lần này tới lần khác tỏ tình trước mặt mẹ Thẩm! Lén lút yêu đương với bạch nguyệt quang không tốt hả?
Mãi đến cuối truyện, tác giả mới vạch trần nguyên nhân.
Ba của Du Lãng làm ở Vân gia rất nhiều năm, tiền lương không thấp, nhưng mãi không được xem trọng, trong mắt người nhà họ Vân, ba Du cùng Du Lãng chẳng qua chỉ là “người hầu và con của người hầu”,họ phải cung kính trước mặt người nhà họ Vân.
Du Lãng và anh của Vân Ngạn, Vân Kỳ, học cùng trường, Vân Kỳ rõ là một tên cặn bã, nhưng lại được rất nhiều người nịnh bợ, còn luôn kinh thường giáo thảo Du Lãng, thậm chí lúc ba Du đến đón hắn, hắn còn bắt ba Du lau giày cho hắn trước mặt Du Lãng!
Du Lãng là người kiêu ngạo đến cỡ nào, cảnh tượng như vậy đã khắc sâu trong tâm trí hắn, không bao giờ phai nhạt.
Lúc ở trường học dù làm gì hắn cũng phải hơn Vân Kỳ một cái đầu, hắn luôn liều mạng chiến đấu với Vân Kỳ, nhưng với ba mẹ Vân, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách gì.
Du Lãng suốt ngày nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bùng phát thành tên bi.ến thái.
Mà lúc này, tiểu bạch thỏ duy nhất của Vân gia chủ động nhảy vào tay hắn, bé thỏ trắng lập tức trở thành thứ để hắn cao ngạo chứng minh với Vân gia.
– Vân gia các người dựa vào cái gì khinh thường tôi?! Tôi ưu tú hơn đứa con trai cặn bã của mấy người, tôi là ảnh đế, tôi còn bắt được con trai út của mấy người!
Hắn luôn muốn tuyên bố bản thân quyền lực ra sao lóa mắt thế nào trước mặt ba mẹ Vân, nhưng ba mẹ Vân vẫn luôn cảm thấy hắn không đủ trình để ra vẻ.
Vì vậy, bắt lấy “Vân Ngạn” trở thành chấp niệm trong lòng hắn, hơn nữa nhất định phải được người nhà họ Vân tán thành, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể chứng minh giá trị của hắn.
Trong nguyên tác, sau khi “Vân Ngạn” chạy trốn với Du Lãng, Du Lãng cảm thấy mình đã trả thù được Vân gia, hoàn thành chấp niệm của bản thân, vì vậy, cho dù “Vân Ngạn” có làm gì cũng không còn giá trị với hắn nữa.
Vì thế, sau này Thẩm Sơ Hành tìm hắn, hắn lựa chọn vứt bỏ “Vân Ngan”.
“Bạch nguyệt quang”? “Chân ái”? Không tồn tại.
“Vân Ngạn” chỉ là công cụ để hắn thực hiện mục đích của bản thân mà thôi.
Còn Diệp Lạc, thế thân của “Vân Ngạn”, cũng vì hắn cầu mà không được, nên tìm Diệp Lạc để thỏa mãn ảo tưởng của bản thân.
Trong lòng Du Lãng, trước nay không hề tồn tại chữ “yêu”.
Du Lãng đáng thương không?
Vân Ngạn không hề cảm thấy hắn đáng thương chút nào.
Ba của Du Lãng có thể bỏ cả tôn nghiêm vì công việc, Du Lãng không cần vì mấy lần “khinh thường” ngu ngốc ấy rồi ghi hận nhiều năm như vậy, Du Lãng không đáng để được đồng tình, nhưng có cần phải phí một đời để giữ khư khư hai chữ “tôn nghiêm” ấy không?
Hắn có thể trả thù Vân gia, nhưng không phải bằng cách thấp kém như vậy, càng miễn bàn đến việc vì để trả thù mà liên lụy biết bao người vô tội.
Vốn “Vân Ngạn” cũng khá bất phàm, nhưng cậu ta một hai phải bên cạnh Du Lãng, nếu không vì như vậy, cậu ta cũng không trở thành đá kê chân của Du Lãng.
Hiện tại Du Lãng bảo để được bên cạnh “Vân Ngạn”, cái gì anh ta cũng đồng ý, nhưng Vân Ngạn biết đó toàn là lời nói dối, nếu ở cạnh hắn thật, không chừng Du Lãng còn làm ầm mối quan hệ của hai người lên.
Mấy chục tin nhắn cuối cùng, Du Lãng nói: “Anh chỉ muốn em biết rằng, cho dù em lừa gạt anh, nhưng anh vẫn yêu em, em là chấp niệm sâu nhất trong lòng anh! Em nhất định phải trả lời anh, anh vĩnh viễn đợi em!”
Cuối cùng còn nhắn: “Yêu em, Lãng.”
Vân Ngạn: “…”
Cậu muốn chặn hắn tiếp.
Nhưng Vân Ngạn biết, Du Lãng là người cố chấp như thế, cho dù bị chặn hết lần này tới lần khác, bạn vĩnh viễn không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo để thỏa mãn chấp niệm của bản thân.
Suy nghĩ nửa ngày, Vân Ngạn trả lời.
“Tôi có thể hiểu tình yêu anh dành cho “Vân Ngạn”, nhưng cảnh còn người mất, tôi không phải cậu ta.”
“Nếu anh biết đó là chấp niệm của anh, tại sao không thử buông bỏ một lần xem?”
“Vân Ngạn trước kia đã rời đi, hy vọng anh cũng có thể buông bỏ chấp niệm, để nó tan biến từ đây.”
“Tôi không phải “Vân Ngạn” trong lòng anh, tôi là tôi, cậu ta là cậu ta, tôi đã kết hôn, tôi không thể tiếp thu việc ngoại tình, tôi cũng rất yêu bạn đời của tôi.”
“Vân Ngạn không phải điểm dừng chân cuối cùng của anh, anh chói lóa như vậy, sao không thử đi xem thế giới trời cao biển rộng? Nhất định sẽ có người bị anh thuyết phục, si mê anh.”
Vân Ngạn gõ đến chữ cuối cùng, cậu tự cảm thấy ớn lạnh, nhưng đây là sự thật, luôn có người thích tra nam.
“Không cần dây dưa với tôi, không có ý nghĩa.”
Sau khi gửi tin nhắn này, Vân Ngạn đi ăn cơm chiều, sau khi ăn xong mới nhận được câu trả lời của Du Lãng.
“Thật sự không thể quay đầu ư? Cho dù anh đồng ý hết mọi thứ cũng không được?” Cuối câu còn kèm một biểu cảm thút thít.
“Không được.” Vân Ngạn vô tình trả lời.
Bên kia hồi lâu vẫn chưa trả lời.
Mãi đến trước khi đi ngủ, mới nhận được tin nhắn của hắn: “Em nói rất đúng, em không phải em ấy.”
Vân Ngạn ngạc nhiên: Gì? Nghĩ thông suốt rồi sao?
“Em nói rất đúng…” Du Lãng lập đi lập lại từ này vài lần, cuối cùng mới nói: “Sau này… không bao giờ gặp lại.”
– Chính là như vậy đó! Tuyệt vời!
Vân Ngạn rất kích động, trả lời: “Không bao giờ gặp lại.”
Vân Ngạn nằm trên giường thở phào – Cuối cùng Du Lãng cũng chịu rời khỏi cuộc sống của cậu, thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng.
Mệt mỏi cả ngày, cậu lăn một vòng trên giường, xoay người, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
…
Bên kia, tại khách sạn trang trí vô cùng trang nhã nào đó, Thẩm Sơ Hành nhìn vào đoạn tin nhắn vừa mới thu được.
Hắn không còn lúc nào cũng nghe lén Vân Ngạn, nhưng vẫn thiết lập các từ ngữ mấu chốt.
Đương nhiên thời điểm hệ thống phát hiện hai chữ “Du Lãng” này, lập tức tự động phát cảnh báo, bởi vậy hắn luôn chú ý đến tin nhắn của hai người.
Lần trước Du Lãng theo Vân Ngạn vào phòng, Thẩm Sơ Hành lập tức hết sức cảnh giác với hắn, nhưng may là sau đó đoàn phim của Vân Ngạn vào núi quay, cách đoàn phim của Du Lãng khá xa, hắn mới hơi yên tâm.
Không ngờ được, Du Lãng bận đóng phim nhưng vẫn không từ bỏ ý định, còn gửi một đoạn tin nhắn dài như vậy cho Vân Ngạn.
Nhìn đến tin nhắn cuối cùng, Thẩm Sơ Hành thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên Vân Ngạn không có chút tâm tư gì với Du Lãng, chỉ là, hắn vẫn không hiểu, tại sao Vân Ngạn lại thay đổi nhiều như vậy?
Hắn yêu Vân Ngạn, không đồng nghĩa với việc hắn xem nhẹ sự thật này.
Ngược lại, bởi vì hắn yêu Vân Ngạn, cho nên hắn mới càng muốn biết sự thật, cũng càng sợ phải biết sự thật.
Nhưng Vân Ngạn không lộ chút sơ hở nào, không biểu hiện ra bất cứ dấu vết ngụy trang gì.
Vân Ngạn vẫn giống ảo giác, một ảo giác không biết khi nào sẽ tan biến.
Nhưng trước khi ảo giác tan biến, hắn nguyên ý say mê không tỉnh.
…
Lại qua bốn ngày, những cảnh còn lại cuối cùng cũng quay xong, sau khi đóng máy, đoàn phim quyết định tổ chức tiệc đóng máy tại một khách sạn ở thành phố bên cạnh.
Qua mấy tháng ở chung, mọi người đã thân thiết với nhau, chuyện trò rôm rả, nhậu nhẹt nhiều cũng là lẽ tự nhiên. Miệng vết thương của Vân Ngạn gần lành hẳn, cũng gia nhập hàng ngũ uống rượu, nhưng do không khí quá tốt, nên cậu uống không ít.
Lúc đi về, Vân Ngạn nhìn thời gian, 9 giờ tối, nhân tiện xem tin nhắn mới.
Thẩm Sơ Hành: “Khi nào thì kết thúc? Tôi kêu người đến đón em.”
“Đón em?” Vân Ngạn gần như cho là mình đã uống say: “Đón ở đâu?”
Thẩm Sơ Hành nói tên nhà hàng cậu đang ở.
“Sau anh biết bọn em ở chỗ này? Hơn nữa… đón thế nào được? Đón đi đâu?”
“Đón em về khách sạn.” Thẩm Sơ Hành nói tên khách sạn khác: “Tôi ở đây.”
Khách sạn mà Thẩm Sơ Hành nói nằm trong thành phố nơi đoàn phim cậu đang ở.
Vân Ngạn nhìn giao diện chat của wechat, cảm thấy bản thân uống nhiều quá rồi, nửa ngày mới hiểu được ý tứ của hắn.
“Anh không về?” Cậu ngơ ngẩn trả lời.
“Ừm.” Thẩm Sơ Hành nói: “Đang đợi em.”
… Đang đợi em.
Vân Ngạn nhìn ba chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Trạch nam siêu cấp vũ trụ vì cậu ra ngoài không nói, thế nhưng còn ở lại nơi xa lạ bốn ngày, chỉ vì chờ cậu cùng về.
Khóe miệng nhếch lên không thể hạ xuống, Vân Ngạn ôm di động cười ngây ngô.
“Ai u mẹ con ơi, mọi người nhìn xem Vân Ngạn cười kìa! Coi cái gì mà vui vẻ vậy!”
“Tôi đoán là tin nhắn của chồng!” Người phụ trách vỗ tay ngắt lời.
“Nói gì đi, nói gì đó đi.” Cô gái đóng vai phụ nói: “Chia sẻ chút đi! Hôm nay cẩu độc thân cũng muốn ăn cơm chó!”
“Khụ, không có gì.” Vân Ngạn cất điện thoại, cố gắng khiến bản thân trông đứng đắn hơn, đưa tay chống má, nói: “Chỉ nói là, anh ấy ở khách sạn chờ tôi, sáng mai chúng tôi cùng về.”
Cậu không biết là, gương mặt phiếm hồng vì rượu vẫn luôn tươi cười của bản thân, thoạt nhìn dâ.m đãng đến mức nào.
“A~ khách sạn!!! Chúc cậu trải qua một đêm lãng mạn, uống uống uống!”
“Wow, cùng nhau trở về! Tốt quá đi!”
Tất cả mọi người ồn ào, tỏ vẻ ăn cẩu lương đến mức lòng lên men, chỉ có thể một say giải ngàn sầu!
….
Ở một khách sạn không xa, Thẩm Sơ Hành vẫn lãnh đạm như bình thường.
Chỉ là, Vân Ngạn gửi hai chữ “chờ em”, khiến vẻ mặt hắn nhu hòa không ít.
Hắn lẳng lặng chờ đợi, đợi đến 10 giờ, 11 giờ, vẫn không chờ được tin nhắn của người kia, rốt cuộc không nhịn nổi nữa gọi điện thoại qua, nhưng không ai nhận.
Hắn gọi thêm lần nữa, lần này có người nói với hắn, số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.
Hắn nhíu mày, tự hỏi có phải cậu uống say rồi không? Vết thương của cậu còn chưa lành hết.
Trong lòng cảm thấy rối bời, hắn lại gọi cho đạo diễn.
“Ừm? Vân Ngạn? Không phải Vân Ngạn đã đi rồi sao? Đi được nửa tiếng rồi! Tôi thấy cậu ấy rất tỉnh táo, còn tưởng ngài tới đón… không phải ngài ư? Ủa? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Mí mắt Thẩm Sơ Hành giật giật, trái tim đang treo lơ lửng của hắn đột nhiên rơi xuống đáy vực.