Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 49


Sau khi Vân Ngạn vào phòng thử đồ, người phục vụ lập tức bưng cốc nước tới, ân cần hỏi: “Tiên sinh, ngài cần nước không?”

Không ngờ là vừa mới đến gần vị khách này, cô lập tức nhận được một ánh mắt lạnh lùng, hắn hơi hơi nhíu mày, gương mặt đầy sự kháng cự.

“Không cần.” Hắn nói.

Người phục vụ đành phải dừng bước, đặt ly nước sang một bên, lại thân thiện hỏi hắn: “Tiên sinh, có cần tôi giới thiệu cho ngài vài bộ quần áo không? Quần áo của cửa hàng chúng tôi được đổi mới theo từng mùa…”

“Không cần.”

“Vậy ngài muốn ngồi xuống nghỉ ngơi không?”

“Không cần.”

…Từ, chối, ba, lần, liền.

Người phục vụ mang theo cảm giác thất bại rời đi.

Rõ ràng lúc Vân Ngạn ở đấy thì trông hắn rất ôn hòa, nhưng khi không có Vân Ngạn hắn lạnh như băng vậy.

Lúc trước cô còn cho rằng bọn họ không thích có người quấy rầy không gian thân mật của cả hai, bây giờ xem ra, vị tiên sinh trước mặt này vốn không thích người khác đến gần!

Phòng thử đồ của cửa hàng nằm sau một vách tường ngăn, người phục vụ nhìn thấy vị tiên sinh kia đi ra sau bức tường, thức thời không đuổi theo, lúc cô định đi qua đó thì thấy Vân Ngạn đi ra, nhưng không ngờ là, cô vừa mới nghe Vân Ngạn hỏi “đẹp không”, người còn chưa thấy đâu đã nghe “rầm” một tiếng.

Cô vội vàng đi qua, nhưng chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng chặt đang rung rung…

Nhìn xuống dưới, cánh cửa không kín hoàn toàn, có thể nhìn thấy Vân Ngạn đang nhón chân, còn có vài âm thanh ái muội…

Người phục vụ sửng sốt vài giây, rồi yên lặng đỏ mặt, đợi âm thanh ái muội kia dừng lại cô mới quay trở về quầy thu ngân.

Một người phục vụ khác thấy cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy sao vậy?”

Cô vội vàng che gương mặt đang nóng bừng, không trả lời.

Không có gì để nói hết…

….A a a dữ dội quá!!!

Vị tiên sinh kia sao ngài lại như thế! Rõ ràng vừa rồi trông còn lãnh đạm khắc chế các thứ, hiện tại thì sao? Sự kiềm chế của ngài chạy đâu hết rồi hả!!!

Đến lúc tính tiền, người phục vụ đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp, ngược lại Vân Ngạn vô thức cắn cắn môi, hai má có chút ửng hồng không tự nhiên.

“Giữ… Khụ, tính tiền.”

Vân Ngạn đang định rút thẻ của mình ra thì người đàn ông bên cạnh giữ tay cậu lại.

“Để anh.” Vân Ngạn chớp chớp mắt nhìn Thẩm Sơ Hành, cậu không quen để người khác thanh toán hóa đơn cho mình.

“Đây là một phần của chuyện xin lỗi, đương nhiên phải để anh trả.” Thẩm Sơ Hành nhìn cậu, đặt tấm thẻ màu đen lên quầy thu ngân, “Hơn nữa từ khi nhận được tấm thẻ này anh vẫn chưa dùng qua lần nào, đây là lần đầu tiên, tất nhiên phải dùng cho em.”

Trong nháy mắt má của Vân Ngạn lại nóng lên.

– Thẩm Sơ Hành! anh học thuộc cả một quyển bách khoa toàn thư về cách nói lời yêu thương với người yêu đúng không!!!

Gương mặt Vân Ngạn vẫn luôn hồng hồng, mãi đến khi Thẩm Sơ Hành ký tên thanh toán, cậu mới lại gần nhìn thoáng qua, cậu chưa nhìn kỹ chữ viết của Thẩm Sơ Hành bao giờ.

Cậu thấy hắn nhanh chóng ký hai chữ đẹp đẽ: Kiều Dụ.

Vân Ngạn:??? Rốt cuộc anh có mấy cái tên vậy!

Cậu khó hiểu nhưng không biểu hiện ra ngoài, quyết định hỏi riêng.

Sau khi ra cửa, Vân Ngạn mặc quần áo bình thường đội mũ đeo khẩu trang. Đột nhiên Thẩm Sơ Hành nắm lấy cánh tay cậu.

“Sao vậy?” Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Sơ Hành giơ tay đè vành nón của cậu xuống, nhíu mày: “Bọn họ đang nhìn em.”

Vân Ngạn nhìn xung quanh, quả nhiên có rất nhiều người nhìn về hướng này, chỉ là…

Cậu hoàn toàn bó tay, nhéo nhéo mặt Thẩm Sơ Hành: “Rõ ràng bọn họ đang nhìn anh.”

Thẩm Sơ Hành hơi sửng sốt, dường như hắn không nghĩ tới trường hợp này.

Khuôn mặt nghiêm túc kết hợp với biểu cảm ngơ ngác, còn có hai má bị nhéo, tương phản dễ thương như vậy khiến Vân Ngạn bật cười, không nhịn được nhấc vành nón lên, vội vàng nhón chân hôn Thẩm Sơ Hành một cái.

“Bây giờ, là đang nhìn “chúng ta”.”

Nói thì nói như vậy, Vân Ngạn vội vàng trộm cười rồi kéo Thẩm Sơ Hành trốn vào trong xe, đi đến địa điểm tiếp theo.

Sau khi lên xe, Vân Ngạn mới hỏi Thẩm Sơ Hành về vụ ký tên lúc nãy.

“Đó là tên của anh trên pháp luật.” Thẩm Sơ Hành nói.

“Hả?” Vân Ngạn càng khó hiểu: “Vậy, vậy tại sao lại họ Kiều?”

Trong đầu cậu viết nên một đoạn chuyện xưa máu chó, ví dụ như Thẩm Thanh Nhã đã từng tái giá, đó là họ của cha kế Thẩm Sơ Hành linh ta linh tinh… Nhưng không thể nào, Thẩm Thanh Nhã tái giá? Chưa nghe chuyện này bao giờ mà?

“Là do mẹ anh quyết định.” Thẩm Sơ Hành thấy vẻ mặt của cậu cũng đoán được cậu nghĩ cái gì, xoa xoa tóc cậu, giải thích: “Sau khi anh trưởng thành, mẹ liền chuyển hộ khẩu cho anh khỏi nhà họ Vương, sợ bị nhà họ Vương phát hiện nên cần phải đổi tên, nhưng cả họ Vương lẫn họ Thẩm đều rất dễ bị phát hiện, nên mẹ quyết định đổi họ khác cho anh.”

– Thật vậy, nếu không đổi tên sửa họ, chỉ sợ anh ấy khó có thể gạt Vương gia làm vài việc sau lưng họ.

“Vậy tại sao lại chọn họ Kiều?”

“Là mẹ chọn, mẹ nói có một người họ Kiều đối xử rất tốt với nhà chúng ta. Mẹ không kể hết mọi chuyện, nhưng vẫn luôn dùng họ này, coi như là để kỷ niệm đi.”

Vân Ngạn gật đầu: “Vậy anh có đổi lại không?”

“Có lẽ là không.” Thẩm Sơ Hành lắc đầu: “Dù sao thì tên cũng chỉ là danh hiệu mà thôi, ở Thẩm gia, anh vẫn là Thẩm Sơ Hành.”

Vân Ngạn lập tức hiểu rõ, so với cái gọi là “sửa tên”, có lẽ hắn chán ghét việc có người lần mò theo cái tên “Kiều Dụ” tìm ra hắn, quấy rầy cuộc sống của hắn.

Một người lại có ba cái họ khác nhau…

Vân Ngạn chậc lưỡi, thầm nghĩ nó thật rắc rối.

Chẳng qua… miễn là đạt được mục đích thôi, không phải ư? Giống như những gì hắn nói, tên cũng chỉ là danh hiệu mà thôi.

Vài phút sau khi bọn họ rời đi, một người mặc quần áo cực kỳ bình thường đẩy cửa cửa hàng quần áo nam xa xỉ ra.

Một người phục vụ nhìn bộ dáng của hắn có hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Ngài cần gì sao?”

“Hai người vừa mới đi ra ngoài.” Hắn vội vàng hỏi: “Bọn họ ở chung với nhau thế nào? Thân mật không?”

“…À.” Người phục vụ trả lời theo bản năng, lại nhớ đến cảnh hai người hôn môi trong phòng thử đồ, đỏ mặt nói: “Rất thân mật, giống như cặp đôi mới yêu… Ngài hỏi việc này làm gì?”

Đôi mắt người nọ lập tức sáng lên: “Vậy bọn họ có làm cái gì khác người không? Ví dụ như…”

“Không có.” Một người phục vụ khác ngắt lời hắn, ánh mắt có hơi chán ghét, “Ngài còn việc gì không?”

Cô lớn tuổi hơn một chút, làm việc ở chỗ này cũng lâu hơn, vừa thấy người này đeo máy ảnh trên cổ kết hợp với bộ dáng khôn khéo lén lút, lập tức biết hắn là chó săn.

Tên chó săn kia vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của cô, hỏi tiếp: “Vậy hai người có chú ý tới, người cao hơn kia họ gì không?”

Người phục vụ lớn tuổi hơn trả lời với giọng điệu lãnh đạm: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng, nếu không còn việc gì khác, mời ngài đi ra ngoài được không?”

“Người đó có phải họ Thẩm không?” Tên chó săn lại không cam lòng, hắn biết khi quẹt thẻ phải ký tên, nhất định người phục vụ sẽ biết họ của khách hàng, mà Vân Ngạn đi dạo phố với người nọ, vừa nhìn đã biết ai là người trả tiền.

Người phục vụ nhíu nhíu mày: “Không phải.”

“Có phải họ Vương không?”

Người phục vụ hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Không phải. Ngài có thể đi ra ngoài không? Chúng tôi phải buôn bán.”

Tên chó săn không có được đáp án khẳng định, nhưng trong lòng hắn càng phấn chấn.

Vốn hắn đi theo một minh tinh khác tới đây, không ngờ còn chụp được hình ảnh bùng nổ hơn thế!

– Không phải họ Vương cũng không phải họ Thẩm, vậy có thể chắc chắn đó không phải Thẩm Sơ Hành!

Nhưng mà, hắn cũng cảm thấy người này không phải Thẩm Sơ Hành.

Thông qua một người bạn có quen biết với Thẩm gia, hắn nắm được vài thông tin nhỏ về nhà họ Thẩm, biết được chồng của Vân Ngạn là con của trưởng nữ Thẩm gia, cũng chính là đứa cháu bị loại bỏ khỏi Vương gia.

Ngay cả thời điểm kết hôn Thẩm Sơ Hành cũng ngồi xe lăn, tính tình rất âm u, tuyệt đối không ra cửa, hơn nữa nhiều năm qua chưa từng tới xí nghiệp của gia tộc, càng không có năng lực xuất chúng gì, chẳng qua là sống tạm nhờ sự che chở của gia tộc mà thôi.

Vân Ngạn từng nói chồng mình gì mà “vẻ ngoài đẹp trai”, “năng lực xuất chúng”, còn nói tình cảm của bản thân với chồng rất tốt, chỉ sợ là bịa đại lý do để giữ mặt mũi thôi, tình huống thực tế… ha hả, không phải cần chó săn bọn họ tới đào sự thật ra sao?

Hắn từng nghe đoạn ghi âm kia, một người tướng mạo ngon nghẻ như Vân Ngạn, tuyệt đối không muốn cả đời ở bên một kẻ tàn phế âm u, ngoài miệng thì nói tốt, sớm muộn gì cũng trật đường ray thôi, giới giải trí có được mấy người thoát khỏi bùa mê này.

Tên chó săn âm u cười, thầm nghĩ: Này cũng đâu thể trách bọn họ, đúng không? Thế giới này có quá nhiều cám dỗ mà!

Tỷ như vị tiên sinh không biết tên hôm nay, không phải là một cám dỗ lớn đối với Vân Ngạn sao?

Với khí chất và diện mạo đó, vừa nhìn đã biết ngay là đại lão.

Tên chó săn đáng khinh nghĩ: Chỉ sợ cái người họ Thẩm kia biết “vợ” của mình trật đường ray cũng không dám có ý kiến gì đi?

Vân Ngạn này không có tác phẩm nổi bật gì nhưng lại lên hot search rất nhiều lần, nếu thích hot như vậy, hắn không ngại cho cậu thêm ít lửa!

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Vân Ngạn đã bị liên hoàn chết chóc call của Cát Lâm đánh thức.

“Ngày hôm qua cậu đã làm gì? Xem hotsearch chưa? Đó là chồng em hay là… người khác?”

“Hả?”

“Người nọ nói hắn cố ý không đăng ảnh chính diện, nhưng trong tay hắn có rất nhiều ảnh chụp thấy mặt, muốn xóa thì ra giá cao… Em mau lên weibo xem đi, sau đó trả lời cho chị!”

Vân Ngạn mớ ngủ mở weibo lên, rất nhanh đã thấy ảnh cậu và Thẩm Sơ Hành hôn môi ở cửa cửa hàng.

…Đệt, đệt cụ…

Cậu lập tức tỉnh ngủ, mặt lại đỏ bừng: Chỉ là nhất thời không kìm lòng nổi thôi, sao còn lên hot search vậy…

May mà không chụp được mặt Thẩm Sơ Hành, cậu nhón mũi chân lên nên che được phân nửa mặt hắn.

Còn có một tấm ảnh khác, là lúc bọn họ ra khỏi cửa, Thẩm Sơ Hành đang cúi đầu xem di động, còn cậu thì thân mật đến gần, hai người còn tay trong tay.

Rất nhiều người chia sẻ sau đó @ cậu, hình như không giống cậu tưởng tượng lắm…

“Trời ơi, tổng tài bá đạo! Vậy mà còn cao hơn Vân Ngạn! Đôi chân dài đó! Khí chất đó! Đẹp trai quá!”

“Nam chính trong tiểu thuyết của tôi bước ra đời thật kìa!”

“Chỉ cần nhìn sườn mặt thôi cũng thấy đẹp trai! Chắc chắn là người mặc tây trang đẹp trai nhất mà tôi từng thấy! Gửi huyết thư cầu ảnh thấy mặt!”

“Cầu ảnh chính diện +10086!!!”

Lông mày Vân Ngạn giật giật kịch liệt, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Hành Hành nhà cậu, sẽ không hot đâu, đúng không?

Cậu, từ, chối!!!

Xem xuống chút nữa, cậu lại thấy…

“Ha ha ha quả nhiên mọi người đều xem nhẹ chuyện trật đường ray!!!”

“Tên rác rưởi Vân Ngạn tạo dựng cái gì mà hình tượng bảo vệ chồng! Không phải cũng là tên ngoại tình thôi à! Nhưng tao cũng muốn xem ảnh chính diện…”

“Người đáng thương nhất là chồng của Vân Ngạn, bị phản bội đã đủ đáng thương rồi, vậy mà chúng mày còn muốn ảnh chính diện của đối tượng ngoại tình! Chúng mày có lương tâm hay không đấy!”

“Nhưng nếu đối tượng ngoại tình lớn lên trông như thế này, tao cũng cầm lòng không được… khụ!”

Vân Ngạn: “…”

Đệt, xảy ra chuyện gì vậy?

Cậu nhanh chóng tìm được tài khoản đăng bài đầu tiên, tiêu đề bài đăng khiến cậu sốc ẻ:

“Vân phu nhân hẹn hò với nam nhân thần bí, hay là bị chồng đánh gãy chân?”

“…”

Đây là cái tiêu đề phong cách Hồng Kông máu chó gì vậy!

Não mày bị thủng hả!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN