“Ông ngoại rất thích cậu.” Thẩm Sơ Hành không nhìn Vân Ngạn: “Nhưng cậu đừng tưởng cậu có thể ỷ vào điều này mà muốn làm gì cũng được.”
“Em sẽ không như vậy đâu.” Vân Ngạn giọng điệu nhàn nhạt đáp.
Cậu nghĩ thầm: Nếu có thể, cậu còn muốn mau chóng ly hôn rồi tự sống cuộc đời của chính mình nữa cơ.
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực nhưng hắn cũng không nói gì nữa, điều khiển xe lăn đi về phía biệt thự.
Ai cũng biết chân của Thẩm Sơ Hành không tốt nên dù hắn tạm thời rời khỏi yến hội trong khi mọi người đang khiêu vũ cũng không ai hỏi hắn đi đâu.
Không lâu sau, Thẩm Sơ Hành ngồi ở thư phòng nhìn hình ảnh trên màn hình laptop. Đây là màn hình giám sát mà trợ lý đã sắp xếp cho hắn.
Chỗ này là một trang viên nhỏ bỏ trống của nhà họ Thẩm, được ông ngoại Thẩm Sơ Hành tặng cho hắn làm quà cưới cho nên ban đầu cơ sở an ninh rất kém.
Sau khi quyết định sẽ tổ chức hôn lễ tại đây, trợ lý của Thẩm Sơ Hành suy xét đến việc hắn là người cẩn trọng đa nghi, nên đã cho lắp đặt hàng trăm camera giấu kín trên toàn bộ ngọn núi và trong trang viên đảm bảo có thể ghi được cả những nơi hẻo lánh đến dấu chân của người địa phương cũng ít.
Thứ mà Du Lãng có thể phá hư bất quả cũng chỉ là một vài cái camera ngay từ đầu đã được lắp ở nơi dễ thấy, hắn căn bản không phát hiện ra những chiếc camera giấu kín kia.
Thời điểm Du Lãng cùng Vân Ngạn bắt đầu bỏ trốn, người của phòng điều khiển đã phát hiện ra và ngay lập tức báo cho trợ lý của Thẩm Sơ Hành, nhưng sau khi trợ lý báo lại cho Thẩm Sơ Hành, họ chỉ được phản hồi bằng một chữ “Ồ?”.
“Thẩm thiếu… đuổi theo không?” Trợ lý hỏi.
Một lúc sau hắn mới nghe Thẩm Sơ Hành nói: “Để bọn họ trốn đi”
Thẩm Sơ Hành căn bản không muốn cho ai đuổi theo, chỉ là sau đó có người phát hiện Vân Ngạn biến mất nên hắn phải cho vài người đi tìm.
Từ khi đồng ý cuộc hôn nhân này, Thẩm Sơ Hành luôn cảm thấy tâm thần không yên. Nghĩ lại ngày hắn đồng ý kết hôn, hắn thậm chí còn không biết bản thân tại sao lại đồng ý – quả thực là bị ma quỷ ám.
Nhưng sau đó hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ lại, cảm thấy việc kết hôn cũng không đem đến ảnh hưởng lớn gì cho hắn, huống chi Vân Ngạn thoạt nhìn an tĩnh lại ngoan ngoãn, hẳn là một người dễ khống chế. Chỉ cần ông ngoại và mẹ hắn vui vẻ, kết hay không kết hôn cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Chỉ là hắn không ngờ đến, hôm diễn ra hôn lễ Vân Ngạn sẽ diễn một màn như vậy.
Nhưng Vân Ngạn đào hôn cũng tốt, bằng cách này hắn sẽ như con tằm đem sản nghiệp của Vân gia ăn sạch sẽ, lấy đây làm cớ để hắn xuất binh.
Thẳng đến khi thuộc hạ báo cáo lại, nói Vân Ngạn đánh Du Lãng bất tỉnh, đang trên đường quay trở về, Thẩm Sơ Hành lúc này mới cho người đuổi đến mang Vân Ngạn quay về.
Nhưng tận đáy lòng hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trong video giám sát đã quay rõ cả quá trình Vân Ngạn và Du Lãng đào hôn, lúc Thẩm Sơ Hành đến xem đã thấy được thời khắc mấu chốt khi tình hình xoay chuyển. Là thời điểm Vân Ngạn cùng Du Lãng ôm nhau dây dưa, trợ lý thay vị “phu nhân” mới cưới đổ mồ hôi hột, không nhịn được thoáng liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Sơ Hành.
Không có chút dao động nào trên gương mặt đó.
Kể từ khi báo thù thành công, trợ lý chưa bao giờ thấy việc gì có thể làm cho Thẩm Sơ Hành kích động, cặp mắt kia giống như giếng cổ không gợn sóng, giống như đôi mắt của một người lớn tuổi.
Trợ lý âm thầm thở dài trong lòng, yên lặng cùng Thẩm Sơ Hành xem tiếp đoạn video.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy Vân Ngạn nhảy khỏi bệ đá, vung cây gậy gỗ trên tay đánh vào gáy Du Lãng.
Thẩm Sơ Hành nhướng mày.
Xem tiếp đoạn sau, nhìn thấy cảnh Vân Ngạn đánh Du Lãng bất tỉnh, sau đó lấy điện thoại di động của hắn xóa bớt những tin tức quan trọng, ven theo đường cũ trở về.
Hắn nhìn thấy gương mặt lo lắng và biểu cảm vui vẻ đột ngột của Vân Ngạn sau khi nhìn thấy đám cúc Ba Tư.
Hắn thấy Vân Ngạn cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có gì không ổn thì lập tức giả vờ ra vẻ ngây thơ.
….
Sau khi xem xong, Thẩm Sơ Hành đã nhờ trợ lý tua lại đoạn video…
“Dừng.”
Đoạn video dừng lại ở khoảnh khắc Vân Ngạn đánh vào gáy Du Lãng.
Thẩm Sơ Hành hơi nghiêng người lại gần màn hình, nói: “Phóng lên.”
Sau đó trợ lý đã phóng hình ảnh lên mức to nhất, ở giữa màn hình là khuôn mặt bình tĩnh đến mức gần như là lạnh lùng của Vân Ngạn.
Đây nào phải là tiểu bạch thỏ mà Thẩm Sơ Hành đã gặp trước đây.
Thú vị đấy.
Ngón tay Thẩm Sơ Hành vu.ốt ve tay vịn xe lăn, trong ánh mắt lặng như nước hiện lên chút hứng thú.
Một lúc sau, trợ lý rốt cuộc cũng nghe thấy hắn nói: “Đi chuẩn bị một chút, tối nay tôi muốn cùng “bạn đời” chọn một ít quần áo mới làm quà đêm tân hôn.”
Sau khi yến hội kết thúc, khách khứa tan hết, người nhà của Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành cũng tạm biệt đôi phu phu mới cưới, ai về nhà nấy.
Sau khi tiễn mọi người đi hết, Vân Ngạn đi theo Thẩm Sơ Hành đến tòa nhà chính.
Vân Ngạn đã kiểm tra lịch sử trò chuyện của nguyên chủ cùng bạn bè và ba mẹ, thứ nào có thể kiểm tra đều kiểm một lượt, Vân Ngạn phát hiện nguyên chủ lúc trước cùng với ba mẹ và anh trai sống trong một biệt thự khác ở trang viên, thẳng cho đến đêm nay cậu mới chuyển đến căn biệt thự chính ở cùng Thẩm Sơ Hành.
Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm – cũng may cậu không phải tự mình đi tìm phòng, bằng không nhiều phòng như vậy sao cậu biết được nguyên chủ đã từng ở đâu?
Vấn đề nhỏ đã được giải quyết, nhưng một vấn đề lớn hơn đang đến…
— động! phòng! sao?
Mặc dù cậu đã là người có gia đình.
Mặc dù Thẩm Sơ Hành có gương mặt đẹp như vậy, cậu cũng không lỗ.
Nhưng mà…
Cậu vẫn là một xử nam! Chẳng lẽ phải đem đêm đầu tiên của bản thân cho cái người vừa mới gặp được một ngày sao?!
Giờ phút này cậu chỉ hận bản thân tại sao không phải là nữ nhân, vậy thì có thể dùng lý do bà dì đến thăm để giải quyết tất cả rắc rối như thế này. Trong những tình huống như thế này, cậu tình nguyện gặp dì 30 ngày một tháng!
… Nhưng nếu Thẩm Sơ Hành dùng vũ lực với cậu thì sao đây?
Trong nguyên tác hắn chính là một tên bi.ến thái dùng xiềng xích để nhốt nguyên chủ lại đấy, còn dùng cả roi da!
Nhưng thực tế khi nhìn thấy người thật, cậu cảm thấy hắn cũng không phải loại bi.ến thái giống trong nguyên tác.
Cùng lắm là có chút lạnh nhạt thôi.
Vân Ngạn lúc này mới đánh giá kỹ Thẩm Sơ Hành.
Ngay cả khi hắn đang ngồi trên xe lăn thoạt nhìn cũng không đáng thương chút nào.
Hắn ngồi thẳng tắp, giống như một quý tộc đã được đào tạo bài bản; lông mi của hắn hơi rủ xuống giống như sự khinh miệt dành cho chúng sinh.
Hai chân hắn yên tĩnh đặt trên xe lăn, đùi đắp một cái chăn mỏng, một chân yên tĩnh nghỉ ngơi, một chân khác từ đầu gối trở xuống đều trống rỗng.
Ánh mắt Vân Ngạn không khỏi mềm mại đi vài lần.
Nếu hai chân hắn còn nguyên vẹn, có lẽ hắn cũng sẽ không quái gở giống như hiện tại, lấy diện mạo của hắn, gia thế cùng năng lực, hẳn sẽ được mọi người tôn trọng và yêu thương.
Vân Ngạn có chút châm chọc nghĩ: Hắn tàn tật có lẽ là sự nhân từ của Thượng Đế – sự nhân từ dành cho những người khác.
Xe lăn dừng trước cửa thang máy.
Căn biệt thự này chỉ có ba tầng nhưng có bốn thang máy được lắp trong nhà tạo điều kiện cho Thẩm Sơ Hành có thể thuận lợi đi đến bất kì một góc nào trong nhà.
Thang máy ngừng ở lầu hai, Thẩm Sơ Hành đột nhiên hỏi cậu: “Ăn no chưa?”
“A?” Vân Ngạn có chút sửng sốt.
Cậu nghi hoặc nhìn Thẩm Sơ Hành nhưng lại bắt gặp ánh mắt châm chọc của hắn.
Lúc này Vân Ngạn mới phản ứng lại, trong đầu cậu nhanh chóng nhớ lại chiều nay mình đã ăn bao nhiêu khay quả hạnh, bánh trứng, bánh kem dâu tây,…
Khụ khụ, cậu cũng không chú ý tới mấy cái này.
Vân Ngạn trước kia là một người cực kỳ thích đồ ăn ngon, nhưng thân thể từ nhỏ đã không tốt, rất nhiều thứ phải kiêng cữ, gặp món đặc biệt ngon cũng chỉ có thể nếm thử.
Một năm trước khi chết, bệnh tình của cậu còn tồi tệ hơn, sau này cũng chỉ có thể nằm liệt trên giường đợi người khác đút cho một ít cháo trắng thanh đạm linh tinh. “Cắn một miếng lớn” đối với cậu là những từ rất xa vời.
Hôm nay sau khi xuyên qua, thân thể này cực kỳ khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, cậu đương nhiên muốn ăn nhiều một chút!
Mặc dù cậu cảm thấy việc mình làm rất hợp tình hợp lý, nhưng trên mặt Vân Ngạn vẫn cảm thấy có chút nóng.
Thẩm Sơ Hành vừa lòng nhìn biến hóa trên mặt cậu, chậm rãi nói: “Tôi trước kia cũng không biết cậu có thể ăn tốt đến vậy.”
Vân Ngạn: “…” Đây là đang nói tiếng người hả?
“Vậy hiện tại anh cũng biết rồi đó.” Vân Ngạn cười nói: “Cho nên anh không nuôi nổi em hả?”
“…”
Quản gia đứng cạnh thang máy á khẩu, biểu tình xấu hổ.
“Dẫn cậu ấy đi ăn thêm chút gì đi, ăn cho no vào.” Thẩm Sơ Hành chậm rãi nói: “Miễn cho người Vân gia nói tôi ngược đãi cậu ta.”
Vân Ngạn vẻ mặt chân thành cười cười: “Cảm ơn.” Dứt lời liền bước ra khỏi cửa thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại giữa hai người, Vân Ngạn vui vẻ nói với quản gia: “Có cánh gà cay không? Tôi muốn ăn cay chút.”
Quản gia: “…” Phu nhân, ngài đừng quên ngài là minh tinh đó! Ăn nhiều sẽ không giữ được eo nhỏ đâu!
Dù thế nào đi nữa, Vân Ngạn cũng tha thiết muốn ăn cánh gà rán, tạm thời thoát khỏi áp suất thấp của Thẩm Sơ Hành, cậu muốn đắm chìm trong mùi hương của thức ăn để chữa trị cho trái tim ngập tràn phong ba bão táp của cậu hôm nay.
Sau khi ăn cơm xong, quản gia vẫn chưa dẫn cậu đến phòng tân hôn.
“Tiên sinh nói sau khi ngài dùng cơm xong thì đến phòng để quần áo chờ ngài ấy.”
“Phòng để quần áo?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
Vân Ngạn bị hai chữ “phu nhân” này làm cho sửng sốt, nhưng cậu quyết định hiện tại không nên so đo cái này.
“Đến phòng để quần áo để làm gì?”
Quản gia lắc đầu: “Ý của Thẩm tiên sinh không phải là thứ tôi có thể suy đoán.”
Vân Ngạn: “…” Chú không thấy mệt hả?
Đến phòng để quần áo?
Chỗ vừa nhỏ lại vừa hẹp như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Định rủ nhau chơi Ngôi sao thời trang hả?
Trong lòng Vân Ngạn cả kinh: Không phải là để cậu thay đồ ngủ s.exy cho hắn xem chứ!!!