Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
Chương 43: Cô Chỉ Hát Một Ca Khúc Mà Lỗ Tai Người Nghe Như Muốn Mang Thai A
Cổ Duệ Chính vẫn luôn chú ý việc thi đấu của cô nên hắn ngay lập tức đã có thể hiểu được ý cô nói là gì, âm thanh cơ hồ như đã thanh tỉnh hẳn: “Bài [Đôi cánh ẩn hình] đúng không?”
“Đúng rồi.”
Cổ Duệ Chính xốc chăn lên: “Cô chờ tôi một chút, tôi qua đó ngay lập tức.” Nhưng hắn lại bỗng dưng nhớ tới thanh danh của hắn và cô hiện tại còn đang hôi thối như chuột cống nên đành thôi: “Để tôi gọi điện thoại cho bọn họ bảo bọn họ qua bên cô luôn.”
Sở Triều Dương đã còn chưa kịp nghe hết câu, hơn nữa do từ nhỏ cô đã thiếu tình thương nên cô chẳng bao giờ có thể cự tuyệt sự quan tâm của người khác cả, trong lòng lập tức mềm nhũn, nói: “Nếu anh nguyện ý tới chỗ tôi để chuẩn bị nhạc đệm thì tôi lại càng là cầu mà không được.”
Cổ Duệ Chính đang chìm trong căn phòng tối tăm cũng không tiếng động mà giơ lên khóe môi, môi hơi ngượng ngùng nhấp nhấp: “Sẽ có cơ hội.”
“Đúng, sẽ có cơ hội.” Sở Triều Dương không phát giác ra sự biến hóa ở đầu bên kia điện thoại, hồi ức lại trở về cảnh tượng khi toàn trường hò hét cổ vũ cho buổi biểu diễn của cô, cô ngửa đầu thở dài: “Chúng ta nhất định sẽ đều được đứng ở sân khấu trung ương.” Rồi trở thành trung tâm của thế giới.
Cổ Duệ Chính nghĩ tới cảnh tượng như vậy thì không khỏi nở nụ cười
Trước kia ở trong hợp đồng đã nói qua, sau khi nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc, công ty sẽ vì nghệ sĩ mà an bài một dàn nhạc riêng, những người này sẽ tùy thời làm bạn bên người nghệ sĩ, tuy rằng họ do công ty an bài, nhưng sẽ trực tiếp làm việc dưới trướng Sở Triều Dương.
Mấy ngày nay, trừ bỏ phải ở bên ngoài chuẩn bị cho thi đấu, Sở Triều Dương đều ở phòng làm việc của Cổ Duệ Chính luyện tập thu âm cho phần hát mẫu, nên đã cùng với ban nhạc kia làm việc hòa thuận vui vẻ một thời gian rồi.
Tổng tài kiêm Tổng giám đốc công ty đĩa nhạc Hải Báo ở Kinh Thị – Hoàng Hiểu Tuyền phi thường coi trọng việc chế tác album lần này, thái độ của Cổ Duệ Chính đối với việc chế tác âm nhạc cũng vô cùng nghiêm túc, chịu không nổi nửa điểm tỳ vết nào xuất hiện, Hoàng Hiểu Tuyền đã từng hợp tác với Cổ Duệ Chính, đương nhiên biết tính tình của hắn, nên ông cũng vô cùng an tâm mà đầu tư, dụng tâm chuẩn bị cho Sở Triều Dương hẳn một dàn nhạc có thể chạm tới đỉnh cấp của sự tiêu chuẩn.
Chỉ một cuộc điện thoại của Cổ Duệ Chính đã đủ để triệu tập một dàn nhạc, vài người bọn họ bắt đầu vội vàng cầm dụng cụ chạy về hướng hiện trường tiết mục.
Giao thông ở Kinh Thị đặc biệt đông đúc, hiện tại cũng đã gần đến giờ cao điểm, nên nếu lái xe khẳng định là sẽ không kịp tới chỗ hiện trường thi đấu, huống chi bây giờ lại chỉ còn lại gần ba mươi phút, vì vậy bọn họ liền trực tiếp leo lên tàu điện ngầm, vứt xe ở nhà.
Bọn họ đều là những người tham gia hoàn thiện album lần này của Sở Triều Dương, tuy rằng không biết kế hoạch tuyên truyền kế tiếp của Hoàng Hiểu Huyền, nhưng đối với giá trị của album lần này, không ai có thể rõ ràng hơn bọn họ, trước mắt thì album này đã thu tốt tất cả các ca khúc rồi, có thể nói, từng bài từng bài đều là kinh điển.
Bọn họ không nghĩ tới, sau hai năm Cổ Duệ Chính yên lặng, lại sẽ chịu dời núi một lần nữa, hơn nữa lại còn lấy ra một luồng sát khí lớn như vậy, so với tác phẩm của hai năm về trước còn muốn xuất sắc hơn rất nhiều, nếu nói tác phẩm của hai năm trước kia [Em là thiên sứ của anh] là hắn vì tình mà viết, thì ca khúc hiện tại có thể nói là phá kén thành bướm, rẽ lối cuộc đời sang một hướng khác.
Có ca khúc là rock and roll giãy dụa tuyệt vọng trong đêm tối hắc ám, có có ca khúc lại là rock and roll như muốn gào rống lên để tránh thoát khỏi những xiềng xích kim loại hắc ám, cũng có bài hát là sự yên lặng lại sau đó, tự giải cứu nội tâm mình, khuyên bảo nội tâm của mình nhưng lại không cam lòng mà chất vấn, có tuyệt vọng, có mê mang, còn có khung cảnh cuối cùng khi thoát ra khỏi nhà giam, mỗi một bài đều đi tới tận sâu trong thâm tâm người nghe, khiến họ như muốn cộng hưởng với bài hát, chìm đắm vào khung cảnh trong bài hát.
Tựa như mấy năm khốn cùng thống khổ này của hắn đều theo thời gian mà lên men thành một chén rượu ngon, chỉ cần nghe hương rượu cũng đã đủ say đắm lòng người.
Cố tình những ca khúc hắn sở hữu, đều thập phần thích hợp cho Sở Triều Dương biểu diễn, hoàn mỹ khớp với khung cảnh nguyên chủ đã từng trải qua mà Sở Triều Dương muốn biểu đạt.
Một ca sĩ tốt có thể gặp được một ca khúc tốt là thực sự không dễ dàng, một tác giả có thể gặp được người hoàn toàn thấu hiểu lời ca mình muốn biểu đạt cũng không phải là dễ dàng.
Một ca khúc xuất sắc cũng không phải đều thích hợp với tất cả mọi người biểu diễn, chỉ khi nào vì sao đâm vào địa cầu, mới bộc phát ra một vụ nổ lớn, làm cả da đầu tê dại, làm cả người rùng mình, như mê như say trong đó.
Sở Triều Dương vừa vặn chính là ca sĩ có thể suy diễn hoàn mỹ ngôn từ trong từng ca khúc mà Cổ Duệ Chính muốn biểu đạt.
Hoàng Hiểu Tuyền có thể đưa ban nhạc bọn họ xuống dưới trướng của Sở Triều Dương cũng đã đủ để thấy ông rất coi trọng Sở Triều Dương, bọn họ lại càng thân thiết cảm nhận được Cổ Duệ Chính coi trọng Sở Triều Dương đến nhường nào, tuy rằng hắn chưa nói thẳng ra ngoài, nhưng từ sâu trong đáy mắt hắn có tiềm tàng một tia sáng hy vọng, ánh sáng đó chính là thứ đã bán đứng nội tâm của hắn, cho dù là mấy năm trước hắn sáng tác ca khúc cho Lư Du Nhiên, ánh mắt của hắn vẫn thập phần bình tĩnh, thậm chí còn suy sét phản ứng khán giả cùng nhu cầu thị trường.
Đây cũng là thứ mà Hoàng Hiểu Tuyền coi trọng nhất ở hắn, có tài mà không kiêu, còn cẩn thận suy sét nhu cầu thị trường cùng phản ứng của khán giả, đây mới là người chế tác thích hợp nhất cho công ty đĩa nhạc.
Nhưng lúc này đây, hắn thuần túy mà viết ca khúc cho mình.
Có khả năng chính hắn cũng không phát hiện ra, ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn bây giờ đang chất chứa một dòng nước siết mãnh liệt.
Mấy bài hát khác trong album, như [Yên lặng là vàng], [Nhân gian] … Ban đầu bọn họ cũng đều cho rằng là một tay Cổ Duệ Chính viết, nhưng hắn lại nói với bọn họ các ca khúc đó là do Sở Triều Dương cung cấp.
Sau khi làm thuê với Sở Triều Dương thì Sở Triều Dương đã chính thức trở thành bà chủ của bọn họ, bọn họ tự nhiên hy vọng tương lai của bà chủ mình có thể là cả bầu trời đỏ rực, vì vậy ngay sau khi nhận được điện thoại của Cổ Duệ Chính, bọn họ tự nhiên là không dám trì hoãn.
Sở Triều Dương ở hiện trường cũng đang là lòng nóng như lửa đốt, cô cũng đã tính toán đến việc không có nhạc đệm, hát chay.
Nhưng như vậy thì hiệu quả thi đấu đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.
Bây giờ cô chỉ còn lại một lựa chọn cuối cùng, hai tay cô cũng đã chuẩn bị, nếu đã bắt đầu thi đấu mà dàn nhạc đệm vẫn không thể tới kịp thì cô liền mượn đại một cây guitar trong dàn nhạc ở hiện trường vậy, tự đàn tự hát.
Nhưng như vậy thì hiệu quả cũng sẽ kém đi rất nhiều, hơn nữa bài này lại còn không thích hợp để đàn guitar.
Thời gian diễn tập và thời gian chính thức thi đấu của [Siêu cấp tân tiếng ca] chỉ cách nhau có nửa giờ, hiện tại bên ngoài đã tụ tập rất nhiều fans.
Nhìn thấy cô quay trở lại, Trương Hinh Tâm vội vàng tiến lên cẩn thận mà nhìn sắc mặt Sở Triều Dương, nôn nóng hỏi: “Thế nào? Nhạc đệm đã dowload được chưa?”
Sở Triều Dương vĩnh viễn đều không thể kháng cự được sự chân thành quan tâm từ người khác, cô cười vỗ vỗ cánh tay mảnh khảnh của Trương Hinh Tâm: “Mình không có việc gì, đừng lo lắng.”
Hồ Dữu cũng đi tới: “Nếu không hiện tại thử đi đàm phán lại với tổ tiết mục xem sao, dù sao bây giờ chỉ còn lại một giờ thôi, làm sao có thể chuẩn bị kịp đây.”
“Không có việc gì.” Sở Triều Dương cười với Hồ Dữu: “Nếu thật sự không được thì mình sẽ đi mượn tạm guitar của dàn nhạc vậy, tự mình đàn.”
Hồ Dữu không nghĩ tới cô còn có thể tự đàn guitar, có chút kinh hỉ, cô ấy nắm lấy cánh tay trắng nõn, mềm như bông của Sở Triều Dương: “Cố lên!”
Sở Triều Dương thừa cơ mà nhéo nhéo thịt ở tay nhỏ của cô ấy một chút, xúc cảm thực sự không tồi.
Hùng Viện Viện coi Sở Triều Dương là họa lớn treo trêи đầu, kình địch, nên cô vẫn luôn quan sát động thái bên Sở Triều Dương, thấy Sở Triều Dương đi qua bên các lão sư trong dàn nhạc nói cái gì đó, chờ cô nói xong rời đi, Hùng Viện Viện liền vội vàng chạy qua chỗ vị lão sư trong dàn nhạc bị hỏi mượn guitar kia, vẻ mặt tươi cười đáng yêu hỏi: “Triệu lão sư, vừa rồi Vô Danh qua đây nói cái gì vậy ạ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!