Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
Chương 77: Tất Cả Mọi Người Đều Nhìn Về Cái Tên Đầu Tiên Trên Bảng Xếp Hạng
Lúc này ánh đèn sân khấu đã được tắt đi gần hết, sân khấu vốn ầm ĩ cũng ồ ạt rút đi như thủy triều, chỉ để lại một mình Sở Triều Dương cầm microphone đứng ở giữa sân khấu, ánh đèn yên tĩnh mà tập trung chiếu vào trêи người cô, làm cả người cô trông có vẻ tịch liêu lại hiu quạnh.
Cô không có giống như các tuyển thủ phía trước, hoan ca nhiệt vũ*, mà là biểu diễn một tiết mục mềm nhẹ, thân thể hơi hơi lay động theo từng tiết tấu.
*Hoan ca nhiệt vũ: Ca khúc vui vẻ, hoan hỉ kèm theo những động tác vũ đạo mạnh mẽ, mãnh liệt.
Toàn bộ thế giới phảng phất như đều theo động tác của cô mà an tĩnh xuống.
Đây là một bài hát được viết với tiết tấu vui sướиɠ, trào dâng, nhưng giai điệu lại là an tĩnh, mềm nhẹ, chỉ cần nghe khúc nhạc dạo đầu là đã có thể mường tượng ra được.
Khúc nhạc dạo của bài hát này vừa phát ra, mấy người Hùng Viện Viện liền đặc biệt yên tâm.
Thông qua các trận thi đấu phía trước, các cô đã đúc kết ra được một kinh nghiệm, đó là chỉ có những ca khúc có phần cảm nhận tiết tấu mạnh mẽ, mới có thể kéo được không khí hiện trường, chỉ có những ca khúc có nhiều âm cao, mới có thể toàn diện phô bày ra ngón giọng của bản thân.
Ngón giọng, theo nghĩa phổ thông mà nói, thì mọi người đều hiểu rằng những ai sở hữu âm vực cao thì được gọi là ca sĩ có ngón giọng xuất sắc.
Cái gọi là ‘ca sĩ có ngón giọng xuất sắc’ này, có điểm đặc biệt là có thể dễ dàng tùy chỉnh cao độ của giọng hát, có thể tùy tâm sở ɖu͙ƈ* mà khiến người khác chấn động bởi khả năng chuyển đổi âm tiết của mình.
*Tùy tâm sở ɖu͙ƈ: tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.
Như vậy các ca sĩ có âm vực tầm trung sẽ thường chú tâm sáng tác những ca khúc có lời ca dễ thuộc, dễ nghe hơn, để mọi người có thể dễ dàng tiếp thu, hát theo, nhưng những ca khúc này thường không thể đánh sâu vào tâm trí người nghe.
Còn những người có ngón giọng phi thường xuất sắc, âm vực cao, dễ dàng chuyển đổi các loại âm với nhau, thì sẽ hay hát những ca khúc có độ khó đặc biệt cao, yêu cầu âm vực rộng, bởi vì những ca khúc này sẽ khiến mọi người cảm thấy đã tai hơn, hơn nữa lại chẳng mấy ai có thể hát theo, chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trêи thực tế, Sở Triều Dương chính là thuộc về loại ca sĩ có ngón giọng xuất sắc, được ông trời thưởng cơm, âm vực của cô cực rộng, năng lực biểu hiện cũng cực mạnh, các loại chuyển âm, trường âm, cao âm cũng là chơi đến mức hô mưa gọi gió.
Ở phần thi đấu khu vực phía trước, khi Cổ Duệ Chính chọn ca khúc cho cô, hắn liền có một loại cảm giác, rằng chất giọng của cô là cực kỳ thích hợp với các ca khúc thi đấu, có thể toàn bộ phô ra ngón giọng không một chút khuyết điểm, làm cho các khán giả tuy không hiểu được cách cảm thụ âm nhạc chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể sâu sắc nhận thấy ngón giọng của cô là cực kỳ xuất sắc, cực kỳ hoàn hảo.
Cổ Duệ Chính tuy rằng có điểm thanh cao kiêu ngạo, nhưng hắn phi thường hiểu rõ hình thức, cũng như hiểu biết thị trường, hắn tuy rằng bị các bằng hữu diễn gọi là ‘Cổ đại tiên nhi’, phảng phất như không dính khói lửa phàm tục, nhưng trêи thực tế, hắn lại là người cực hiểu tâm lý đại chúng bình thường.
Nói cách khác, những ca khúc của hắn viết nếu như không được tuyên truyền hợp lý, phù hợp với nhu cầu thị trường thì chắc chắn sẽ không được nổi như vậy.
Còn Sở Triều Dương, cô vẫn luôn hoàn hảo trong những phần biểu diễn trước đó.
Cho nên giờ phút này nhóm giám khảo mới vì cô mà cảm thấy tiếc nuối, đáng tiếc.
Nhưng chẳng lẽ, ngón giọng thật sự chỉ được biểu hiện ở mức độ âm vực như đại đa số mọi người vẫn luôn nghĩ hay sao?
Kiếp trước, các tiền bối ở trong vòng âm nhạc đã từng đánh giá qua cô, nói thứ cô am hiểu nhất, chính là khả năng biến các ca khúc khác thành ca khúc của mình, đánh dấu vết độc quyền cho những ca khúc mà cô đã từng hát qua.
Cho nên ngay khi Sở Triều Dương mở miệng, mọi người đều chỉ cảm thấy lỗ tai như tê lại, trong lòng không tự giác hiện ra hai chữ: Tiếng trời.
Mọi người thậm chí còn không rảnh lo ca từ của bài hát là như nào, toàn bộ hội trường cũng an tĩnh lại ngay lập tức, ai cũng chỉ hy vọng có thể yên tĩnh lại một chút, một chút nữa, như vậy mới có thể càng thêm nghe rõ tiếng ca của cô.
Cô chỉ hát nhẹ nhàng, bâng quơ, nhưng lại đem mỗi một lần chuyển âm, mỗi một dấu chấm, dấu phẩy suy diễn đến vô cùng hoàn mỹ, cho dù là các giám khảo có muốn bắt bẻ, cũng không có cách nào có thể tìm ra dù chỉ là một điểm tỳ vết.
Tựa như thân thể cô tự tỏa ra một cổ mị hoặc.
Thanh âm cô mị hoặc, đôi mắt cô cũng mang theo sự mị hoặc trí mạng, cả người cô đều là mị hoặc, làm bạn hoàn toàn không có biện pháp nào có thể dời đôi mắt ra khỏi cô được nữa.
Khán giả trước TV khi nhìn đến ánh mắt của cô, đều phảng phất như hồn đã bị cô câu đi mất, tim không tự giác mà nhảy dựng thình thịch, thình thịch cả lên, cả người không tự giác mà như bị nhập phải, thân thể cũng không tự giác mà tiến gần về phía trước, muốn gần TV hơn nữa để có thể nhìn cô rõ ràng hơn, nghe tiếng ca của cô rõ ràng hơn.
Tất cả mọi người đều thật an tĩnh.
Lúc này, mọi người mới bắt đầu chú ý tới ca từ của ca khúc của cô hát: Chỉ mong đôi mắt của anh, chỉ thích được ngắm nụ cười tươi của anh, chỉ mong giấc mộng chung đôi của chúng ta sau này, sẽ không trở nên tan vỡ.
Ca khúc rất hay, ca từ cũng thật đẹp, thanh âm càng là tiếng trời.
Lực khống chế sân khấu của cô quả thật chính là đẳng cấp mà không ai có thể sánh nổi, có nhiều người rõ ràng có chất giọng rất hay, rất cuốn hút, nhưng khi nghe họ ca hát, chỉ cảm thấy một đống khuyết điểm hiển hiện ra, làm bạn cảm thấy thật ầm ĩ, khiến bạn không thể nào tập trung nổi vào bài hát, làm bạn thất thần, vậy mà chỉ cần Vô Danh yên tĩnh đứng ở đó, cất lên giọng ca của cô, tất cả mọi người liền không tự giác mà an tĩnh lại, chú tâm nghe cô ca hát.
Hát xong một bài hát, toàn trường quay vốn còn đang yên tĩnh thì ngay lập tức nổ lên một trận vỗ tay như sấm.
Dường như khán giả trước TV cũng đột nhiên tỉnh lại, lẩm bẩm: “Bài hát này đang hay như vậy cơ mà, sao lại hết rồi?”
Bọn họ còn muốn tiếp tục nghe nữa, nhưng đáng tiếc là đã hết mất rồi.
Lúc này ratings của chương trình đã trực tiếp nhảy tới 8, người của tổ tiết mục đều điên cả rồi, quả thực là không thể tin được!
Ratings vượt 8, rốt cuộc đây là cái khái niệm gì cơ chứ?
Đã đạt tới cấp độ hiện tượng luôn rồi, nói cách khác, cái tiết mục này của bọn họ, đã trở thành một tiết mục kinh điển!
Tất cả mọi người còn nghe chưa đã thèm, nhưng sau đó bỗng nhiên nhớ tới, a, phải đi bình chọn cho cô ấy, vì vậy liền chạy nhanh đi cầm lấy di động, điên cuồng bỏ phiếu cho cô.
Tổ tiết mục cuối cùng vẫn xem như là có chút lương tâm, mà để lại một chút thời gian cho người xem bỏ phiếu, cho dù rất nhiều người đã bỏ phiếu trước đó rồi, giờ chắc cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Hùng Viện Viện sắc mặt thập phần khó coi, cô biết hiện tại đang phát sóng trực tiếp, cô biết màn ảnh tùy thời mà có khả năng quét tới nơi này, nhưng chính cô vẫn không thể khống chế được biểu cảm của bản thân.
Cũng may, hơn một năm huấn luyện xem như còn có chút tác dụng, ít nhất thì cô còn có thể nở ra được một nụ cười miễn cưỡng, cùng vỗ tay giống như mọi người, mỉm cười.
So với tiếng vỗ tay như sấm ở xung quanh, cô chỉ là nhẹ nhàng chạm hai tay vào nhau, thập phần miễn cưỡng.
Ánh mắt cô không tự giác nhìn về phía màn hình lớn ở đằng sau sân khấu, trêи màn hình lớn hiện tại chỉ thấy ánh đèn lập lòe, cũng chưa thấy hiện ra số phiếu được bầu chọn.
Số phiếu bầu vẫn còn đang trong quá trình thống kê.
Mười mấy chiếc máy tính ở hậu trường, mười mấy đài server đang đồng thời thực hiện công tác.
So sánh với Hùng Viện Viện, tố chất tâm lý của Lư Du Nhiên khá hơn nhiều, cô không chỉ có đang tươi cười, mà còn là cười thập phần xán lạn, động tác thập phần ưu nhã.
Bởi vì Sở Triều Dương là tuyển thủ cuối cùng lên biểu diễn, nên cô cũng không có giống các tuyển thủ khác, sau khi hát xong liền lập tức đi xuống, mà là bị hai người chủ trì nhanh chóng bước lên đài, một trái một phải kẹp cô ở giữa, người chủ trì Cổ Khê càng khoa trương hơn mà nói: “Oa nga, thật là quá mức dễ nghe!”
MC nam Ngô Ca cũng lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, lỗ tai tôi cũng sắp mang thai luôn rồi.”
Cổ Khê nói: “Chúng ta cùng nhau nghe một chút xem phía ban giám khảo nói như thế nào nhé!”
Ba vị giám khảo ở dưới đài đã sớm giao lưu thảo luận với nhau một phen, đương nhiệm tổng giám đốc công ty âm nhạc – đĩa nhạc con ngựa trắng IME, Tô Quân lão sư qua lấy microphone rồi hỏi Sở Triều Dương: “Vừa rồi tôi cùng với Ngô Đồng lão sư, Khương Nghiên lão sư đã thảo luận qua với nhau, mọi người đều chưa từng nghe qua bài hát này, nên xin hỏi, bài hát này cũng là một bài hát chưa được phát hành hay sao?”
Lần này bọn họ không có hỏi bài hát này có phải là bài hát do cô viết hay không nữa.
Sở Triều Dương cười nói: “Giống như bài [Đôi cánh ẩn hình] lần trước tôi hát, bài hát này là một ca khúc trong album [Phá kén] mà tôi dự định phát hành tới đây.” Cô liền thuận miệng quảng cáo một chút cho album của mình, “Quyển album này đã được chế tác xong toàn bộ, chúng tôi chỉ chờ nhận được giấy chứng nhận bản quyền thì sẽ lập tức phát hành, các bài hát trong album đều rất êm tai, hy vọng mọi người sẽ thích.”
“Pạch.”
Móng tay tinh xảo xinh đẹp của Lư Du Nhiên theo tiếng mà đứt đoạn, nhưng biểu hiện của cô lại không có một chút nào khác thường, trêи mặt vẫn bình tĩnh cười như cũ, đem móng tay bị đứt ra kia gắt gao nắm chặt.
EQ* của mấy người chủ trì đều đặc biệt cao, đại tỷ có tiếng của đài, Cổ Khê lại càng có chỉ số EQ cao hơn nữa, nên lập tức liền nói: ” [Phá kén] đúng không nhỉ? Chúng tôi đều rất mong album của cô phát hành, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua về nghe.”
*EQ là viết tắt của từ Emotional Quotient có nghĩa là chỉ số thông minh cảm xúc của mỗi người. Một chỉ số dùng để đo lường trí tưởng tượng, sáng tạo của một người. Người có EQ cao có khả năng nhận biết, đánh giá và điều tiết cảm xúc của bản thân và mọi người rất tốt, do vậy thường trở thành những nhà lãnh đạo giỏi.
Sở Triều Dương có chút ngượng ngùng mà nói: “Cảm ơn.”
Vẫn luôn khống chế tốt thời gian và tiết tấu, MC nam Ngô Ca cũng nhanh nhẹn nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta cùng nhau xem một chút số phiếu bình chọn bên ngoài của tất cả các tuyển thủ là bao nhiêu nào.”
Lúc này số phiếu bên ngoài của các tuyển thủ cũng đã được thống kê xong, màn hình lớn treo ở phía sau sân khấu cũng đem số phiếu bầu chọn cho mọi người hiện ra.
Tất cả mọi người đều theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía cái tên đứng đầu, cũng chính là tuyển thủ xếp hạng cao nhất.
Không hề ngoài ý muốn —- số 9, Vô Danh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!