Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
Chương 97: Lối Vào Cửa VIP Sân Vận Động Kinh Thị
Doanh số album tuần thứ hai của Sở Triều Dương đột phá hai trăm ba mươi vạn!
Treo Lư Du Nhiên lên đánh đi còn gì nữa!
Vốn dĩ doanh số của Lư Du Nhiên còn có thể tính là không đến nỗi nào, nhưng ở trước mặt người phát hành album sau cô một hai ngày kia, cô cơ hồ đã trở thành chuyện chê cười.
Hiện tại đoàn đội của Lư Du Nhiên, bao gồm truyền thông Tinh Không công ty của Lư Du Nhiên, đều có ý kiến rất lớn đối với cô, bởi vì theo kế hoạch nguyên bản lúc trước của công ty, album này hẳn là hơn một tháng về sau mới bắt đầu chính thức phát hành, nhưng Lư Du Nhiên lại nhất quyết bắt thực hiện theo ý của cô, đem album này phát hành trước, đem vốn tài chính công ty đầu tư ném đá trêи sông.
Album này, truyền thông Tinh Không coi như là vứt đi hơn một ngàn vạn.*
*Một ngàn vạn = 10000000 nhân dân tệ = 33 tỷ VNĐ
Rốt cuộc, phí tuyên truyền và làm album cho Lư Du Nhiên cũng chẳng tới một ngàn vạn, cũng chỉ có Đỗ nhị thiếu nhiều tiền nhiều của, lại có tập đoàn Đỗ thị mở ra một con đường tắt khác, mới dám tuyên truyền mở rộng cho nghệ sĩ dưới trướng tới mức này.
Nếu lúc trước không phải Lư Du Nhiên nhất ý cô hành*, kiên trì phải phát hành album vào lúc đó, làm toàn bộ kế hoạch tuyên truyền mà công ty đã chuẩn bị trước đó ném đá trêи sông, một lần nữa lập kế hoạch mới, thật ra thì kết quả tuyên truyền cũng sẽ chẳng khác là bao so với kế hoạch mới này, nhưng khi đụng phải yêu nghiệt Vô Danh kia phát hành album, bọn họ có thể đem thời gian phát hành lùi về phía sau, cách thời gian phát hành của cô ta ra một tý, sau khoảng ba tháng, chờ nhiệt độ album của Vô Danh giảm xuống, dựa theo kế hoạch ban đầu của công ty tuyên truyền cho Lư Du Nhiên, thì chất lượng album này, tổng doanh số vượt qua 300 vạn cũng không phải vấn đề gì lớn.
*Nhất ý cô hành: Cô hành tức một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.
Bọn họ vốn dĩ còn không hiểu Lư Du Nhiên rốt cuộc đã phát bệnh gì, nhất định phải phát hành album trước kế hoạch, chờ đến khi album của Vô Danh được phát hành, thời điểm nhìn thấy tên người chế tác album, bọn họ còn có cái gì không hiểu nữa?
Mặc dù ở bên ngoài Lư Du Nhiên vẫn luôn vân đạm phong khinh*, nhưng hành vi của cô vẫn như cũ báo cho mọi người biết rằng cô là một người hết sức tàn nhẫn.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Cô đây là muốn phát hành album trước Cổ Duệ Chính, lợi dụng nhân khí của mình để khiến hắn ta nằm sấp xuống, không còn có khả năng xuất đầu lộ diện.
Không nghĩ tới ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cô không những không đem Cổ Duệ Chính lần thứ hai đánh rớt xuống vực sâu, mà ngược lại còn đụng phải ván sắt, đem album chính mình tỉ mỉ chế tạo biến thành rối tinh rối mù, trở thành chuyện chê cười mà mỗi người trong giới đều biết rõ.
Nhưng bọn họ vẫn không dám khinh thường Lư Du Nhiên như cũ, loại người như cô chính là chân trước vẫn đang cùng bạn trai ân ân ái ái, thế mà trở tay một đao liền đẩy bạn trai vào địa ngục, chờ bạn trai cũ thật vất vả mới sắp sửa bò ra được địa ngục, thì lại hung hăng dùng một chân đạp lên trêи đầu đối phương, muốn hoàn toàn khiến đối phương nằm ở vực sâu vĩnh cửu, sau khi thất bại lại mặt không đổi sắc, lấy kinh nghiệm nhiều năm bọn họ ở giới giải trí tới xem, những người có thể đạt được thành công cuối cùng thường thường là những người giống như cô, luôn nhẫn nhịn, cố gắng chịu nhục, hơn nữa lại còn là những nữ nhân có da mặt dày không tả nổi.
Loại nữ nhân này mới chân chính đáng sợ.
Có đôi khi con người ta rất kỳ quái, ngươi trở thành chuyện chê cười, nhưng chính ngươi không đem mình trở thành chuyện chê cười, vậy thì người khác cũng sẽ đem việc này coi như bình thường.
Rốt cuộc, Vô Danh này thật sự có chút yêu nghiệt, cô vốn không phải là một ca sĩ bình thường, mà là bọn họ đã chứng kiến một siêu sao ra đời.
Nếu trong chuyện này không có bất ngờ gì xảy ra, mà cho dù có ngoài ý muốn, thì Vô Danh cũng đã đủ để chiếm hữu một vị trí nhỏ trong giới ca hát trong nước.
Hiện tại mới chỉ là doanh số hai tuần mà đã đạt tới hơn 500 vạn, vậy doanh số một tháng còn phải như thế nào nữa? Tổng doanh số phải kinh khủng tới mức nào?
Vô Danh này, doanh số album đầu tiên không phải muốn đột phá ngàn vạn chứ?
Tất cả mọi người đều chờ mong.
Cuối thế kỷ trước cho đến đầu thế kỷ này là thời điểm giới ca hát xuất hiện tầng tầng lớp lớp ca sĩ và nhạc phẩm kinh điển, đồng thời cũng xuất hiện không ít siêu sao cấp thiên hoàng, mà trêи toàn cầu, siêu sao có doanh số một album đột phá ngàn vạn cũng có mấy chục vị, trong đó ca sĩ nữ có doanh số album cao như vậy, lại chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay.
Nếu album đầu tay của Vô Danh có thể đột phá ngàn vạn, như vậy giá trị con người cô sẽ lập tức tăng lên gấp bội, tiến vào câu lạc bộ siêu sao cấp thiên hoàng.*
*Tui cũng không biết, thiên hoàng là cái quái gì nên cứ để vậy nhé mọi người, nói chung thì thiên hoàng > thiên vương/thiên hậu > tiểu thiên vương/tiểu thiên hậu.
Đây là một hồi fans cuồng hoan, Vô Danh thành công cũng giống như các cô thành công, so với Vô Danh, các cô còn muốn vui hơn nhiều, vì vậy các cô liền tự phát tổ chức đoàn tuyên truyền Vô Danh, tuyên truyền ca khúc của Vô Danh, kêu gọi càng nhiều người đi mua album của Vô Danh, cộng đồng này đã sáng tạo một thế hệ kỳ tích ra đời.
Phố lớn ngõ nhỏ, không chỗ nào không tràn ngập tiếng ca của Vô Danh, cho dù là các ông bà ra đường đi mua đồ ăn, sau khi nghe nhiều ca khúc của Vô Danh cũng có thể vô ý thức hát theo mấy câu.
Khi đi vào các cửa hàng ghi âm và ghi hình, poster và album của Vô Danh luôn được đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, khi đi vào thư viện, thương trường, âm nhạc bên tai hầu như đều là các bài hát của Vô Danh, khi ở trêи đường, cơ hồ mỗi một nhà nào làm kinh doanh cũng đều bật bài hát của Vô Danh, kể cả ngồi trêи xe, mỗi đài radio đều có người đặt ca khúc của Vô Danh nối liền không dứt, trêи TV và di động của xe buýt và tàu điện ngầm cũng đều truyền tin Vô Danh chiếm tới năm vị trí trong top 10 bảng xếp hạng.
So với mấy tuần trước còn càng muốn nổi tiếng hơn.
Tuần đầu tiên mới chỉ là ở các trung tâm thương mại thành thị hoặc thành phố lớn mới truyền phát tin, nhưng hiện tại đã tiến vào khắp phố lớn ngõ nhỏ, không chỗ nào không có!
Nhưng mà tiếng ca này dù được phát khắp phố lớn ngõ nhỏ, lại không làm người ta cảm thấy phiền chán, bởi vì mỗi một ca khúc trong album của cô đều thập phần kinh điển, khiến người ta nghe hoài không chán, thậm chí không tiếc nghe đi nghe lại nhiều lần.
Bọn học sinh trẻ tuổi bây giờ đều cùng chung đề tài thảo luận đó chính là tất cả đều xoay quanh Vô Danh, nếu ngươi không biết Vô Danh, chưa từng nghe qua ca khúc của Vô Danh, như vậy ngươi liền lỗi thời, ngươi OUT.
Người lớn, trẻ nhỏ, học sinh, người già.
Đều hết sức mến mộ Vô Danh.
Không giống như ca khúc của mấy ca sĩ khác, nếu nhóm học sinh thích thì người lớn lại cảm thấy quá lố lăng, nếu nhóm người lớn thích thì bọn trẻ lại cảm thấy quá lỗi thời, mà mấy ca khúc những đứa nhóc con thích nghe thì người già lại cảm thấy đau đầu, ầm ĩ.
Nhưng ca khúc của Vô Danh lại là hoàn hảo toàn phương vị, không góc chết, áp dụng được với tất cả các lứa tuổi khác nhau, chịu sự hưởng ứng của tất cả mọi người.
Truyền thông đem khoảng thời gian gọi là ‘hiện tượng Vô Danh’.
Đối với trận chung kết [Tân tiếng ca] được tổ chức ở sân vận động Kinh Thị, cũng dựa vào số phiếu khán giả quyết định, những người phụ trách tổ tiết mục vẫn là có điểm áp lực, bọn họ không biết fans các tuyển thủ rốt cuộc có thể bỏ tiền ra mua vé vào cửa hay không, liệu vé vào cửa có thể bán hết hay không.
Cho nên người phụ trách đối với lượng tiêu thụ vé vào cửa đặc biệt chú ý.
Sau một ngày đối ngoại tiêu thụ, người phụ trách tổ tiết mục liền hỏi tình huống bên bán phiếu: “Vé vào cửa được tiêu thụ như thế nào rồi?”
Chắc sẽ có người mua chứ nhỉ?
Rốt cuộc hiện trường thi đấu và tổ chức theo hình thức buổi biểu diễn vẫn khác nhau đôi chút, các fans nguyện ý vì buổi biểu diễn của ca sĩ mình hâm mộ tiêu tiền mua vé, nhưng rất có ít người nguyện ý vì xem hiện trường thi đấu mà tiêu tiền mua vé, cho nên lần bán vé đầu tiên chỉ chuẩn bị 5000 vé, sợ đến lúc đó không bán được lại trong tình khá quê mùa.
Nhân viên công tác phụ trách bán vé: “Thưa ngài, phiếu đã được bán hết.”
“Bán hết?” Người phụ trách tổ tiết mục không thể nào tin được mà hỏi lại: “Bây giờ mới qua một ngày mà ngươi lại nói cho ta là đã bán hết?”
“Thật sự là bán hết, cung không đủ cầu.” Nhân viên công tác phụ trách bên bán phiếu cũng mang theo biểu tình hoài nghi nhân sinh: “Chỉ nguyên tập đoàn Trung Thịnh đã đặt tới 700 phiếu, tất cả đều là để bầu chọn cho Vô Danh.”
“Mau in thêm, in thêm hai vạn vé nữa.” Người phụ trách tổ tiết mục quyết đoán nói.
Sau khi cúp điện thoại người phụ trách tổ tiết mục không khỏi suy nghĩ sâu xa: Vô Danh này có bối cảnh thâm hậu thật, rốt cuộc có lai lịch thế nào đây?
Người của tập đoàn Trung Thịnh cũng rất ʍôиɠ lung, chủ tịch và tổng giám đốc tự dưng lại phát phúc lợi cho bọn hắn, một vé vào cửa trận chung kết [Tân tiếng ca], hơn nữa vị trí đều là những vị trí VIP, mua vào thời điểm 500 tệ* một phiếu, hiện tại ở trêи mạng đã đắt gấp mấy lần rồi nha.
*500 tệ = 1tr650 VNĐ
Bọn họ đều không phải là những người mê âm nhạc, nên đối với họ, có đi hiện trường xem thi đấu, nghe ca hát hay không thì cũng chẳng quan trọng gì mấy, thậm chí có công nhân còn suy xét xem có nên bán đi hay không.
Tốt nhất vẫn là không bán.
Khi về nhà nói chuyện với vợ và mấy đứa trẻ nhà bọn họ, rằng bọn họ có vé vào cửa trận chung kết [Tân tiếng ca], có thể đi hiện trường nghe Vô Danh hát, lão bà và mấy đứa trẻ nhà bọn họ đều điên rồi!
Đặc biệt là mấy đứa nhỏ của bọn họ, tất cả đều hưng phấn hét lên: “Ba! Cho con, cho con!”
Bọn nhỏ có được phiếu lập tức liền hưng phấn gọi điện thoại khoe với mấy đứa bạn đồng học, tức khắc đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.
Đối với bọn nhỏ trẻ tuổi này mà nói, có thể có một vé đi hiện trường trận chung kết xem thi đấu là một việc hết sức đáng tự hào giữa đám bạn cùng tuổi.
Mấy nhân viên đem vé vào cửa tặng lại cho mấy đứa nhỏ nhà bọn họ cũng đã suy tính hết các kiểu thể loại rồi, chủ tịch trăm công ngàn việc, công sự mỗi ngày còn xử lý không xong, nào có nhàn hạ đi xem ca hát thi đấu vớ vẩn; đến nỗi tổng giám đốc, lại càng sẽ không đi, tổng giám đốc đến bây giờ còn chưa xuất viện, nên hẳn là hắn sẽ không đẩy xe lăn đi hiện trường xem thi đấu đâu?
Tuy rằng mọi người lén nói giỡn nói, không nghĩ tới tổng giám đốc lại là người che giấu kỹ như thế, đến cùng vẫn chỉ là một thanh niên tuổi đôi mươi máu huyết tràn đầy, là một fans có thâm niên, nhưng mọi người cũng chỉ dám nói đùa mà thôi.
Mấy người không có gia đình, khi quay về nhà nói với bạn gái rằng mình có vé vào của trận trung kết [Tân tiếng ca], bạn gái cũng điên rồi, “Còn có nữa không? Anh có đồng sự nào không đi không? Nịnh bọn họ đem phiếu chuyển cho anh đi, rồi phiếu này đưa cho em?”
“Không được đâu thân ái, đây là do chủ tịch và tổng giám đốc phát phúc lợi xuống dưới, nếu đến lúc đó lãnh đạo công ty đều đi, mỗi mình anh không đi lại không tốt.”
“Có cái gì không tốt? Công ty anh nhiều người như vậy, phiếu đều phát hết xuống dưới, làm sao quản anh có đi hay không được? Hơn nữa đây lại không phải đi làm giờ hành chính.”
Nhưng mà…… Nhưng mà chính anh cũng muốn đi em hiểu không (༎ຶ ෴ ༎ຶ).
Chờ đến một tuần sau, năm vạn vé vào cửa trận chung kết đã được tiêu thụ hết.
Tình huống vé vào cửa tiêu thụ hết nhanh chóng cũng làm tổ tiết mục chuẩn bị sân khấu càng thêm tỉ mỉ, không riêng gì top 10 tuyển thủ có thể tiến vào trận chung kết sẽ lên sân khấu, mà đến lúc đó, top 30 cả nước cũng sẽ xuất hiện ở sân khấu trận chung kết, ngoài ra còn có một ít tuyển thủ bị loại từ hồi còn thi đấu ở khu vực cũng tới hiện trường vì tuyển thủ yêu thích cổ vũ, vì vậy tổ tiết mục tặng cho các tuyển thủ trong top 10 mỗi người ba phiếu, có thể đưa cho gia đình họ hàng của mình hoặc fans.
Sở Triều Dương cũng có ba phiếu, nhưng cha Sở mẹ Sở khẳng định là sẽ không đi, vậy nên cô gọi điện thoại hỏi Trương Hinh Tâm và Cổ Duệ Chính có muốn tới hay không?
Trương Hinh Tâm cao hứng muốn chết, “Thật sự có phiếu sao? Đương nhiên tới rồi, nhất định tới!”
Cô vui vẻ không thôi, đáng tiếc chỉ có một phiếu, bằng không anh trai cô cũng có thể đi.
Vốn dĩ Sở Triều Dương cho rằng Cổ Duệ Chính hẳn sẽ không đi, bởi tên trạch nam kia suốt ngày ở trong nhà, cơ bản là không có việc gì sẽ không ra khỏi cửa, nên náo nhiệt chắc hẳn hắn sẽ không thích, nhưng ngoài ý nghĩ của cô chính là, Cổ Duệ Chính lại vui vẻ đồng ý.
Còn có một phiếu cuối cùng cô đưa cho Trần Đan Ni, bảo Trần Đan Ni tự mình đi xem, hoặc là đưa cho bằng hữu của cô ấy đều được.
Hiện tại Trần Đan Ni càng ngày càng chuyên nghiệp, cô không chỉ là chuyên viên trang điểm của Sở Y Huyên, mà còn kiêm luôn nhiệm vụ quản lý đoàn fans của Vô Danh, phiếu này cô không tự mình đi xem, mà ngược lại lại tổ chức một cuộc rút thăm trúng thưởng, đưa cho fans của Vô Danh.
Ngoài ra, tổ tiết mục còn chuẩn bị một ban nhạc lớn như đoàn đội giao hưởng gồm hơn hai mươi người, mời đoàn đội vũ đạo chuyên nghiệp tới hiện trường làm bạn nhảy với các tuyển thủ, hơn nữa nguyên trang phục, mỗi người đều có vài bộ.
Tổ tiết mục tổ cũng biết người xem phần lớn đều hướng về phía Vô Danh mới tới, nên vốn dĩ cơ chế thi đấu đầu tiên, là Vô Danh chỉ cần lên sân khấu hợp xướng một bài, lúc sau thi đấu một bài, liền thay đổi cơ chế thi đấu vì thỏa mãn nhu cầu khán giả, tranh thủ ở trong trận chung kết yêu cầu Vô Danh hát ít nhất ba ca khúc trở lên.
Cho nên Vô Danh và các tuyển thủ khác cũng phải chuẩn bị nhiều hơn.
Trước kia cô đều không có bạn múa, nhảy phụ họa, nhưng bởi vì lần này được cử hành ở sân vận động Kinh Thị, sân khấu lớn hơn nữa rất trống trải, nên chỉ là nguyên bạn nhảy phụ họa đã hơn 30 người, Sở Triều Dương cũng yêu cầu phải phối hợp cùng nhóm bạn nhảy này, thời gian mỗi ngày ở lại tổ tiết mục tập luyện cũng nhiều lên.
Một vòng này mỗi tuyển thủ đều mỗi ngày ở lại tập luyện với nhóm bạn nhảy, ai cũng tập luyện đến khuya, mỗi người đều thập phần nỗ lực, như là muốn bộc phát ra toàn bộ nhiệt tình, chỉ vì một khắc đứng ở sân khấu trung ương kia.
Dưới sự chỉ bảo của các lão sư chỉ đạo, ngón giọng các cô đều tiến triển cực nhanh, mỗi người đều rất xuất sắc, ngay cả ngón giọng kém cỏi nhất Hùng Viện Viện, cũng đều không ngừng hoàn thiện ngón giọng của chính mình, cố gắng che lấp khuyết điểm, bày ra ưu thế lớn nhất của mình, các lão sư ban huấn luyện ở truyền thông Tinh Không cũng vì cô mà đích thân lựa chọn ra những ca khúc tận dụng ưu điểm và che giấu khuyết điểm của cô một cách tốt nhất.
Chờ đến một khắc thi đấu kia, thật sự chính là muôn người đều đổ xô ra đường, không còn chỗ ngồi.
Các tuyển thủ cũng rất kϊƈɦ động, nhìn đám đông ồ ạt ở bên dưới sân vận động mà cảm xúc phập phồng, tâm tình mênh ʍôиɠ.
Dù các cô về sau có còn đi con đường âm nhạc này hay không, có còn cơ hội đứng trêи một sân khấu lớn như này nữa hay không, thì đối với các cô, được đứng ở đây, đã là một đoạn nhân sinh phi thường mà các cô được trải qua.
Bởi vì thời gian chuẩn bị hấp tấp, nên so với các buổi biểu diễn của mấy ca sĩ chuyên nghiệp mười mấy năm sau, sân khấu trận chung kết này chuẩn bị vẫn tương đối thô ráp một ít, nhưng điều này vẫn không ngăn được các fan nhiệt tình, rất nhiều fans còn mang theo album của Vô Danh, rồi nghĩ xem liệu có thể tìm được cơ hội xin Vô Danh ký tên hay không.
Trận thi đấu còn chưa có bắt đầu, hiện trường tiếng hô Vô Danh đã xốc lên tận nóc nhà của sân vận động, mấy vạn người đồng thời hò hét tên Vô Danh, thanh thế thực sự rất to lớn, làm cho mấy người dù không phải fans Vô Danh, cũng nghe nhiệt huyết sôi trào hẳn lên!
Đỗ Cảnh Khôn âm thầm mua vé vào cửa để tới hiện trường xem, rõ ràng tổ tiết mục của công ty cũng có đưa vé vào cửa cho hắn, nhưng hắn không biết chính mình vì cái gì còn muốn mua một lần nữa, hơn nữa lại còn không phải hàng ghế VIP phía trước, mà là xen lẫn trong đám người ở giữa.
Hiện trường thi đấu khu vực VIP ngồi đầy hai hàng ghế là nhân viên tập đoàn Trung Thịnh, có người mang mấy đứa trẻ tới, có người lại đi cùng bạn gái tới, cũng không phải ai có phiếu cũng tới, có người lại đem phiếu chuyển cho đồng nghiệp, nhưng số người xem vẫn tới đủ.
Cho dù chủ tịch và tổng giám đốc không tới, bọn họ cũng muốn theo sát chủ tịch và tổng giám đốc bước đều bước, tuy rằng không biết Vô Danh này rốt cuộc là người nào, thế nhưng chủ tịch và tổng giám đốc đều nhất trí nâng đỡ cô ấy, nên bọn họ đi theo trở thành fans của cô ấy hình như cũng không có sai, coi như cho mình một cái lý do.
Thời điểm bọn họ đang hứng thú bừng bừng chờ đợi trận thi đấu bắt đầu, liền nhìn thấy ở cửa VIP lối vào sân vận động xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Người đầu tiên nhìn thấy có chút không dám tin tưởng đẩy đẩy người bên cạnh: “Ngươi xem người kia…. Có giống trợ lý Trần luôn bên cạnh tổng giám đốc hay không? Người hắn đẩy chắc không phải là Đỗ tổng chứ?”
Người bên cạnh nghe vậy liền quay đầu nhìn lên.
Ôi mẹ ơi! Đỗ tổng thật sự ngồi xe lăn tới rồi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!