Beta: An
“Tống tổng, ngài quay lại sớm vậy?” Lý tổng cười vỗ vai Tống Nhiên, vui vẻ nói, “Vừa nãy tôi đang nói dở vấn đề kia nhỉ? Bạch tổng lại đây ngồi.”
Bạch Tiêu vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên thì Tống Nhiên đã quay lại đây, cô thấy anh ta cụng ly vui vẻ nói chuyện Trình Lại Ngọc.
“Không ngờ ngày hôm nay cậu cũng đi đến đây dự tiệc? Cậu đến lâu chưa?”
“Tôi cũng vừa mới đến, tôi đang trò chuyện làm quen với mọi người… Đây là bạn gái của cậu à?” Khi gặp được người quen, giọng nói của Trình Lại Ngọc hiện rõ sự phấn khích, “Không ngờ Bạch tổng lại là bạn gái của cậu, nhờ cô ấy mà buổi họp lớp hôm qua cậu đã tránh một kiếp nạn.”
Tống Nhiên khẽ ừ một tiếng, đi đến ngồi vào giữa Bạch Tiêu và Trình Lại Ngọc.
Trình Lại Ngọc có vẻ khá bất ngờ, Bạch Tiêu đã đoán ra được từ trước, dù sao thì Tống Nhiên đã giới thiệu cô là “bạn gái” của anh ta, nếu bây giờ anh ta phủ nhận thì có khi cả cô lẫn anh ta đều trò cười trong mắt người khác.
“Tại sao em lại ra đây ngồi?” Tống Nhiên cúi đầu xuống, giọng nói trầm quyến rũ phả vào tai của Bạch Tiêu, chưa kể tư thế ngồi của hai người rất ái muội.
“Em đang ngồi nói chuyện với Lý tổng, tình cờ bạn học đi ngang qua, nên bọn em ngồi xuống tâm sự với nhau.” Bạch Tiêu nổi da gà, cô cầm ly rượu lên, nhân tiện ngồi cách xa tên này ra.
Trời ạ, mùi nước hoa trên người đàn ông này quá nồng nặc!
“Cô ấy đã nói gì với em?”
“Cô ấy kể cho em ngày hôm qua anh đã ở đâu, anh đã có buổi họp lớp vui vẻ cùng bạn bè. “
Lời nói này của Bạch Tiêu xuất phát từ tận đáy lòng, dù trong tiểu thuyết, nam chính là tên tra nam khốn nạn, nhưng thực ra anh ta là người rất nặng tình nặng nghĩa, anh ta vẫn còn giữ liên lạc với những bạn học từng học chung với anh ta. Trong trái tim ẩn chứa một bóng hình, và bây giờ trên ngực anh ta đang cắm mũi tên tình yêu của thần Cupid.
Lời nói này khi chui vào lỗ tai của Tống Nhiên, anh ta liên hệ đến thái độ lạnh lùng vào buổi sáng này, cùng cách nói chuyện lịch sự trong bữa tiệc tối này.
Tống Nhiên đôi mắt tối sầm lại, tay của anh ta để lên eo của Bạch Tiêu, giọng điệu rất nghiêm túc: “Em đã làm loạn suốt ngày hôm nay còn chưa đủ à?”
Bạch Tiêu: “???”
Tống Nhiên nói nhỏ vào tai của cô: “Em càng làm như vậy càng khiến anh cảm thấy có hứng thú. Tối nay, anh sẽ cố đền bù cho em. Em chắc không muốn nhìn anh ở bên người khác đâu đúng không?”
Câu nói này vừa mang ý tán tỉnh cũng đồng thời như lời cảnh báo. Sau đó ôm chặt lấy eo của cô.
Hành động này nhìn rất quen thuộc, Bạch Tiêu cơ thể đông cứng lại, cô ngoan ngoãn dựa vào lòng Tống Nhiên.
Bạch Tiêu: “……”
Có thể vì cô mới xuyên đến đây, nên cơ thể và linh hồn vẫn còn chưa thể hòa nhập với nhau, nên ý thức của cô luôn đi trước bản năng cơ thể một bước.
Cơ thể cô cứng đờ lại đó là do ý thức của cô chi phối, sau đó ngoan ngoãn dựa lòng Tống Nhiên là bản năng của cơ thể. Bạch Tiêu chửi thầm trong lòng, nguyên chủ đúng là kẻ biết lợi dụng thời cơ. Còn Tống Nhiên đúng kẻ “mồm mép tép nhảy” suốt ngày chỉ biết đi dụ dỗ con gái nhà lành.
Cô phải nhớ rằng, cô không còn là “Bạch Tiêu” của trước kia.
Cùng Bạch Tiêu của quá khứ là không quá giống nhau.
“Được rồi, em đừng làm loạn nữa, tí nữa cùng anh đi gặp mặt đối tác lớn.”
“Vừa nãy tôi mãi nói chuyện với Trình tiểu thư, Lý tổng ngài có vấn đề gì không hiểu có thể hỏi tôi ngay tại đây. ” Cuối cùng ý thức cũng chiến thẳng cơ thể, Bạch Tiêu cố gắng che dấu biểu cảm trên khuôn mặt, cô đi đến ngồi gần Lý tổng, “Chúng ta ra đằng kia bàn chuyện nhé?”
Đột nhiên bị nhắc đến tên, Trình Lại Ngọc không nhịn được cười, “Bạch tổng đúng là một người rất hài hước, nhưng nhìn cô có vẻ không giống với mẫu người yêu lý tưởng của Tống Nhiên. “
Lý tổng có vẻ rất hứng thú với đề tài này, “Thật à? Tôi rất tò mò hình mẫu người yêu lý tưởng của Tống tổng?”
Trình Lại Ngọc khó xử quay sang nhìn Tống Nhiên, sau đó cô ấy dùng giọng điệu nhí nhảnh nhắc lại lời nói của Tống Nhiên trong buổi họp lớp tối qua, đồng thời cô ấy đã thể hiện tài năng diễn xuất, giọng điệu và hành động của cô ấy nhìn giống Tống Nhiên như đúc.
Là một người tốt bụng, mạnh mẽ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, dịu dàng, thuần khiết, vừa nhìn thấy người đó khiến anh ta muốn bảo vệ che chở cho cô ấy suốt đời.
Bạch Tiêu nghe xong chỉ biết thở dài trong lòng, sao anh ta không nói thẳng người anh ta thích chính là nữ chính!
Trước khi nữ chính bước vào giới giải trí, nam chính luôn đứng phía sau lặng lẽ bảo vệ cô ấy. Hóa ra những gì trong tiểu thuyết đều là sự thật, nam chính quá cố chấp nên vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, và hình mẫu lý tưởng anh ta được xây dựng từ hình ảnh của nữ chính.
Vỗ tay, đúng là trời sinh một cặp, nhớ trả tiền công cho tôi.
Dù gì cả hai đã quen biết với nhau từ trước nên dễ dàng bắt chuyện với nhau hơn. Tống Nhiên cố kìm nén sự xấu hổ, dùng giọng điệu hài hước trách Trình Lại Ngọc mấy câu, chọc cho mọi người bật cười ha hả.
Trình Lại Ngọc quay sang nhìn Bạch Tiêu: ” Bạch tổng, tại sao từ nãy đến giờ cô cứ giữ im lặng? “
Bạch Tiêu đang vui vẻ ngồi xem kịch, cô từ tốn nói: ” Tại cô nói chuyện cuốn hút quá, nên tôi không cắt ngang lời cô nói, mời mọi người cứ tiếp tục. “
Trình Lại Ngọc nhận ra điều gì đó, vội quang sang nhìn Tống Nhiên, cô ấy xấu hổ giải thích, “Bạch tổng, những gì tôi nói lúc nãy cô từng có tin. Mong cô không hiểu lầm Tống Nhiên, tôi biết Tống Nhiên chỉ đang nói đùa với chúng tôi mà thôi. Dù sao thì “hiện thực” với “lý tưởng” đâu phải lúc nào cũng giống nhau.”
Bạch Tiêu thản nhiên nói: “Không sao đâu, tôi biết đó chỉ là lời nói đùa. Vừa nãy nhìn thấy Trình tiểu thư diễn tả lại lời nói của Tống Nhiên, tôi cảm thấy cô không hề giọng bạn học của anh ấy, mà nhìn cô giống Tống phu nhân.”
Cô nói thẳng ra như vậy, khiến nụ cười trên khuôn mặt Trình Lại Ngọc dần biến mất.
“Trình tiểu thư, mong cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là, nhìn vẻ mặt và giọng điệu lúc nãy của cô….” Bạch Tiêu bình tĩnh quan sát nét mặt Trình Lại Ngọc, “Nhìn cô rất giống mẹ của Tống Nhiên.”
“Ha ha ha ha——” Mọi người nghe thấy vậy liền bật cười, có người quay sang trêu chọc Tống Nhiên, “Lâu rồi tôi không nhìn thấy Tống phu nhân.”
Trình Lại Ngọc bật cười nói: “Bạch tổng đúng là người rất hài hước. Thật may là cô không hiểu nhầm Tống Nhiên, vậy là tôi an tâm rồi.”
Tống Nhiên quay sang nhìn Bạch Tiêu, dịu dàng nói: “Tiêu Tiêu không phải người như vậy. Lý do tôi thích cô ấy bởi cô ấy rất chu đáo hiểu chuyện. Đó chính là ưu điểm của cô ấy.”
Trình Lại Ngọc vui vẻ bước xuống bậc cầu thang: “Vậy lần sau khi miêu tả hình mẫu lý tưởng cậu nhớ thêm vào nhé.”
Đôi mắt của Bạch Tiêu léo lên tia sát khí, cô nắm chặt ly rượu đang cầm trong tay.
Đúng là tên khốn nạn.
Dám ngang nhiên phối hợp với bạn học bắt nạt bạn gái trước mặt mọi người. Tên khốn kia, anh tưởng làm vậy là ngầu à?
Có lẽ sự kiên nhẫn Tống Nhiên đã dần cạn kiệt. Anh quay sang lườm cảnh báo cô.
Bạch Tiêu vui vẻ nhắc lại chiếc cầu thang vừa bị tên nam chính ném đi.
“Là bên B, có nhiều chuyện bạn không thể hiểu rõ được.” Bạch Tiêu bật cười, “Trình tiểu thư ngồi chờ ở đây lâu như vậy, chắc cô đang muốn nói chuyện riêng với Tống tổng. Tôi nghĩ mình nên tránh mặt đi, cô cứ vui vẻ tâm sự với bạn trai của tôi…” Sau đó quay sang giải thích “Mấy vị, tôi vừa nhìn thấy người quen, xin phép cho tôi rời đi trước.”