Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường


Chương 15


Buổi trưa, Cảnh Từ và Lý Trụ cùng tới căng tin ăn cơm.
Hôm nay bọn họ chạy hơi chậm, lúc đến căng tin thì trước những ô gọi món đã có đội ngũ xếp hàng dài ngoằng.
Tính Lý Trụ nôn nóng, chờ chốc lát là đã không chịu được. Cậu ta bảo Cảnh Từ: “Cậu xếp hàng ở đây trước đi, tớ đi ngó bên trong xem hôm nay có món gì.”
Cảnh Từ gật đầu: “Được.”
Lý Trụ xô đẩy người đằng trước ra, thoắt cái đã biến mất trong đám người chen chúc.
Trịnh Khuyết tinh mắt, liếc một cái là trông thấy Cảnh Từ đang xếp hàng: “Ê, kia là Cảnh Từ à? Ăn một mình?”
Doanh Kiêu nhìn theo tầm mắt gã, quả nhiên bắt gặp Cảnh Từ đứng ở vị trí cuối cùng của hàng bên cạnh.
Hắn đẩy Hà Chúc đứng trước mặt mình ra rồi đi về phía Cảnh Từ.
Hà Chúc và Bành Trình Trình nhìn nhau, trên mặt mang nụ cười sáng tỏ: “Ha ha, đàn ông.”
“Một mình à? Đến chỗ tôi xếp hàng đi.” Doanh Kiêu chỉ về đám Hà Chúc: “Có thể mua cơm luôn.”
Cảnh Từ lắc đầu từ chối: “Không được, các cậu cứ gọi món đi. Không là lát nữa Lý Trụ về sẽ không tìm thấy tôi mất.”
“Không sao, tôi tìm người giúp cậu xem cậu ta.”
Cảnh Từ vẫn lắc đầu.
“Sao vậy hả bạn học nhỏ.” Doanh Kiêu cười khẽ: “Mới vừa cầm tay nhau, sao giờ đã xa lạ rồi?”
Cảnh Từ cụp mắt, “Không có, là do chen ngang không tốt.”
Doanh Kiêu yên lặng, nhóc biến thái này luôn có nhiều sự kiên trì khó hiểu.
Ví dụ như không thể chen ngang, không bỏ mứa cơm.
“Vậy được thôi.” Doanh Kiêu biết mình không khuyên được cậu nên không làm điều vô bổ nữa, nói tiếp: “Bây giờ căng tin đông người, chờ các cậu gọi cơm xong thì chắc chắn không còn chỗ ngồi, lúc đó qua bàn tôi ăn nhé?”
Cảnh Từ suy nghĩ phút chốc rồi gật đầu: “Được.”
Doanh Kiêu tươi cười rời đi.
Hà Chúc đã gọi xong món cho hắn, khoanh mực chiên, khoai tây hầm thịt bò, tôm muối tiêu và một phần cải chíp xào tỏi.
Y béo, ngón tay ngắn, cố thế nào cũng không bê được khay đồ gồm hai đĩa thức ăn cộng thêm hai bát cơm ngoài ngạch. Y như một ngọn núi chắn ở ô gọi món.
Học sinh đằng sau giận mà không dám nói gì, chỉ đành thầm cầu nguyện y mau xong việc.
Doanh Kiêu duỗi tay, dễ dàng sượt qua Hà Chúc và bưng khay đồ ăn: “Đi thôi.”
Bình thường bàn ăn ở Thực nghiệm tỉnh đều là bàn nhỏ bốn người, chỉ đặt riêng mấy cái bàn tròn lớn ở góc trong cùng.
Đám Doanh Kiêu tổng cộng bốn người, ngồi vừa một cái bàn nhỏ. Hà Chúc đang định ngồi xuống chỗ gần đó, nhưng lại thấy Doanh Kiêu chẳng hề dừng lại mà đi thẳng đến chiếc bàn lớn.
“Anh Kiêu làm gì thế?” Y nhìn Trịnh Khuyết.
Trịnh Khuyết cũng ngơ ngác.
Chỉ mỗi Bành Trình Trình ngoái đầu liếc Cảnh Từ vẫn đang xếp hàng, cậu ta thành người đầu tiên bước theo.
Tốc độ xới cơm của các bác ở căng tin đã được rèn luyện từ lâu, rất nhanh chóng, Cảnh Từ và Lý Trụ có thể bưng khay thoát khỏi đám người.
Cảnh Từ gọi một phần bibimbap(1), Lý Trụ gọi một phần cơm gà rán kèm thêm hai cái đùi gà kho.
(1) Bibimbap: một món ăn Hàn Quốc, có nghĩa là “cơm trộn”. Thành phần chính của món ăn này là cơm, đặt ở trên là namul (rau xào, tuỳ loại theo mùa) và tương ớt Koch’uchang. Có hai cách thức nấu chính. Một là cơm trộn ăn trong tô lớn, tất cả nguyên liệu đều chế biến sẵn và chỉ cần sắp xếp đẹp mắt và đặt phần trứng đã ốp sẵn lên. Hai là dạng Dolsot bibimbap (돌솥 비빔밥, dolsot nghĩa là “niêu đá”) các thành phần nguyên liệu chuẩn bị sẵn kèm với lòng đỏ trứng gà và nước sốt được phục vụ trong niêu đá nóng bỏng.
“Ôi má, đông người thế này thì không có chỗ ngồi mất.” Lý Trụ mặt ủ mày chau đứng trong hành lang, buồn rầu: “Phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải đứng ăn?”
Cảnh Từ định lên tiếng, song vừa ngước mắt, cậu đã thấy Doanh Kiêu biếng nhác đứng phía sau và vẫy tay với cậu.
Cậu hơi do dự, nhưng vẫn quay đầu bảo Lý Trụ: “Chúng ta đến đó đi.”
Lý Trụ nhìn phương hướng cậu chỉ, xém lỡ tay đánh đổ khay đồ ăn. Cậu ta định bảo, cậu không có vấn đề gì đấy chứ, cũng dám cùng bàn với Doanh Kiêu cơ à.
Lại thấy Doanh Kiêu cầm điện thoại đi tới chỗ bọn họ: “Sao chậm thế?”
Cảnh Từ đáp: “Hơi đông người.” Sau đó cậu đi theo Doanh Kiêu đến chỗ bàn tròn lớn.
Lý Trụ mơ màng theo sát.
Trong đầu cậu ta rối rắm vô cùng, lúc thì nghĩ quan hệ giữa Cảnh Từ và Doanh Kiêu tốt thế này từ bao giờ, lúc thì lại run rẩy cảm thấy có lẽ đây là một âm mưu.
Không phải là đại ca trường sẽ đổ ụp khay thức ăn lên đầu bọn họ đấy chứ.
Cậu ta đi đến cạnh chiếc bàn mà vẫn chưa tỉnh táo lại, nhắm chuẩn một chỗ trống liền ngồi xuống.
Tuy nhiên, cái mông còn chưa chạm vào ghế, cậu ta đột nhiên cảm thấy mát lạnh sau lưng. Cậu ta ngước mắt lên, Doanh Kiêu đang đứng cạnh, mỉm cười nhìn cậu ta.
Tay bưng khay của Lý Trụ nghiêng đi, đùi gà trong đĩa suýt nữa rớt xuống. Cậu ta hoảng sợ cầm chặt khay, chết khiếp mà tìm ghế ngồi cách xa Doanh Kiêu nhất.
Cảnh Từ vốn định theo cậu ta, song chiếc khay trên tay lại bị Doanh Kiêu tiếp lấy: “Đi đâu đấy? Ngồi yên nào.”
Cảnh Từ không thể làm gì, đành phải ngồi sát cạnh Doanh Kiêu.
Hà Chúc chứng kiến hết thảy, nháy mắt ra hiệu gửi wechat dưới mặt bàn cho Bành Trình Trình ——
[Hà gia là ông lớn]: Mịa, anh Kiêu thật sự quá phóng đãng, mày có thấy động tác nhỏ của anh đại ban nãy không?
[Bành Trình Trình]: …Có.
[Hà gia là ông lớn]: Mày còn nhớ lúc trước anh đại nói gì không? “Đùa đấy à, Cảnh Từ chính là đồ biến thái, ông đây sẽ để ý đến cậu ta chắc?”. Bây giờ tao muốn biết liệu mặt anh đại có đau không.
[Bành Trình Trình]: Anh đại mà có mặt?
[Hà gia là ông lớn]: Ha ha ha ha ha ha ha vẫn là lão Bành mày đỉnh nhất!
[Hà gia là ông lớn]: À mà tao thấy, hình như bây giờ Cảnh Từ không còn hứng thú với anh đại nữa. Đáng thương anh Kiêu của tao mỗi ngày cô đơn tịch mịch vì nhiệt tình bị dội nước lạnh.
[Bành Trình Trình]: Cảnh Từ: Từ chối “đớp thính”.
Hà Chúc vừa mới đút một thìa cơm vào miệng, thấy câu này của Bành Trình Trình thì suýt nữa phun ra ngoài.
Trịnh Khuyết ngồi cạnh y, xém bị liên lụy.
“Con mẹ mày, Hà Chúc!” Gã giơ cao khay đồ ăn của mình, nhìn Hà Chúc đầy chê bai: “Lúc ăn cơm mày cười cái gì hả!”
Hà Chúc mãi mới nuốt cơm xuống được, sau đó cầm tay Trịnh Khuyết: “Đừng giận đừng giận, cho mày xem cái này.”
Y cúi đầu, chụp màn hình tin nhắn giữa mình và Bành Trình Trình rồi gửi cho Trịnh Khuyết.
“Phụt ——” Trịnh Khuyết không nhịn nổi, lập tức cười không ra hơi. Nhất thời, tiếng gã quạc quạc như con vịt vang vọng khắp căng tin.
Doanh Kiêu lạnh lùng lườm bọn họ: “Không ăn cơm thì cút.”
Trong nháy mắt, cả đám ngậm miệng thật chặt, cũng không dám làm càn nữa.
Trong những người ngồi bàn đó, Cảnh Từ ăn đơn giản nhất. Cũng không phải là cậu không nỡ mua thức ăn mặn gì, tuy quan hệ của nguyên thân và ông Cảnh không tốt lắm, nhưng sinh hoạt phí hàng tháng vẫn dư dả.
Chỉ là Cảnh Từ bất ngờ thay đổi hoàn cảnh xung quanh, không thèm ăn mấy.
Cậu dựng đứng thìa và khuấy vỡ trứng gà trên cơm, sau đó bắt đầu trộn với cơm theo chiều kim đồng hồ.
Doanh Kiêu liếc cái niêu của cậu, nhướng mày: “Cậu cũng chỉ ăn thế thôi à?”
Buổi sáng ăn ít, giữa trưa vẫn ăn ít như vậy, nhóc biến thái có dạ dày chim nhỏ chắc.
Cảnh Từ gật đầu: “Ừ, món bibimbap này ăn rất ngon.”
“Vậy hả?” Doanh Kiêu cười khẽ, nhìn Cảnh Từ: “Cho tôi nếm thử chút tương nhé?”
Cảnh Từ không phải kẻ keo kiệt, huống chi cũng là chút tương mà thôi. Niêu đá hơi nóng, cậu không dám chạm bằng tay, bèn nghiêng người ra hiệu Doanh Kiêu cứ tự nhiên.
Doanh Kiêu vét tương trong niêu và đẩy đồ ăn của mình đến trước mặt Cảnh Từ: “Nếm thử món của tôi đi.”
Cảnh Từ lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Không sao, cứ nếm vài thìa.” Doanh Kiêu cực kỳ vô tình vô nghĩa mà đổ lỗi cho Hà Chúc: “Nhiều như vậy thì tôi ăn không hết đâu, Hà Chúc lấy cho tôi lắm quá.”
Hà Chúc: “…”
Hà Chúc nghẹn họng nhìn hắn.
Doanh Kiêu nhiều thói xấu, lúc ăn cơm cần ít nhất bốn món, còn phải có chút canh. Y lấy nhiều khi nào cơ?! Không phải là lấy theo lượng ăn bình thường của hắn à?!
Cảnh Từ không từ chối được, cuối cùng vẫn gắp mấy con tôm trong đĩa của Doanh Kiêu.
Hà Chúc thầm cười ha hả, lén lút nhắn Wechat dưới bàn ——
[Hà gia là ông lớn]: Lão Bành, mày thấy, nếu bây giờ tao bảo anh Kiêu đưa đồ mình ăn không hết cho tao, anh Kiêu sẽ có phản ứng gì?
Y vốn muốn gửi tin nhắn cá nhân, kết quả là bất cẩn gửi vào khung chat nhóm.
Hà Chúc không phát hiện ra, vừa ăn cơm vừa trộm nhìn di động chờ trả lời.
Trùng hợp là hai người mới nhắn riêng xong, Bành Trình Trình không xem kỹ, cũng không chú ý rằng đây không phải là chat cá nhân, mà là chat nhóm.
[Bành Trình Trình]: Mày muốn chết à?
[Hà gia là ông lớn]: Không phải. Mày không cảm thấy là bây giờ anh đại giống con khổng tước xòe đuôi à? Tao sắp chịu không nổi rồi!
[Bành Trình Trình]: Không phải là anh đại luôn mang phong cách này hả?
[Hà gia là ông lớn]: Ha ha ha ha ha ha mày hiểu rõ ghê.
Khi ăn cơm, Doanh Kiêu rảnh rỗi nhìn điện thoại, trông thấy tin nhắn mới thì tức khắc cười giễu một cái. Hắn thò một bàn tay bấm chữ nhanh vèo ——
[Kiêu]: Ồ?
Thìa của Hà Chúc và Bành Trình Trình rơi loảng xoảng xuống bàn ăn.
“Mẹ nó mẹ nó!” Hà Chúc sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, tay chân luống cuống muốn rút tin nhắn lại. Nhưng đã quá thời gian, không thể nào thành công.
“Mày ngốc à mày.” Bành Trình Trình suýt ướt quần, gào lên với Hà Chúc: “Gửi trong nhóm mà không biết?”
“Tiêu rồi…” Hà Chúc rơi lệ đầy mặt.
Cảnh Từ vốn không biết chuyện gì xảy ra. Cậu ngó Doanh Kiêu rồi lại liếc Hà Chúc, ù ù cạc cạc.
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn Hà Chúc: “Muốn tao giúp mày làm lễ tang không?”
“Khỏi cần khỏi cần.” Hà Chúc lau mồ hôi trên trán, sau đó cúi đầu ăn cơm một cách ngượng ngập, cũng không dám bày trò nữa.
Ăn xong bữa trưa, Cảnh Từ và Lý Trụ về phòng học, Doanh Kiêu thì đến nhà vệ sinh để hút thuốc.
“Aiz, anh Kiêu.” Hà Chúc ngó nghiêng thấy bốn bề không người, bèn tiến đến trước mặt Doanh Kiêu: “Mày định làm gì cái người trong nhà mày kia?”
Doanh Kiêu cắn thuốc lá trong miệng, hờ hững đáp: “Ăn miếng trả miếng.”
Hà Chúc suy tư phút chốc, nháy mắt hiểu rõ. Y cười ha ha: “Thằng ngốc đó thi đỗ 211, đắc ý đến nỗi vểnh đuôi lên trời. Ai không biết thì còn tưởng anh ta là thủ khoa của tỉnh đấy chứ. Để tao xem, sau khi những việc hư hỏng ngấm ngầm của anh ta bị bạn học và giáo viên biết, thì anh ta sẽ làm thế nào!”
Bành Trình Trình nhả ra một vòng khói, gương mặt bình tĩnh nhuốm vẻ tàn nhẫn: “Tao đi cắt một chân của anh ta nhé?”
“Lão Bành, mày đừng bạo lực thế chứ, cả ngày đánh đánh giết giết ra thể thống gì.” Hà Chúc che miệng, cười thâm độc: “Tao không đánh anh ta, tránh gây phiền toái cho anh Kiêu. Nỗi đau trên thân thể là cái thá gì đâu, để anh ta đau từ trong tim ấy!”
Trịnh Khuyết nhìn khuôn mặt béo trắng của y, giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là anh mập của tao ác nhất.”
“Trịnh Khuyết, con mẹ mày!” Hà Chúc nhảy dựng lên, muốn đánh Trịnh Khuyết một cú: “Mày cứ thử gọi tao thêm một câu “anh mập” xem?!”
Nhất thời, hai người oánh lộn nhau trong nhà vệ sinh.
Doanh Kiêu hút xong một điếu thuốc, ấn tắt tàn thuốc trên bồn rửa. Sau đó hắn chậm rãi thở một hơi dài, gọi bọn họ: “Đi thôi.”
Hà Chúc và Trịnh Khuyết vừa ra khỏi nhà vệ sinh vừa kéo kéo đẩy đẩy.
Thoáng cái cả đám đã đến cửa 11/7. Sau khi bước vào, bước chân Doanh Kiêu bỗng ngừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn lướt qua áo mình, tiếp theo hắn thong thả bẻ một nửa cổ áo ngược vào bên trong.
Động tác của hắn bí mật và nhanh chóng, Trịnh Khuyết không trông thấy. Gã tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Anh Kiêu, cổ áo của mày gập ngược vào trong.”
Hà Chúc đã trông thấy động tác của Doanh Kiêu từ lâu. Bắt nguồn từ bài học giữa trưa, y thầm trợn mắt xem thường chứ không nói gì, không ngờ tên đần Trịnh Khuyết này lại rêu rao ra ngoài.
Y kéo Trịnh Khuyết vào trong: “Đi thôi đi thôi, cổ áo của anh Kiêu thì mắc mớ gì tới mày!”
Trịnh Khuyết là một chàng trai EQ thấp và lòng cầu sinh thấp nốt, hoàn toàn không biết ơn Hà Chúc. Gã nghe thế bèn khó chịu mà gây ồn ào: “Lão Hà, mày có ý gì? Sao lại không mắc mớ đến tao? Mọi người đều là anh em, tao nhắc nhở một câu…”
Tiếng gã lớn, lại đủ năng lực xuyên thủng mọi thứ. Gã vừa hét phá họng, nửa số người trong lớp đều ngẩng đầu nhìn sang.
Doanh Kiêu mỉm cười nói với gã: “Người anh em có thể câm miệng không?”
Thanh âm Trịnh Khuyết im bặt, gã ngơ ngác gật đầu.
“Lão Trịnh ơi, mày nên suy nghĩ kỹ càng cẩn thận chút đi.” Hà Chúc cảm thán một câu, đầy thương hại mà đẩy gã về ghế ngồi.
Cảnh Từ đang ngồi đọc một quyển Toán Olympic. Đây là quyển sách mấy hôm trước cậu nhờ Lý Trụ mua hộ ở bên ngoài.
Chỉ cần đụng tới Toán học, bên ngoài có động đất thì cậu cũng chẳng hay biết. Cho nên cậu vốn không chú ý rằng, người bạn cùng bàn phóng đãng không thể kiềm chế của cậu đã trở lại, mà lại còn đang chuẩn bị làm một việc phóng đãng hơn cả phóng đãng.
“Đọc sách à?” Doanh Kiêu ghé sát tới, nói một câu.
Cảnh Từ không ngẩng đầu, chỉ gật gật coi như trả lời.
Doanh Kiêu không đạt mục đích thì không bỏ qua. Con ngươi xoay một vòng, ngón trỏ thon dài đặt trên trán Cảnh Từ, đẩy đẩy: “Sao cách gần thế, cẩn thận bị cận đấy.”
Nhờ vậy, Cảnh Từ triệt để tỉnh táo lại từ thế giới trong sách.
Cậu nghiêng đầu né tay Doanh Kiêu, vừa định nói không có việc gì thì ánh mắt rơi xuống cổ áo của hắn, cậu khẽ khựng lại.
Doanh Kiêu chú ý tới vẻ mặt cậu, hơi nhếch môi. Hắn mặt dày mày dạn, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chút thôi. Cậu đọc tiếp đi, không làm phiền cậu nữa.”
Nhưng Cảnh Từ đã hoàn toàn đọc không vào.
Trong đầu cậu toàn là cổ áo gập nửa vào trong của hắn.
Cậu không ngừng thầm nhắc nhở bản thân, có gọn gàng hay không là sự tự do của người khác, không thể xen vào chuyện không đâu.
Song cổ áo không đối xứng vẫn lúc ẩn lúc hiện trong đầu cậu, dẫu cậu cố gắng làm tê liệt mình bằng Toán học thì vẫn vô vọng.
Cậu nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn không chịu được, xoay về phía Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu chứng kiến cậu nhíu mày, rối rắm, chần chừ. Hắn nén cười trong lòng, ngoài mặt còn giả vờ như không có việc gì: “Sao thế, có chuyện gì à?”
“Cổ áo của cậu.” Cảnh Từ chỉ chỉ cổ hắn: “Nhét vào bên trong.”
“Hả?” Doanh Kiêu ra vẻ kinh ngạc, đưa tay chỉnh qua loa: “Được chưa?”
Cảnh Từ nghẹn lời nhìn cổ áo bị hắn càng sửa càng loạn, lắc đầu: “Không phải bên đó, là bên kia cơ. Lật cổ áo ra là được rồi.”
Doanh Kiêu gật đầu, sửa thêm vài cái: “Thế này à?”
“Không phải.” Rốt cuộc Cảnh Từ không nhìn tiếp được, vươn tay kéo cổ áo ra ngoài cho hắn, rồi còn tỉ mỉ chỉnh lại một lần.
Doanh Kiêu cụp mắt ngắm cậu nghiêm túc sửa sang quần áo cho mình, khóe miệng càng nhếch cao hơn.
Đằng sau, Hà Chúc nhăn nhó chỉ vào bọn họ, nói với Trịnh Khuyết: “Thấy chưa? Biết mình sai ở đâu không?”
Trịnh Khuyết: “…”
Trịnh Khuyết trợn mắt há mồm nhìn Doanh Kiêu lừa Cảnh Từ sửa quần áo cho mình. Chốc lát sau, gã mới như bừng tỉnh.
“Con chó nó ngồi trong nhà, thức ăn trên trời rơi xuống(2). Vẫn là anh Kiêu của tao biết cách.”
(2) Ý chỉ “cẩu lương” = thức ăn cho chó.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Cậu xem cổ áo tôi này, nó luôn nghịch ngợm không nghe lời…
Trịnh Khuyết: Tao làm sao?! Con mẹ nó còn không phải là vì anh em à?! Tao thật thê thảm quá đi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN