Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường


Chương 36


Tiếng hát gây ám ảnh lặp đi lặp lại không ngừng ở tầng ba. Trong bầu không khí ngưng đọng, sát vách yên lặng khoảng một phút, sau đó một tiếng quẳng ghế rầm rầm truyền đến.
Giống như đang dùng phương thức này để biểu hiện sự bất mãn của mình.
“Ái chà.” Doanh Kiêu giơ điện thoại, mỉm cười: “Đây là quẳng cho tôi nghe hả?”
Hắn xoay sang Cảnh Từ: “Cậu cho tôi mượn dùng điện thoại với. Hôm nay tôi phải chơi đến cùng. Có tin tôi dám cầm hai cái điện thoại đứng bật nhạc ngay trước cửa phòng bọn họ không?”
Cảnh Từ: “…”
Cảnh Từ thật sự tin tưởng, Doanh Kiêu tuyệt đối làm ra được loại chuyện này.
“Đừng đi.” Cảnh Từ sợ hắn ra ngoài gây chuyện, bèn bước vài bước đến chặn cửa: “Ngủ thôi, giờ không có tiếng nữa rồi.”
Thấy Doanh Kiêu đưa tay như định nắm chốt cửa, trong lòng cậu quýnh lên. Cậu dứt khoát đoạt lấy di động của Doanh Kiêu và nhấn nút dừng: “Cậu nghe đi, thật sự không còn tiếng động nữa.”
Doanh Kiêu rũ mắt nhìn cậu. Cảnh Từ không tiện cởi quần áo, chân vẫn đang mặc quần đồng phục. Chỉ có nửa thân trên bao bọc trong một chiếc áo lông trắng mỏng manh, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ.
Xương quai xanh đẹp đẽ đó vừa thoắt ẩn hiện trước mặt hắn, giống như đang tận lực mời hắn nhấm nháp.
Màu mắt Doanh Kiêu dần đậm đặc sâu thẳm. Hắn nắm chặt tay, nghiêng người một cách kiềm chế.
Hắn cảm thấy qua đêm nay, mình hoàn toàn có thể đi đóng vai Liễu Hạ Huệ(1).

(1) Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
Cảnh Từ thấy Doanh Kiêu không nói câu nào, cho rằng hắn chưa từ bỏ ý định tiếp tục khiêu khích phòng bên. Suy nghĩ chốc lát, cậu quay người chốt dây xích khóa cửa trên cùng.
“Ngủ đi.”
“Được.” Cổ họng Doanh Kiêu khô khốc. Hắn ho một tiếng rồi xoay thân, đưa lưng về phía Cảnh Từ, nói: “Cậu ngủ trước đi. Tôi nghe xem bọn họ còn kêu gì nữa không.”
Cảnh Từ: “…”
Cảnh Từ không hiểu nổi sự chấp nhất của hắn từ đâu tới, nhưng cậu không phải kẻ nói nhiều. Sau khi chắc chắn Doanh Kiêu thật sự sẽ không ra ngoài, cậu khẽ gật đầu, bước thẳng về giường.
Nhà khách nhỏ này khảm gạch men sứ trên sàn, không trải thảm. Doanh Kiêu ăn mặc phong phanh và đi đôi dép dùng một lần đứng ở cửa, khí lạnh nhanh chóng truyền từ lòng bàn chân lên khắp toàn thân.
Hơi lạnh đúng lúc đè nén lửa nóng trong người. Mãi đến khi phản ứng vừa rồi của hắn hoàn toàn biến mất, Doanh Kiêu mới cúi đầu nhìn thoáng qua, khẽ thở dài đầy chột dạ.
Có vẻ như phòng sát vách đã sợ một loạt bố mẹ ông bà này, dẫu nhạc đã ngừng nhưng vẫn im như thóc, không tiếp tục nữa.
Doanh Kiêu cất điện thoại rồi đi tới bên giường.
Cảnh Từ đang nằm thẳng, mắt đã nhắm lại, dường như thật sự định ngủ.
Doanh Kiêu nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhẫn được, bèn đi tới đầu giường phía cậu.
Cảnh Từ như có cảm giác nên mở to mắt, hơi nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt mang ý cười của Doanh Kiêu. Cậu co khuỷu tay chống người dậy, nhìn hắn: “Cậu… Có việc gì à?”
“Không có gì.” Doanh Kiêu nhìn cậu chăm chú. Cảnh Từ vốn đang định ngồi lên mà lại bị hắn khẽ ấn xuống.
Trong buổi tối an tĩnh chỉ có hai người họ, Doanh Kiêu gần như không kìm chế được cảm xúc cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Ngón tay hắn nhúc nhích, hắn nói khẽ: “Chỉ muốn chúc cậu ngủ ngon.”
Cảnh Từ ngây ngốc, lông mi rung rung, bình tĩnh nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ đi.” Nhân lúc cậu không đề phòng, Doanh Kiêu xoa mái tóc mềm mượt của cậu một cái rồi cười cười, xoay người lên giường và tắt đèn.
Cả căn phòng lập tức tối đen. Cảnh Từ giữ nguyên tư thế nằm thẳng không động đậy. Thật lâu sau, cậu giơ tay sờ lên chỗ Doanh Kiêu vừa chạm qua.
Sáu giờ sáng hôm sau, Cảnh Từ đúng giờ thức dậy.
Doanh Kiêu vẫn đang ngủ, chăn mềm vo thành một đống trên eo, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Hắn có gương mặt lập thể, dù là nằm thẳng thì đường nét vẫn rất sắc. Vẻ mặt không cảm xúc trông hơi lạnh lùng.
Cảnh Từ rón rén xuống giường, vào toilet mở vòi nước mức nhỏ nhất vừa đủ để rửa mặt. Cậu sửa soạn sạch sẽ rồi đi ra.
Chất lượng giấc ngủ của Doanh Kiêu cực tốt, vẫn chưa tỉnh.
Cảnh Từ nhìn hắn, sau đó thay giày, cầm ví ra cửa.
Vì là khu vực gần trường nên dọc con đường này có rất nhiều hàng quán.
Hàng bán đồ ăn sáng xếp lần lượt cạnh nhau. Cảnh Từ đi qua mấy gian hàng, cuối cùng mua hai suất bánh cuốn thịt heo, hai cái bánh bao xá xíu. Cậu cân nhắc lượng ăn của Doanh Kiêu, lại tăng thêm một suất xíu mại, bấy giờ mới về nhà khách.
Doanh Kiêu vẫn chưa dậy, lông mày hơi nhíu, hình như do tiếng còi xe bên ngoài quá ầm ĩ.
Cảnh Từ hơi chần chừ nhưng cũng không gọi hắn.
Gấp chăn gối gọn gàng xong, cậu cất toàn bộ đồ đạc của mình vào cặp để tránh bị quên lúc đi. Kế tiếp cậu cầm một suất bánh cuốn, định ăn ở quầy bar trước sảnh.
Ngay lúc cậu đứng lên, giọng nói khàn khàn của Doanh Kiêu vang bên tai: “Dậy sớm thế?”
Hắn ngồi tựa vào đầu giường, mắt vẫn chưa mở hẳn. Hắn hỏi Cảnh Từ: “Mấy giờ rồi?”
Cảnh Từ liếc điện thoại: “Sáu giờ bốn mươi mốt phút.”
Doanh Kiêu xoa nhẹ hai con mắt, ngồi trên giường mấy phút cho đến khi đầu óc từ từ tỉnh táo hơn, lúc ấy mới xuống giường.
Hắn đi đến mép giường, kéo rèm cửa sổ ra. Trông thấy bữa sáng trên mặt bàn, hắn kinh ngạc: “Cậu mua à?”
Cảnh Từ gật đầu: “Đi rửa mặt đi.”
Doanh Kiểu mở cửa toilet rồi ngoái đầu nở nụ cười với Cảnh Từ: “Tri kỷ thế.”
Cảnh Từ không để ý đến lời chọc ghẹo của Doanh Kiêu. Cậu nhìn đống chăn lộn xộn ngổn ngang và chiếc gối sắp rớt xuống đất của hắn, ngón tay giật giật. Cậu lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn qua sửa sang giường chiếu một phen.
Sau khi rửa mặt, Doanh Kiêu hoàn toàn tỉnh lại. Hắn ngồi cạnh Cảnh Từ, lấy đũa dùng một lần ra rồi đưa cho cậu: “Ăn đi, chờ lát nữa sẽ nguội mất.”
Cảnh Từ chỉ cầm một suất bánh cuốn: “Còn lại là của cậu.”
Doanh Kiêu còn nhớ thói quen không ăn quá nhiều vào buổi sáng của cậu nên không từ chối: “Ừ.”
Ăn sáng xong, Doanh Kiêu đang định hỏi Cảnh Từ tiếp theo sẽ đi đâu thì lơ đãng liếc thấy phần giường của mình, lập tức ngơ ngác.
Hắn nhớ về lần đầu tiên dẫn Cảnh Từ đến ký túc xá, khi đó, mặc dù Cảnh Từ cảm thấy vô cùng không thoải mái nhưng từ đầu đến cuối chẳng hề chê giường hắn bừa bãi.
Mà bây giờ…
Tầm mắt Doanh Kiêu lướt qua chiếc chăn gấp vuông vắn trên giường, khóe môi hơi nhếch lên.
Điều kiện của nhà khách này thật sự chẳng ra gì. Sau khi ăn xong, hai người cũng không ở lâu trong phòng, chỉ dọn qua rồi trả phòng rời khỏi.
Doanh Kiêu vô cùng quen thuộc khu này. Hắn dẫn Cảnh Từ tới một quán cafe khá đẹp.
“Học ở đây được chứ?”
“Được.” Cảnh Từ gật đầu, nhìn menu treo bên trên, chọn món trà sữa đậu đỏ rẻ nhất rồi quay đầu hỏi Doanh Kiêu: “Cậu chọn món gì?”
Doanh Kiêu không trả lời mà hỏi lại: “Cậu thì sao?” Hắn dừng một chút rồi thêm một câu: “Quá nhiều loại, hoa cả mắt.”
Cảnh Từ không nghĩ nhiều như vậy, thành thật đáp: “Trà sữa đậu đỏ.”
“Được.” Doanh Kiêu gật đầu, xoay sang nhân viên cửa hàng: “Hai ly trà sữa đậu đỏ, nóng, ít đường.”
Dứt lời, hắn sải bước lên trước Cảnh Từ, ngăn cậu ở phía sau, trực tiếp cầm điện thoại quét mã trải tiền. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không hề ngưng nghỉ.
“Cậu…” Cảnh Từ muốn lôi điện thoại chuyển khoản trả hắn, Doanh Kiêu bất đắc dĩ ấn tay cậu xuống: “Được rồi. Tôi đã trả tiền bữa sáng cho cậu chưa?”
Doanh Kiêu cúi đầu nhìn lì xì chưa nhận trong wechat của mình, đó là phí ăn ở Cảnh Từ gửi hắn. Hắn cất điện thoại: “Khách sáo như vậy, là ghét tôi à?”
Cảnh Từ bật thốt: “Không phải.”
“Thế thì được rồi.” Doanh Kiêu đi đến một bên khác của quầy, nhận hai ly trà sữa rồi hất cằm chỉ chỉ cái bàn lớn trong góc sâu nhất: “Chúng ta đến đó.”
Quanh trường không giống những địa phương khác, cuối tuần sẽ trở nên vắng vẻ. Giờ khắc này, quán cafe cũng chẳng có mấy người. Ngoại trừ nhạc nhẹ do chính quán bật thì không còn tạp âm nào khác.
Hai người ngồi đối diện, từng người bày ra bài thi trước mặt, bắt đầu cúi đầu làm bài.
Tốc độ làm bài của Cảnh Từ rất nhanh. Doanh Kiêu còn chưa làm xong một trang, cậu đã bắt đầu làm sang trang thứ hai.
Dẫu đã biết rõ trình độ của Cảnh Từ, Doanh Kiêu vẫn bị cậu dọa sợ.
Hắn thầm thở dài, vứt bỏ tạp niệm trong đầu, cố gắng tập trung tinh thần vào bài thi.
Liều mạng học hơn một tháng, Doanh Kiêu tiến bộ kinh người, đề căn bản đơn giản cũng có thể hoàn thành. Đương nhiên vẫn chưa làm được đề phức tạp, trước đây đã hắn bỏ bê nhiều lắm.
Xong một đề thi, hắn cầm bài của Cảnh Từ ra so, khoanh hết những điểm không giống nhau, lưu lại để khi hoàn thành thì nghiên cứu tiếp. Sau đó hắn tiếp tục làm đề kế.

Hai người cứ viết như thế cho tới trưa. Có Cảnh Từ ở cạnh, Doanh Kiêu cũng bất giác bị kéo theo tiết tấu, mãi đến một giờ trưa mới đi ăn cơm.
Sau bữa ăn, hai người tìm một quán nhỏ ngồi chốc lát, chờ đến hai giờ rưỡi trường học mở cửa thì về ký túc xá.
Mặc dù mai chỉ có khối mười hai đi học, nhưng khá nhiều học sinh khối mười một đã trở lại sớm hơn.
Lúc đến phòng tự học, Cảnh Từ và Doanh Kiêu bắt gặp không ít người.
“Những người này đều điên rồi à?” Doanh Kiêu kinh ngạc: “Ngày nghỉ không chịu nghỉ ngơi mà còn chạy tới trường đi học?”
Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn hắn.
Doanh Kiêu tự nhủ trong lòng, hắn không giống những tên mọt sách ngớ ngẩn kia.
Những người khác học chỉ để học, mà hắn…
Doanh Kiêu nhìn Cảnh Từ, hắn là vì đại sự cả đời.
Ngày thứ ba sau kỳ nghỉ cuối tháng là cuộc thi.
Giống quy tắc trước đó, vẫn là khối mười thi ở phòng khối mười một, khối mười một thi ở phòng của khối mười. Điểm khác biệt duy nhất chính là Cảnh Từ từ phòng thi cuối nhảy lên phòng đầu tiên.
Sau lần kiểm tra Olympics đợt trước, rốt cuộc không còn ai hoài nghi độ chân thực của vị trí số một này.
Bây giờ trên diễn đàn đã không còn bài thảo luận liệu cậu có đạt hạng nhất không nữa, mà trực tiếp bàn tán việc cậu có thể cách xa người đứng thứ hai bao nhiêu điểm.
[Lầu một: Gặp được đại lão Cảnh Từ trong hành lang, thái độ bình tĩnh, sắc mặt ôn hòa, khiến kẻ cặn bã như chúng ta chỉ biết than thở. Lén chụp một tấm [hình ảnh]]
[Lầu ba: Aaaaaaaa nam thần của mình rất đẹp trai!]
[Lầu bốn: Aaaa hít hà ảnh chụp của đại lão, phù hộ lần này tôi thi đạt điểm cao!]
[Lầu mười: Bọn mày đoán xem lần này Cảnh Từ có thể chiếm hạng nhất không?]
[Lầu 11: Còn phải hỏi? Tao đoán lần này Cảnh Từ có thể cách đứa thứ hai 15 điểm.]
[Lầu 13: 15 điểm thì khả năng không lớn. Từ trước đến nay trường mình chỉ có kỳ thi giữa kỳ là khó nhất thôi. Cảm giác đề đợt này đơn giản, đại lão muốn cách nhiều điểm cũng không dễ.]
[Lầu 20: Tao thấy chắc là trên dưới 10 điểm, dựa theo đợt thi trước.]
[Lầu 33: Đừng chém gió, Giang Sùng cũng từng thi đạt 735 điểm đó, biết không? Nhiều nhất cũng chỉ 7 hay 8 điểm, không thể nhiều hơn nữa.]
[Lầu 40: Rốt cuộc là ai chém gió còn chưa chắc đâu. Xem ra lầu 33 là lớp 11/1, chẹp. Chu Siêu người ta cũng có thành tích tốt nhưng chưa hề kiêu ngạo giống bọn mày.]
… … …
Trong lớp 11/7, Doanh Kiêu sắp xếp xong ít đồ văn phòng phẩm cần dùng lúc thi, sau đó quay sang Cảnh Từ: “Bạn học nhỏ, cậu cảm thấy lần này tôi sẽ thi thế nào?”
Cảnh Từ cho rằng hắn căng thẳng. Cậu không giỏi an ủi người khác, suy nghĩ một lát mới nói: “Gần đây cậu học hành rất chăm chỉ, khẳng định sẽ tiến bộ.”
Doanh Kiêu giúp cậu cầm hộp bút: “Tin tưởng tôi thế cơ à?” Hắn cười: “Nếu thi tốt thì cậu có thưởng không?”
Cảnh Từ ngẩn ra: “Cậu muốn cái gì?” Cậu nhíu mày suy tư: “Cậu sắp làm hết quyển sách luyện Toán kia rồi, không thì tôi…”
Doanh Kiêu: “…”
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, cắt ngang: “Cậu cùng tôi đi xem phim.”
Sợ Cảnh Từ từ chối, hắn lại tiếp một câu: “Vừa chơi vừa học sẽ giúp việc học càng tốt hơn, nếu không…”
Cảnh Từ đã từng hứa với thầy Lưu, cậu sợ Doanh Kiêu lại chứng nào tật nấy nên vội vàng nói: “Được, tôi đi.”
Doanh Kiêu móc điện thoại, mở app, sắc mặt vui vẻ vì được như ý: “Để tôi xem xem tuần này có phim gì…”
Ý cười nơi khóe miệng Doanh Kiêu dần dần biến mất.
Danh sách phim hot theo thứ tự từ trên xuống dưới là: Hai bộ bắn nhau, ba bộ đánh nhau, một bộ phim ma, và một bộ tình cảm thanh xuân.
Đôi môi Doanh Kiêu khẽ giật giật. Có lẽ nam sinh khác sẽ thích dạng phim kinh dị bom tấn này, nhưng… Dù hắn có thích cũng chẳng xem được, hắn sợ máu…
Rốt cuộc số mình là số con rệp gì thế nhỉ.
Kiểu ra phim này mấy năm mới khó được một lần, còn đúng lúc bị hắn gặp phải.
Nhưng nếu nói thẳng với Cảnh Từ là mình muốn dẫn cậu đi xem bộ phim tình cảm học đường kia, liệu Cảnh Từ có cảm thấy mình kỳ quái không nhỉ?
Doanh Kiêu quyết định liều một phen.
Hắn đưa di động cho Cảnh Từ, nói như không có việc gì: “Cậu chọn đi, cậu muốn xem cái gì thì chúng ta xem cái đó.”
Cảnh Từ nhận điện thoại, nghiêm túc đọc từng mục. Mỗi khi ngón tay của cậu dừng tại một bộ phim, trong lòng Doanh Kiêu lại thêm một chút hồi hộp.
Vỏ bọc đại ca trường nặng cả tấn, hắn không chịu chủ động nhắc Cảnh Từ về nhược điểm của mình được. Mà hắn cũng sợ chọn sai phim, giữa chừng choáng máu mất mặt, ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trong lòng Cảnh Từ mất.

“Cậu chọn xong chưa?” Doanh Kiêu ho một tiếng, hỏi Cảnh Từ.
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn.
“Cậu muốn xem phim gì?” Doanh Kiêu lại hỏi một câu.
Thời gian nghỉ giữa hai câu không đến hai giây.
Khóe môi Cảnh Từ hơi cong cong, cậu cụp mắt ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Xem phim này.”
Doanh Kiêu chậm rãi thở phào, nâng mắt nhìn sang, lập tức ngây ngẩn.
Bộ Cảnh Từ chọn là phim tình cảm học đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN