Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 23
Đối với một đoàn phim mà nói, hủy đầu tư chính là chuyện lớn, xử lý không tốt thì đành phải hoãn quay. Biểu tình Lương đạo ngưng trọng hỏi người đưa tin: “Xảy ra chuyện gì? Kỷ thị tại sao không nói một câu liền muốn hủy đầu tư?”
Người nọ vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng bên tai Lương đạo: “Chuyện là bọn họ muốn đổi Chu Tư Vũ……”
“Chu Tư Vũ? Lại là cô ấy?” Lương đạo lập tức nhớ tới lần thử vai hôm nọ nhà tài trợ Vương Đổng cũng biểu lộ ra không muốn dùng Tư Vũ, nhưng mà có Kỷ Lâm ra mặt nên Lương đạo mới yên tâm lớn mật dùng cô: “Kỷ Lâm biết chuyện này không, đây là ý của cậu ấy à?”
Lương đạo không hề nghĩ tới một diễn viên nhỏ xuất thân từ người mẫu như Tư Vũ thế nhưng gây ra 2 lần sóng gió hủy đầu tư. Hắn không hiểu Kỷ Lâm là tiểu thiếu gia Kỷ gia – coi như cũng đại biểu cho Kỷ gia, nếu Kỷ Lâm gật đầu đồng ý để Tư Vũ vào đoàn phim thì cớ gì Kỷ thị lại phản đối?
Người nọ lắc đầu: “Lương đạo, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, đã gọi điện thoại cho Kỷ ca tới trường quay, nhưng mà…… Ngài muốn nói cho Chu Tư Vũ trước hay không?”
Lúc này Tư Vũ đang ngồi trong xe nghỉ ngơi, cô uống thuốc xong cảm thấy có chút buồn ngủ. Điều hòa trong xe để nhiệt độ thích hợp, từng làn gió ấm đẩy lùi hết hàn khí trên người Tư Vũ lúc bị nhấn vào trong nước. Thẩm Duyệt thấy cô nhắm hai mắt mơ màng sắp ngủ vội lấy chăn lông đắp lên người, thuận tay thử sờ lên trán cô.
Thử một lần Thẩm Duyệt lập tức mở to hai mắt, trán của chị Tư Vũ rất nóng…… Không phải là phát sốt chứ?
Nghĩ lại cũng không kỳ lạ, Tư Vũ có tiếng ốm yếu, Thẩm Duyệt làm trợ lý thấy cô hộc máu giống như một ngày ăn ba bữa cơm vậy, chỉ va chạm nhẹ một chút thôi dấu vết trên người một tuần mới biến mất, thấy nhiều liền thành quen.
Vừa rồi Tư Vũ ở dưới nước lâu như thế, tuy nói là mùa hè nhưng nước ao vẫn rất lạnh, thân thể cô lại yếu ớt, cảm lạnh phát sốt là chuyện hết sức bình thường.
Cũng may Thẩm Duyệt có mang theo thuốc trong người, vội vã tìm thuốc hạ sốt rồi lay tỉnh Tư Vũ nói cô uống thuốc.
“Chị ngủ bao lâu rồi?” Tư Vũ nỗ lực mở mắt ra, ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống. Đáy mắt cô chứa đầy mê mang, sóng nước lấp loáng rung động đánh trúng tim người khác. Thẩm Duyệt ở gần cô thiếu chút nữa không nhịn được che lại trái tim hét lên.
Trời đậu, bị bệnh như vậy…… Càng đẹp mắt! Thẩm Duyệt áy náy nghĩ. Cô có chút luyến tiếc không muốn Tư Vũ hết bệnh……
“Chị Tư Vũ, thời gian còn dài, chị ngủ tiếp đi.” Mắt thấy Tư Vũ muốn đứng dậy, Thẩm Duyệt vội duỗi tay đỡ cô, khuyên nhủ: “Chị phát sốt, em sẽ đi nói với Lương đạo một tiếng để chị về khách sạn nghỉ ngơi.”
Tư Vũ đang muốn đáp lời thì cửa xe bị người nhẹ nhàng kéo ra, người cầm đầu đám người áo đen đứng ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Chu tiểu thư, đoàn phim đang đi tìm ngài nói đạo diễn có việc thương lượng, ngài muốn đi qua xem một chút không?”
“Lương đạo tìm tôi?” Tư Vũ gọi Thẩm Duyệt xuống xe cùng cô, Thẩm Duyệt thấy thế đành phải ngậm miệng.
Lúc hai người về trường quay, Tư Vũ nhạy bén cảm giác được không khí trong đoàn không tốt lắm, đặc biệt lúc cô bước vào những nhân viên công tác còn đang nhỏ giọng nói chuyện đồng loạt câm miệng, lén lút nhìn cô.
Cho dù là Thẩm Duyệt cũng có cảm giác không ổn, cô hỏi: “Chị Tư Vũ, em có dự cảm bất hảo.”
Tư Vũ nhăn lại mi, Lương đạo cũng không ở đây. Hai người bọn cô đứng nửa phút mới có người đi tới mời Tư Vũ vào một căn phòng nghỉ lớn – Lương đạo đang ngồi bên trong cùng với Kỷ Lâm.
Nhìn thấy Kỷ Lâm Tư Vũ không khỏi sửng sốt, bởi vì biểu tình trên mặt Kỷ Lâm cô chưa bao giờ gặp qua – âm trầm tưởng như mưa gió sắp đến, không hề giống thiếu niên ngốc nghếch cô từng quen trước kia.
Lương đạo kêu người mời Thẩm Duyệt ra ngoài chờ, đợi trong phòng chỉ còn 3 người bọn họ mới hiền lành mời Tư Vũ ngồi xuống.
Tư Vũ phát sốt vốn đầu có chút nặng chân có chút nhẹ, ngồi xuống liền có chút choáng váng, thiếu chút nữa ngã lên sô pha, cũng may cô đỡ tay kịp thời mới không xấu mặt.
“Lương đạo, chuyện gì gấp như vậy?” Tư Vũ lấy lại bình tĩnh, bất động thanh sắc nhìn Kỷ Lâm. Thật là khó được, lúc cô bước vào cửa Kỷ Lâm không giống như mọi ngày ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô mà nhìn sàn nhà phát ngốc, không biết suy nghĩ cái gì.
“Tư Vũ a, tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ, cô với Kỷ gia Giang Thành có phải từng có mâu thuẫn hay không?” Lương đạo hỏi.
Kỷ gia? Tư Vũ minh bạch, cô khách khí mà nói: “Lương đạo, ngài cứ việc nói thẳng đi.”
“Vậy tôi nói thẳng nhé.” Lương đạo rất là xấu hổ xoa tay: “Kỷ gia đột nhiên nói muốn suy xét việc hủy đầu tư, đương nhiên việc này có thể nghĩ lại… chẳng qua phải để cô chịu ấm ức rồi. Tôi cũng đã hỏi qua Kỷ Lâm, cậu ấy nói……”
“Không phải em làm!” Kỷ Lâm đột nhiên ngẩng đầu cắt lời Lương đạo, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn thẳng Tư Vũ: “Em không hề ra lệnh như thế!”
Trong giọng nói của Kỷ Lâm có một chút ấm ức, hắn giống như không biết chứng minh như thế nào chỉ có thể cường điệu lặp đi lặp lại: “Chị phải tin em, em tuyệt đối không làm như vậy. Chuyện này em cũng vừa mới biết được thôi, em đã đi chất vấn những người đó. Chị yên tâm em sẽ giải quyết được, sẽ không để chị rời đoàn phim……”
Bởi vì quá hoảng loạn, Kỷ Lâm hoàn toàn quên mất việc phải che dấu – trực tiếp gọi Tư Vũ là chị.
Hắn càng nói càng loạn, một bên vắt óc tìm kế an ủi Tư Vũ, một bên lại ấm ức muốn chứng minh sự trong sạch, sợ Tư Vũ bởi vì chuyện này mà có hiểu lầm với hắn, nghĩ hắn ra lệnh cho Kỷ gia hủy đầu tư. Nói một hồi trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Tư Vũ, tốc độ nói của Kỷ Lâm cũng chậm lại. Mặt hắn banh chặt, khó khăn lắm mới từ hàm răng cứng ngắc nói ra một câu:” Chị tin tưởng em, em sẽ không để chị đi.”
Tư Vũ nhìn hắn một lúc, trong phòng nghỉ chỉ còn sự im lặng, không ai nói với ai điều gì. Một lúc lâu sau Tư Vũ bỗng nhiên cười rộ lên, ôn nhu mở miệng: “Nếu em đã gọi một tiếng “chị”, chút tin tưởng này chị vẫn cho được.”
Kỷ Lâm lập tức vui mừng ra mặt, nhưng vài giây sau hắn bỗng phản ứng lại. Không đúng! Câu này của Tư Vũ hình như còn có ý tứ khác? Trước kia Kỷ Lâm gọi cô là chị chỉ là người nhỏ tuổi xưng hô với người lớn tuổi hơn, không mang ý gì cả… nhưng Tư Vũ nói như vậy, chẳng lẽ…… Kỷ Lâm tim đập nhanh mấy nhịp, một cái suy đoán quanh quẩn trong đầu hắn nhưng hắn không dám tin tưởng.
Có lẽ nào không chỉ một mình hắn đồng ý mối quan hệ huyết thống này, trong lòng Tư Vũ thật ra cũng biết rõ ràng?
Nhưng Tư Vũ cũng không cho hắn cơ hội tự hỏi, nói tiếp: “Nhưng mà chuyện này em không cần xen vào đâu.”
Kỷ Lâm vội la lên: “Chị, vì sao chứ ——”
“Bởi vì chị biết là ai làm.” Tư Vũ rất bình tĩnh tựa như đang kể một câu chuyện ngoài lề: “Kỷ phu nhân đã sớm cảnh cáo chị, bà ấy là mẹ của em, em nhất định sẽ không đối nghịch với bà ấy chứ? Vì một người ngoài như chị, không đáng.”
Kỷ Lâm ngây ngốc. Mẹ của hắn…… Đã từng tìm Tư Vũ? Vậy tại sao không nói cho hắn? Nếu đã tìm được con gái ruột thì vì cái gì không chịu nhận, vì cái gì còn muốn trăm phương nghìn kế đuổi cô đi!
Kỷ Lâm vẫn luôn cho rằng Đoạn Như Lan không nhắc tới Tư Vũ vì không muốn chọc phải phiền toái, sợ con gái của chồng trước xuất hiện khiến Kỷ gia có thêm tin đồn nhảm nhí. Cho nên hắn rất hiểu chuyện làm như không biết, cũng không dám nói cho Tư Vũ bọn họ là chị em ruột, chỉ dám trộm theo dõi Tư Vũ, có thể cùng chị gái chạm mặt hay nói vài câu cũng đủ khiến hắn vui vẻ nửa ngày. Nhưng hiện giờ xem ra chuyện này cũng không phải như hắn nghĩ?
Tư Vũ lại nhìn về phía Lương đạo, lễ phép nói: “Lương đạo, tôi cũng không muốn để ông khó xử. Nếu người ta đã chỉ tên nói họ muốn tôi rời đi thì tôi cũng không có da mặt dày ở lại, chúc ông quay phim thuận lợi, công việc kế tiếp sẽ có Thẩm Duyệt xử lý, chào ông.”
Nói xong, Tư Vũ cố gắng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Kỷ Lâm vội chạy theo sau kêu một tiếng chị, muốn ngăn cô lại nhưng đúng lúc này di động vang lên – là người bên công ti Kỷ thị gọi tới, Kỷ Lâm chỉ có thể cưỡng chế hoảng loạn trong lòng, nhấn nghe rồi tuôn ra một tràng đến đầu dây bên kia: “Ai cho phép mấy người hủy đầu tư? Lập tức đầu tư lại một lần nữa!”
“Thiếu gia.” Người bên kia đầu dây cực kì cung kính nhưng không hề đồng ý yêu cầu của Kỷ Lâm: “Đây là quyết định của phu nhân, Kỷ tổng cũng đã gật đầu, cũng không phải yêu cầu gì khó khăn, đoàn phim nhiều người như vậy thiếu một người có làm sao đâu?”
Ý tứ là không muốn thương lượng.
Kỷ Lâm cười lạnh, hắn tắt điện thoại, sắc mặt nặng nề sững sờ đứng ở một chỗ. Lương đạo ở sau lưng không biết có nên an ủi một hai câu hay không thì Kỷ Lâm đột nhiên nâng tay lên đấm một quyền vào vách tường!
Tư Vũ kéo Thẩm Duyệt đi ra ngoài, Thẩm Duyệt thấy cô sắc mặt không vui, cẩn thận hỏi: “Chị Tư Vũ, chị nói gì với Lương đạo vậy?”
“Không có gì, chúng ta về khách sạn thu thập hành lý, buổi chiều bay về Giang Thành.” Tư Vũ nói. Trong lòng cô cũng tràn đầy lửa giận. Lần trước Đoạn Như Lan cấu kết với công ty người mẫu sa thải cô còn chưa tính, hiện tại còn dùng cách hủy đầu tư uy hiếp đoàn phim để đuổi người, đúng là khinh người quá đáng!
Tư Vũ biết Kỷ Lâm không biết gì cả, hắn đối xử với cô rất tốt, đứa nhỏ ngốc này thật sự coi cô là chị gái ruột, nhưng cũng chính vì điều này mà Tư Vũ cảm thấy bất bình thay cho Kỷ Lâm.
Người tốt như vậy tại sao lại có người mẹ ích kỉ như Đoạn Như Lan? Nhưng Tư Vũ cũng không biết trút giận vào ai vì xét đến cùng bọn họ đều là nhân vật dưới ngòi bút của cô — cho nên lúc trước cô vẽ có bao nhiêu cẩu huyết thì bây giờ đồng loạt đổ hết vào trên người cô.
“Buổi chiều về? Nhưng không phải vừa mới bắt đầu quay ạ……” Thẩm Duyệt không hiểu tại sao Tư Vũ đi vào nói chuyện mới vài phút, đi ra mọi chuyện đã nghiêng trời lệch đất, cô đang muốn hỏi rõ ràng lại thấy Hứa Thanh Uyển đủng đỉnh đi tới.
“Tư Vũ, sự tình tôi đều nghe qua rồi, cô đừng vội.” Thần sắc Hứa Thanh Uyển có chút lo lắng, thân thể lại vừa đúng chặn lại đường đi của Tư Vũ. Chỗ này lại đúng ở giữa sân, rất nhiều người nghe thấy âm thanh đã ngước nhìn qua đây.
Tư Vũ bị Hứa Thanh Uyển cùng trợ lý của cô ta chặn lại, chậm rãi nhăn lại mày. Cảnh vừa rồi địch ý của Hứa Thanh Uyển đã lộ ra, bây giờ lại nói như vậy định đánh bóng tên tuổi hay sao?
Hứa Thanh Uyển ôn nhu khuyên nhủ: “Đoàn phim cũng không chỉ có một mình Kỷ gia là nhà tài trợ, mới quay đã làm thế thì Kỷ gia không đúng một chút nào. Cô đừng vội đi, tôi giúp cô hỏi những nhà tài trợ khác nói không chừng còn có cơ hội làm lại. Dù sao cô cũng ở dưới nước lâu như vậy, nếu thay người thì những vất vả khổ sở ấy hoàn toàn uổng phí.”
Tư Vũ nén thần sắc căm giận, hơi hơi mỉm cười: “Xem ra Hứa tiểu thư có quan hệ rất tốt với những nhà tài trợ khác nha.”
Hứa Thanh Uyển như là nghe không hiểu thâm ý trong câu nói này, vô tội nói: “Tôi từng ký hợp đồng quảng cáo với họ, không tính là quan hệ cá nhân.”
“Nếu như vậy cũng không dám làm phiền cô, chẳng may Hứa tiểu thư đi hỏi các nhà tài trợ khác lại đồng loạt muốn hủy đầu tư thì làm sao bây giờ?” Tư Vũ kỳ thật không thích oán giận người khác nhưng đối mặt với Hứa Thanh Uyển cô thật sự không kìm nén được. Nhìn sắc mặt Hứa Thanh Uyển có chút khó coi, cô bình tĩnh nói: “Đến lúc đấy không chỉ là vấn đề của một mình tôi mà có thể còn liên lụy đến cô đấy.”
Nụ cười của Hứa Thanh Uyển hơi gượng gạo, cô hung hăng nắm lấy lòng bàn tay, giọng như sắp khóc: “Tôi chỉ muốn giúp cô……”
Lời còn chưa dứt, Hứa Thanh Uyển đột nhiên nghe thấy đám người đằng sau xôn xao, ngay sau đó một thanh âm xa xa truyền đến: “Tại sao tôi vừa ghé thăm trường quay một chút lại nghe được tin động trời nha, nói đi là ai muốn hủy đầu tư?”
Tư Vũ cùng Hứa Thanh Uyển đồng thời nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy một đội bảo tiêu đã trải qua huấn luyện tách ra đám người đang chen chân đứng ở một chỗ, một người trẻ tuổi từ giữa đi ra. Hứa Thanh Uyển thấy phó đạo diễn vội cúi người khom lưng trước người nọ.
“Lục tổng, cơn gió nào đưa ngài tới đây? Mấy người mau đi làm việc đi, đứng ở đây làm gì!” Phó đạo diễn vội vã mời Tôn Đại phật này vào, trong lòng lau mồ hôi lạnh: Tổng giám đốc Hoàn Nghệ đích thân tới mà bọn họ thế nhưng không hề nghe được tin tức gì, càng trùng hợp là đoàn phim lại đang xảy ra vấn đề hủy đầu tư……
Hứa Thanh Uyển nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tinh Châu lập tức ánh mắt sáng ngời, người thanh niên này không phải là một trong hai người cô gặp ở vườn hoa tại buổi dạ tiệc của Hoàn Nghệ sao?
Thì ra hắn là tổng giám đốc của Hoàn Nghệ!
Hứa Thanh Uyển lập tức nhìn quanh bốn phía lại không có nhìn thấy người đàn ông phong tư trác tuyệt mặc đường trang hôm nào, không khỏi có chút thất vọng.
Lục Tinh Châu nghe thấy lời của phó đạo diễn, nhẹ nhàng cười: “Tôi a, nghe nói 《 Khuynh Quốc 》có một nửa số diễn viên là của Hoàn Nghệ nên mới tới đây an ủi một chút. Còn có một vị ra lệnh cho tôi đến xem người của Hoàn Nghệ có chịu, ấm, ức, hay, không.”
Bốn chữ cuối cùng hắn còn nhấn mạnh từng tiếng, tầm mắt tùy ý lay chuyển, lúc chạm mắt với Tư Vũ cười như có như không với cô.
Tư Vũ: “……” Phiền toái lại tới nữa.
“Nói lại một chút.” Lục Tinh Châu dời ánh mắt, nhìn phó đạo diễn ở một bên đang chảy mồ hôi ròng ròng, khóe môi nhếch lên, trong mắt lại không có nửa phần ý cười: “Là ai muốn hủy đầu tư?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!