Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 42
Tư Vũ nhìn thấy Lục Ngũ gia lập tức sửng sốt.
Lúc đoàn phim xảy ra sự cố, cô cảm giác có người xông vào đám cháy ôm cô ra, người nọ hình như là hắn. Nhưng từ khi Tư Vũ tỉnh dậy Lục Ngũ gia lại chưa một lần xuất hiện, điều này khiến cô nghi ngờ đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Lục Tinh Châu nói Lục Ngũ gia đi xử lý hung thủ phóng hỏa, cũng không biết tại sao lại đi lâu như vậy, vài ngày trôi qua đều không thấy bóng người. Trong lòng Tư Vũ vẫn luôn muốn nói một tiếng cảm ơn nhưng người nọ lại chẳng hề xuất hiện.
Nợ nhân tình không biết phải trả thế nào, huống chi Ngũ gia còn cứu mạng của cô.
Hắn đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh, Tư Vũ phản xạ có điều kiện run rẩy nhưng nhớ tới người này đã cứu cô nên cố kìm nén sự sợ hãi. Cô mím môi, chủ động cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ngũ gia.”
Lục Ngũ gia đứng ở đằng xa nhìn Tư Vũ. Cô gái nhỏ này hồng hào hơn nhiều, hẳn là được chăm sóc rất tốt. Lúc ôm cô thoát ra khỏi đám cháy, vật nhỏ vô lực nằm trong lòng hắn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Lục Ngũ gia không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó, giờ thấy Tư Vũ khỏe mạnh hồng hào, trái tim tràn đầy sát khí mới bình ổn đôi chút.
Hắn tự mình đi xử lý thủ phạm, thật ra việc này hắn không nên ra tay. Vì một lý do đặc biệt, hắn không thể tức giận, không thể sát sinh quá mức, phải tu tâm dưỡng tính. Sự tự chủ của hắn rất cao nhưng không hiểu vì sao chỉ cần có chuyện gì liên quan đến Tư Vũ, đặc biệt nhìn thấy bộ dáng đau đớn bất lực của cô, Lục Ngũ gia thật sự không khống chế được bản thân.
Đương nhiên việc này không thể nói cho Tư Vũ. Lục Ngũ gia chậm rãi bước vào, lại nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô.
Cô gái nhỏ này bình thường sợ hắn sợ chết đi được, đột nhiên đổi tính sao?
Tư Vũ thậm chí còn đuổi em trai qua giường bên cạnh ngồi để lấy chiếc ghế duy nhất ở trong phòng, cầm lấy quả táo hình con hổ Kỷ Lâm vừa mới gọt: “Ngũ gia, ngài nếm thử, buổi sáng Lục Tinh Châu vừa đưa tới.”
Kỷ Lâm nhìn chằm chằm con hổ hắn tốn bao nhiêu công sức hỏng bao nhiêu quả táo mới gọt được:…
Kỷ Lâm trừng mắt nhìn người đàn ông mới xuất hiện, trong lòng tức giận bất bình cực kì. Nhưng hắn cũng biết đúng mực, Lục Ngũ gia dù sao đã cứu mạng chị gái, hắn không nên nói lời không hay, chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn Tư Vũ.
“Nhìn gì vậy, em cũng muốn ăn?” Tư Vũ thuận tay cầm lấy quả táo hình cá nóc nhét vào miệng hắn. Kỷ Lâm không đề phòng cắn một miếng lớn, vội vàng phồng má, nhìn qua thật sự giống một con cá nóc.
Lục Ngũ gia cúi đầu nhìn “con hổ” trên tay, không biết nghĩ gì bỗng nhiên cười khẽ: “Cô thật biết chọn.” Đĩa trái cây có rất nhiều loài động vật, Tư Vũ lại cố tình chọn thứ này – xem ra trong tiềm thức cũng cho rằng hắn giống hổ?
Tư Vũ nhìn hắn, không dám nói cô cảm thấy hổ cũng chưa chính xác, thứ phù hợp nhất với Lục Ngũ gia chính là sói, còn là sói xám.
“Nhưng mà tôi thích thỏ hơn.” Lục Ngũ gia để con hổ lại trên đĩa, dùng tăm xiên quả táo hình con thỏ. Chú thỏ con này vừa bị Kỷ Lâm “hành hạ”, hai chiếc tai bị gọt mất một nửa, nhìn qua có chút buồn buồn. Hắn nhìn một lúc, càng xem càng thấy giống y hệt cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh kia. Không phải cô cũng uể oải ỉu xìu, hai chiếc lỗ tay cụp xuống sao?
Tư Vũ không trông mong người kén ăn như hắn sẽ nuốt được thứ này, ai biết táo có nằm trong danh sách đen của Lục Ngũ gia không chứ. Nhưng ngoài dự đoán, hắn có vẻ rất thích quả táo hình con thỏ, nhìn chằm chằm Tư Vũ từng miếng từng miếng ăn sạch.
Tư Vũ:…… Vì sao cảm thấy trong ánh mắt hắn có thâm ý gì.
Lục Ngũ gia tất nhiên không đi tay không, hắn lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ đặt ở đầu giường. Tư Vũ mở ra, bên trong là viên thuốc quý báu đắt đỏ hôm nào, cô cũng lười đoán phải mua mất bao nhiêu tiền, dù sao chỉ cần biết trả không nổi là được rồi……
“Có người muốn đưa thuốc bổ cho cô?” Lục Ngũ gia bỗng nhiên hỏi.
Tư Vũ ngẩn ra, theo bản năng gật đầu, sau đó mới phản ứng lại: hồi nãy cô nói chuyện với Kỷ Lâm về Ôn Viễn đều bị người này nghe được, không đúng, không biết hắn nghe được bao lâu rồi!
Lục Ngũ gia không để ý:”Không cần thứ kém chất lượng ấy, uống vào chỉ hại thân.”
Tư Vũ nghĩ cũng đúng, là thuốc đều có ba phần độc, thuốc bổ Lục Ngũ gia đưa cho cô còn cả đống uống chưa hết. Cô ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, tỏ vẻ sẽ đưa đồ của Ôn Viễn tặng cho người khác.
Lục Ngũ gia bấy giờ mới vừa lòng, khí lạnh trên người cũng tan biến một ít, bàn tay vân vê Phật châu nói: “Sự cố lần này là ngoài ý muốn, nhưng cũng do bảo tiêu sơ xẩy, về sau đi chỗ nào cô cũng phải cử một người đi theo, tránh để xảy ra trường hợp vừa rồi.”
Ngừng một chút, hắn cười như không cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Kết cục của những người đó truyền ra ngoài…… Chắc hẳn sẽ không có kẻ nào dám xuống tay với cô.”
Giọng nói chứa đầy sát khí. Tư Vũ vô cùng mẫn cảm với sự biến hóa của hắn nên lập tức bị kích thích ho khù khụ. Kỷ Lâm vội cầm lấy khăn lông giúp cô lau đi vết máu bên miệng. Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ có chị gái là lớn nhất, dù hắn cảm thấy Lục Ngũ gia không dễ trêu chọc nhưng nhìn Tư Vũ ho ra máu không ngừng, Kỷ Lâm can đảm quay đầu trợn mắt nhìn Lục Ngũ gia.
“Chị của tôi cần nghỉ ngơi!” Ý tứ của Kỷ Lâm là muốn đuổi người.
Lục Ngũ gia nhìn bộ dạng nghé con mới sinh không sợ cọp của Kỷ Lâm, khẽ nhướng mày. Ngoại trừ Tư Vũ, tên nhóc này là người thứ hai dám nói như vậy với hắn…… Hai người này, không hổ là chị em.
Tư Vũ sau khi nghe xong ho càng lớn, vừa ho vừa túm lấy ống tay áo của Kỷ Lâm. Đứa nhỏ ngốc, em đừng có trêu chọc tên quái vật hình người này, hôm nay em mắng hăng say thì mai sau chị em sẽ gánh chịu thay đó.
Kỷ Lâm không những không hiểu được suy nghĩ của cô còn tưởng chị gái đang tiếp thêm can đảm, sống lưng càng thẳng nhìn Lục Ngũ gia: “Chỗ này có quy định chỉ được vào thăm 15 phút nhỉ, anh còn chưa đi sao?”
Biểu tình Tư Vũ chết lặng, em trai ngốc, lúc không cần nói thì em lại nói là thế nào?
Ngoài ý muốn Lục Ngũ gia lại không hề tức giận. Hắn híp mắt, giống như nghe được chuyện gì buồn cười: “Cậu ở lại đây mấy ngày rồi tại sao còn chưa đi?”
Kỷ Lâm kiêu ngạo ưỡn ngực: “Tôi là người thân!”
Lục Ngũ gia mỉm cười nhìn Tư Vũ đang trùm chăn kín mít. Cô cố tình thu nhỏ sự tồn tại của bản thân để không ai chú ý tới… nhưng đời không như là mơ, Lục Ngũ gia chỉ dùng một tay đã xách được cô ra, xoa mái tóc dài đen nhánh của Tư Vũ, nhàn nhạt nói:
“Viện điều dưỡng này là của tôi.” Thế nên hắn ngồi bao lâu có ai dám lời ra tiếng vào?
Kỷ Lâm tức ngực.
Tư Vũ cảm giác được bàn tay Lục Ngũ gia ở trên đầu mình, khóc không ra nước mắt: Kỷ Lâm em không có đầu óc sao?
……
Cùng lúc đó, đoàn phim《 Khuynh Quốc 》thảo luận một hồi lâu mới đưa ra thông cáo giải thích cho chính phủ về sự cố lần này.
Thật ra tất cả đã có Lục gia xử lý. Lương đạo đoán được đôi chút chuyện này có liên quan đến kẻ thù của Lục gia, những người khác lại không hề hay biết gì, còn cho là tổ đạo cụ quản lý không tốt.
Tổ đạo cụ lúc đầu còn ra vẻ oan ức, may là Lục gia nắm được thóp của quản kho, đoàn phim không nói hai lời đem người này ra chịu tội, không những phạt hợp đồng còn kiện cáo ra tòa – cuối cùng mới khiến dư luận bình ổn đôi chút.
Chẳng qua lần này Hứa Thanh Uyển tự tiện đăng Weibo kể về tình huống nguy hiểm lúc đó, lại còn nói ở đoàn phim chịu không biết bao nhiêu vết thương đã khiến rất nhiều người phản cảm. Có bao nhiêu người tham gia cứu hỏa, người bị thương cũng không ít, bọn họ còn chưa than một tiếng mà cô đã ra vẻ tội nghiệp?
Không hành động chung với đoàn phim cũng là một điều tối kị. Hứa Thanh Uyển không phải không biết nhưng cô cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy. Kỷ Lâm đã bắt đầu chặn đứng con đường của cô, nếu cô không PR tăng thêm danh khí thì thật sự không thể nhận được một kịch bản tốt nào, đối với người có dã tâm leo lên vị trí cao thì đây đúng là một vết thương chí mạng.
Nhưng Hứa Thanh Uyển cũng phải trả giá không nhỏ: Hai tháng cô cố gắng tạo ấn tượng tốt ở đoàn phim đã bị video kia phá hủy.
Ngay cả Lương đạo cũng có chút ý kiến với cô. Hứa Thanh Uyển để khiến mình càng tội nghiệp, trong video còn nói ở đoàn phim bị bệnh rất nhiều lần, bị thương cũng không ít, người ngoài không biết nghe cô nói vậy còn cho rằng đoàn phim cố tình khắt khe!
Lợi hại! Hứa Thanh Uyển đúng là cái gì cũng dám nói ra ngoài!
Thế nên lúc chọn lựa poster, Lương đạo suy nghĩ cẩn thận một lúc liền đưa ra quyết định: thay đổi vị trí của Tư Vũ và Hứa Thanh Uyển, đừng nghĩ rằng nó không ảnh hưởng gì, điều này tương đương với việc “thăng cấp” Tư Vũ lên thành nữ 2!
Xử lý xong tất cả mọi việc, Lương đạo mới đột nhiên nhớ tới hình như vừa nãy Kỷ Lâm có gọi điện nói Tư Vũ muốn xem đoạn ghi hình lúc hỏa hoạn xảy ra?
Ông vội vàng kêu người mang đoạn phim tới. Lương đạo ngồi ở trước máy tính nhìn chăm chú, lúc đầu còn bình thường nhưng sau đoạn đoạn Hứa Thanh Uyển châm lửa đốt cháy địa cung, hỏa hoạn xảy ra, ông cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Vị trí của chiếc camera duy nhất không bị hỏng này không quay được toàn cảnh, chỉ ghi hình được một góc nhỏ nhưng nó lại quay được một người – Hứa Thanh Uyển.
Cái cô Hứa Thanh Uyển này…… Ngọn lửa vừa bùng lên đã đứng ở một góc an toàn giống như cô biết trước mọi chuyện. Lúc mọi người kinh hoảng đi dập lửa, biểu tình của cô ta lại không hề sợ hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm một góc nào đó……
Lương đạo thân là đạo diễn tất nhiên biết —— nơi mà Hứa Thanh Uyển nhìn chính là vị trí của Tư Vũ!
Vì sao cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Tư Vũ?
Ông nghĩ mãi cũng không ra, nhưng rất nhanh ông liền nhìn thấy một cảnh càng đáng sợ: Hứa Thanh Uyển cô ta…… Thế nhưng kéo tay áo lên, cho cánh tay vào lửa lớn!
Miêu: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ:> Dạo này bận quá không thể rep cmt của mọi người ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!