Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính


Chương 57


Sau khi nhấn mạnh Tư Vũ là “chị tôi” một lần nữa, Kỷ Lâm nghe tiếng hét đồng thanh của các fans, cảm thấy tinh thần thật là thoải mái dễ chịu. Tư Vũ lại giơ tay che mặt, không biết có bao nhiêu người đang nhìn, ngượng chết đi được T_T.

Là một minh tinh, cô hẳn phải làm quen với điều này mới đúng, nhưng đáng tiếc Tư Vũ không có ý định ở lại giới giải trí – ngoại trừ đóng phim với tham gia gameshow, cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với fans như vậy, đến hôm nay mới được tận mắt chứng kiến fans cuồng nhiệt thế nào.

Tư Vũ bị bao nhiêu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, cảm thấy mất tự nhiên cực kì, vội vàng kéo Kỷ Lâm ngồi xuống. Cũng may hàng ghế diễn viên cách hàng ghế fans một khoảng khá xa, dáng người cô lại nhỏ nhắn, ngồi xuống là bị lưng ghế che chắn hết tầm nhìn. Đến tận lúc này Tư Vũ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

“A Lâm, đừng đùa nữa, hôm nay chúng ta không phải vai chính đâu.” Chẳng cần nghĩ cũng biết tại sao Kỷ Lâm lại muốn làm như vậy. Chương trình phát sóng trực tiếp lần trước tên ngốc này đắc ý dào dạt công khai mối quan hệ của hai người, nhưng cộng đồng mạng lại không tin, còn cho là hắn đùa. Kỷ Lâm vì chuyện này mà nản lòng thoái chí một khoảng thời gian, đến tận bây giờ hắn vẫn đang cố tìm một thời điểm thích hợp để công bố lại.

Nhưng bí mật này quả thật không có gì tốt đẹp cả, nếu không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng xấu đến hình tượng của Kỷ Lâm. Tư Vũ suy nghĩ, có lẽ không cần công khai quá vội vàng, phải để Kỷ Lâm cắt đứt quan hệ với Kỷ gia trước đã.

“Em tặng chút quà nhỏ thôi mà, cũng không phải em bắt bọn họ gọi…” Kỷ Lâm cố gắng biện minh, nhưng nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của chị gái, lập tức thay đổi thái độ ngoan ngoãn nhận sai: “Là em không đúng, lần sau em nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy!”

Tư Vũ: “……” Cô còn có thể nói cái gì?

Lúc điện ảnh chuẩn bị công chiếu, Tư Vũ mới thấy Hàn Điềm Điềm cùng Hứa Thanh Uyển một trước một sau đi tới. Hàn Điềm Điềm mím môi, cả khuôn mặt đen lại, giống như đang cố kìm nén sự tức giận, mà Hứa Thanh Uyển đằng sau lại có vài phần đắc ý, cả người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, bộ dáng điệu chảy nước khiến người khác phải nhíu mày.

Hàn Điềm Điềm nhìn cũng không thèm nhìn, đi thẳng tới ghế trống bên cạnh Tư Vũ, đặt mông ngồi xuống, mặt lạnh không nói một tiếng nào.

Còn Hứa Thanh Uyển vừa phát hiện mục tiêu, lập tức bước đến chỗ Kỷ Lâm, hiển nhiên muốn chiếm lấy vị trí bên cạnh hắn.

Má! Trong lòng Kỷ Lâm chửi thề một tiếng, bà điên này có mắt như mù hả, rõ ràng hắn đã công khai muốn bài trừ cô ra khỏi giới, cô còn mặt dày “dán” lên? Người bình thường gặp phải chuyện này đều cách hắn xa thật xa, hận không thể biến mất khỏi tầm mắt của hắn, nhưng Hứa Thanh Uyển không phải người bình thường nữa rồi, cô ta có thể bất chấp tất cả để làm quen với hắn, Kỷ Lâm không hiểu, chẳng lẽ Hứa Thanh Uyển là M sao?

Kỷ Lâm lập tức muốn đổi chỗ ngồi, nhưng vị trí bên cạnh Tư Vũ đã bị Hàn Điềm Điềm “chiếm lấy”, hơn nữa có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, hắn cũng không thể giống một đứa trẻ con to tiếng đuổi Hứa Thanh Uyển đi, như thế sẽ khiến danh dự của đoàn phim sụt giảm nghiêm trọng.

Hứa Thanh Uyển hiểu rõ điều này nên không chút do dự bước tới. Mắt thấy cô chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt Kỷ Lâm sáng lên, hắn nhìn thấy Lương đạo đang bước vào từ cửa chính, vì thế nhỏ giọng “kể rõ tình hình” với Tư Vũ xong, hắn lập tức đứng dậy đi đến chỗ Lương đạo, vô cùng tự nhiên bắt chuyện với ông, nói nói một hồi lại thuận thế ngồi xuống.

Hứa Thanh Uyển trơ mắt nhìn Kỷ Lâm chuồn mất, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào trong ghế: “……”

Thật sự là Hứa Thanh Uyển sợ Lương đạo cực kì, cô biết ông không hề thích mình. Kỷ Lâm lại trốn sau lưng ông ta, cô nào có gan tiếp tục bám chặt không buông.

Kỷ Lâm đi rồi, cô đương nhiên không có khả năng ngồi gần Tư Vũ, xoay người không chút chần chờ bước tới hàng ghế xa nhất.

Hàn Điềm Điềm ngồi bên cạnh nhìn không sót một “cảnh” nào, cô không thèm che dấu sự châm chọc nơi đáy mắt, hừ lạnh một tiếng, lầu bầu nói: “Xứng đáng!”

“Hứa Thanh Uyển chọc giận cậu?” Tư Vũ nghiêng đầu hỏi nhỏ. Nếu cô không lầm thì Hàn Điềm Điềm rất ít khi tiếp xúc với Hứa Thanh Uyển, hai người hẳn là không có quan hệ gì, nhưng vừa rồi Hàn Điềm Điềm lại nổi giận đùng đùng đi tới, còn mở miệng trào phúng, nhất định là Hứa Thanh Uyển trêu chọc cô rồi.

Mối quan hệ giữa Hàn Điềm Điềm với Tư Vũ đủ khiến cô không giữ ở trong lòng, lạnh giọng nói: “Cô ta đoạt vai diễn của tớ thì thôi đi, chuyện này trong giới cũng không phải hiếm thấy, có năng lực cướp đoạt thì tất nhiên sau lưng phải có chỗ dựa vững trãi, chỉ cần không quá đáng quá là được, nhưng mà Hứa Thanh Uyển lại đi đi xin lỗi tớ!”

Hàn Điềm Điềm tuy rằng đi theo hướng thanh thuần hiền lành nhưng bản nhân cô lại cực kì nóng tính, nếu không cũng sẽ không vì chuyện công ty 2 mặt mà rời nhóm. Lại nhắc đến Kỷ Lâm, hắn rất có tiếng nói trong giới điện ảnh thế nên chuyện đóng băng hoạt động của Hứa Thanh Uyển ở mảng này vô cùng đơn giản, nhưng hắn lại không có năng lực đến độ duỗi tay được vào mảng phim truyền hình. Hứa Thanh Uyển không tìm được chỗ trú thân, cô hết cách đành phải từ bỏ con đường điện ảnh chuyển sang phim truyền hình.

Nhưng mà cô lại không phải minh tinh nổi tiếng gì, phim truyền hình có kịch bản tốt thì vai chính không đến phiên cô, cô lại không cam lòng diễn vai quần chúng, vì thế đành phải nghĩ ra một chiêu — hoa hồng kiếm được từ việc chơi cổ phiếu cô đầu tư hết vào đoàn phim, cứ như vậy trùng hợp đụng phải Hàn Điềm Điềm đang đi tìm “kỳ ngộ”. Vốn dĩ đoàn phim đã đàm phán xong với Hàn Điềm Điềm, Hứa Thanh Uyển lại lấy tiền ném người, không có đoàn phim nào là không thiếu tiền cả, vì thế bọn họ đá Hàn Điềm Điềm ra, đưa vai diễn cho Hứa Thanh Uyển.

Hàn Điềm Điềm không hề tính toán so đo, nhưng vừa nãy lại đụng phải Hứa Thanh Uyển ở hành lang, cô ta liên tục xin lỗi, nói gì mà bản thân rất cần cơ hội lần này, về sau sẽ tận lực bồi thường cô, còn hỏi Hàn Điềm Điềm có ý định diễn vai phụ hay không.

Hàn Điềm Điềm tức giận suýt nôn ra máu, vai phụ? Cô còn không thảm hại đến độ cần Hứa Thanh Uyển cứu rỗi!

Trước kia cô không hiểu vì sao Kỷ Lâm lại ghét Hứa Thanh Uyển như vậy, mãi đến bây giờ mới minh bạch, đầu óc của cô gái này thật sự có vấn đề!

Hàn Điềm Điềm càng nghĩ càng giận, mất một cơ hội không quan trọng, nhưng dám diễu võ giương oai trước mặt cô thì thật sự không thể nhịn nổi nữa! Cô trước nay đều thẳng như ruột ngựa, thế nên không chút do dự cãi nhau với Hứa Thanh Uyển ở ngay hành lang. Lúc ấy Hàn Điềm Điềm không hề thấy có người nào khác ở xung quanh, nhưng mắng một hồi cô lại nghe được tiếng chụp ảnh tanh tách, nhìn qua chỉ thấy một bóng người đang vội vã chạy ra ngoài cửa, không cần nghĩ cũng biết có người nghe được cuộc cãi vã vừa rồi.

Hàn Điềm Điềm lập tức chất vấn Hứa Thanh Uyển, nhưng cô ta cắn chặt răng, nói mình không biết gì hết, chết cũng không chịu nhận, còn khóc lóc om sòm. Cô không có chứng cứ nên không làm gì được cô ta.

Chuyện tới đây Hàn Điềm Điềm còn không biết nó là một cái bẫy thì quả thật nên về quê nuôi cá và trồng thêm rau.

“Tớ đã nhờ trợ lý đi điều tra, cũng nhờ người nhìn chằm chằm báo chí, chỉ sợ có ghi âm thôi.” Hàn Điềm Điềm đen mặt: “Khó trách lúc ấy Hứa Thanh Uyển không thèm phản bác một câu, hóa ra đã chuẩn bị sẵn.”

Tư Vũ nhăn mày: “Cô ta bị điên à?”

Hứa Thanh Uyển giống như trở thành một người khác vậy, quá mức cầu tiến, càng ngày càng không từ thủ đoạn. Cô ta lại muốn làm lại trò cũ, giống như lần trước thuê người bôi đen Tư Vũ, dẫm Hàn Điềm Điềm xuống để nâng bản thân lên, cô muốn kiếm fame đến vậy sao?

Hàn Điềm Điềm nói: “Có bị điên hay không tớ không biết, cô ta dám tính kế tớ, tớ sẽ không để yên đâu.”

Đúng là một con chó điên cắn loạn, bản thân chưa từng đụng chạm gì đến cô ta, bình thường cũng không nói với nhau được vài câu, thế nhưng dám hãm hại cô… Hàn Điềm Điềm cũng có chút lo lắng, cô rời khỏi công ty tự đứng bằng hai chân mình, mọi thứ đều không bằng lúc trước, phòng làm việc chỉ có mấy người, năng lực cũng không có bao nhiêu. Tuy rằng cô rõng rạc tuyên bố không để yên nhưng trong lòng làm sao không rõ, chỉ sợ lần này không tránh khỏi scandal.

“Cậu đừng sợ, tớ giúp cậu nghĩ cách.” Tư Vũ nhìn điện thoại trong tay, trong đầu nghĩ ngay tới Lục Tinh Châu, hắn là tổng giám đốc Hoàn Nghệ, đồng thời cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Hứa Thanh Uyển. Một mình Hàn Điềm Điềm không thể nhưng Hoàn Nghệ lại có thể, chỉ cần nói trước một tiếng với các nhà truyền thống lớn là được, rồi sau đó cố gắng đè ép những tin tức gây bất lợi cho Hàn Điềm Điềm xuống.

Hàn Điềm Điềm cười miễn cưỡng, cũng không để lời Tư Vũ nói ở trong lòng. Cô biết Tư Vũ có quan hệ tốt với Kỷ Lâm, nhưng có quan hệ tốt cũng không đủ để bịt miệng truyền thông! Huống chi cô còn không biết người đứng đằng sau chơi xấu là ai!

“Cảm ơn cậu… Thôi, chuyện này để tớ tự mình giải quyết, cậu đừng dính vào thứ ruồi bọ khiến người khác chán ghét kia.” Nhắc tới Hứa Thanh Uyển, Hàn Điềm Điềm giận không thể át.

Tư Vũ vỗ vỗ tay cô giống như đang yên lặng an ủi.

Người đã đến đông đủ, Lương đạo theo thường lệ đứng lên nói một vài câu cảm ơn, sau đó phim ngay lập tức được chiếu. Mở màn là cảnh một toán binh lính đuổi theo mấy người phụ nữ mặc cung trang, xuyên qua hành lang gấp khúc, xuyên qua Ngự Hoa Viên, xuyên qua cung điện tráng lệ huy hoàng, dọc đường đi tiếng chém giết không ngừng, đám nữ quyến người bị đao kiếm ngộ thương chết thảm, người quá hoảng loạn chạy sai đường, cuối cùng chỉ còn lại hai tỷ muội Vân Hòa và Vân Mộng.

Đoạn mở màn không một lời dẫn không một câu nói nhưng bản lĩnh của Lương đạo vô cùng thâm hậu, chỉ cần một đoạn phim ngắn đã khắc họa hoàn mỹ cảnh tượng sau khi thành phá hoàng cung loạn lạc như thế nào. Các fans không tự chủ nín thở, đặc biệt là lúc đôi tỷ muội bị phản quân phát hiện, không ngừng truy đuổi từng bước ép sát, một ít nữ sinh khẩn trương đến chảy mồ hôi lạnh.

Liễu Ngọc vốn đang gặm bánh bao nhân trứng sữa lại bị tình tiết cốt truyện thu hút, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, bánh bao ở trong miệng cũng quên nuốt. Đến cảnh Vân Mộng vì có thể chạy thoát mà đẩy tỷ tỷ mình ra, bản thân lại lách mình trốn vào mật đạo, còn Vân Hòa lại bị phản quân thô lỗ trói lại, dùng các loại hình tra tấn ép nàng phải khai ra vị trí của tàn dư tiền triều, trái tim của cô lập tức đau nhói.

Liễu Ngọc cũng không phải người duy nhất cảm thấy như vậy. Các fan nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy cùng với thân hình run rẩy không ngừng ho ra máu của Tư Vũ đều vô cùng đau lòng.

Thân thể Tư Vũ không tốt các fans đều biết, nhưng bình thường khi tham gia gameshow cô đều che dấu rất tốt, nhìn qua không quá mức nghiêm trọng. Nhưng nghe đoàn phim nói, lúc đóng phim Tư Vũ hoàn toàn dùng mặt mộc, nói cách khác đây là dáng vẻ chân thật nhất của cô ấy! Vậy hộc máu không phải cũng là thật chứ?

Mà cũng lạ, Tư Vũ diễn cảnh ốm yếu có một loại khí chất vô cùng đặc biệt, diễn viên khác có thể nhiều kinh nghiệm nhiều kĩ thuật hơn cô nhưng lại không thể tròn vai bằng cô, giơ tay nhấc chân cũng thể hiện sự ốm yếu, mềm mại lại yếu ớt giống như một con búp bê sứ vậy.

Nhưng phim chiếu đến đoạn lần đầu tiên Vân Hòa nhìn thấy tân đế, cảm giác đau lòng của fans lại chuyển thành mong đợi.

Các cô chờ đã lâu, cuối cùng cũng tới cảnh này!

Một người đăng cơ trở thành hoàng đế, một người lại trở thành tù nhân mất nước. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, tân đế chưa từng gặp nữ nhân nào có cốt khí lại nhìn thấu thế sự như nàng, xung quanh hắn không thiếu người tài nhưng lại không tìm nổi một tri âm. Vì thế tân đế giấu diếm mọi người, bí mật cầm tù Vân Hòa ở địa cung.

Lúc tân đế nắm lấy cằm Vân Hòa bắt nàng nhìn thẳng bản thân, Liễu Ngọc không thể kìm nén được sự hưng phấn trong lòng, khi tân đế ôm Vân Hòa bước vào địa cung, nụ cười trên môi Liễu Ngọc cũng chưa từng biến mất, đến thời điểm tân đế bị tài học của Vân Hòa thuyết phục hoàn toàn, từ thái độ chỉ coi nàng là tù bình dần dần biến chất thành thái độ ỷ lại trưởng bối, đặc biệt là cảnh tân đế thừa dịp Vân Hòa dựa vào mép giường ngủ, hắn cẩn thận quỳ xuống, nhẹ nhàng gối đầu lên đùi nàng, ánh mắt không muốn xa rời, Liễu Ngọc thiếu chút hét lên.

Giờ phút này trong lòng cô ngứa ngáy đến khó chịu, đúng là mật ngọt chết ruồi —

Ở hàng ghế diễn viên, Tư Vũ cũng xem vô cùng nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thành phẩm, vốn dĩ cho rằng bản thân diễn không tốt lắm, nhưng xem hết toàn bộ cô lại có chút kinh ngạc: Hóa ra cô biểu hiện tốt như vậy?

Ánh đèn trong phòng rất tối, ngẫu nhiên sẽ có người đi qua đi lại, thế nên có người đi qua trước mặt Tư Vũ cũng không hề để ý, nhưng người này lại ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Mùi gỗ đàn hương quen thuộc phảng phất ở trong không khí, radar cảnh báo của Tư Vũ lập tức được bật lên.

Cô hoang mang rối loạn quay đầu, khoảng cách gần như vậy chỉ cần chút ánh sáng cũng đủ để cô nhìn thấy người bên cạnh là ai, quả nhiên là…

“Ngũ gia?” Tư Vũ hô nhỏ, cũng may là âm thanh đủ lớn lấn át đi giọng nói của cô, Hàn Điềm Điềm bên cạnh không hề hay biết gì vẫn chăm chú ăn bắp rang.

Lục Ngũ gia ngồi ngay ngắn ở trên ghế, giống như việc hắn xuất hiện ở đây là một chuyện rất bình thường không có gì đáng để bàn cãi. Nhưng nghe thấy xưng hô của Tư Vũ, hắn lại hơi hơi mỉm cười: “Em gọi sai rồi.”

Tư Vũ sửng sốt, một lát sau mới nhớ tới… hình như lần trước Lục Ngũ gia cho phép cô gọi tên của hắn, do dự vài giây, 3 chữ nhỏ như muỗi kêu từ trong miệng cô phát ra: “Lục…… Uyên hòa?”

Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, trong lòng vô cùng sung sướng, nể tình khen cô một câu: “Diễn không tồi.”

Dù hắn chỉ vừa mới tới, chưa xem được gì nhiều, nhưng lời hắn nói lúc nào cũng khiến người khác tin tưởng 100%. Tư Vũ gật đầu nói tiếng cảm ơn, trong lòng lại cảm thấy quái lạ, cũng không phải cô mẫn cảm, dù gì Lục Ngũ gia vui giận hay thay đổi, ai biết hắn khen xong lại đột nhiên nói câu gì khiến người khác tức chết.

Hiếm khi thấy hắn ôn nhu như vậy, Tư Vũ có chút không biết phải làm sao

Nhưng Lục Ngũ gia vừa dứt lời, màn ảnh lại chiếu đến cảnh sau khi Vân Hòa ngủ say, tân đế lén lút bước vào địa cung, ngồi ở mép giường nhìn nàng cả đêm, cuối cùng nhịn không được nắm lấy tay nàng cùng nhau ngủ. Mặt hắn đen thui, lập tức sửa lại lời nói, lãnh khốc vô tình bình luận:

“Đoạn này diễn quá thừa, biểu hiện cũng kém.”

Tư Vũ: “??!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN