Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70
Chương 10
Chờ Lý Khanh Khanh từ trong rừng cây nhỏ chạy ra, trong miệng đã nhai nhai một cây linh thực xanh biếc, trong tay còn cầm một cái bánh mì thịt nhỏ.
Thân thể nguyên chủ tuy rằng không phải đặc biệt tốt, nhưng bởi vì cô ta luôn luôn ưu tiên chăm sóc bản thân, thoạt nhìn bộ dáng cũng không khác mấy với người bình thường.
Cho dù Lý Khanh Khanh có ăn nhiều linh thực một chút, chỉ cần thay đổi bề ngoài không quá rõ ràng sẽ không ai chú ý, cho nên cô mới đánh bạo cho mình ăn linh thực nhiều một chút, chỉ hy vọng nhanh chóng cải thiện thể chất của thân thể này.
Nhưng mà khi cô đi tới gần bờ sông, bước chận liền lập tức ngừng lại, đột nhiên chậy về hướng tới con sông lớn bên kia.
Chờ đến khi cô ghé mình vào bờ sông, nhìn thấy bóng dáng người dưới nước, đột nhiên có chút hối hận vì đã ăn nhiều linh thực đến như vậy.
Từ ngày hôm qua sau khi cô xuyên đến đây, cô vẫn luôn chưa có thời gian soi gương, cho nên cô cũng quên khuấy mất chuyện trên mặt nguyên chủ có một vết sẹo.
Lúc này đột nhiên cô lại nhớ tới, liền lo lắng mình không chú ý, vết sẹo trên mặt đã bị linh thực trị hết.
Lý Khanh Khanh ghé vào bờ nước nhìn hồi lâu, cũng may cái vết sẹo kia đã qua một thời gian lâu rồi, tuy rằng thoạt nhìn đã phai nhạt hơn so với lúc trước rất nhiều, cũng không vì linh thực mà hoàn toàn biến mất.
Trên mặt người dưới bóng nước, vẫn còn nhìn thấy một cái sẹo khá dữ tợn, nhưng rõ ràng đã phai nhạt hơn trước kia rất nhiều.
Nếu chỉ cần ăn thêm hai ba cây linh thực nữa, vết sẹo này không chừng sẽ hoàn toàn biến mất.
Nhưng mà cô thật sự muốn cải thiện thể chất của thân thể này, tốt nhất là có thể dưỡng đến khỏe mạnh như một người đàn ông cường tráng là được.
Nhưng nếu cô tiếp tục ăn linh thực, như vậy vết sẹo trên mặt cô sẽ biến mất.
Nguyên chủ dùng thời gian nhiều năm như vậy vẫn không tìm được biện pháp trị hết vết sẹo, nếu như cô đột nhiên khỏi hẳn, tuyệt đối sẽ rước lấy một đống lớn phiền toái.
Lý Khanh Khanh ngồi trên bờ sông bối rối trong chốc lát, lại đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt.
Cô nhớ rõ vừa nãy khi tiến vào trong không gian, cô còn nhìn thấy bên trong có một ít đồ trang điểm.
Vậy cô có thể nhặt lại cái kỹ thuận hóa trang mà mình bỏ quên rất nhiều năm, chờ đến khi vết sẹo không còn trông thấy, thì cô lại vẽ một vết sẹo giống hệt lên thôi.
Đương nhiên, cô không có khả năng vẫn mãi mang vết sẹo đó trên mặt, nói gì thì nói, lòng yêu cái đẹp thì ai chả có, cô cũng không phải cái thế ngoại cao nhân gì, cũng hy vọng mình có một bề ngoài xinh đẹp.
Cô có thể làm cho người khác tin rằng cô dùng loại thuốc bí truyền nào đó, cho nên vết sẹo mới từng chút từng chút tốt lên.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Lý Khanh Khanh liền phủi phủi bụi đất dính trên người, sau đó tâm tình thoải mái tiếp tục chạy về hướng công xã.
Lúc này người các đại đội đều đã bắt đầu làm việc, ngay cả mấy đứa nhóc choai choai cũng phải đi theo cùng nhau làm việc, Lý Khanh Khanh một đường đi tới đây đều không gặp được ai.
Cô vừa đi vừa nhẩm tính số tiền cùng số phiếu trên tay, tuy rằng hai mươi đồng ở cái niên đại này cũng không tính ít, chính là trong tay cô lại không có đủ phiếu để mua đồ.
Cô định lấy mấy vật tư phong phú trong kho không gian ra, sau đó nhờ đại đội trưởng viết cho cái thư giới thiệu, cô vào trong huyện thành, đi chợ đen mua sắp một chuyến, đổi về chút tiền và phiếu.
Thôn Hòa Sơn bọn họ là thôn cách công xã gần nhất trong tất cả các thôn khu vực này.
Ngày thường nếu có việc muốn đi công xã, chỉ cần đi bộ tầm một tiếng là đến.
Lý Khanh Khanh hiện giờ cũng coi như là nửa cái dị năng giả, hơn nữa ít nhiều gì cô cũng ăn hết một ít linh thực, lúc này toàn thân cô như tràn đầy năng lượng dùng mãi không hết, nên dọc đường cô không cần dừng lại nghỉ ngơi, bước chân thoăn thoắt như có gió, không đến nửa tiếng đã đến công xã.
Cô cũng không lập tức đi Cung Tiêu Xã mà đi đến cái chợ bên cạnh cách đó không xa.
Hiện giờ đã là năm 1975, chuyện lén mua bán đã không còn nghiêm trọng như mấy năm trước.
Chỉ cần không phải mua bán lương thực hay xăng dầu này nọ, mấy thứ được quốc gia độc quyền phân phối, lại không mua với số lượng lớn, thì phía trên cũng không phải quá quản chế.
Ví dụ như cái chợ này ở công xã bọn họ, đồ vật mua bán trong chợ không cần phiếu, giá cả cũng tương đối rẻ.
Ví dụ như, mấy cái rổ nhỏ, sọt nhỏ thì hai ba xu tiền một cái, còn mấy cái chén dĩa thô nhà nông tự mình nung ra bán cũng chỉ bốn năm xu một cái.
Bởi vì mấy ngày hôm trước trời liên tục mưa, rất nhiều xã viên của công xã đều không đi làm việc, hôm nay thời tiết vừa mới nắng, mọi người liền vội vàng bắt đầu làm việc kiếm công, cho nên trên chợ cũng không có bao nhiêu người.
Lý Khanh Khanh dạo qua một vòng trong chợ, mua bốn cái chén nhỏ, bốn cái chén to, hai cái tô bự, lại thêm ba cái dĩa, năm cái thìa, cùng với bốn cái ly nhìn có vẻ như là ly sứ.
Lúc sau, cô lại chọn mua hai cái giỏ rau, cùng một tấm chiếu.
Đang lúc Lý Khanh Khanh cõng một sọt đồ vật, định chạy qua bên kia Cung Tiêu Xã mua thêm ít thứ, thì khóe mắt cô đột nhiên thoáng nhìn qua một ánh sáng màu xanh lục thật bắt mắt.
Khi Lý Khanh Khanh quay đầu qua xem, liền thấy một đại nương trong tay cầm mấy viên đá xanh lục lớn nhỏ không đồng nhất.
Đại nương kia thoạt nhìn tuổi không nhỏ, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn.
Bà thấy Lý Khanh Khanh đang đi về hướng mình, trong mắt có hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trong nhà vị đại nương này vô cùng nghèo khổ, bà đã lớn tuổi nên không thể đi làm việc chấm công, liền muốn đi lượm nhặt vài thứ, xem có thể kiếm được chút gì hay không.
Mấy ngày hôm trước con dâu thứ nhà bà mới vừa sinh một bé trai kháu khỉnh, vì để con dâu có thể ăn thêm mấy cái trứng gà, bà liền nhặt mấy cục đá thế này đến đây thử thời vận.
Mấy cục đá sáng sáng này nếu mang đến trong huyện, có lẽ còn có mấy cô gái trẻ thấy đẹp mà muốn mua về chơi, nhưng ở nơi nông thôn thế này, lại không hề hiếm lạ.
Chỉ cần bọn họ đi vào trong núi sâu một chút, là có thể tìm được mấy cục đá đẹp như vậy.
Nhưng mà từ nông thôn muốn chạy đến huyện thành rất phiền toái, không chỉ cần có thư giới thiệu, còn cần phải trả ba xu tiền xe.
Một là bà không bỏ được ba xu tiền xe kia, hai là lúc đầu năm bà cũng bị mấy vệ binh mặt mày căng chặt kia dọa sợ rồi, đến bây giờ vừa nghe đến tên của bọn họ thôi đã run rẩy, cho nên bà cũng không dám mang mấy cục đá này đi huyện thành.
Lý Khanh Khanh đến gần mới phát hiện, mấy hòn đá trong tay đại nương kia chính là Lam Ngọc Tủy, hay còn gọi là đá Khổng Tước.
Đây là một loại đá quý tương đối hiếm, lại giúp ích rất nhiều đối với dị năng giả như cô.
Ở thời mạt thế, có một số dị năng giả đã dùng các loại đá quý cùng ngọc khí đã tăng lên dị năng của mình.
Lúc ấy Lý Khanh Khanh không có bản lĩnh gì, cũng chỉ có thể đi theo phần lớn mọi người ra ngoài đánh tang thi, dùng tinh hạch tang thi để tăng lên dị năng của chính mình.
Tuy rằng công hiệu của tinh hạch cũng không khác mấy với đá quý cùng ngọc khí, nhưng vì trong tinh hạch còn có lẫn một ít virus, dị năng giả hấp thu nhiều sẽ ảnh hưởng thân thể của mình, cho nên đại bộ phận dị năng giả vẫn thích đá quý cùng ngọc khí hơn.
Đại nương thấy Lý Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào cục đá trong tay bà, vì thế thật cẩn thận thử nói: “Con gái à, con muốn mua sao? Hai xu tiền một viên thôi.”
Đại nương vốn cũng mang tâm thái thử một lần, lại không nghĩ đến người trước mắt vậy mà thật sự mua, không chỉ có mua, còn mua hết toàn bộ.
Đại nương nhìn theo bóng dáng Lý Khanh Khanh xoay người rời đ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, bà cứ cảm thấy mình giống như chiếm lợi của con gái nhà người ta rồi.
Lý Khanh Khanh lại đi Cung Tiêu Xã mua hai cái khăn lông, ba cái bàn chải đánh răng, một cục xà phòng, cùng với nửa cân đường đỏ, thật sự xài hết tất cả số phiếu không có bao nhiêu đem theo trên người.
Cô nhìn nhìn mười mấy đồng tiền dư lại trong túi, lại không còn một tấm phiếu nào để dùng, đột nhiên cảm thấy mình chả khác gì kẻ nghèo phá sản.
Lý Khanh Khanh vừa cười khổ đi ra ngoài Cung Tiêu Xã, vừa đem tiền một lần nữa nhét vào trong túi.
Mà đúng lúc này, một người vội vội vàng vàng vọt vào, thiếu chút nữa liền đâm phải Lý Khanh Khanh.
Cũng may động tác Lý Khanh Khanh thập phần nhanh nhẹn, trong nháy mắt thoáng nhìn đối phương, cô đã uyển chuyển nhẹ nhàng lách người tránh đi.
Người nọ vì quá nóng vội, cho nên không chú ý tới Lý Khanh Khanh, sau khi thiếu chút nữa đụng vào người cô cũng hoảng sợ.
Hắn vội dừng bước chân, nhìn Lý Khanh Khanh xin lỗi: “Vị đồng chí này, thật xin lỗi nha, vừa rồi tôi không chú ý thấy cô.”
Lý Khanh Khanh thấy đối phương còn tính lễ phép, cũng không muốn so đo cái gì với hắn, cô buông xuống mi mắt, nói một câu không có việc gì, liền định xoay người tiếp tục đi về hướng bên ngoài.
Đột nhiên lại nghe được đối phương đầy mặt kinh ngạc nói: “Ô, hóa ra là đồng chí Lý Thanh Thanh sao, hèn gì tôi cứ thấy cô quen quen thế nào ấy?”
Lý Khanh Khanh nghe vậy, lúc này mới nâng mi mắt lên, sau đó liền thấy một gương mặt có chút quen thuộc.
Căn cứ theo ký ức mơ hồ của nguyên chủ biết được, người trước mắt này cũng là thanh niên trí thức của thôn Hòa Sơn bọn họ, nhưng mà nguyên chủ không có tiếp xúc nhiều với hắn, cho nên Lý Khanh Khanh không thể nhớ tới hắn là ai ngay được.
Đối phương thấy vẻ mặt Lý Khanh Khanh nghi hoặc nhìn hắn, vì thế thập phần nhiệt tình giới thiệu bản thân: “Tôi là Dương Thành Hách, là thanh niên trí thức mới vừa xuống nông thôn, cô gọi tôi Tiểu Dương là được.”
Khi Lý Khanh Khanh nghe được ba chữ Dương Thành Hách này, trong đôi mắt vẫn luôn không có cảm xúc gì chợt lập loè một chút.
Dương Thành Hách? Không phải là cái Dương Thành Hách trong nguyên văn kia chứ? Em trai cùng cha khác mẹ với nam chính, một năm phụ vai ác bạch liên hoa.
Lý Khanh Khanh tức khắc cảm thấy mình cũng thật may mắn, mới xuyên tới không đến hai ngày, liền chạm mặt luôn cả hai người đàn ông cặn bã điển hình là Trần Văn Ngũ và Dương Thành Hách.
Lý Khanh Khanh cũng không định tiếp xúc nhiều với hắn, vì thế gật gật đầu, mặt vô biểu tình rời đi.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh rời khỏi Cung Tiêu Xã rồi, lúc này Dương Thành Hách mới thu liễm tươi cười trên mặt lại, biểu tình khó lường nhìn theo bóng dáng Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh đi luôn một mạch ra rất xa mới ngừng lại,hiện tại cô đã không giống như người thường, tất cả cảm quan đều mạnh hơn người khác rất nhiều.
Cho nên sau khi cô xoay người rời đi, cô vẫn còn thể cảm giác được Dương Thành Hách vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, còn có thể cảm giác được trong mắt đối phương rất có hứng thú và không có hảo ý.
Từ trước đến nay cô luôn tôn thờ quy tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nếu Dương Thành Hách dám giở cái mưu ma chước quỷ gì trên người cô, cô cũng không ngại giúp giúp nam chính thu thập hắn một chút.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh trở lại thôn Hòa Sơn, các xã viên trong thôn đã tan tầm, một đám người sôi nổi từ dưới đồng ruộng đi về nhà mình.
Con dâu thứ hai nhà Thẩm gia, Tống Thanh Mân, từ rất xa liền thấy Lý Khanh Khanh mang theo một đống đồ vật trở về, cô ta liền nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đi cạnh nói: “Có người á, đúng là mệnh quá tốt, mỗi ngày không phải làm việc kiếm công thì thôi, còn có thể ăn xài phung phí, tiêu tiền bậy bạ.”
Người phụ nữ trẻ tuổi kia và Tống Thanh Mân vốn có quan hệ tốt, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Lý Khanh Khanh đằng xa, liếc mắt một cái, sau đó cũng châm chọc mỉa mai nói: “Còn không phải sao? Chồng thì nằm liệt một chỗ, cũng không biết ở đâu lấy được nhiều tiền như thế chứ?”
Tống Thanh Mân cũng không biết nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt hiện lên một tia khinh thường.
“Hứ, thấy ả liền buồn nôn, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi, tôi không muốn chào hỏi gì ả hết.”
Vì thế hai người đi nhanh về phía trước hai bước, làm bộ như không nhìn thấy Lý Khanh Khanh đi vào thôn.
Ở thôn Hòa Sơn, đồng ruộng trải dài toàn bộ từ Nam đến Bắc, hai người bọn họ hôm nay được phân đến miếng đất này, vừa vặn cách cửa nhà Lý Khanh Khanh không xa.
Hai người không muốn cùng Lý Khanh Khanh chào hỏi, Lý Khanh Khanh cũng ước gì hai người kia không nhìn thấy mình.
Cho nên khi hai người làm bộ không nhìn thấy cô, Lý Khanh Khanh cũng yên tâm thoải mái đi nhanh về phía nhà mình.
Cô còn chưa đi đến cửa, Thẩm Nhạc Hương như có cảm ứng được, liền vui sướng từ trong viện chạy ra.
Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy đống đồ cõng sau lưng Lý Khanh Khanh, nhịn không được đầy mặt kinh ngạc nói: “Nương, sao nương lại mua nhiều đồ vật như vậy?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!