Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70


Chương 5


Chú xấu xa trong miệng Thẩm Nhạc Hương không phải người khác, chính là cái thanh niên trí thức mà gần đây nguyên chủ đang lén lút qua lại.

Nam thanh niên trí thức này rõ đầu rõ đuôi là một tiểu bạch kiểm, trong khi đang lén qua lại cùng nguyên chủ, còn cùng cô gái khác mắt đi mày lại.
Sau này, khi hắn cùng nguyên chủ yêu đương vụng trộm, bị đứa nhỏ ngốc Thẩm Nhạc Hương này gặp được.

Tuy lúc ấy tối lửa tắt đèn thấy không rõ, nam thanh niên trí thức kia chấn kinh, lấy cục đá chọi Thẩm Nhạc Hương, sau đó liền kéo nguyên chủ kinh hoảng thất thố chạy.
Thẩm Nhạc Hương cứ như vậy lẻ loi mà nằm trong vũng máu, nếu không phải Trần Đại Hách trong thôn bị nóng bức khó chịu, buổi tối còn chạy đến bờ sông đi tắm rửa, Thẩm Nhạc Hương nói không chừng cứ như vậy vô thanh vô tức chết đi.
Lý Khanh Khanh thập phần cảm thấy may mắn là mình xuyên tới sớm, nguyên chủ lúc này mới vừa qua lại cùng nam thanh niên trí thức kia, hai người còn chưa phát sinh chuyện gì, bằng không bản thân cô tuyệt đối sẽ bị nôn chết.
Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Nhạc Hương vẻ mặt lo lắng sợ hãi, cảm giác may mắn trong lòng trở nên càng thêm lớn hơn, cô thật may mắn mình xuyên qua tương đối sớm, đứa nhỏ này còn chưa bị thương tổn lớn như vậy.
Lý Khanh Khanh cười cười nhìn nó nói: “Nếu con không yên tâm, cùng nương đi ra ngoài gặp đi?”
Thẩm Nhạc Hương nhìn nương trước mắt phá lệ dễ nói chuyện, có hơi ngây ngốc há miệng nói: “Vậy……!Vậy thì đi.”
Lý Khanh Khanh nghe vậy, cúi đầu thấy trên chân con bé còn thương tích, liền khom lưng lập tức bế nó lên, đứa nhỏ này gầy ốm như vậy, bế lên mới thấy quá nhẹ.

Thẩm Nhạc Hương đã thật lâu chưa được nương bế, cũng không biết là khẩn trương hay là vui vẻ? Nhưng trong nháy mắt được Lý Khanh Khanh bế lên, đôi mắt to của con bé liền sáng ngời, hai cánh tay nhỏ lập tức ôm lấy cổ Lý Khanh Khanh.
Thẩm Nhạc Hương ôm cổ Lý Khanh Khanh xong, tức khắc nhớ tới hình ảnh trước kia nương nó động thủ đánh nó, thân thể nhỏ yếu theo bản năng run lên một chút, nhưng mà nếu buông nương ra thì nó lại không nỡ.

Nó nghĩ hôm nay nương dễ nói chuyện như vậy, hẳn là……!ừ, hẳn là sẽ không giơ tay đánh nó đi? Nghĩ như vậy, Thẩm Nhạc Hương nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn sắc mặt Lý Khanh Khanh, thấy nương thật sự không có một chút tức giận nào, lúc này nó mới bắt chước như người lớn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lý Khanh Khanh làm bộ không thấy biểu tình của con bé, cứ như vậy ôm nó xoay người ra khỏi cửa buồng trong.

Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Nhạc Hương còn chưa không biết, Thẩm Gia Hảo vốn đang thút tha thút thít gặm bánh, khi nhìn thấy chị gái được nương bế lên một phen, đôi mắt ầng ậng nước của thằng bé lập tức mở to, miệng nhỏ cũng há hốc đầy hâm mộ.
Thẩm Gia Hảo dùng tay trái không cầm bánh bột ngô vội vàng lau nước mắt trên mặt một phen, cứ như vậy ôm cái mặt lấm lem muốn đuổi theo Lý Khanh Khanh cùng chị gái nó.

Nhưng khi đuổi tới một nửa liền ngừng lại, nó không nỡ bỏ lại đồ ăn chưa ăn hết, Thẩm Gia Hảo do dự một chút, xoay người chạy về, sau đó nâng lên cái chén còn lớn hơn mặt nó uống uống cháo bên trong.
Thẩm Gia Hảo uống hết cháo, lúc này mới thả chén xuống, sau đó nhảy nhót chạy ra ngoài.

Nó cũng muốn được nương bế một cái, đã lâu rồi nó không được ngủ trong lòng ngực nương nha.
Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Nhạc Hương đi tới trong sân, thấy bên ngoài vẫn còn mưa bay lắc rắc, liền tiện tay cầm mũ rơm treo ở trên tường bên ngoài lên, đội lên trên đầu nhỏ của Thẩm Nhạc Hương.
Cô còn nhớ rõ ban nãy Thẩm Nhạc Hương đội mưa về, khi trở về quần áo cũng ướt nhẹp.

Lúc này tuy Thẩm Nhạc Hương đã thay quần áo khô, nhưng cũng không thể để con bé lại gặp mưa, rốt cuộc trẻ con rất dễ dàng bị cảm mạo.
Thẩm Nhạc Hương lúc này có cảm giác hơi lâng lâng, nó đỡ cái nón rơm quá khổ trên đầu đang lung lay, đôi mắt lại bất hữu thiện nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên ngoài sân.
Sân nhà bọn họ một nửa là xây bằng bùn, một nửa còn lại là dùng rào tre làm thành, còn treo một cái cửa gỗ gãy đầu đứt đuôi.

Lý Khanh Khanh nhìn cửa gỗ trước mắt, cảm thấy cửa này ngay cả trẻ con cũng ngăn không được, trong lòng nhịn không được thấy đồ vật cần sửa đúng là quá nhiều.
Đứng bên ngoài cửa viện là một nam thanh niên trí thức cao cao gầy gầy, tên gọi Trần Văn Ngũ, năm nay đã 26 tuổi, mang một khuôn mặt da dầu bong bóng.

Khi hắn thấy Lý Khanh Khanh ra tới, trong lòng ngực còn ôm đứa con gái lớn phiền phức của cô, trong đôi mắt vô thần như cá chết hiện lên một tia bất mãn.
Trần Văn Ngũ vốn dĩ có chút ghét bỏ vết sẹo trên mặt nguyên chủ, nếu không phải thấy nguyên chủ dưỡng một thân da thịt non mịn, lại là một người phụ nữ ngu xuẩn dễ khống chế, Trần Văn Ngũ làm thế nào cũng không để cô ta vào mắt.
Nhưng mà vốn dĩ hắn cũng không phải thật sự muốn tìm vợ, chỉ là nghĩ trong cuộc sống khốn cùng buồn tẻ trong thế này, tìm một chút giải trí kích thích mà thôi.

Cho nên lúc trước khi nguyên chủ len lén tỏ ý, hắn cũng không biểu hiện ra ý cự tuyệt.
Kỳ thật Trần Văn Ngũ này là ai đến cũng không cự tuyệt, đáng tiếc hiện tại quan hệ nam nữ bị quản tương đối nghiêm, bằng không hắn cũng sẽ không tìm nguyên chủ như vậy.

Hắn là nhìn trúng chuyện chồng nguyên chủ tàn phế, nguyên chủ lại một người đàn bà lười có chuyện muốn cầu hắn.
Trước kia khi ở mạt thế, ban đầu Lý Khanh Khanh cũng là kiểu cái ngốc bạch ngọt, sau này lăn lộn bò lếch nhiều năm như vậy, mắt cô đã sớm luyện thành hỏa nhãn tinh tinh.

Khi vừa thấy trong đáy mắt Trần Văn Ngũ hiện lên không vui, cô nhịn không được cười lạnh trong lòng một tiếng.
Tuy rằng vị trí nhà bọn họ tương đối hẻo lánh, nhưng Trần Văn Ngũ vẫn lo lắng bị người trong thôn bắt gặp, hắn vỗ vỗ cửa, muốn Lý Khanh Khanh cùng hắn đi ra ngoài.

Lý Khanh Khanh cũng không phải nguyên chủ, hiện tại cô ước gì người này lăn được bao xa thì lăn, căn bản không có chuyện rời nhà đi theo hắn như vậy.
Trần Văn Ngũ thấy Lý Khanh Khanh vẫn không nhúc nhích, có chút bực bội hạ giọng nói: “Thanh Thanh, cô làm vậy là có ý gì?”
Lý Khanh Khanh: “Không có gì ý gì, chỉ là muốn nói anh về sau đừng tới nữa.”
Trần Văn Ngũ nghe vậy tức khắc liền nổi giận, hắn đứng cách sân viện chỉ vào mặt Lý Khanh Khanh, thiếu chút nữa không nhịn được mắng thành tiếng.
Nhưng hắn nghĩ đến trong nhà còn một người đàn ông tàn phế, lại vội hạ giọng nói: “Cô chơi tôi?”
Thẩm Nhạc Hương bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, vội khẩn trương duỗi tay kéo áo Lý Khanh Khanh.

Cô bé sợ nhất là người lớn cãi nhau đánh nhau, lúc trước nương nó cũng từng cùng thím Tư chửi nhau đánh nhau mấy lần.

Lúc ấy bộ dáng nương đầy mặt dữ tợn phá lệ dọa người, đôi mắt long lên sòng sọc như muốn nhỏ máu, gân xanh trên trán cũng nổi lên rõ ràng.
Lý Khanh Khanh duỗi tay ấn nón rơm trên đầu con bé xuống, che lại tầm mắt của Thẩm Nhạc Hương.

Thẩm Nhạc Hương lập tức không nhìn thấy gì, luống cuống tay chân loạn choạng muốn đẩy nón rơm ra.

Khi nó còn đang phấn đấu chiến đấu với cái nón rơm, liền nghe thấy giọng nương nó phẫn nộ nói: “Hai người chúng ta rốt cuộc ai chơi ai, trong lòng anh không phải rõ hơn ai hết sao.

Trần Văn Ngũ, cảm giác trái ôm phải ấp có phải rất thoải mái hay không?”
Trần Văn Ngũ khi lén lút qua lại với nguyên chủ, cũng không hề đoạn tuyệt với người phụ nữ trước.

Trong mấy người thân mật của hắn, ngoại trừ một quả phụ trong thôn, còn có một cô gái trẻ trong đội thanh niên trí thức bọn họ.

Nguyên chủ cũng là sau này mới biết được, bất quá Lý Khanh Khanh không phải nguyên chủ, cô là người từng xem hết quyển tiểu thuyết, đương nhiên vô cùng rõ ràng tên đàn ông thối Trần Văn Ngũ này.
Trần Văn Ngũ đột nhiên bị Lý Khanh Khanh chất vấn, như nghĩ tới cái gì, trên gương mặt bóng dầu liền hiện lên một tia chột dạ.

Hắn nghĩ hẳn là Lý Khanh Khanh không cẩn thận nhìn thấy cái gì, nhịn không được liền hỏi lại Lý Khanh Khanh: “Em nhìn thấy cái gì sao? Hay là người khác với với em cái gì?”
Lý Khanh Khanh nhướng nhướng mày, nhìn bộ dáng Trần Văn Ngũ chột dạ, nhịn không được trong lòng ghê tởm một trận.

Loại đàn ông này, nếu bây giờ là thời mạt thế, cô đã sớm ném hắn vào đám tang thi rồi.
“Anh yên tâm, chỉ cần về sau anh không tìm tôi phiền toái, tôi liền giúp anh giữ bí mật.”
Trần Văn Ngũ nghe ra được Lý Khanh Khanh đang uy hiếp hắn, trên gương mặt dầu đến bóng loáng hiện lên một tia dữ tợn.

Bản thân hắn biết rõ làm loạn quan hệ nam nữ rất nguy hiểm, còn dám mạo hiểm câu tam đáp tứ trong đại đội, đó là vì nhà hắn vẫn là có chút bối cảnh.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, một ngày nào đó hắn lại bị một ả xấu xí uy hiếp thế này?
Trong lòng Trần Văn Ngũ tuy rằng thực khó chịu, nhưng cũng biết nếu đối phương đã biết chuyện của hắn, thì tức giận cũng không kỳ quái.

Đàn bà ấy mà, đều thích tranh giành tình cảm.

Chỉ cần hắn buông thể diện dỗ dành vài câu, còn không phải ngoan ngoãn chui vào trong lòng ngực hắn?
Trần Văn Ngũ thấy trên mặt Lý Khanh Khanh còn tức giận, cũng không tiện tiếp tục đứng trước cửa nhà cô cãi cọ, đành phải vội giơ ra một gương mặt tươi cười nói: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, Thanh Thanh à, em cùng anh đi qua rừng cây nhỏ phía trước, có cái gì chúng ta ở chỗ đó nói cho rõ ràng.”
Lý Khanh Khanh nghe vậy liền cười trào phúng một cái, ánh nhìn trong đôi con ngươi màu nâu nhạt cũng dần dần lạnh lại, “Không cần, hiện tại tôi chướng mắt anh, cầu xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Trần Văn Ngũ nghe được lời này của Lý Khanh Khanh, ý cười trên mặt tức khắc không giữ được.

Hắn duỗi tay chỉ chỉ vào mũi Lý Khanh Khanh, đại khái là bị lời nói của cô chọc tức, “Lý Thanh Thanh cô giỏi lắm, về sau có cầu tôi, cũng đừng hòng tôi liếc mắt nhìn cô một cái.”
Trần Văn Ngũ buông lời tàn nhẫn xong, liền xoay người thở phì phì rời đi.

Nguyên chủ có chuyện cần Trần Văn Ngũ, cho nên thái độ đối với hắn vẫn luôn có chút hèn mọn, cho nên mới làm Trần Văn Ngũ cảm thấy cô ta không thể không có hắn.

Nhưng hắn không biết chính là, từ hôm nay trở đi, người phụ nữ đội hắn trên đầu kia, đã bị một người tên Lý Khanh Khanh đến từ dị thế thay thế rồi.
Thẩm Nhạc Hương có hơi lo lắng nhìn Lý Khanh Khanh nói: “Nương, chú xấu xa đó sẽ khi dễ nương sao?” Nó tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện nghe không hiểu, nhưng nó nhìn ra được, ánh mắt người nọ nhìn nương nó thực hung dữ.
Lý Khanh Khanh duỗi tay vỗ vỗ mông Thẩm Nhạc Hương, thấy con bé đơn thuần quan tâm mình như vậy, trong lòng cô có chút vui vẻ.

Cô đột nhiên cảm thấy mình xuyên lại đây thật đáng giá, không phải chịu hai lần mang thai mười tháng thống khổ, liền có hai đứa con đáng yêu hiểu chuyện.

Hơn nữa còn là một nam một nữ, cô đột nhiên có một loại cảm giác thành tựu, có được nhi nữ song toàn.
Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Nhạc Hương xoay người định quay vào, liền thấy Thẩm Gia Hảo đang đứng trước cửa nhìn hai người, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy hâm mộ không thôi.

Lý Khanh Khanh ngay từ đầu không hiểu rõ nó có ý gì, chờ đến khi thả Thẩm Nhạc Hương xuống đất, Thẩm Gia Hảo lại rón rén cọ đến bên cạnh cô, sau đó dùng đôi mắt long lanh như nai con của nó nhìn cô, Lý Khanh Khanh lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu rõ.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn nó một cái, liền tiện tay bế nó lên.

Đứa nhỏ này thể trọng còn nhẹ hơn so với Thẩm Nhạc Hương, ôm trong lòng cảm giác thấy hơi phiêu phiêu.

Thẩm Gia Hảo được Lý Khanh Khanh bế lên, trên gương mặt nhỏ gầy lộ ra một nụ cười thẹn thùng sung sướng.
Trở lại buồng trong, Thẩm Nhạc Hương nhanh chóng giải quyết chén cháo của mình, sau đó cùng em trai mỗi đứa lấy một cái bánh, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường đất chơi tiếp.
Lý Khanh Khanh rửa sạch hai cái chén một chút, liền há miệng uống mấy ngụm cháo, lại ăn thêm năm cái bánh áp chảo mới dừng lại được.

Bụng đói đến kêu vang lập tức được trấn an, Lý Khanh Khanh tức khắc cảm thấy cuộc sống này thật như thần tiên.

Cô vừa thoải mái thở ra một hơi, vừa đổ hết cháo còn lại vào trong cái chén kia, rồi bảo hai đứa nhỏ đánh thức Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Gia Hảo vừa duỗi tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm Thẩm Mộ Quân, vừa dán miệng sát vào tai hắn kêu: “Cha, cha, nương làm đồ ăn ngon……!Con nói với cha nha, đặc biệt đặc biệt ngon luôn ớ……”
Khi nó nói lời này, đôi mắt to còn len lén liếc nhìn Lý Khanh Khanh một cái.

Bộ dáng thần bí hề hề trên khuôn mặt nhỏ đó chọc cho bộ Lý Khanh Khanh nhịn không được cong cong khóe miệng.
Thẩm Gia Hảo thấy Lý Khanh Khanh không phát hiện, nó lại tiếp tục lặng lẽ nói thầm bên tai cha nó: “Cha, cha mau dậy đi nha, có đồ ăn ngon, bằng không sẽ bị chị ăn hết đó.”
Thẩm Nhạc Hương đang muốn tiếp tục lấy một cái bánh ăn, nghe vậy lập tức đỏ mặt, xoay người lại ngồi thẳng lưng.

Đầu tiên nó nhìn lén Lý Khanh Khanh một cái, thấy Lý Khanh Khanh hoàn toàn không có phản ứng, lập tức quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Gia Hảo..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN