Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược - Chương 13: C13: Tình cảm từ nhỏ đến lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược


Chương 13: C13: Tình cảm từ nhỏ đến lớn


Editor: Panacea

Chương 13.

Thẩm Trình Miên không hề hay biết bản thân đã bại lộ thông tin quan trọng, đối với cậu, người bình thường không thể liên tưởng cái chuyện biết trước tương lai vừa nghe đã biết là hư cấu này đến hiện thực, cho dù vừa rồi kĩ thuật diễn xuất của cậu không được tốt lắm, có hơi giống mượn tình tiết trong phim để nói về bản thân, trong mắt người khác nhiều nhất cũng chỉ là nghi ngờ cậu bị hoang tưởng.

Câu trả lời của Hoắc Dục Tiêu dường như đã cổ vũ cậu, cậu không nghĩ đến khả năng sẽ thất bại nữa, giống như Hoắc Dục Tiêu nói, phải thử cố gắng hết sức mới không hối hận về sau.

Cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản tình tiết trong sách xảy ra!

Hoảng loạn trong lòng hoàn toàn tan biến, bây giờ ý chí chiến đấu của cậu đã sục sôi.

Không thể để An Tử Mục dựa vào chuyện thi cử để lôi kéo làm quen với Hoắc Dục Tiêu, để đề phòng Hoắc Dục Tiêu bị tên điên An Tử Mục mặt người dạ thú kia mê hoặc.

Nghĩ vậy, cậu ngay lập tức đến văn phòng.

Cô Nguyễn vẫn đang sửa bài tập trong văn phòng, Thẩm Trình Miên gõ cửa đi vào, nói thẳng mục đích của mình, “Cô Nguyễn, lớp chúng ta có thể nào báo danh thêm một người tham gia cuộc thi diễn thuyết của trường không?”

Cô Nguyễn nghe vậy ngạc nhiên, “Còn người nào muốn tham gia à?”

Chẳng trách cô bất ngờ đến vậy, cuộc thi diễn thuyết này có thể nói là hoạt động mà các cậu ấm cô chiêu trong trường không thích nhất, năm ngoái có hai người báo danh đã không tệ rồi, ý của Thẩm Trình Miên là lớp bọn họ vậy mà còn có người muốn tham gia? Mặt trời mọc đằng Tây à?

Thẩm Trình Miên gật đầu, “Cô ơi, là em muốn báo danh, em muốn tham gia nhiều hoạt động, rèn luyện bản thân một chút.”

Cậu đã nói vậy rồi, tuy rằng cô Nguyễn hơi kinh ngạc, nhưng cũng không thể từ chối, cô nghĩ nghĩ, nói, “Danh sách mỗi lớp đều đã cố định rồi, lớp chúng ta có ba người thì không công bằng đối với các lớp khác, thế này đi, cuộc thi diễn thuyết còn tuyển vài người dẫn chương trình, cô giúp em báo danh, làm người dẫn chương trình cũng có thể rèn luyện bản thân, em thấy sao?”

Thẩm Trình Miên suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra sự ngượng ngùng, “Làm người dẫn chương trình cũng được, nhưng mà em không có kinh nghiệm gì, trước khi thi có thể cùng luyện tập với bạn học dự thi của lớp chúng ta không? Hơn nữa em cảm thấy rất hứng thú với diễn thuyết, lúc cô chỉ dẫn cho bạn học dự thi của lớp chúng ta, em có thể ngồi nghe được không? Em đảm bảo không làm phiền mọi người.”

Cô Nguyễn sửng sốt đôi chút, có hơi kinh ngạc với việc Thẩm Trình Miên cảm thấy hứng thú với diễn thuyết, trong ấn tượng của cô, vị cậu ấm này là một người ít nói hay trầm mặc, trông không giống kiểu người sẽ thích diễn thuyết.

Chẳng qua mấy đứa nhỏ ở tuổi này mỗi ngày một suy nghĩ khác nhau là chuyện bình thường.

Trong đầu lướt qua ý nghĩ này, cô gật đầu, “Có thể, cô mượn một phòng học, đến lúc đó em đi cùng bọn họ là được.”

Mục đích đã đạt được, đôi mắt Thẩm Trình Miên tròn vo, “Em cảm ơn cô.”

Đến khi ra khỏi văn phòng, ý cười trên khóe miệng Thẩm Trình Miên vẫn chưa phai nhạt, cậu vừa ngâm nga vừa trở về phòng học, khi bước vào cửa thì gặp Triệu Tử Huy, vừa thấy bộ dáng cười cười vui vẻ của cậu, khóe miệng cũng không khỏi cong lên.

“Xảy ra chuyện gì tốt hả Trình Miên? Trông vui đến vậy.”

Thẩm Trình Miên nở nụ cười, không trả lời, thấy y đi ra ngoài không khỏi hỏi, “Sắp vào học rồi, cậu đi đâu vậy?”

Triệu Tử Huy ho khụ khụ, “Tiết tự học buổi tối tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

Ý là muốn đi ra ngoài, Thẩm Trình Miên hơi nhíu mày, “Cậu muốn đi ra ngoài? Có người đi cùng không?”

Tuy nói rằng bây giờ vẫn chưa đến lúc An Tử Mục xuống tay với Triệu Tử Huy, nhưng đã biết cốt truyện sẽ thay đổi, cũng sẽ có khả năng bệnh điên của An Tử Mục tái phát nên xuống tay trước, Thẩm Trình Miên không khỏi lo lắng.

“Gọi vài anh em, đến sân vận động chơi bóng.” Triệu Tử Huy nói.

Nghe được y đi cùng nhiều người, đôi mày Thẩm Trình Miên dãn ra, lại dặn dò nói, “Nhớ mang theo vệ sĩ.”

Triệu Tử Huy vừa nghe cậu nói đã hiểu được tại sao Thẩm Trình Miên lại hỏi han y kĩ càng như vậy, mặt mày vương đầy sự vui vẻ, “Yên tâm đi, nhất định sẽ chú ý an toàn!”

Thẩm Trình Miên gật đầu vừa lòng.

Nói chuyện cùng Triệu Tử Huy xong, Thẩm Trình Miên trở về chỗ ngồi, lại nhìn thấy An Tử Mục đang nói gì đó với Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng đang cong cong hạ xuống trong nháy mắt.

“Thật ra bài tập cũng có thể mang đến phòng học kia viết, hôm nay chắc là chỉ bàn về đề tài bản thảo diễn thuyết, hẳn là không mất bao nhiêu thời gian.”

Khi Thẩm Trình Miên đi đến đã nghe An Tử Mục nói như vậy, nghe được là chuyện liên quan đến cuộc thi diễn thuyết thì không lo lắng nữa, vừa rồi ở văn phòng cũng đã nói như vậy rồi, có sắp xếp gì nhất định cô Nguyễn sẽ gọi cậu.

Nghĩ vậy, nhìn thấy nụ cười trên mặt An Tử Mục cũng không cảm thấy phiền, chắc là An Tử Mục còn đang tưởng rằng có cơ hội ở một mình với Hoắc Dục Tiêu nên mới vui vẻ đến vậy.

Chậc.

Mơ đẹp quá ha.

Khóe miệng cong cong, Thẩm Trình Miên lấy sách ra, vừa lật đến chương tiết sau sẽ học, vừa nghĩ đến biểu cảm của An Tử Mục khi biết “Thế giới hai người” bị phá hư, tâm trạng tốt đẹp.

Trước tiết tự học buổi tối, An Tử Mục đã đi cùng Hoắc Dục Tiêu ra khỏi phòng học, cô Nguyễn mượn cho bọn họ một phòng để chuẩn bị cho cuộc thi diễn thuyết, cô Nguyễn sẽ chỉ dẫn trong nửa tiếng, thời gian còn lại sẽ để bọn họ tự luyện tập.

Bởi vì cuộc thi diễn thuyết không thể chiếm giờ học trên lớp, nên thời gian luyện tập của bọn họ đều được sắp xếp vào tiết tự học buổi tối, tiết tự học buổi tối là để cho bọn họ hoàn thành bài tập trong ngày, nhưng bởi vì bọn họ muốn luyện tập diễn thuyết, nên bài tập cũng có thể mang qua phòng học kia làm.

Thấy An Tử Mục đi cùng Hoắc Dục Tiêu ra khỏi phòng học, Thẩm Trình Miên không hoảng hốt chút nào, chẳng bao lâu sau cô Nguyễn đã vào phòng học, đi đến bên cạnh bàn cậu kêu cậu cùng ra ngoài.

Cầm bài tập của mình, Thẩm Trình Miên đi theo cô Nguyễn ra ngoài, An Tử Mục và Hoắc Dục Tiêu vẫn đang chờ ở văn phòng, thấy Thẩm Trình Miên đi tới từ phía sau cô Nguyễn, hai người đều bất ngờ.

Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, nghi vấn nhìn Thẩm Trình Miên, mà ánh mắt An Tử Mục khựng lại, nhìn Thẩm Trình Miên vài giây.

Khóe miệng Thẩm Trình Miên cong lên, đi đến trước mặt Hoắc Dục Tiêu, nhỏ giọng giải thích, “Anh Dục, tôi tới nghe cậu luyện tập.”

Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu, nghĩ đến việc cậu đã đến văn phòng lúc trước, chắc chắn được rằng Thẩm Trình Miên lại làm trò gì rồi, khóe miệng nâng lên không rõ ràng, gật đầu.

Nhìn bọn họ nói chuyện mà coi người xung quanh như tàng hình, An Tử Mục cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ u ám.

Cô Nguyễn vừa dẫn bọn họ vào phòng học vừa giải thích, “Bạn học Thẩm đã đăng kí làm người dẫn chương trình của cuộc thi diễn thuyết lần này, sau này em ấy sẽ luyện tập cùng chúng ta, hai em luyện tập khi có người nghe bên cạnh sẽ có hiệu quả tốt hơn, có thể xem bạn học Thẩm như khán giả.”

Ý là, sau này Thẩm Trình Miên cũng sẽ cùng nhóm với bọn họ, An Tử Mục đè nén lửa giận trong lòng, cười ôn hòa như cũ, “Có phải làm phiền bạn học Thẩm quá rồi không?”

“Cậu An khách sáo quá, được đi theo anh Dục của tôi thì sao mà phiền được.” Thẩm Trình Miên biết chắc hẳn An Tử Mục đang chửi “má nó” trong lòng, cười trả lời ngay.

An Tử Mục liếc nhìn khuôn mặt cậu, khóe miệng cong cong, “Tình cảm giữa bạn học Thẩm và Dục Tiêu rất tốt đấy nhỉ.”

Thẩm Trình Miên như thể không biết An Tử Mục đang nghiến răng nghiến lợi trong lòng, An Tử Mục cười cậu cũng cười, “Tình cảm từ nhỏ đến lớn.”

An Tử Mục không mở miệng nữa, chỉ khẽ gật đầu, nhìn đi chỗ khác, ý cười trong mắt dần phai nhạt.

Bước vào phòng học, cô Nguyễn viết chủ đề cuộc thi diễn thuyết lần này lên bảng đen.

Quanh đi quẩn lại, cuộc thi diễn thuyết ở trường học cũng chỉ có nhiêu đó chủ đề, chủ đề lần này của trường họ là “Tuổi trẻ như bài ca”, đầu tiên cô Nguyễn nói vài lời về phương hướng diễn thuyết xoay quanh chủ đề lần này, sau đó yêu cầu Hoắc Dục Tiêu và An Tự Mục tự quyết định đề tài cho bài diễn thuyết của mình.

Trong lúc bọn họ thảo luận, Thẩm Trình Miên yên tĩnh ngồi một bên làm bài tập, thực hiện nghiêm túc lời cậu đã hứa ở văn phòng, tuyệt đối không làm phiền bọn họ.

Sau khi chọn được đề tài, cô Nguyễn không ở lại lâu, chỉ yêu cầu Hoắc Dục Tiêu và An Tử Mục viết bản thảo bài diễn thuyết cho tốt rồi đưa cô xem, sau đó rời đi.

Trong phòng học chỉ còn ba người bọn họ, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Thẩm Trình Miên sấn tới ngồi bên cạnh Hoắc Dục Tiêu, “Anh Dục, bây giờ cậu bắt đầu viết bản thảo cho bài diễn thuyết à?”

Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, lấy bảng chữ mẫu ra, “Không vội.”

Hắn báo danh cuộc thi này có mục đích khác, tuy rằng xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn.

Nghĩ vậy, trong mắt Hoắc Dục Tiêu xẹt qua sự vui vẻ, hắn nhìn về phía Thẩm Trình Miên, “Sao đột nhiên lại muốn đăng kí làm người dẫn chương trình?”

Thẩm Trình Miên còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời vấn đề này thế nào mới tốt, trong đầu đột nhiên hiện lên câu trả lời của Hoắc Dục Tiêu lúc trước, cậu giương khóe miệng, “Nhàm chán, đăng kí chơi.”

Đương nhiên Hoắc Dục Tiêu biết Thẩm Trình Miên đang nhại lại lời của hắn khi cậu hỏi tại sao hắn lại báo danh thi diễn thuyết, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác lấy chính lời nói của mình để đớp lại câu hỏi mình đặt ra, đối diện với hai tròng mắt đang cười đắc ý của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu hạ khóe miệng xuống, giọng điệu tinh vi, “Tôi nhớ rõ cậu vẫn luôn e sợ, thậm chí tránh còn không kịp mấy hoạt động kiểu này.”

Một câu khiến cho nụ cười của Thẩm Trình Miên cứng đờ trong chốc lát, lo lắng mình không cẩn thận một chút thôi là OOC (*) ngay, cậu thậm chí còn không kịp nhìn thấy ý cười chợt lóe lên trên khuôn mặt Hoắc Dục Tiêu.

(*) OOC là viết tắt của cụm từ “Out of Character”, có nghĩa là những hành động, cuộc trò chuyện hoặc suy nghĩ ngoài nhân vật mà người đó đang thể hiện.

“Có à?” Cậu sờ sờ mũi, dường như không để tâm đ ến câu nói của Hoắc Dục Tiêu, “Cậu cứ coi như tôi đổi tính rồi đi.”

Đột nhiên khựng lại chắc chắn là có vấn đề, Hoắc Dục Tiêu biết rõ sự thật này, nhìn phản ứng vừa rồi của Thẩm Trình Miên, hắn cũng đã hơi suy đoán được tại sao Thẩm Trình Miên lại bất thường như vậy, nghe cậu nói chỉ gật đầu, không hề nhắc gì đến phán đoán có thể sẽ k1ch thích người nọ này.

Đây là một niềm vui bất ngờ, hắn muốn từ từ khám phá từng chút một, chắc chắn sẽ có điều gì đó thú vị để dành cho sau này.

Hắn mở nắp bút, đặt bảng chữ mẫu sang một bên, so sánh với chữ mình viết trong vở.

Mặc kệ việc Thẩm Trình Miên thật sự biết người bắt chước chữ viết của hắn là ai rồi mà còn giả vờ không biết, nếu Thẩm Trình Miên nói muốn tìm ra người kia, hắn sẽ vui vẻ trợ giúp.

Hoắc Dục Tiêu không tiếp tục nói ra câu nào khiến cậu táng đởm kinh hồn nữa, Thẩm Trình Miên thả lỏng, thấy Hoắc Dục Tiêu bắt đầu luyện chữ, ánh mắt cậu mất tự chủ nhìn theo hướng đi dưới ngòi bút của Hoắc Dục Tiêu.

Mới vừa nhìn qua, cậu đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cậu nhớ rõ lần trước xem Hoắc Dục Tiêu luyện chữ, hình dáng tân tự thể (*) mà hắn viết đã rất đẹp, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy chữ viết không được như lần trước, thụt lùi rồi à?

(*) Chữ hán của người Nhật, tức là chữ kanji hay 新字体 (tân tự thể)

Trong đầu Thẩm Trình Miên vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, đã nghe thấy âm thanh của An Tử Mục.

“Dục Tiêu đang luyện chữ đấy à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN