Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược - Chương 19: C19: Ngốc nghếch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược


Chương 19: C19: Ngốc nghếch


Editor: Panacea

Chương 19.

Dường như giấc ngủ lần này thoải mái cực kì, với cả cậu còn không nằm mơ.

Lúc tỉnh dậy, Thẩm Trình Miên chỉ cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, cậu giơ tay xoa xoa mắt, đột nhiên có thứ gì ngã xuống bên tai, cậu quay đầu theo, đúng lúc nhìn thấy một cái gối ôm nhân vật hoạt hình rớt xuống ghế ngồi, liếc mắt xuống dưới thì nhận ra mình đang đắp một cái chăn lông trên người.

Sửng sốt, phản ứng được bản thân đang ở đâu, Thẩm Trình Miên quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

“Anh Dục, cậu đắp cái này cho tôi hả?”

Hoắc Dục Tiêu không nhìn cậu, góc nghiêng của hắn càng khiến người ta có cảm giác lạnh lùng hơn nhiều, rũ mắt, hơi nhéo cổ tay trái, “Ừ.”

Thẩm Trình Miên được cưng mà sợ, “Cảm ơn.”

Lúc này Hoắc Dục Tiêu mới quay đầu đối mặt với Thẩm Trình Miên. Không biết có phải bởi vì vừa mới tỉnh ngủ hay không, ánh mắt bây giờ của Thẩm Trình Miên càng thêm trong sáng, trong đó chất chứa sự ngạc nhiên cùng biết ơn, sạch sẽ đến mức liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tận đáy.

“Tới rồi.” Hoắc Dục Tiêu nhắc nhở.

Thẩm Trình Miên nhìn ra ngoài xe, nhận ra đã đến nhà mình, lập tức cười với Hoắc Dục Tiêu, “Tôi về nhà đây, anh Dục ngủ ngon.”

Nhìn theo cửa xe đang đóng lại, bóng dáng Thẩm Trình Miên biến mất ở bên ngoài, đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu hơi nhíu lại, nhéo nhéo cổ tay đang tê rần, nói với tài xế, “Về nhà.”

Vừa nghe được giọng nói của hắn, chú Tiền mới hoàn hồn từ trong hoảng hốt, “À à, vâng.”

Sau khi khởi động xe, chú Tiền vẫn không khỏi nhìn về phía gương chiếu hậu liên tục, tâm trạng hơi khó diễn tả.

Vậy mà cậu chủ lại để cậu Thẩm tùy tiện gối đầu lên tay mình ngủ cả một quãng đường, vừa rồi lúc đến nơi cũng không đánh thức cậu Thẩm, mà là chờ cậu Thẩm tự tỉnh dậy.

Chưa từng thấy Hoắc Dục Tiêu kiên nhẫn với bất kì ai đến vậy.

Thật sự… đáng kinh ngạc.

Khi nhìn về gương chiếu hậu lần nữa, vừa đúng lúc chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, chú Tiền lo sợ trong lòng, vội vàng dời tầm mắt.

“Nhìn đường.” Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng nhắc nhở.

“Vâng.” Nghe được sự cảnh cáo trong giọng nói của Hoắc Dục Tiêu, chú Tiền vội vàng gật đầu, lập tức gạt bỏ sự kinh ngạc trong lòng.

Ông ấy đã ở nhà họ Hoắc nhiều năm, cái gì có thể tò mò cái gì không, ông vẫn hiểu rõ.

Khi Hoắc Dục Tiêu về đến nhà đã là 12 giờ, trong nhà rất yên tĩnh, có vẻ Hồ Vân và Hoắc Hữu Hoài đều đã đi ngủ.

Rót ly nước uống, Hoắc Dục Tiêu đang định lên tầng trên, đột nhiên nghe được vài tiếng mèo kêu cạnh ghế sô pha, hắn vừa nhìn thoáng qua đã thấy con mèo Ragdoll mà Hồ Vân nuôi ló đầu ra từ phía sau sô pha, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Đây là một con mèo Ragdoll có đôi mắt khác thường, Hồ Vân vừa mua về đầu năm nay, thật sự rất đẹp, bởi vì được Hồ Vân yêu thích, nên đường đường chính chính trở thành một ông vua nhỏ trong nhà.

Nhưng ông vua nhỏ chưa bao giờ dám trêu chọc Hoắc Dục Tiêu, khi ở cùng với Hồ Vân, đôi lúc nó còn ngẩng đầu lên ra vẻ mà nhìn Hoắc Dục Tiêu vài lần, lúc không có Hồ Vân bên cạnh, đôi con ngươi một xanh một vàng của con vật bé nhỏ sẽ trông gà hóa cuốc mà cảnh giác ngay, một khi Hoắc Dục Tiêu nhìn vào mắt nó vài lần, nó sẽ xù lông lên ngay lập tức.

Nói chung là, mấy con vật bé nhỏ kiểu này sẽ thường cực kì nhạy bén khi đối mặt với nguy hiểm.

Hoắc Dục Tiêu khẽ cười, đối diện với hai con ngươi sáng long lanh của mèo Ragdoll, trong đầu hắn không khỏi hiện ra một đôi mắt khác.

Cũng trong sáng như vậy, nhưng ánh mắt Thẩm Trình Miên lại trông rất ngốc nghếch (*), dính chặt lên người hắn.

(*) Raw là 缺根筋, tức là thiếu mất một sợi dây thần kinh, thường dùng để chỉ những người nói mà không cần suy nghĩ hoặc thỉnh thoảng phản ứng chậm á =)))

Nhìn thấy con mèo kia lại sắp xù lông, khóe miệng Hoắc Dục Tiêu khẽ hạ xuống, mặt không biểu cảm liếc nhìn nó một cái, cất bước đi lên tầng trên trong tiếng meo meo ầm ĩ.

Một căn phòng khác ở tầng 3 không có động tĩnh gì, Hoắc Dục Tiêu hờ hững liếc nhìn.

Đêm nay có lẽ Hoắc Liên Kỳ sẽ không về.

Hắn đoán không sai, mãi cho đến bữa ăn sáng ngày hôm sau, Hoắc Liên Kỳ cũng không xuất hiện.

Nhìn chằm chằm vị trí trống không kia, đỉnh mày sắc bén của Hoắc Hữu Hoài nhăn lại, “Liên Kỳ đâu?”

Là gia chủ của Hoắc gia, Hoắc Hữu Hoài vốn là người nghiêm minh, xung quanh luôn toát ra khí chất của bề trên, mỗi một biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt đều có thể khiến những người xung quanh im thin thít.

Hai bàn tay cầm dao nĩa của Hồ Vân hơi khựng lại, dì Liễu đang bưng bữa sáng, nghe Hoắc Hữu Hoài nghiêm khắc hỏi chuyện, đồ ăn trong tay xém chút nữa là run lên bần bật.

Chỉ có Hoắc Dục Tiêu không bị ảnh hưởng gì, nhẹ giọng nói cảm ơn với dì Liễu.

Nghe được giọng nói của con trai, Hồ Vân hoàn hồn, cười đáp, “Chắc là lại đến nhà ai chơi, con mình đang độ tuổi ham vui, lát nữa bảo Dục Tiêu gọi điện hỏi em nó một chút là được rồi.”

Nhắc tới con trai cả, biểu cảm Hoắc Hữu Hoài thoáng dịu lại, lạnh lùng hừ một tiếng, “Dục Tiêu chỉ lớn hơn nó có một tuổi.”

Từ trước đến nay, Hồ Vân luôn biết cách khiến Hoắc Hữu Hoài vui vẻ, lập tức oán trách nói, “Có anh trai chững chạc như Dục Tiêu ở đây, Liên Kỳ có hơi tự do cũng không phải chuyện gì lớn, cũng chỉ là ham chơi một chút mà thôi, dù sao chúng ta cũng không cần nó bận tâm việc gì, nó chơi thì chơi, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ cái gì có thể làm cái gì không, chúng ta cũng chưa thấy nó gặp rắc rối bao giờ đúng không? Không nhất thiết phải quản thúc nó làm gì.”

Lời nói của Hồ Vân chạm đến điểm mấu chốt, gia nghiệp nhà bọn họ không quá trông cậy vào Hoắc Liên Kỳ, trong lòng Hoắc Hữu Hoài, việc không liên quan đến tập đoàn nhà Họ Hoắc đều là việc nhỏ, không đáng khiến ông phải lo lắng.

Chẳng qua trong nhà vẫn phải có phép tắc, nếu không bị lỡ người khác truyền ra bên ngoài, nói rằng con cháu nhà họ Hoắc của ông không có giáo dục thì phải làm sao?

Nhưng chuyện này cũng không cần ông phải bận tâm.

Ông lập tức dặn dò Hoắc Dục Tiêu, “Dục Tiêu, cơm nước xong con gọi điện thoại cho em trai con, nói cho nó, đêm nay mà không về ngủ nữa, thì đừng hòng mơ tưởng đến tiền tiêu vặt năm nay.”

Hoắc Dục Tiêu gật đầu hờ hững. Ngôn Tình Sủng

Ăn cơm xong, Hoắc Hữu Hoài lập tức đến công ty, Hồ Vân hẹn bạn bè đi làm đẹp, dặn dò Hoắc Dục Tiêu gọi điện cho Hoắc Liên Kỳ xong đã bước ra khỏi cửa.

Trong nhà lại trở nên yên tĩnh, Hoắc Dục Tiêu làm xong việc của mình, chờ đồng hồ treo tường chỉ 10 giờ mới lấy điện thoại ra, gọi cho Hoắc Liên Kỳ.

Trong phòng riêng của “Thánh Vận”, có bảy tám thiếu niên đang nằm lộn xộn, đều là những người mà Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên đã gặp đêm qua, cờ bạc đủ rồi mới di chuyển đến đây, từ những chai lọ vứt đầy dưới sàn nhà trong căn phòng, có thể mơ hồ thấy được bọn họ đã chè chén say sưa đến mức nào vào đêm qua.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức vài người, có người mắng ngay lập tức, “Cmn điện thoại của ai reo vậy?! Mới sáng sớm không thấy phiền hả?!”

Tề Hành bị âm thanh này đánh thức, y tìm nơi tiếng chuông phát ra, phát hiện là truyền đến từ áo khoác của Hoắc Liên Kỳ, bước đến móc điện thoại ra, nhìn ba chữ “Hoắc Dục Tiêu” hiện trên màn hình, đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt.

Tìm kiếm vị trí của Hoắc Liên Kỳ, y đưa điện thoại qua, lắc lắc Hoắc Liên Kỳ, “Liên Kỳ, anh trai cậu gọi!”

Đột nhiên bị đánh thức, trong đầu còn ẩn ẩn đau do say rượu, Hoắc Liên Kỳ nhướng mày, không hề nghe Tề Hành nói gì, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Mẹ nó đừng có ồn ào, ông đây còn đang ngủ!”

Đỉnh mày của Tề Hành nhíu lại, chỉ cảm thấy chiếc điện thoại này nóng phỏng tay, lúc này điện thoại tự động ngắt máy, y mới thở phào nhẹ nhõm, một giây sau, cuộc điện thoại mới lại vang lên.

Tên người gọi vẫn là Hoắc Dục Tiêu.

“Liên Kỳ, anh trai cậu gọi này!” Tề Hành đẩy đẩy Hoắc Liên Kỳ lần nữa.

Lần này Hoắc Liên Kỳ không thèm để ý đến y.

Nhướng mày, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trước mắt, trong đầu Tề Hành đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nghĩ đến khả năng kia, trong lòng y hơi nóng lên.

Nhanh chóng đẩy ghế bước ra ngoài cửa, Tề Hành bắt máy, gấp gáp hít nhẹ một hơi, “Chào buổi sáng thưa cậu Hoắc, tôi là Tề Hành, ngài mới vừa gặp hôm qua.”

Nghe được giọng nói này, Hoắc Dục Tiêu rũ mi, đáy mắt xuất hiện vẻ hứng thú, nhưng giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ, “Hoắc Liên Kỳ đâu?”

“Liên Kỳ.” Tề Hành do dự vài giây, giữa lấy cớ và ăn ngay nói thật thì chọn vế sau, “Cậu ấy còn đang ngủ. Ngày hôm qua chơi đến khuya.”

Hoắc Dục Tiêu không hề bất ngờ, “Nói nó nghe điện thoại.”

Đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ lần này, khó có lần sau. Tề Hành lặng lẽ nắm chặt tay.

“Cậu ấy ngủ rất say, ngày hôm qua uống chút rượu, gọi không dậy.” Tề Hành nói.

Qua vài giây, Hoắc Dục Tiêu ở bên kia cũng chưa nói chuyện, Tề Hành gấp gáp ổn định nhịp thở, nắm lấy cơ hội, cướp lời Hoắc Dục Tiêu, “Cậu Hoắc, chờ Liên Kỳ tỉnh dậy tôi sẽ nhắc cậu ấy nhanh chóng về nhà, có cần nói cậu ta gọi lại cho ngài không?”

Hoắc Dục Tiêu như thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của người nọ, “Không cần.”

Tề Hành đã dự đoán trước tất cả những câu trả lời có thể có của Hoắc Dục Tiêu trước khi mở miệng, dù Hoắc Dục Tiêu có trả lời thế nào thì y cũng có lý do để nói tiếp, đang định tiếp lời thì lại nghe thấy giọng nói không rõ có ý gì của Hoắc Dục Tiêu.

“Hình như em trai tôi rất nghe lời cậu.”

Giọng điệu khi nói những lời này không rõ vui buồn, Tề Hành hơi rùng mình, cố gắng bình tĩnh, “Liên Kỳ coi tôi như bạn bè.”

“Chiều nay có thời gian không?” Hoắc Dục Tiêu hỏi, “Về em trai tôi, có một số việc muốn nói với cậu.”

Hơi thở của Tề Hành đông cứng, “Có.”

Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu cong lên, “Hi vọng không có người nào khác biết về cuộc hẹn này.”

Hơi thở gấp gáp, Tề Hành gật đầu, “Tôi biết.”

Nghe xong điện thoại trở về phòng, những người bên trong vẫn đang còn ngủ, Tề Hành liếc nhìn Hoắc Liên Kỳ nãy giờ vẫn luôn giữ một tư thế, xóa bỏ lịch sử trò chuyện của y cùng với Hoắc Dục Tiêu, sau đó mới trả lại điện thoại vào áo khoác của Hoắc Liên Kỳ.

Liếc nhìn những người trong phòng, đáy mắt y hiện lên vẻ u ám.

Bàn về gia thế, y kém hơn tất cả bọn họ, nếu không phải nhờ y cố gắng hết sức kết bạn với Hoắc Liên Kỳ, y thậm chí còn không có cơ hội gặp gỡ bất kì ai ở đây chứ đừng nói đến việc có thể cùng làm bạn chơi bời với mấy cậu ấm này.

Cho dù những người này đều là mấy tên vô dụng không học vấn không nghề nghiệp, xuất thân của bọn họ cũng đủ để đè bẹp nỗ lực cả đời của y.

Hoắc Liên Kỳ đưa cho y chìa khóa bước vào một thế giới mới, đáng tiếc nó cũng chỉ có thể làm được đến đó mà thôi, hơn nữa dù quan hệ giữa y và Hoắc Liên Kỳ có tốt đến đâu, người khác cũng sẽ cho rằng y chỉ là một con chó vẫy đuôi lấy lòng Hoắc Liên Kỳ.

Nhưng Hoắc Dục Tiêu lại không giống vậy.

Hoắc Dục Tiêu là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Hoắc, đi theo Hoắc Dục Tiêu, y sẽ càng thấy được nhiều chân trời rộng mở hơn, Hoắc Dục Tiêu có thể cho y cơ hội để thể hiện tài năng, giúp y chứng minh bản thân bằng thực lực thật sự của mình.

Y nhất định phải nắm lấy cơ hội để có được sự ưu ái của Hoắc Dục Tiêu.

Sau khi cúp máy, biểu cảm trên mặt Hoắc Dục Tiêu đã phai nhạt, bước đến cạnh máy tính, mở một tập hồ sơ ra, xóa tên Tề Hành trong đó, rồi nhếch khóe miệng vui vẻ.

Người duy nhất có chút đầu óc bên cạnh Hoắc Liên Kỳ là Tề Hành, đời trước, nguyên nhân mà Hoắc Liên Kỳ có thể quyết đoán hợp tác với An Tử Mục đến vậy, không thể không kể đến công lao bày mưu tính kế của Tề Hành.

Y là một người thông minh, mà đúng lúc hắn đang cần một người thông minh để đưa ra cho Hoắc Liên Kỳ “vài lời khuyên”.

[Tác giả có lời muốn nói]

Thẩm Trình Miên: Anh mới là cái đồ thiếu dây thần kinh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN