Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược - Chương 68: C68: Lỗ hổng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược


Chương 68: C68: Lỗ hổng


Editor: Panacea

Chương 68. (Chưa beta keke)

Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm con mèo, ánh mắt cậu sáng rực, ngay cả chớp mắt cũng không nỡ. Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên trên màn hình, rồi lại liếc sang con mèo đang ăn thức ăn khô bên kia một cách khó hiểu, tâm trạng hắn hơi phức tạp.

Cũng may Thẩm Trình Miên không hoàn toàn bỏ quên hắn, nhưng cậu sợ mình làm ồn đến con mèo nên chỉ nhẹ giọng hỏi:

“Anh Dục, cậu ăn cơm chưa?”

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Trình Miên, tâm trạng Hoắc Dục Tiêu lập tức trở nên tốt đẹp.

“Rồi.”

Nhưng sau đó Thẩm Trình Miên lại dời sự chú ý của mình về phía con mèo, cậu hỏi: “Sao Nguyên Nguyên không ăn nữa vậy? Nó ăn xong rồi hả?”

Hoắc Dục Tiêu nhìn sang, đúng thật là nó không ăn nữa mà đang ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn quay lại thì kêu “meo” một tiếng, trông như đang vênh mặt hất hàm lên sai khiến người ta.

Cho con mèo này ăn được vài lần nên nó nghĩ Hoắc Dục Tiêu thật sự là người hầu của nó. Vẻ mặt Hoắc Dục Tiêu lạnh đi, hắn rũ mắt nhìn xuống, thấy trong bát còn sót lại một ít thức ăn cho mèo nhưng đồ ăn vặt thì không còn thừa miếng nào cả, bởi vì nó đã lựa hết ra rồi chén sạch.

Bây giờ nó lại nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng chỉ có một lý do duy nhất: Muốn hắn cho thêm đồ ăn vặt.

Hoắc Dục Tiêu vờ như không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ám chỉ của con mèo, hắn dời mắt, nhìn Thẩm Trình Miên, trả lời: “Chưa ăn xong, nó kén ăn thôi, cậu đừng lo.”

Kén ăn quả thật không tốt chút nào. Thẩm Trình Miên gật đầu tỏ ý đã hiểu, cậu cố hết sức ngó lơ ánh mắt đầy khao khát của bé mèo ở bên kia màn hình.

May mắn thay, Nguyên Nguyên cũng biết nó không thể lay động được Hoắc Dục Tiêu chỉ bằng việc làm nũng. Thấy Hoắc Dục Tiêu không cho nó thêm đồ ăn vặt nữa, nó cúi đầu nhanh chóng ăn sạch số thức ăn còn sót lại trong bát, sau đó gào một tiếng “meo” vào mặt Hoắc Dục Tiêu rồi nhảy ào lên nhà cây cho mèo, trốn vào trong nhà gỗ nhỏ, mất tăm không còn chút bóng dáng nào nữa.

Thẩm Trình Miên nhìn thấy hết một loạt hành động này của nó thì có hơi buồn cười: “Nó giận à?”

Hoắc Dục Tiêu cũng không hẹp hòi đến mức đi so đo với một con mèo, hơn nữa hắn còn đang ước gì con mèo kia biến đi nhanh một chút. Sắc mặt hắn bình tĩnh, giọng điệu lãnh đạm, “Nó bị cưng chiều thành thói rồi.”

Thẩm Trình Miên cười thành tiếng.

Con mèo đã chạy mất, Hoắc Dục Tiêu quay camera lại, cuối cùng cũng có cảm giác mình thật sự đang gọi video với Thẩm Trình Miên. Hắn đã nhận ra phông nền bên phía Thẩm Trình Miên có gì đó là lạ từ trước, bèn hỏi: “Sao cậu lại ở khách sạn vậy?”

Hoắc Dục Tiêu vừa hỏi vừa đứng dậy đi lên tầng trên.

Thẩm Trình Miên mỉm cười, “Hôm nay tôi đi chơi với ba mẹ, lúc chiều bọn tôi đi câu cá, tôi câu được 2 con, ba câu được 5 con, nhưng mẹ tôi nói tôi giỏi hơn ba tôi hồi còn trẻ nhiều…”

Cậu đã quen ở cạnh Hoắc Dục Tiêu, hai người đã xa nhau cả một ngày, Thẩm Trình Miên cầm lòng không đậu muốn kể cho Hoắc Dục Tiêu tất cả những chuyện mình đã làm hôm nay.

Hoắc Dục Tiêu chăm chú lắng nghe cậu nói, từ sự vui vẻ toát ra trong mắt Thẩm Trình Miên, hắn có thể nhìn ra Thẩm Trình Miên rất thích vợ chồng nhà họ Thẩm.

Nói xong chuyện câu cá, Thẩm Trình Miên lại nghĩ đến việc ba Thẩm mẹ Thẩm cãi nhau ở nhà hôm nay, cậu cau mày nói: “Ba tôi bị mẹ tôi trị nghiêm lắm, mẹ vừa liếc mắt một cái thôi ông ấy đã không dám lên tiếng nữa rồi. Ba còn nói rằng hồi hai người học đại học có siêu nhiều người theo đuổi mẹ luôn, nhưng ông ấy là người duy nhất ôm được mẹ về nhà…”

Nghe đến đây, bước chân Hoắc Dục Tiêu hơi khựng lại.

Trước đây, hắn từng đặc biệt điều tra vợ chồng nhà họ Thẩm. Theo lời nói của một người giúp việc trong nhà họ Thẩm nhiều năm về trước, hẳn là hai người này phải quen nhau nhờ một buổi xem mắt mới đúng. Tuy là bọn họ có học cùng trường đại học, nhưng lúc đó hai người vẫn luôn tập trung học hành, mãi đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bị người nhà hai bên thúc giục mới bắt đầu xem mắt.

Thậm chí người giúp việc kia còn nói rằng ngay cả sau khi thiếu gia nhỏ của nhà họ Thẩm ra đời, hai vợ chồng vẫn cứ như những người xa lạ sống chung trong một căn nhà, nói chuyện với nhau rất khách sáo. Sau vụ hỏa hoạn khi Thẩm Trình Miên được 5 tuổi thì mọi thứ mới bắt đầu đổi khác, hai người không chỉ bắt đầu quan tâm đến con trai mà cách đối xử với nhau cũng càng ngày càng hòa hợp, trông hệt như một cặp vợ chồng thật sự.

Chẳng lẽ chỉ vì xây dựng một khung cảnh gia đình hòa thuận mà ngay cả cuộc gặp gỡ giữa hai người cũng phải bịa đặt à?

Nhìn Thẩm Trình Miên tươi cười vui vẻ ở bên kia màn hình, Hoắc Dục Tiêu đè nén nghi hoặc trong lòng.

Nói xong chuyện của mình, Thẩm Trình Miên phát hiện Hoắc Dục Tiêu đang mặc âu phục, cậu tò mò hỏi: “Anh Dục, hôm nay cậu làm gì thế, sao lại ăn mặc trang trọng vậy?”

Lúc này, Hoắc Dục Tiêu vừa bước vào phòng mình, hắn đóng cửa lại, trả lời: “Đến tập đoàn nhà họ Hoắc một chuyến.”

Thẩm Trình Miên gật đầu hiểu ý. Hoắc Dục Tiêu là người thừa kế của nhà họ Hoắc, có một số việc nhất định phải tiếp xúc trước mới có thể hiểu rõ được.

Hoắc Dục Tiêu vào phòng, dùng một tay kéo cà vạt ra, nới lỏng một cúc áo, hắn hỏi Thẩm Trình Miên: “Mai cậu về khi nào?”

Ngón tay thon dài trông càng thêm xinh đẹp qua màn hình nhỏ bé. Ánh mắt Thẩm Trình Miên vô thức dừng trên bàn tay Hoắc Dục Tiêu, cậu trả lời: “Sáng mai tôi ở đây chơi thêm một chút, ăn cơm trưa xong sẽ về thẳng nhà chúng ta luôn, ngày mai ba mẹ tôi cũng về trường học rồi.”

“Ừ.” Hoắc Dục Tiêu gật đầu.

Gọi video với Hoắc Dục Tiêu xong, sau khi cúp máy, Thẩm Trình Miên vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cậu ngồi ngẩn ngơ trong chốc lát, sau khi giật mình nhận ra mới cất điện thoại đi.

Lúc đầu cậu không có cảm giác gì mấy, nhưng bây giờ, sau khi nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu, cậu lại cảm thấy không quen khi không có hắn bên cạnh.

Người ta thường nói rằng để tạo ra một thói quen cần ít nhất 21 ngày, nhưng thói quen này của cậu dường như chỉ hình thành trong một tuần ngắn ngủi.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, điện thoại cậu đột nhiên rung lên, phản ứng đầu tiên của cậu là Hoắc Dục Tiêu. Thẩm Trình Miên lập tức cầm điện thoại lên, nhưng để cậu thất vọng rồi, người gửi tin nhắn lại là người mà cậu nhờ đi điều tra tiếp quan hệ giữa An Tử Mục và Dương Thiên.

Bởi vì lần trước ở bữa tiệc sinh nhật của Lưu Tề Huy, cậu đã biết được sự thật Dương Thiên bị An Tử Mục uy hiếp từ Dương Mặc, nên Thẩm Trình Miên không còn chú ý đến tin tức điều tra bên này nữa, không ngờ lúc này người kia dường như đã điều tra ra được thứ gì đó.

Người đó gửi cho cậu một cái định vị, Thẩm Trình Miên nhướng mày, người này đang ở thành phố Tô.

Điện thoại lại nhanh chóng rung lên, người kia gửi đến một tập hồ sơ, Thẩm Trình Miên click mở ra xem thì phát hiện đó là kết quả điều tra về Dương Mặc, mỗi tin tức đều có đính kèm nguồn gốc thông tin và bằng chứng xác thực, trông rất chuyên nghiệp.

Thẩm Trình Miên còn chưa kịp xem kĩ, điện thoại lại rung lên lần nữa, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.

“Có một sự thật khác ẩn giấu đằng sau chuyện Dương Mặc được nhận nuôi.”

Nhìn thấy những từ này, Thẩm Trình Miên càng chú ý đến tập hồ sơ kia nhiều hơn.

Thẩm Trình Miên nghiêm túc xem hết tập hồ sơ, lông mày càng lúc càng nhíu lại.

Không ngờ, tuyên bố của nhà họ Dương về việc Dương Mặc được một gia đình nông dân nhận nuôi sau khi đi lạc hóa ra là giả, sự thật là Dương Mặc vẫn luôn sống ở thành Tô suốt những năm qua, vận may của cô cũng không tốt đến thế. Năm đó sau khi bị lạc, Dương Mặc bị một con ma men nhặt được, cô không được đi học, đến khi lớn hơn một chút, cô lại bị người cha nghiện rượu đưa vào làm việc trong một quán bar.

“Sau khi nhà họ Dương tìm được người thì bọn họ lại lo sợ danh tiếng của gia tộc bị ảnh hưởng, bèn mua chuộc một gia đình ở thị trấn bên kia thành phố Tô để họ chấp nhận làm ba mẹ nuôi của Dương Mặc. Tôi đi hỏi thăm xung quanh thì người dân nói rằng gia đình họ chỉ có một đứa con trai, không có con gái.”

“Mối liên hệ giữa An Tử Mục và Dương Thiên chắc chắn có liên quan đến Dương Mặc. Quán bar nơi Dương Mặc làm việc trước đây chính là quán bar do nhà ngoại của An Tử Mục mở, tuy sau này đã đổi tên chủ sở hữu, nhưng trên thực tế nó vẫn nằm trong sản nghiệp của nhà họ Thu.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Trình Miên nắm chặt điện thoại, việc này có thể giải thích tại sao trong tay An Tử Mục lại có đoạn video Dương Mặc bị cưỡng ép.

Trong hồ sơ gần như ghi lại đầy đủ những gì Dương Mặc đã trải qua mấy năm nay, muốn điều tra chi tiết được như vậy không hề dễ dàng chút nào, Thẩm Trình Miên gửi cho người nọ một câu: “Vất vả rồi.”

Người kia trả lời “Không có gì”, sau đó lại gửi thêm vài tin nhắn nữa.

“Mặc dù không biết tại sao lúc trước thiếu gia lại nghi ngờ An Tử Mục, nhưng xem ra An Tử Mục quả thực có vấn đề.”

“Nhưng hiện tại thiếu gia không cần lo An Tử Mục sẽ tiếp tục gây chuyện nữa. Bạn bè tôi ở thủ đô nói rằng gần đây nhà họ An có vẻ sóng gió lắm, nhược điểm của An Tử Mục bị anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ta nắm được, bây giờ đang bị dạy dỗ rất thảm, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn cậu ta sẽ không thể quay lại thành phố Nam.”

Thẩm Trình Miên nhìn thấy tin nhắn này thì có hơi kinh ngạc. Cậu nhớ cả tuần nay mình không hề nhìn thấy An Tử Mục đâu, vốn đang tò mò tại sao An Tử Mục lại đột nhiên xin nghỉ phép lâu như vậy, hóa ra là bởi vì bản thân gã đang gặp rắc rối.

Cậu nói cảm ơn với người kia, sau khi bỏ điện thoại xuống thì tiếp tục suy tư chuyện của An Tử Mục.

Tình hình gia đình An Tử Mục chỉ được giới thiệu ngắn gọn trong nguyên tác. Người đứng đầu nhà họ An cưới tổng cộng ba người vợ, người vợ đầu sinh ra con trai lớn An Tử Thừa rồi qua đời vì bệnh tật, người vợ thứ hai là mẹ ruột của Tử Mục, sau khi sinh ra An Tử Mục được mấy năm thì cũng qua đời, người vợ hiện tại là vợ thứ ba, sinh một trai một gái, còn rất nhỏ, vẫn đang học tiểu học.

Vì vậy, người thừa kế của nhà họ An có thể là An Tử Thừa hoặc An Tử Mục, nguyên tác cũng từng đề cập đến việc An Tử Thừa và An Tử Mục thường xuyên đấu đá lẫn nhau, nhưng trong nguyên tác, An Tử Thừa không thể so được với An Tử Mục, An Tử Mục cũng chưa từng thất bại dưới tay An Tử Thừa bao giờ.

Điều này hoàn toàn trái ngược với tình huống hiện tại.

Thẩm Trình Miên rất vui khi thấy An Tử Mục đau khổ, nhưng cậu không khỏi cảm thấy bất an trước việc cốt truyện gốc bỗng xuất hiện sự thay đổi lớn đến vậy.

Vào thời điểm này trong nguyên tác, An Tử Mục căn bản đã lấy được lòng tin của Hoắc Dục Tiêu, nguyên chủ đã chết được một thời gian, nhà họ Thẩm đã rời khỏi thành phố Nam, An Tử Mục cũng đang bắt đầu ra tay với Triệu Tử Huy.

Bởi vì có cậu bên cạnh nhắc nhở, An Tử Mục không thể có được sự tin tưởng của Hoắc Dục Tiêu, hai lần An Tử Mục ra tay với cậu cũng thất bại, trong thời gian cậu nằm viện, ngày nào Hoắc Dục Tiêu cũng đến bệnh viện một chuyến, ít nhiều gì cũng tránh được việc An Tử Mục cố tình tiếp cận hắn.

Những thay đổi này có thể giải thích được bằng lý do cậu xuyên sách, nhưng chuyện An Tử Mục đột nhiên rời khỏi thành phố Nam, bị An Tử Thừa hãm hại lại không hề liên quan gì đến cậu.

Vậy thì tại sao lại có sự thay đổi này?

Cũng là phản ứng dây chuyền do hiệu ứng cánh bướm gây ra?

Thẩm Trình Miên nghĩ nát óc cũng không ra, tuy rằng không rõ nguyên nhân lắm, nhưng biết được An Tử Mục không thể trở về thành phố Nam trong thời gian ngắn thật sự khiến cậu yên tâm hơn.

Thẩm Trình Miên lấy điện thoại ra, click mở giao diện trò chuyện với Triệu Tử huy, cậu chuyển tiếp cho y một loạt những vụ bạo lực xảy ra trên khắp cả nước trong những năm gần đây.

Trong nguyên tác, An Tử Mục đã thuê một đám lưu manh đến gây hấn với Triệu Tử Huy, Triệu Tử Huy bị thương, sau đó hết vai, y không bao giờ được nhắc đến nữa trong phần sau của nguyên tác nữa…

Ngón tay Thẩm Trình Miên chợt khựng lại.

Cậu đột nhiên phát hiện một lỗ hổng.

Đây là không phải là chiều không gian hư cấu trong sách, những lý lẽ mà chúng ta vẫn cho là bình thường khi đọc tiểu thuyết đương nhiên không thể tồn tại trước logic chặt chẽ của một thế giới hoàn chỉnh.

Trong sách có thể không nhắc đến người đó nữa, nhưng một người sống sờ sờ không thể nào đột nhiên biến mất được.

Nguyên tác không hề nhắc đến Triệu Tử Huy, chỉ chứng tỏ Triệu Tử Huy không còn hiện diện trong câu chuyện giữa Hoắc Dục Tiêu và An Tử Mục nữa, không có nghĩa là y thật sự biến mất khỏi thế giới này.

Nhà họ Triệu cũng là một gia tộc lâu đời ở thành phố Nam, bọn họ không thể nào rời khỏi thành phố Nam như nhà họ Thẩm. Nguyên tác cũng không đề cập đến việc Triệu Tử Huy rời khỏi thành phố Nam mà chỉ nói rằng Triệu Tử Huy chuyển trường, chuyển trường tức là chỉ rời khỏi trường học hiện tại của bọn họ mà thôi, nếu Triệu Tử Huy đã rời khỏi thành phố Nam sau đó thì cũng giống như chuyện Lưu Tề Huy gặp tai nạn giao thông nên phải đến thủ đô, sao nguyên tác có thể không đề cập đến được?

Cho nên vào thời điểm Hoắc Dục Tiêu gặp chuyện, hẳn là Triệu Tử Huy vẫn còn ở thành phố Nam.

Chắc chắn nguyên tác đã giấu giếm thông tin, chuyển trường dường như chỉ là cái cớ để giảm bớt sự tồn tại của Triệu Tử Huy ở phần sau mà thôi.

Chấn thương của Triệu Tử Huy rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào? Từ khi y bị thương đến khi y chuyển trường cũng là lúc cuộc sống của Hoắc Dục Tiêu thay đổi chóng mặt, chẳng lẽ khi ấy Triệu Tử Huy thật sự đã làm gì đó, sau này lại bị An Tử Mục dồn vào đường cùng nên mới phải chuyển trường?

Suy cho cùng, Triệu Tử Huy là con một, nếu y thật sự bị thương nặng, chuyện y bị thương lẽ ra không nên ầm ĩ gióng trống khua chiêng như trong nguyên tác miêu tả mới đúng.

[Tác giả có lời muốn nói]

Miên Miên: Có gì đó không ổn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN