Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược - Chương 98: C98: Ai chứ có phải em đâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược


Chương 98: C98: Ai chứ có phải em đâu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Editor: Panacea

Chương 98.

Thẩm Trình Miên vuốt ve bé mèo một lúc lâu, kết quả là cả hai đứa đều lăn ra ăn vạ cậu. Đến giờ cơm, Nguyên Nguyên nhảy ào vào lòng Thẩm Trình Miên, đè Quýt Nhỏ bên dưới rồi cuộn mình thành một cái tổ nhỏ trên đùi cậu.

Hoắc Dục Tiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, lông mày đột nhiên hơi giật giật. Hắn có dự cảm hôm nay Thẩm Trình Miên không thể thoát được hai con mèo này, nhưng trông cậu vẫn có vẻ tươi tỉnh hớn hở lắm, mặt mũi tràn ngập niềm vui.

Hai con mèo im lặng nằm ườn trên đùi Thẩm Trình Miên, không ầm ĩ làm phiền đến ai. Đến khi cơm nước xong xuôi, chúng vẫn rúc đầu vào lòng cậu, không hề có ý định nhúc nhích.

Thẩm Trình Miên đành thử bế cả hai đứa lên, nhưng Quýt Nhỏ vốn đang nằm yên lại đột nhiên không vui, nó vươn móng vuốt đẩy Nguyên Nguyên ra, Nguyên Nguyên kêu meo một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Quýt Nhỏ bằng ánh mắt kinh ngạc.

Sợ hai con mèo làm ầm lên, Thẩm Trình Miên vội vàng ngồi xuống, không dám động vào chúng nó nữa.

“Muốn uống nước à?” Hoắc Dục Tiêu hỏi cậu.

Thẩm Trình Miên gật đầu, Hoắc Dục Tiêu liền đi rót cho cậu một ly nước.

Không biết có phải vì nhìn thấy hai người uống nước hay không, Nguyên Nguyên đột nhiên đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào ly nước của Thẩm Trình Miên.

Thẩm Trình Miên sờ cằm Nguyên Nguyên, “Em cũng muốn uống nước hả?”

Nguyên Nguyên meo một tiếng, cái đầu bông xù lắc qua lắc lại, sau đó, nó nhảy xuống khỏi đùi Thẩm Trình Miên, đi thẳng về phía khu vực nước uống ở bên kia phòng khách.

Nguyên Nguyên vừa đi, Quýt Nhỏ lập tức động đậy, nó dang rộng bốn chân chiếm lấy chỗ nằm ban nãy của Nguyên Nguyên. Thẩm Trình Miên nhìn mà dở khóc dở cười, nhẹ nhàng gãi gãi cằm Quýt Nhỏ.

Nguyên Nguyên đi uống nước về thì phát hiện chỗ của mình đã bị chiếm mất, nó quấn quay chân Thẩm Trình Miên vài vòng, gào meo meo liên tục. Quýt Nhỏ lười biếng nhìn Nguyên Nguyên từ trên cao xuống, không hề có ý định nhường chỗ.

Tình huống này khiến Thẩm Trình Miên không biết phải làm sao, cậu thử thương lượng với Quýt Nhỏ, nhưng Quýt Nhỏ lại vùi đầu vào lòng cậu, tỏ vẻ không muốn nghe cậu nói bất cứ điều gì, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Thấy Nguyên Nguyên sắp nổi giận, Thẩm Trình Miên đành xoa đầu trấn an nó, không ngờ Nguyên Nguyên lại quay sang dụi dụi vào lòng bàn tay cậu. Dáng vẻ nũng nịu đáng yêu này khiến trái tim Thẩm Trình Miên tan chảy ngay lập tức.

Ngay lúc cậu không biết phải làm sao, một tiếng “rẹt” bỗng vang lên, thu hút sự chú ý của hai con mèo. Thẩm Trình Miên cũng quay đầu nhìn theo thì phát hiện Hoắc Dục Tiêu đang cầm trên tay hai gói súp thưởng (*), hắn lắc lắc nửa gói súp thưởng vừa xé ra trước mặt chúng, hai con mèo lập tức chạy ào về phía hắn, giải cứu Thẩm Trình Miên khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

(*) Súp thưởng cho mèo

Ánh mắt Thẩm Trình Miên sáng lên, cậu bước đến sau lưng Hoắc Dục Tiêu, “Anh ơi, anh cao tay thật đấy.”

Khóe môi Hoắc Dục Tiêu cong lên.

Ăn súp thưởng xong, hai con mèo lại bắt đầu vây quanh Thẩm Trình Miên. Lần này Thẩm Trình Miên đã đề phòng hơn, cậu kiên quyết không ôm chúng nó nữa mà dùng mỗi tay vuốt ve một con cho công bằng. Nhưng không hiểu sao lúc này hai bé mèo bỗng hăng hái hẳn lên, quấn quýt không rời bên tay Thẩm Trình Miên, một hai nhất định phải đòi cậu ôm cho bằng được.

Hoắc Dục Tiêu cầm một quả bóng đến, ném xuống trước mặt hai con mèo, thành công thu hút sự chú ý của chúng. Thấy hai bé mèo hí hửng đuổi theo quả bóng, Thẩm Trình Miên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Hút mèo quá nhỉ.” Hoắc Dục Tiêu khẽ xoa đầu cậu.

Thẩm Trình Miên lắc đầu thở dài, “Hết cách rồi, được yêu thích quá cũng khổ.”

Thấy vẻ khoe khoang trong mắt cậu, Hoắc Dục Tiêu bất đắc dĩ mỉm cười. Hắn kéo cậu vào thang máy, “Lên tầng trên đi, trước khi chúng nó chơi đủ rồi lại chạy đến làm phiền em.”

Thẩm Trình Miên cũng cười nói: “Anh ơi, phòng anh ở tầng mấy vậy?”

“Tầng 3.” Hoắc Dục Tiêu trả lời.

Thang máy dừng lại ở tầng ba. Tính từ thang máy trở ra, tầng này được chia làm hai phần, phòng của Hoắc Dục Tiêu nằm ở bên phải. Cả tầng ba được thiết kế theo kiểu không gian mở, phòng riêng của hắn rất rộng, nội thất trong phòng được sắp xếp dựa trên chức năng của từng khu vực: dọc theo lối vào là khu vực nghỉ ngơi, có ghế sofa và máy chiếu; phía sau khu vực nghỉ ngơi là một kệ sách âm tường và bàn làm việc; phần còn lại là phòng chứa quần áo nằm ngay bên cạnh phòng ngủ.

“Anh ơi, sao anh phải ở chung với em trong căn nhà gần trường làm gì thế? Em nhìn thôi cũng thấy ấm ức hộ anh luôn rồi.” Thẩm Trình Miên nói.

Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, “Nếu phòng của chúng ta thông nhau thì chắc cũng rộng gần bằng nơi này đấy, em muốn không?”

Thẩm Trình Miên khựng lại, “Để hai giường à?”

“Có cần thiết không?” Hoắc Dục Tiêu ôm lấy eo cậu từ đằng sau, vui vẻ nói: “Giường của em chỉ dùng để trang trí thôi mà.”

Vành tai Thẩm Trình Miên hơi nóng lên, cậu ngập ngừng hỏi lại: “Có hả?”

Hoắc Dục Tiêu khẽ cười một tiếng.

Khuôn mặt Thẩm Trình Miên nóng lên, “Vậy thì…một giường cũng được.”

Hoắc Dục Tiêu vốn chỉ định trêu chọc cậu, nhưng bây giờ thấy cậu đồng ý, hắn lại muốn bắt tay vào làm thật. Trong lòng khẽ lay động, hắn hôn lên má Thẩm Trình Miên, “Tôi gọi người đi sắp xếp.”

Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Vậy nếu ba mẹ em sang chơi, bọn họ nhìn thấy rồi hỏi thì phải làm sao?”

Dù có thân nhau đến mấy thì người bình thường ai lại ngủ chung một phòng, chưa kể bọn họ còn là hai đứa con trai.

“Sớm muộn gì cũng phải nói cho họ biết chuyện của chúng ta.” Hoắc Dục Tiêu nói.

Thật ra Thẩm Trình Miên cũng đang suy nghĩ về việc này. Từ khi ba Thẩm hỏi về việc yêu đương của cậu, cậu đã bắt đầu nghĩ xem nên công khai chuyện của hai người với ba Thẩm mẹ Thẩm như thế nào.

“Anh ơi, anh nghĩ bọn họ có đồng ý không?” Thẩm Trình Miên có hơi lo lắng. Cậu không biết bọn họ sẽ nhìn nhận ra sao về việc cậu và Hoắc Dục Tiêu ở bên nhau, bởi vì ngay sau khi biết cậu đang yêu đương, câu hỏi đầu tiên của ba Thẩm đã chứng tỏ ông vẫn đinh ninh rằng đối tượng của cậu là một bạn nữ.

“Người ba mẹ em quan tâm là em, bọn họ sợ em bị tổn thương là chuyện bình thường. Tôi sẽ chứng minh với họ rằng mình không bao giờ làm tổn thương em, từ nay về sau tôi chỉ muốn mãi mãi bảo vệ em mà thôi.” Giọng nói của Hoắc Dục Tiêu rất bình tĩnh, như thể ẩn chứa một loại ma lực khiến người khác vô thức cảm thấy yên tâm.

Tim Thẩm Trình Miên hơi nóng lên, cậu nhẹ giọng nói: “Ba mẹ em rất thích anh.”

Hoắc Dục Tiêu nở nụ cười, hắn ôm lấy vai Thẩm Trình Miên, ép cậu đối mặt với hắn, rũ mắt nói: “Dù là bên phía ba mẹ em hay nhà họ Hoắc, tôi sẽ lo liệu chu toàn mọi việc, em không cần phải lo lắng gì cả.”

Nhìn vào ánh mắt Hoắc Dục Tiêu, sự bất an trong lòng Thẩm Trình Miên lập tức tan biến, cậu gật đầu, chủ động hôn lên khóe môi hắn.

Thẩm Trình Miên nhận ra Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn đem lại cho cậu cảm giác an toàn trong mối quan hệ này. Dù là chú Triệu, trợ lý Từ, hay việc Hoắc Dục Tiêu dẫn cậu đến tập đoàn nhà họ Hoắc hôm nay, chỉ cần là người có khả năng xuất hiện trước mặt cậu, Hoắc Dục Tiêu sẽ luôn dặn dò bọn họ kĩ lưỡng từ trước, không bao giờ để cậu phải lo lắng chút nào. Hắn cũng chưa từng nói rằng hắn muốn giấu giếm mối quan hệ của hai người trước mặt bất kì ai, trong chuyện này, Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn chiều theo ý cậu.

Hoắc Dục Tiêu ôm eo cậu, hai cánh tay siết chặt, nụ hôn cũng càng ngày càng sâu.

Hôn xong, khuôn mặt Thẩm Trình Miên hơi nóng lên, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, “Anh ơi, em sẽ tìm cơ hội công khai chuyện của chúng ta với ba mẹ, anh không cần lo bọn họ không đồng ý đâu.”

Thẩm Trình Miên cũng không muốn giấu giếm mối quan hệ của cậu và Hoắc Dục Tiêu. Sở dĩ Thẩm Trình Miên ngập ngừng trước câu hỏi của ba Thẩm là vì cậu và hắn vẫn chưa bàn bạc kĩ càng với nhau, cậu không thể tự ý công khai chuyện này với người lớn được, dù sao thì đây cũng là việc chung của hai người.

Hoắc Dục Tiêu chạm vào khóe mắt cậu, cười nói: “Được.”

Có một điều Hoắc Dục Tiêu không nói cho cậu biết, đó là cho dù Thẩm Trình Miên có chủ động công khai với ba Thẩm mẹ Thẩm và được bọn họ đồng ý, ba Thẩm mẹ Thẩm vẫn sẽ lén lút tìm đến hắn.

Sự khác biệt lớn nhất giữa gia tộc hai bên là ba Thẩm mẹ Thẩm thật lòng thương yêu Thẩm Trình Miên. Bởi vì quan tâm cậu, nên ba Thẩm mẹ Thẩm nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện trực tiếp với hắn, bóng gió thử xem hắn có thật lòng với Thẩm Trình Miên hay không. Đồng thời, bởi vì Thẩm Trình Miên rất để ý đến cách nhìn của bọn họ nên Hoắc Dục Tiêu cũng sẽ chú trọng ý kiến của ba Thẩm mẹ Thẩm.

Về phần nhà họ Hoắc, Hoắc Dục Tiêu chưa bao giờ quan tâm Hoắc Hữu Hoài và Hồ Vân nghĩ gì, thậm chí hắn còn muốn khiến Hoắc Hữu Hoài và Hồ Vân không dám can thiệp vào chuyện của hắn.

Dự án công việc mà An Tử Mục dùng để dụ dỗ Hoắc Hữu Hoài đoạn tuyệt quan hệ với hắn ở đời trước đang nằm trong tay hắn, tập đoàn nhà họ Hoắc cũng đang dần bị hắn khống chế hoàn toàn, Hoắc Hữu Hoài là một thương nhân, ông ta luôn biết cách cân nhắc chuyện nào lợi, chuyện nào hại.

Thẩm Trình Miên không biết Hoắc Dục Tiêu đang nghĩ gì, nhưng cậu biết rằng nếu Hoắc Dục Tiêu đã nói cậu không cần lo lắng thì hắn nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Nói chuyện xong, Thẩm Trình Miên bắt đầu tham quan phòng của Hoắc Dục Tiêu, tông màu chủ đạo là tông màu lạnh, cách bài trí cẩn thận tỉ mỉ, gợi cho người ta cảm giác lãnh đạm chừng mực, rất giống với Hoắc Dục Tiêu.

Thẩm Trình Miên bỗng chú ý đến một khung ảnh đặt trên tủ ngăn kéo, cậu vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra người trong ảnh là Hoắc Dục Tiêu, nhưng Hoắc Dục Tiêu trong ảnh trông có vẻ trẻ con hơn nhiều so với bây giờ.

“Anh ơi, anh chụp tấm này lúc nào thế?” Thẩm Trình Miên hỏi.

Hoắc Dục Tiêu nhìn bức ảnh kia, “Chắc là từ hồi cấp hai.”

Thẩm Trình Miên nhìn nhìn bức ảnh, chợt nghĩ đến gì đó, “Anh ơi, anh có ảnh chụp lúc nhỏ không? Em muốn xem.”

Hoắc Dục Tiêu chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cậu, “Tôi đi lấy.”

Thẩm Trình Miên vui vẻ gật đầu, “Được.”

Hoắc Dục Tiêu đi xuống tầng dưới, cầm lên một quyển album, bên trong album có rất nhiều ảnh chụp của hắn. Khi còn nhỏ, Hồ Vân rất hay chụp ảnh cho Hoắc Dục Tiêu, sau này hắn lại không muốn chụp nữa nên cả album chỉ toàn ảnh lúc nhỏ, đa số là ảnh được chụp trước khi hắn lên 6.

Ảnh trong album được sắp xếp theo trình tự thời gian, Thẩm Trình Miên lật giở từng trang, nhìn hình chụp lúc nhỏ của Hoắc Dục Tiêu, cậu cười hỏi: “Anh ơi, từ khi còn bé anh đã không thích cười rồi à.”

Đứa trẻ trong ảnh chỉ có một biểu cảm duy nhất, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế toát ra sự lạnh lùng có thể đẩy người khác cách xa hàng ngàn dặm.

Trong lúc Thẩm Trình Miên lật album, Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn những bức ảnh kia, nghe Thẩm Trình Miên hỏi, hắn chỉ lắc đầu.

Thẩm Trình Miên bỏ album xuống, dùng hai ngón tay nâng cằm Hoắc Dục Tiêu lên, nở nụ cười thiếu đòn, “Anh ơi, cười lên một cái xem nào.”

Hoắc Dục Tiêu nhìn thoáng qua khóe miệng đong đầy ý cười của cậu, ánh mắt hơi tối lại, hắn nhướng mày, “Có phần thưởng không?”

Thẩm Trình Miên đang nghịch ngợm vui vẻ, nghe câu hỏi của hắn, cậu cà lơ phất phơ lắc đầu, “Không có phần thưởng đâu.”

Thẩm Trình Miên vừa dứt lời, Hoắc Dục Tiêu bỗng bắt được bàn tay đang làm loạn của cậu, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại trong nháy mắt.

Hoắc Dục Tiêu nhéo nhẹ cằm Thẩm Trình Miên, đôi mắt nheo lại, “Nghĩ lại đi.”

Tình thế bị đảo ngược trong nháy mắt, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, Thẩm Trình Miên chớp mắt, “Vậy…em cho anh chụp ảnh nhé?”

Hoắc Dục Tiêu im lặng, đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua đôi môi nhợt nhạt của Thẩm Trình Miên, phảng phất nét lưu luyến nguy hiểm.

Tim Thẩm Trình Miên bỗng đập nhanh hơn, cậu rũ mắt nhìn xuống tay của Hoắc Dục Tiêu, sau đó ngẩng đầu chạm mắt với hắn. Cậu đột nhiên cảm thấy hơi nóng nực trong người, bèn lên tiếng: “Anh ơi…”

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày đáp lại cậu, hắn dùng tay kia xoa gáy Thẩm Trình Miên, khoảng cách giữa hai người cũng càng lúc càng gần.

Cả hai im lặng nhìn nhau vài giây, Thẩm Trình Miên bỗng kéo ngón tay đang đè trên môi mình xuống, sau đó ngẩng đầu bịt kín đôi môi của Hoắc Dục Tiêu.

Lúc hai người đang hôn nhau, Hoắc Dục Tiêu chợt ôm lấy eo Thẩm Trình Miên, khẽ vuốt ve gáy cậu như thể đang động viên.

Album rơi xuống đất, Thẩm Trình Miên không hề có ý định nhặt lên. Hoắc Dục Tiêu rất ít khi lộ ra dáng vẻ tấn công áp đảo như vậy, khiến cậu hoàn toàn không còn đường nào để trốn chạy.

Đến khi nụ hôn dừng lại, Thẩm Trình Miên bỗng nhận ra tư thế của hai người đã chuyển từ ngồi sang nằm trên sô pha. Cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu đang đè trên người mình, khuôn mặt nóng bừng, khẽ cong đầu gối, “Đứng dậy đi…”

Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn khóe mắt ửng đỏ của cậu, cười khẽ, “Ai bắt đầu trước?”

Thẩm Trình Miên nghiêng đầu, mặt càng nóng hơn, “Ai chứ có phải em đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN