Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ? - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?


Chương 16


Hôm nay Song Hee Eun
dậy rất sớm, ánh nắng chiếu vào căn phòng thời tiết hôm nay rất tốt nên
tâm tình của cô cũng tốt hơn, buổi sáng cô đem chăn trong phòng ra ban
công phơi, ga giường cũng ném vào máy giặt, lấy một bộ quần áo từ trong
tủ ra đi tắm rửa một lần, sau khi làm xong tất cả mọi chuyện cũng đã đến 8 giờ.

Lúc này, Kwon Ji-Yong mới đứng lên từ ghế salon, hắn ngáp một cái vặn eo bẻ cổ lộ ra bốn cái răng nhọn trông vô cùng đáng yêu,
nhìn thấy Song Hee Eun bận trước bận sau, không khỏi hỏi nói: “Sao hôm
nay cô dậy sớm như vậy…”

Song Hee Eun dừng việc trong tay lại nói: “Anh quên rồi sao, hôm nay chúng ta sẽ đến bệnh viện, anh đã đồng ý rồi mà.”

Tiếp theo, cô đi đến bênh cạnh hắn xoa đâu hắn một cái nói: “Được rồi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”

Song Hee Eun đã đi ra ngoài nhưng Kwon Ji-Yong ngốc ở đó như cũ, hơi ấm vừa
rồi vẫn chưa tản ra, chóp mũi vẫn có thể ngửi thấy mùi nước rửa tay từ
tay của cô ấy phảng phất đâu đây, Kwon Ji-Yong lắc lắc đầu hắn đang suy
nghĩ cái gì vậy, sau đó hắn lập tức nhảy từ trên ghế salon xuống, đi đến chỗ bát cơm của hắn.

Song Hee Eun đổ đồ ăn cho mèo vào bát cho
hắn, kéo cái ghế ra ngồi ở một bên: “Chờ anh ăn xong, chúng ta sẽ lên
đường tôi phải đi thay một bộ quần áo khác.”

Kwon Ji-Yong đề nghị lái xe của mình đi, hắn không muốn cản một cáo taxi ven đường, thế
nhưng Song Hee Eun nhắc nhở hắn: “Bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện
thăm một người phụ nữ, các phóng viên đều biết cái biển số xe của anh,
nhỡ lại nháo lên chuyện xấu thì sao… Nhất định anh không muốn nhìn
thấy chuyện như vậy chứ.”

Quả nhiên, hắn không có dị nghị gì nữa, ngoan ngoãn để Song Hee Eun ôm vào trong ngực, trên đường đi Song Hee
Eun đều không nói gì, thân thể Kwon Ji Yong tiếp xúc rất gần với Song
Hee Eun thậm chí hắn có thể cảm giác được cả người cô ấy đang run đến
lợi hại, cô ấy bị làm sao vậy.

Cô vẫn ăn mặc kín đáo đeo khẩu
trang kính râm, nhưng vẫn không che dấu được khi chất trên người cô,
nhưng thật ra là thân thể của Kwon Ji-Yong, Song Hee Eun đặc biệt không
quen chuyện mình bị những người cùng giới nhìn chằm chằm như vậy, ánh
mắt các cô ấy đều giống nư là sói đói tựa hồ một giây sau tất cả sẽ nhào lên người cô vậy.

”Chúng ta đi lên trên đi.” Song Hee Eun ôm
Kwon Ji-Yong không chút do dự đi cầu thang bộ, rất nhiều cô gái đang
đứng chờ ở cửa thang máy, cô còn nghe được các cô ấy đang nói những cái
gì, các cô ấy đang thảo luận đây là con nhà ai, nhìn bề ngoài trông thật là đẹp trai.

Song Hee Eun đãng từng tới một lần, cho nên cô biết phòng bệnh của mình ở chỗ nào, cái giờ này chắc là cha mẹ và Song Seung Yeom đều không ở đây.

Quả nhiên, lúc Song Hee Eun đến gõ cửa
phòng bệnh thì có một thanh âm xa lại trả lời: “Tới.” Người mở cửa là
một bác gái tầm 40 tuổi mặc một chiếc áo trắng, người đó nhìn thấy cô
liền hỏi: “Cháu là…”

”Cho hỏi đây là phòng bệnh của Song Hee Eun đúng không? Cháu là bạn của cô ấy, cháu đến thăm cô ấy.”

”Được rồi, vậy mời vào.” Người phụ nữ cho bọn họ đi vào liền đóng cửa lại,
đây là lần đầu tiên Song Hee Eun đứng gần thân thể mình như vậy, nếu như có thể, cô rất muốn nhảy vào cơ thể của mình sau đó tỉnh lại.

”Là như vậy, tôi là hộ sĩ là người chăm sóc cô Song, hôm nay là thứ hai,
người nhà của cô ấy đều không ở đây, họ đều đi học hoặc đi làm hết, đến
tối thì em trai cô ấy rất hay đến đây.”

Hóa ra à hộ sĩ, Song Hee
Eun còn biết thêm một điều hóa ra tiểu tử thối Song Seung Yeom tuy mọi
ngày đều giở trò quậy phá nhưng hắn vẫn rất quan tâm cô.

Kwon
Ji-Yong nhảy từ trong ngực Song Hee Eun ra ngoài, sau đó trực tiếp nhảy
lên giường, hộ sĩ sốt ruột muống mang con mèo này xuống, Song Hee Eun
ngăn bà ấy lại ngượng ngùng nói: “Không có việc gì, không có việc gì,
mèo của ta rất nghe lời, sẽ không loạn động.”

Kwon Ji-Yong đứng ở trên giường nhìn thân thể Song Hee Eun, hóa ra người phụ nữ này trông
như vậy nhìn cũng rất giống phụ nữ đó chứ.

Chỉ là nhìn một chút hắn lại ngoan ngoãn nhảy xuống ngồi bên chân Song Hee Eun.

”Cái có, bác còn có việc không thể tiếp cháu được.” Nói xong vị hộ sĩ kia mở cửa đi ra ngoài, hiện tại trong phòng hai người chỉ còn lại có Song Hee Eun cùng Kwon Ji-Yong, hắn nghẹn lâu như vậy có thể lại nói chuyện rồi.

”Cô đi qua thử một chút xem có thể trở lại thân thể của cô hay không?”

Mặc dù Song Hee Eun cảm thấy ý nghĩ này của Kwon Ji Yong rất không thật
nhưng chân vẫn không không chế được đi đến bên giường ngồi xuống cầm lấy bàn tay của chính mình, chậm rãi nhắm mắt lại, Kwon Ji-Yong vừa kích
động, vừa khẩn trương, hắn cảm thấy mình sắp được trở về thân thể của
mình.

Vài giây sau Song Hee Eun mở mắt ra bất đắc dĩ nói: “Không có cảm giác.”

”Cô… Có nên áp sát một chút nữa không?”

Song Hee Eun giật giật thân thể, đem mặt tới gần, mặt dán lên mặt, Kwon Ji-Yong kích động nói: “Đúng, chính là như vậy.”

Song Hee Eun cầm tay chính mình, dán mặt lên mặt mình, nhắm mắt lại, thế
nhưng là căn bản không có cảm giác, cô cảm thấy đề nghị này thật là ngây thơ nhất định sẽ không thử lại một lần nữa.

Kwon Ji-Yong cũng
rất cố chấp, thuyết phục cô, khó khăn lắm bọn hắn mới có thể đi đến bệnh viện này làm sao chưa có kết quả gì mà đã vội trở về chứ.

Đúng lúc này, hắn suy nghĩ thật lâu, khẽ cắn môi hạ quyết tâm nói: “Cô… Tự hôn mình một cái thử một chút.”

Song Hee Eun giật mình chỉ vào hắn nói: “Đây chính là thân thể của anh đó.”
Cái đó không phải là tương đương với việc anh hôn tôi…

Kwon
Ji-Yong quay mặt đi, không muốn để cô nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng
của mình: “Cô thử một chút đi, nói không chừng có thể đổi lại được.”

Nếu anh đã nói như vậy thì tới đi.

Song Hee Eun nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cúi đầu, tới gần môi của thân thể chính mình trên giường bệnh…

”A….” Đi nhà cầu xong hộ sĩ chạy về, đứng tại cửa ra vào kêu một
tiếng, Song Hee Eun lập tức ngồi thẳng người, cô có tật giật mình nên âm thầm lau mồ hôi.

”Trước… Cháu vừa mới…..” hộ sĩ chỉ cô nói không nên lời.

”A, tôi, tôi thấy trên mặt Song Hee Eun có vết bẩn nên giúp cô ấy lau một
chút, ừm như vậy, tôi cũng có việc phải đi rồi, tạm biệt.” Song Hee Eun
đứng thẳng dậy ôm lấy con mèo cúi đầu nói với hộ sĩ: “Thật sự cảm ơn bà
vì đã chăm sóc cho cô ấy.”

Song Hee Eun ôm Kwon Ji Yong chạy vội
xuống lầu, không nghe hắn nói, cũng không cho hắn có cơ hội nói chuyện,
từ nhỏ đến bây giờ Song Hee Eun cô chưa tùng làm chuyện như vậy, chưa
từng hôn con trai, không nói đến là đi hôn một cô gái lại còn là chính
mình nữa chứ.

Trong lòng Kwon Ji Yong không có chút dao động nào, chỉ là khi dựa vào ngực Song Hee Eun không thể hiểu được, người phụ nữ
này lại làm sao vậy nhịp tim của cô ấy sao lại nhanh đến thế… Đây
chính là thân thể của hắn, hắn còn không cảm thấy cái gì cô ấy thẹn
thùng cái gì chứ…

Rốt cục chạy về đến nhà, thật lâu, Kwon Ji
Yong kìm nén không lên tiếng thật lâu bống nhiên nói một câu: “Này, tôi
nói người phụ nữ lớn tuổi như cô làm sao mà chưa có nụ hôn đâu vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN