Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ? - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?


Chương 37


Edit: Lily_Carlos

“Được rồi tiết mục của chúng ta đến đây là kết thúc cảm ơn Ji Yong vì đã tới tham gia, hẹn gặp mọi người ở kỳ sau!” Sau khi Mc nói xong lời chào khán giả thì tổ đạo diễn tạm dừng quay, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, người xem bắt đầu rời khỏi hiện trường theo thứ tự, có những người còn lưu luyến chụp những hình ảnh cuối cùng của Kwon Ji Yong trước khi ra khỏi trường quay.

Sau khi kết thúc buổi ghi hình nụ cười trên mặt Kwon Ji Yong biến mất trở lại với gương mặt thường ngày, Song Hee Eun thấy hắn rời khỏi sân khấu thì đưa chai nước đã chuẩn bị sẵn cho hắn, Kwon Ji Yong nhận lấy chai nước vặn nắp ra rồi uống một ngụm lớn hết nửa chai nước, sau đó hắn vặn nắp chai vào rồi đưa lại cho Song Hee Eun.

Song Hee Eun đi theo Kwon Ji Yong giữa đường cô thấy nhân viên tổ tiết mục đi đến cũng lễ phép chào hỏi, sau khi ra khỏi đài truyền hình Choi Soon Ho đeo kính râm lên rồi lái xe đưa bọn họ về.

Vừa lên xe Kwon Ji Yong bắt đầu nhắm mắt lại ngủ, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy hắn vừa lên xe đã ngủ như thế này, quãng đường dài không như vậy nữa là quãng đường đi từ đây đến công ty, thấy hắn như vậy khi đến công ty cô không nhẫn tâm đánh thức hắn. Hắn mệt thành ra như vậy cũng có nguyên do cả, thời gian này lịch trình của hắn đều kín hết như không để cho người ta thở vậy.

Cuối cùng Kwon Ji Yong vẫn bị anh Soon Ho đánh thức, hắn và các thành viên khác trong nhóm được gọi đến công ty để họp, mục đích của cuộc họp này là muốn sắp xếp lịch trình ở Hàn Quốc cho họ trong thời gian sắp tới, Song Hee Eun lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế ngoài hành lang chơi điện thoại, cô ngồi đó chờ thời gian dần trôi qua.

Có tiếng bước chân truyền đến từ cuối hành lang, Song Hee Eun vô tình ngẩng đầu lên thì thấy đó là Lee Jong Suk….

Thấy hắn đi về phía mình thì cô mới chợt nhớ ra sau khi hết hạn họp đồng với công ty cũ thì nam thần ký hợp đồng với YG, đến hôm nay cô mới được nhìn thấy nam thần.

Song Hee Eun đứng dậy muốn chòa hắn một tiếng nhưng không hiểu sao cô không nói nên lời cô cố gắng rất lâu nhưng vẫn không được, Lee Jong Suk thấy hành động kỳ lạ của cô gái này thì bỏ tai nghe xuống nói một câu: “Chào cô.”

“Chào anh!” Song Hee Eun nhẹ thở ra, cuối cùng cũng có thể nói thành tiếng thật vui.

“Tôi biết cô.” Lee Jong Suk đột nhiên nói một câu rồi tỏ vẻ hứng thú nhìn cô, nghe thấy hắn nói như vậy trái tim của Song Hee Eun đập nhanh một nhịp, Lee Jong Suk  nhìn cô như nghĩ ra được cái gì tiếp tục nói: “Cô là trợ lý vướng Scandal với Ji Yong lúc trước đúng không?”

Mặt Song Hee Eun đỏ lên vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, tôi với hắn không có gì.”

“Ha ha ha, được rồi vậy tôi đi trước đây!” Có vẻ như hắn không có hứng thú với chuyện của người khác, hắn nhanh chóng đeo tai nghe lên rồi tiếp tục đi.

Song Hee Eun nhìn bóng lưng của nam thần yên lặng chúc phúc cho hắn, nam thần anh phải thật hạnh phúc nha, đây là lời chúc chân thành của một fan hâm mộ từ khi anh mới ra mắt dành cho anh.

Cô chăm chú nhìn bóng lưng của hắn cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở cuối hành lang mới thôi, lúc này Song Hee Eun mới ngồi xuống, cô nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại thoại thế mà đã qua một tiếng rồi.

Cô lại ngồi chơi game tiếp, một giờ sau mới thấy có tiếng động phát ra từ bên trong, sau đó của được mở ra từ bên trong người đầu tiên đi ra là Dae Sung, hắn nhìn cô với ánh mắt như thể cô là động vật quý hiếm vậy: “Trợ lý nhỏ, Ji Yong oppa của cô sẽ nhanh chóng ra thôi.”

Hắn vừa nói xong câu đó chợt hét lên một tiếng, hóa ra Kwon Ji Yong đi ở đằng sau véo hắn một cái, Kang Dae Sung ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Kwon Ji Yong đi ra nói với Song Hee Eun: “Đi thôi.”

“Được.” Song Hee Eun nhanh chóng đứng dậy đi theo hắn.

Kang Dae Sung dựa vào ghế vỗ vỗ ngực Young Bae đang đứng ở bên cạnh: “Ji Yong bảo vệ trợ lý nhỏ đó qua tốt rồi, đến chúng ta cũng không cho đụng vào nữa.”

Song Hee Eun đi theo Kwon Ji Yong đến tận nhà để xe dưới đất, Song Hee Eun cảm thấy có gì đó không đúng không nhịn được hỏi hắn: “Chúng ta đây… là đang muốn đi đâu vậy?”

Kwon Ji-Yong giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi ăn cơm chiều.” Nói xong hắn mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

“Vậy… Vậy tôi có thể tan tầm về nhà chưa?” Song Hee Eun thoáng nghiêng người, chỉ cần hắn nói một câu được là cô có thể nhanh chóng chạy đi bắt xe về nhà.

Kwon Ji Yong mở của sổ bên ghế phụ lái, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước nói: “Lên xe.”

“Sao cơ?” Tâm trạng vui vẻ của Song Hee Eun nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, làm trợ lý cũng không phải công việc nhẹ nhàng gì muốn tan làm phải có sự đồng ý của hắn mới được!

Song Hee Eun không tình nguyện ngồi lên trên ghế phụ lái, lúc này Kwon Ji Yong mới đóng của sổ lại chuẩn bị khỏi động xe: “Dây an toàn.”

Song Hee Eun nghe thấy hắn nhắc nhở như vậy cài dây an toàn vào. Cô cúi đầu hỏi: “D Ragon, anh đi ăn cơm cũng muốn mang theo tôi, có phải anh mắc chứng ỷ lại rồi không?”

Kwon Ji-Yong đã khỏi động xe nghe thấy vậy thì đạp phanh lại, còn may là Song Hee Eun đã cài dây an toàn nếu không cô đã bị bắn ra ngoài rồi, tuy vậy nhưng cô vẫn giật mình.

Cô cảm thấy có sát khi phát ra từ chỗ Kwon Ji Yong, lại thấy hắn nói: “Không được gọi tôi như vậy!”

“Còn nữa, tôi phát hiện cô có bệnh…”

Chiếc xe được Kwon Ji Yong điều khiển bắt đầu lăn bánh hắn quen thuộc nhập tên một nhà hàng lên trên bản đồ, Song Hee Eun bất đắc dĩ ngồi nhìn ra cửa sổ thở dài nghĩ đến đi ăn mà cũng muốn kéo cô theo cùng thế này là muốn cô ngồi nhìn hắn ăn hả, nếu mà như vậy thì hắn quá tàn nhẫn đi, có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được có ngày hắn sẽ kéo theo cô đi ăn như thế này.

Khi đi được một nửa đường thì Kwon Ji Yong nhận được một cuộc điện thoại, trong lòng Song Hee Eun chờ mong cuộc điện thoại này sẽ cứu mình, quả nhiên sau khi kết thúc cuộc gọi Kwon Ji Yong quay xe lại cũng tắt hướng dẫn trên bản đồ đi, thế nhưng con đường này Song Hee Eun chưa tường đi qua.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa cô thấy Kwon Ji Yong dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, hắn vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Trong nhà có chút chuyện cô cứ ngồi yên trên xe chờ tôi.”

Song Hee Eun ra ngoài cửa sổ, hóa ra đây là nhà của Kwon Ji Yong nha, nhưng mà anh có thể tôi đi mà tôi muốn về nhà! Lúc Song Hee Eun quay đầu lại thì Kwon Ji Yong đã ra ngoài đóng cửa xe lại.

Song Hee Eun không dám tự tiện xuống xe mà chưa có sự cho phép của hắn, xem bây giờ xem cô bị đối xử như thế nào biết vậy lúc trước đối xử tốt với với mèo béo đó một chút QAQ.

Lúc rời khỏi công ty đã là tám giờ tối, cô lại không dám xuống xe, bụng đã đói meo bất tri bất giác cô chợp mắt ngủ một giấc, nếu Kwon Ji-Yong không đi ra thì cô nghĩ hắn quên mất cô còn ở trên xe rồi.

Tiếng mở cửa xe của Kwon Ji Yong đánh thức cô, Song Hee Eun còn chưa tỉnh ngủ theo bản năng nghĩ là nhà có trộm, lúc sau cô mới phản ứng lại là cô đang ở trên xe của Kwon Ji Yong chứ không phải ở nhà, Kwon Ji Yong lên xe không nói thêm một lời nào mà lái xe đi.

Song Hee Eun vẫn còn buồn ngủ xoa mắt hỏi: “Xin hỏi Boss, bây giờ chúng ta phải đến chỗ nào, bao giờ tôi mới được tan làm đây?”

“Đi ăn cái gì đó, cô còn chưa được ăn cơm mà không phải sao?” Kwon Ji-Yong lườm nàng một cái nói.

Bây giờ là mười giờ tối, vào tầm giờ này phần lớn các nhà hàng đều đã đóng cửa, Kwon Ji-Yong lái xe quanh đi quẩn lại vài vòng trên đường cũng không tìm được nhà hàng nào còn mở cửa, cuối cùng hắn dừng lại ở một quán ăn ven đường: “Ăn ở đó có được không?”

Song Hee Eun nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ chỉ cần được ăn thì đi chỗ nào cũng được.

Kwon Ji Yong cẩn thận đỗ xe ở khu bên cạnh, hai người đi xuống xe một trước một sau đi đến quán ăn ven đường.

Chỉ thấy Kwon Ji Yong đội mũ lên, khi đến quán ăn thì quen thuộc gọi vài món, Song Hee Eun nhìn thấy đã thèm, hôm nay ông chủ thật hào phóng gọi phần ăn của bốn người cho cô ăn, thật vinh hạnh quá đi.

Không nghĩ tới Kwon Ji Yong gọi cho cả hai người, Song Hee Eun rất kinh ngạc vì hắn về nhà một chuyến mà chưa ăn cơm, càng kinh ngạc hơn là siêu cấp thần tượng như hắn mà cũng ăn ở quán ven đường, Kwon Ji-Yong ăn một miếng xâu nướng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi ăn những cái này là không bình thường hả?”

“Rất bình thường, vô cùng bình thường!”

Từng đợt gió đêm thổi tới, cái giờ này cũng không có mấy người đi trên đường mà nơi này cũng không phải khu vực giàu có xa hoa gì, những người buổi tối mà đi ăn xâu nướng như thế này hầu như là các cặp tình nhân hoặc vợ chồng đi làm về muộn, Song Hee Eun và Kwon Ji Yong ngồi ở một bàn nhỏ cảm giác lúc này vô cùng đặc biệt.

“Này, làm sao cô lại giống như một đứa bé vậy!” Kwon Ji-Yong vừa nói vừa rút giấy ăn trên bàn lau tương ớt dính trên miệng cho Song Hee Eun, Song Hee Eun vô thức muốn lấy giấy ăn trên tay hắn để lau miệng, cô chợt phản ứng lại vì Kwon Ji Yong đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, động tác của hắn lại dịu dàng như vậy… 

“Thình thịch, thình thịch, thình thịch.” Song Hee Eun lặng lẽ ôm trái tim của mình như sợ nó phát ra tiếng quá lớn làm cho Kwon Ji Yong nghe được vậy: “Cảm ơn…”

Kwon Ji Yong như là không nghe thấy cũng không trả lời cô mà chăm chú ăn đồ ăn, Song Hee Eun mở chai nước ra uống một ngụm lớn hy vọng cô có thể ổn định trái tim đang đập với tốc độ nhanh như vậy của mình.

“Cô ăn đi, ăn xong tôi đưa cô về.” Kwon Ji-Yong lái xe đưa Song Hee Eun về nhà, Song Hee Eun vội chào hắn rồi nhanh chóng lên nhà như sợ hãi việc ở cùng hắn thêm một giây nào vậy.

Bây giờ là một giờ đêm, khi Song Hee Eun về đến nhà người trong nhà đã ngủ hết rồi, cô nhẹ nhàng về phòng tắm rửa thay quần áo, trước khi đi ngủ cô lấy lịch để bàn ra rồi dùng bút đen gạch ngày hôm nay, thầm nói còn năm ngày nữa thôi cô sẽ được chuyển chính thức…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN