Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ? - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?


Chương 40


Edit: Lily_Carlos

Thật là đi không được mà ở cũng không xong, cuối cúng Song Hee Eun đành chọn bỏ Jun Seok oppa dù sao quan hệ giữa hai bọn họ rất thân thiết, lại quen biết nhiều năm rồi, chắc là anh ấy… chắc là anh ấy sẽ không giận mình đâu nhỉ, ngược lại Kwon Ji Yong là cấp trên trực tiếp của cô không thể đắc tội, nếu lỡ đắc tội sau này cuộc sống của cô cũng không được tốt cho lắm, còn về Jun Seok oppa sau này giải thích với anh ấy sau cũng không muộn.

Dù sao những chuyện như thế này rất khó để lựa chọn.

Song Hee Eun kéo Kim Jun Seok đi qua một bên: “Oppa, em có lời muốn nói với anh.”

Kim Jun Seok nghiêm túc nhìn vào mắt cô, có lẽ là đã đoán được bảy tám phần.

“Cái đó… nếu không anh cứ về trước đi đây là lệnh của boss nên em cũng không có cách nào, hôm nay vốn là ngày làm việc của em, để hôm khác em bù lại cho anh được không?” Song Hee Eun lo lắng nhìn hắn, hy vọng hắn có thể hiểu cho mình.

Kim Jun Seok hơi thất vọng, hắn hỏi lại Song Hee Eun: “Hee Eun à, em đã thay đổi rồi, từ khi nào em đa trở nên nhát gan như vậy?”

Song Hee Eun sốt ruột, lại sợ Kwon Ji Yong ở bên kia nghe thấy nhanh chóng giải thích: “Đây không phải nhát gan, anh cũng biết rồi đó em còn đang trong thời kỳ thực tập, em rất muốn làm công việc này, em muốn được làm chính thực cho nên hắn nói gì em cũng phải nghe theo.”

Song Hee Eun còn chưa nói dứt câu hắn liền cắt ngang: “Được rồi, em không cần phải giải thích nữa anh đi là được.” Hắn nói xong liền nở một nụ cười tỏ vẻ bất lực quay người đi ra cổng.

“Oppa….” Lúc Song Hee Eun nói thì đã không còn thấy bóng dáng của hắn, haizz cuối cùng vẫn đắc tội một bên.

Nhìn thấy Kim Jun Seok quay người rời đi, Kwon Ji Yong đi đến vỗ vai cô nói: “Cô làm rất tốt!” Song Hee Eun vẫn cúi gằm đầu xuống lầm bầm: “Tốt cái gì mà tốt…”

“Được rồi vì tôi phá hỏng buổi hẹn hò của cô nên hôm nay tôi sẽ đi chơi với cô một ngày để đền bù.” Nhìn khuôn mặt đắc ý của Kwon Ji Yong cô hơi nghi ngờ đây là hắn cố tình làm như vậy?

Cả ngày cô đều hải đi cùng với hắn thời gia cô ở cùng với hắn còn nhiều hơn thời gian cô ở cùng mẹ cô nữa đó, vì sao đến cả ngày cô được nghỉ cũng phải ở cùng hắn nữa.

“Thế nào, không nguyện ý hả? Tôi như thế này sao có thể kém cái…XX oppa kia của cô?” Kwon Ji Yong thấy Song Hee Eun không nói gì nhanh chóng nói.

Song Hee Eun dứt khoát ngẩng đầu lườm hắn một cái, thẳng thắn nói: “Có lúc tôi nhìn thấy mấy cái hành động ngây thơ của anh tôi hơi nghi ngờ là anh thích tôi đó.”

Kwon Ji Yong như bị nói trúng tim đen nên không biết nói cái gì cho phải, hắn sờ sờ lên đầu không tự nhiên phản bác lại: “Song Hee Eun cô quá tự luyến rồi!”

Song Hee Eun che ngực ho hai tiếng rồi nói: “Đúng vậy nha, chuyện anh thích ai thì cũng không liên quan đến tôi và tôi cũng không thèm xen vào, việc tôi có tự luyến hay không thì đó là chuyện của tôi anh không thể xen vào.”

“Cô!” Kwon Ji Yong bị cô nói như vậy liền á khẩu, lời nói đến miệng đành nuốt về “Được rồi, tôi đây lười so đo với cô.”

Song Hee Eun mặc quần áo của chị dâu Kwon Ji Yong mang quần áo của mình ra ngoài phơi nắng, Ji Hyun ngồi trong phòng chơi đồ chơi còn người lớn lại tiếp tục trò truyện với nhau như chưa từng sảy ra chuyện gì, Song Hee Eun là người ngoài nên đi ra góp vui cũng không tốt lắm nên cô ngồi một mình ở trong góc hong tóc.

Tiếng sóng biển không ngừng vang lên bên tai, hôm nay gió có chút lớn nhưng Song Hee Eun không hề cảm thấy lạnh, cô lấy điên thoại ra nhắn tin cho anh Kim Jun Seok: “Jun Seok oppa, anh đừng giận em nha, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho em đi.”

Kim Jun Seok trả lời rất nhanh: “Làm sao anh dám giận em chứ, anh sắp về đến nhà rồi, sau khi về nhà anh còn phải nghỉ ngơi một chút để chiều còn có sức làm việc.”

Song Hee Eun nhìn thấy tin nhắn trả lời của anh ấy không hiểu sao cô cảm thấy vô cùng áy náy, dù sao thì người ta cũng xin nghỉ một ngày để đi chơi với cô mà.

“Khụ khụ…” Đột nhiên có tiếng ho khan truyền đến từ đỉnh đầu, Song Hee Eun nhìn thấy đó là Kwon Ji Yong thì nhanh chóng cất điện thoại rồi lại quay qua nhìn hắn.

“Ăn cơm đi.”

“Nha… Được.”

Song Hee Eun cô chỉ là một trợ lý nhỏ trước kia cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ ngồi ăn cơm với gia đình của một thần tượng nổi tiếng, cho nên cô chỉ yên lặng ngồi im ăn đồ ăn trước mặt.

Kwon Ji Yong không nhìn được nữa liền gắp đồ ăn cho cô rồi nhìn chằm chằm vào cô có ý bảo bắt buộc phải ăn.

“Ji Yong à, mẹ nghe Soon Ho nói đứa bé này là trợ lý mới tới của con.” Đột nhiên bị mẹ của Kwon Ji Yong nhìn Song Hee Eun có hơi giật mình.

“Đúng vậy chính là cô ấy.” Kwon Ji-Yong đang ăn cơm xem thường nói.

“Nhìn rất thông minh nha, con đừng có mà bắt nạt con bé.”

Kwon Ji-Yong nghe xong liếc nhìn Song Hee Eun: “Con nào dám bắt nạt cô ấy chứ.”

“Cháu tên là Song Hee Eun đúng không.” Mẹ Kwon Ji Yong nói với giọng vô cùng dịu dàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ khi nói chuyện với Kwon Ji Yong.

“Đúng vậy thưa bác gái.” Song Hee Eun thận trọng trả lời.

“Sau này xin cháu hãy chăm sóc Kwon Ji Yong nhiều hơn.”

“Bác gái bác nói như vậy là không đúng rồi, cháu chỉ là một trợ lý nhỏ….”

Rốt cuộc cũng ăn cơm xong, Kwon Ji Yong liền đưa Ji Hyun và Song Hee Eun đến trung tâm thương mại, lúc ra cửa Kwon Ji-Yong vẫn không quên nói một câu: “Song Hee Eun, xem ra ấn tượng của mẹ tôi đối với cô cũng không tệ lắm.”

Song Hee Eun cười hắc hắc: “Tôi cũng rất thích mẹ anh.” Sau đó lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Dịu dàng hơn anh nhiều.” Sau khi cô nói xong câu này liền quay đi chỗ khác giả vờ câu nói vừa rồi không phát ra từ miệng cô.

Kwon Ji-Yong đồng ý mua một con búp bê kiểu mới cho Ji Hyun, hai người bọn họ ngồi ở ghế trước còn Song Hee Eun ngồi ở ghế sau, nhàm chán đến nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm.

“Chú, hôm nay cháu có thể ăn kem ly không?” Kwon Ji Hyun mở to mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Kwon Ji-Yong do dự nói: “Chỉ có thể ăn một cái, nhưng mà nhớ giữ bí mật đó.” Nói xong còn cưng chiều sờ lên đầu Ji Hyun.

Ji Hyun vui vẻ nhảy cẫng lên: “A a a!”

Song Hee Eun nhìn thấy như vậy liền mỉm cười, hóa ra tiểu tử này cũng có lúc dịu dàng như vậy nhưng phải xem đối tượng là ai.

Lúc này đột nhiên Ji Hyun quay đầu lại nói với Song Hee Eun: “Chị, chị sẽ không nói cho cha mẹ em biết có đúng không?”

Song Hee Eun bật cười lắc đầu nói: “Yên tâm đi, chị sẽ không nói, chị sẽ giữ bí mật giúp em.”

Một tiếng chị của bé Ji Hyun kéo ra vấn đề thân phận của Kwon Ji Yong và Song Hee Eun, Kwon Ji-Yong sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại nói với Ji Hyun: “Ji Hyun, không nên gọi cô ấy là chị phải gọi là dì mới đúng.”

Mọi người trên xe thoải mái trò chuyện một lúc sau xe đến gần trung tâm thương mại, sau khi Kwon Ji Yong đỗ xe thì nắm tay Ji Hyun bước xuống, Song Hee Eun cũng thành thành thật thật đi theo phía sau. Kwon Ji-Yong cho rằng mình đưa cháu gái đi mua đồ không cần phải che che dấu dấu nên cũng không có ý trang điểm kỹ, không nghĩ tới vì việc này mà đám truyền thông vô lương truyền tin làm náo loạn một trận.

Hắn chỉ đeo một cái khẩu trang che được nửa khuôn mặt nên dẫn đến sự chú ý của mọi người, phía dưới chiếc khẩu trang kia đảm bảo là một khuôn mặ đẹp trai nên mới có thể sinh được đứa con đáng yêu như thế kia chứ mặc dù người mẹ cũng không xuất sắc lắm.

Ba người bọn họ đi đến khu mua đồ cho trẻ em, trước mặt có rất nhiều đồ chơi cho trr em còn có cả khu vui chơi cho chúng nữa, Song Hee Eun lại nghĩ tới khi mình còn bé thì lấy đâu ra nhiều đồ chơi như vậy chứ, khi còn bé cô chỉ chơi các trò như nghịch bùn leo cây, con búp bê duy nhất của cô là do khi đi công tác cha tiện tay mua về cho cô hồi đó có một con như vậy là quý lắm rồi.

Có lần em trai làm hỏng con búp bê đó cô liền tức giận đánh cho hắn một trận, còn nói kiểu rất ngây thơ là sau này sẽ không thích em trai và cũng không thèm chơi với em trai nữa, sau đó thì cô vẫn mang em trai đi chơi như cũ, chị em mà làm sao có thể giận nhau mãi được chứ.

Song Hee Eun nhìn các loại búp bê đầy đủ kiểu dáng mà hoa hết cả mắt, như vậy mình cũng mua một con về coi như là đền bù tiếc nuối lúc nhỏ đi, không thể không nói trẻ em được sinh ra ở thời đại này thật hạnh phúc muốn cái gì là có cái đó, thời của cô điện thoại còn chưa phổ biến chứ chưa nói gì đến máy tính bảng hay smartphone.

Kwon Ji-Yong không khỏi cười nói: “Làm sao vậy, hay là cũng mua một bộ cho cô luôn.”

Song Hee Eun nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: “Nhàm chán.”

Người bán hàng đang nhiệt tình giới thiệu các loại kiểu dáng búp bê, mà Kwon Ji-Yong nghe theo sự lựa chọn của Ji Hyun, hắn mới nói một tiếng mà nhân viên bán hàng đã nhận ra hắn: “Anh là… Kwon Ji-Yong!”

Kwon Ji-Yong nhanh chóng ra hiệu cho người bán hàng phải im lặng để bọn họ mua xong hàng.

Nữ nhân viên hoa si nhìn hắn quên hết cả việc mình đang làm, chợt cô ta suy nghĩ về sự hiện diện của đứa bé này, chẳng lẽ lại anh ấy và trợ lý có chuyện che dấu hay sao! Nghĩ đến đây, trong lòng cô đau không thôi, vì sao con nam thần cũng lớn như vậy rồi!

“Chú cháu muốn cái này!” Ji Hyun chỉ vào một hộp búp bê.

“Tốt, vậy thì mua cái này.”

Nữ nhân viên đứng ở một bên cắn móng tay, vì che giấu tai mắt người thế mà còn để con gọi mình là chú… thật đau lòng nha!

Song Hee Eun cầm ví của Kwon Ji Yong chạy đến trả tiền, Kwon Ji-Yong dùng tiền lẻ mua hai cái kem ly.

Sau khi Song Hee Eun trả tiền xong chạy về thì Kwon Ji Yong đứng dậy đưa kem cho Song Hee Eun nói: “Này cầm lấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN