Tuy đồng ý giúp Cố Dư hoàn hồn, nhưng Yến Địch vẫn phải làm việc, tróc quỷ trừ ma gì đó.
Nghe Yến Địch muốn ra ngoài bắt quỷ, con ngươi Cố Dư viết rõ hai chữ: muốn đi.
Yến Địch nhẫn tâm, làm như không thấy bỏ đi.
Nhưng chưa được bao lâu đã trở về.
Yến Địch: “Không muốn đi?”
Cố Dư chần chờ, gật đầu.
Yến Địch: “Rất nguy hiểm.”
Mèo sứ ngoan ngoãn ngồi xổm trước bàn trà gật đầu.
Yến Địch: “Vậy nên không thể mang cô.”
Cố Dư vẫn gật đầu, “Ừ, chú ý an toàn!”
Yến Địch: “…”
Mèo sứ nghiêng đầu.
Yến Địch: “Vì sao không muốn tôi mang cô đi?”
Cố Dư đúng lý hợp tình, “Sợ khiến anh thêm phiền, tôi đã gây nhiều phiền toái cho anh.”
Mẹ kiếp! Ông đây còn không bảo vệ được cô? Mang đi!