Yến Địch vội vàng lật xem sách cổ, liên hệ đồng môn nghiên cứu hoàn hồn.
Cố Dư chịu ân tình, tự giác gánh vác việc nhà trong tầm với.
Nhưng mèo sứ quá nhỏ, thường xuyên chạy qua chạy lại, Yến Địch không biết mèo con đi đâu.
Một ngày nọ Yến Địch đặt sách cổ xuống, ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy Cố Dư.
Anh định bấm tay niệm chú, chợt thấy hai chiếc tai trắng nhòn nhọn nằm trong chiếc áo lông đen bên sọt quần áo.
Cố Dư chớp mắt, nhỏ giọng tức giận nói: “Cứu bé, bé bị kẹt trong áo.” >_<