Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám


Chương 6


Beta: Minh Nguyệt
Chương 6
………!
Thiếu chút nữa Giang Tử Khê đã bóp nát cái ly trong tay, cô nghe lời Thẩm Tiêu nói mà cảm thấy mỉa mai xưa nay chưa từng có, vì sao Tiểu Duệ không được đi học, còn không phải toàn do Thẩm Tiêu ban cho sao, bây giờ lại nói vậy để lừa gạt con trẻ, không có ai hiểu con trai mình muốn được đi học thế nào hơn Giang Tử Khê.

Có đôi lúc cô dẫn Thẩm Duệ ra ngoài mua đồ, lúc đi ngang qua nhà trẻ Thẩm Duệ luôn không ngừng nhìn vào trong, Giang Tử Khê nhìn khao khát trong mắt thằng bé mà thấy rất đau đớn.

Sau đó con trai nhận ra mỗi khi mình ngó nhìn nhà trẻ thì cảm xúc của cô sẽ rất tệ, cho dù trong lòng có ao ước được tới nhà trẻ, cậu cũng không còn liếc mắt ngó nhìn vào bên trong nữa, thậm chí sau này mỗi lần có đi ngang qua nhà trẻ, Thẩm Duệ hiểu chuyện còn kéo cô đi nhanh hơn, không muốn dừng lại một lúc nào.

Nhưng không nghĩ tới, Thẩm Duệ càng hiểu chuyện, người làm mẹ như Giang Tử Khê lại càng cảm thấy khổ sở, nếu không phải bởi vì trước kia mình bị mù gả cho một tên cặn bã như Thẩm Tiêu, Thẩm Duệ cũng sẽ không sinh ra trong một gia đình như vậy, cũng sẽ không có chuyện không nộp được học phí vì thói cờ bạc của ba.

Bây giờ lại nghe thấy Thẩm Tiêu nói khoác mà không biết ngượng, Giang Tử Khê thật sự có loại xúc động muốn trực tiếp lấy thanh đao cùng chết quách với Thẩm Tiêu luôn.

Chú ý đến con trẻ vẫn còn ở đây, Giang Tử Khê cũng không nói gì, chôn toàn bộ sự tức giận của mình xuống đáy lòng, vặn vòi nước bắt đầu rửa chén.

Nhưng nguyên do có lẽ là bởi vì thật sự quá tức giận, động tác của Giang Tử Khê không thể khống chế lại nên có hơi mạnh, thế là khi rửa ly thủy tinh đã bất cẩn làm vỡ, mảnh nhỏ thủy tinh dễ dàng cắt đứt ngón tay cô, dòng máu đỏ thẫm cuồn cuộn chảy xuống từ miệng vết thương trên tay.

Tiếng động bỗng nhiên vang lên đã kinh động đến Thẩm Tiêu vốn đang nói chuyện với Thẩm Duệ, anh vỗ vai thằng bé, bảo cậu lo ăn đi, còn mình thì đứng lên đi vào phòng bếp, anh nhíu mày lại khi thấy mảnh thủy tinh rơi vãi trong bồn rửa chén với cả ngón tay không ngừng chảy máu của Giang Tử Khê.

Sau khi Giang Tử Khê cảm nhận được người đứng ở bên cạnh mình, sắc mặt vốn đã không tốt nay lại càng thêm khó coi, cô vươn tay muốn rửa sạch chén trong bồn đầy mảnh thủy tinh, nhưng cánh tay lại bị Thẩm Tiêu nắm lấy trước.

Thẩm Tiêu hiếm khi cương quyết mở tay Giang Tử Khê ra, nhìn xuống vị trí miệng vết thương, sau khi xác định miệng vết thương cũng không to, không có mảnh thủy tinh sót lại thì mới yên tâm, mở miệng nói: “Em đi xử lý miệng vết thương đi, ở đây cứ để anh lo.”
Giang Tử Khê còn chưa nói lời từ chối ra miệng, đã bị một sức lực cứng rắn đẩy ra khỏi phòng bếp, nhìn người đàn ông đang khom lưng rửa sạch mảnh thủy tinh, trong lúc nhất thời Giang Tử Khê lại có cảm giác bóng dáng ấy có vài phần xa lạ.

Người này……!Thật sự là Thẩm Tiêu mà cô biết đó sao?
Trong khoảng thời gian Giang Tử Khê bàng hoàng, Thẩm Duệ đã nhảy xuống ghế, chạy tới bên Giang Tử Khê, cậu đỏ mắt lên khi nhìn thấy miệng vết thương còn dính máu của Giang Tử Khê: “Mẹ, chảy máu kìa……”
Giọng nói của Thẩm Duệ khiến Giang Tử Khê lấy lại tinh thần, cô nhìn đôi mắt đầy lo lắng của con trai, khẽ cười, trấn an cậu: “Không sao đâu, miệng vết thương nhỏ nên sẽ khỏi rất nhanh thôi, con ăn sáng xong chưa?”
Thấy Thẩm Duệ gật đầu, lúc này Giang Tử Khê mới vươn bàn tay không bị gì ra kéo cậu, giọng nói dịu dàng: “Vậy đi tìm băng cá nhân với mẹ nhé.”
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Giang Tử Khê bèn dỗ Thẩm Duệ về phòng học online, còn mình lại đi đến phòng khách, chuẩn bị nói chuyện với Thẩm Tiêu.
Lúc Giang Tử Khê đi ra, Thẩm Tiêu đã dọn sạch hết mảnh thủy tinh trong bồn, còn tiện tay rửa chén đũa nãy cô chưa rửa xong rồi bỏ vào tủ chén, đang ngồi ở sô pha vẫy tay với cô, dường như có chuyện muốn nói với cô.

Đợi Giang Tử Khê nhíu mày ngồi xuống rồi, Thẩm Tiêu mới mở miệng nói: “Học phí của Tiểu Duệ cần bao nhiêu tiền?”
Nghe anh nhắc lại chuyện này, Giang Tử Khê cũng không giận ngược lại còn cười: “Anh tiêu hết số tiền đó, giờ còn cần hỏi lại tôi sao?”
Thấy thái độ này của cô, Thẩm Tiêu bèn nhíu mày: “Không nhớ rõ.”
Thiếu chút nữa Giang Tử Khê đã bị chọc cười bởi dáng vẻ không biết xẩu hổ này của Thẩm Tiêu, nói có phần mỉa mai: “Sao hả, lòng tốt của anh bỗng trỗi dậy muốn nộp học phí cho Tiểu Duệ sao?”
Vốn cho rằng nhất định Thẩm Tiêu sẽ từ chối, hoặc là nổi giận, sau đó động tay với cô, dù sao trước kia mỗi lần chỉ cần nhắc tới chuyện này, Thẩm Tiêu sẽ nổi cơn tam bành.
Nhưng khiến Giang Tử Khê không ngờ tới đó là, lần này Thẩm Tiêu lại gật đầu thừa nhận, chẳng những thừa nhận, hơn nữa thần sắc trên mặt còn vô cùng bình tĩnh.
Phản ứng của Thẩm Tiêu khiến Giang Tử Khê vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ đánh một trận ra hồn với anh bỗng ngây ra, nhưng dù sao Giang Tử Khê cũng đã kết hôn với Thẩm Tiêu 5 năm, hiểu rõ nhân phẩm tính cách của anh như lòng bàn tay, cô không tin lòng tốt của Thẩm Tiêu sẽ trỗi dậy, bởi vì Thẩm Tiêu hoàn toàn không có lương tâm.
“Đã trễ rồi.

Bây giờ mọi nhà trẻ đã khai giảng được hơn một tháng, nhà trẻ công lập đã tuyển đủ số người rồi, sẽ không còn nhận học sinh chuyển trường nữa.” Trên thực tế sau khi tiền của Giang Tử Khê bị Thẩm Tiêu trộm đi cờ bạc, Giang Tử Khê vẫn luôn suy nghĩ giải pháp hỏi thăm được tin tức của nhà trẻ, tất cả kết quả nhận được đều không ngoại lệ, nhà trẻ công lập đã không còn chiêu sinh.
Thẩm Tiêu nhíu chặt mày lại: “Tư thục thì sao?”
Thấy lần này Thẩm Tiêu quả thật không phải thuận miệng hỏi, mà thật sự đang quan tâm con trai, lần đầu tiên Giang Tử Khê hiếm khi tạm thời buông sự đề phòng và lạnh lẽo xuống, cười khổ mở miệng: “Tôi hoàn toàn không gánh nổi tiền học phí của nhà trẻ tư thục, một tháng cũng phải hơn 3000 (1), còn chưa tính đến tiền sinh hoạt.”
(1) 3000 NDT: Quy đổi ra cũng khoảng phải 9.900.000 VND trở lên.
“Trả trước một tháng hay là giao luôn tiền một năm?” Thẩm Tiêu suy nghĩ rồi lại hỏi.
Giang Tử Khê ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu với vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, lời nói chế giễu đã đến bên miệng lại không nói ra: “Một năm.”
Thẩm Tiêu thử tính, nếu dựa theo giá Giang Tử Khê nói để tính, thì 1 năm phải kiếm được khoảng 4 vạn (2), nếu anh không nhớ lầm thì trước khi Giang Tử Khê chưa bị công ty sa thải, cô làm nhà thiết kế ở công ty trang trí nội thất, tiền lương chủ yếu dựa vào việc kí hợp đồng, càng kí được nhiều hợp đồng thì tiền hoa hồng càng cao, dựa vào lòng hăng hái liều mạng trước kia của Giang Tử Khê, tiền lương mỗi tháng hẳn cũng không thấp.
(2) 4 vạn tệ: Quy đổi ra cũng phải hơn 132 triệu VND.
Chỉ tiếc cô đã gả cho một tên cặn bã chỉ biết bám váy vợ, căn nhà bây giờ bọn họ ở và xe cũng là vay ngân hàng để mua, mỗi tháng chỉ trả tiền mượn cho ngân hàng thôi cũng cần một khoản tiền không nhỏ, tiền dư lại cũng bị ép phải cho tên ăn bám, trước đó để dành trả tiền học phí cho Thẩm Duệ cũng đã vô cùng khó khăn.

Huống chi bây giờ Giang Tử Khê còn bị công ty sa thải, một chốc một lát cũng không tìm được công việc mới, điều này chắc chắn là tuyết thêm sương lạnh.

Vốn trong lòng Giang Tử Khê còn nổi lên chút hy vọng không thực tế với Thẩm Tiêu đã sắp vỡ thành mảnh nhỏ trong sự im lặng của anh, cô có hơi tự giễu nghĩ, nhiều năm như vậy, không phải cô đã sớm nhìn thấu bộ mặt của tên Thẩm Tiêu này rồi sao, vì sao còn muốn sinh ra hy vọng chỉ vì sự quan tâm không giải thích được của anh ta chứ, thật là buồn cười.

Chỉ cần anh có thể đừng đi cờ bạc nữa, đối xử tốt với Tiểu Duệ một chút là đã không tệ rồi, Giang Tử Khê nhắm mắt, mở miệng nói: “Anh khỏi cần……”
“Mỗi tháng em phải cần bao nhiêu tiền để trả góp nhà và xe.”
Giang Tử Khê chỉ mới nói câu đầu thì chợt nghe thấy Thẩm Tiêu đã im lặng hồi lâu bỗng nhiên hỏi.

Cô ngẩn người, không kịp phản ứng lại, nhưng vẫn nói thẳng ra: “Sáu ngàn năm (3).”
(3) Sáu ngàn năm: Quy đổi ra khoảng hơn 21 triệu trở lên.

Thẩm Tiêu gật đầu, anh nhìn người phụ nữ với vẻ mặt tiều tụy, dáng người gầy nhom ngồi ở đối diện mình, nói: “Anh biết rồi.”
“Chuyện tìm việc tạm thời thì cứ từ từ, gần đây nếu em có thời gian thì hãy giúp Tiểu Duệ liên hệ một vài nhà trẻ tư thục, về chuyện tiền nong thì cứ để anh nghĩ cách.”
Giọng nói của Thẩm Tiêu vừa trầm thấp lại ôn hòa, khiến người khác không thể nghi ngờ lời anh nói.

………
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN