Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác Của Bốn Vai Ác - Chương 20: Tu sửa phòng ốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác Của Bốn Vai Ác


Chương 20: Tu sửa phòng ốc


‘Nương, ta đã về.”

“Mau tới giúp nương nấu cơm.”

Cố Yên tiếp nhận công việc rửa rau từ tay Đường Ninh Ninh , “Cà tím này làm như thế nào?”

“Cà tím này nấu với thịt heo hôm qua còn dư.”

Trong phòng bếp, một làn lại một làn mùi hương tỏa ra, dẫn tới hai người đang ở trong sân nói chuyện phiếm thèm không thôi.

“Vợ lão nhị nấu cơm thật thơm.”

Lí chính cũng xem xét liếc mắt nhìn nhà bếp một cái, cảm khái nói, “Nếu không như thế nào có thể đi bán thức ăn kiếm tiền.”

Ở hai thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Đường Ninh Ninh đã bắt đầu nấu, đem tôm chiên với gừng, hành, tiêu.

Thời điểm vớt ra rãi lên trên một ít muối, lại bỏ thêm nước ép mơ.

Người nhiều, nàng sợ không đủ ăn, lại xào một dĩa rau cần lớn, cuối cùng lại làm món cà tím.

Trước đem cà tím cắt thành đôi nhưng không tách lìa , đặt ngâm nước lạnh mười phút. Thịt băm , tỏi băm, ớt đỏ , hành lá cắt nhuyễn xào sơ với dầu.

Thịt băm chuyển màu, cho một chút muốii, một chút nước tương, đảo đều.

Múc thịt băm đã xào rải đều lên mặt cà tím, để lên vĩ hấp, bắt đầu hấp

Đợi cà tím chín thì xối một chút dầu vừng, cũng chính là dầu mè.

“Nương, cà tím này nấu thơm quá a.”

Cố Yên thèm.

Đường Ninh Ninh cười, “Mau đi kêu người, cơm đã xong.”

“Ăn cơm.”

Cố Yên đứng ở cửa kêu một tiếng, mọi người đã sớm chờ không kịp lập tức chạy vào, thì thầm thơm quá.

Chỉ có Cố Hàn hình như có ưu sầu, lôi kéo Đường Ninh Ninh ra ngoài phòng.

“Nương, ngươi xem tiểu Bạch, nó không ăn chay, ta đi trên núi tìm rất nhiều đồ ăn nhưng nó đều không ăn”

Sói trời sinh thích ăn máu thịt, tiểu bạch tuy nhỏ, nhưng chung quy vẫn là sói.

Đường Ninh Ninh nhìn tiểu Bạch hai mắt vô thần ghé vào mái hiên, “Hàn nhi, ngươi đi vào trước, nương đi xem tiểu Bạch.”

Cố Hàn vừa đi, Đường Ninh Ninh liền lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một chén nước, đút cho tiểu Bạch đáng héo héo nằm kia, bất quá một lát sau, tiểu bạch nháy mắt liền khôi phục tinh thần.

Hảo gia hỏa, thật đúng là dùng được.

“Ngô ngô –” tiếng kêu hưng phấn dọa Đường Ninh Ninh nhảy dựng.

Nàng vội vàng che miệng tiểu Bạch lại, cảnh cáo nói, “Không được kêu, về sau sẽ cho ngươi uống nữa.”

Nước trong không gian là tuần hoàn vô hạn, nên nàng cũng không lo lắng.

Tiểu bạch cũng không cắn nàng, còn thân thiết liếm liếm tay nàng.

Đường Ninh Ninh vui vẻ, sói con này thật thông minh nha.

Trở lại phòng bếp, mọi người đã ngồi xuống hưng phấn nhìn một bàn thức ăn.

Đặc biệt là Dương cùng lí chính còn chưa có hưởng qua tay nghề của Đường Ninh Ninh , càng là thèm muốn nuốt đầu lưỡi.

“Vợ lão nhị, món cà tím này của ngươi bất kể là sắc hay hương đều rất tuyệt nha.”

“Đúng vậy đúng vậy, bất quá, phải nói đến món này thật sự mới mẻ.” Dương thợ nhìn chằm chằm món tôm xào cay, vẻ mặt tò mò.

Cố Yên lập tức trở lại, “Là tôm, mua ở chỗ người đánh cá.”

“Tôm? Thật là hiếm lạ.” Hai người chưa có gặp qua, cho rằng Đường Ninh Ninh tốn số tiền lớn, trong lòng sinh ra ngượng ngùng.

“Đại gia mau ăn.”

Đường Ninh Ninh nói xong mọi người liền gấp không chờ nổi xuống tay.

Thịt cá trắng nõn mà non mềm, béo mà không ngán, một ngụm cắn xuống, bọc đầy dưa chua hương vị, nuốt rồi mà dư vị vẫn còn nồng đậm trong miệng.

Lại uống một ngụm canh cá, sảng khoái.

“Nương … ăn ngon…”

Tiểu Ca nhi đặc biệt thích uống canh cá,cái miệng nhỏ dính đầy nước canh.

“Khó trách ca nhi thích uống, quá thơm.” Lí chính cũng thích ăn món này, hương vị tươi ngon, tư vị làm hắn gắp một lần lại muốn một lần nữa, còn đem canh trộn với cơm.
Đem Đường Ninh Ninh đều xem ngây người.

“Tôm này ăn càng ngon, đem vỏ lột ra, chấm một ít nước chấm, ăn lên càng mỹ vị.” Đường Ninh Ninh vội đề cử .

Hai người không có ăn qua tôm, không biết nên xuống tay như thế nào, vẫn luôn chưa động đũa, thấy Đường Ninh Ninh làm mẫu, liền thử ăn một cái, vừa vào miệng hai người liền gật đầu, tôm dai dai lại cay cay, còn có mùi hương của nước sốt nữa.

Lí chính ăn đầy miệng đều là mỡ.

Nhìn không ra là một đại thúc tham ăn.

Nhưng món chính đã ăn xong, lại ăn thêm chút rau cần, rửa sạch miệng một chút.

Đi đến bên người Cố Chu, nàng cúi người bên tai thấp giọng nói, “Lại ăn, buổi tối không cho ngươi ăn cơm.”

Thanh âm uy hiếp truyền đến, sợ tới mức Cố Chu suýt nữa rớt tôm đang cầm trên tay.

Đường Ninh Ninh vẫn luôn chú ý tiểu tử này, ăn quá nhiều.
Đều là tỷ tỷ đút hắn ngày ba bữa.

Còn chuyên chọn thịt mà ăn, cũng chưa thấy hắn ăn qua rau dưa, phải ngăn lại.

Nhỏ giọng nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Cố Chu , rót nước cho mọi người uống.

“Uống nước, cho bớt vị dầu mỡ.”

Hôm nay bọn họ được ăn một bữa thật thống khoái.

Thời điểm ăn tết cũng không thống khoái như vậy.

Lí chính sờ sờ cái bụng no căng của mình, có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

Hắn thật là quá mất mặt.

Bất quá cũng không thể trách hắn, vợ lão nhị nấu cơm thật sự ăn rất ngon, đều là những món mới mẻ.

Sau khi ăn xong.

Lí chính phân phó cho Dương thợ sửa nhà cho tốt rồi rời đi.

Cố Yên cùng Cố Hàn đi thu thập chén đũa, Đường Ninh Ninh cùng Dương thợ bàn về việc sửa nhà.

Dương thợ nghe xong, do dự một lát.

“Ngươi có cái gì băn khoăn, có thể tùy thời nói.”
Dương thợ thủ công nói, “Vợ lão nhị, nhà này của ngươi đã rất nhiều năm tuổi, hiện tại ngươi hẳn là tích cóp được bạc, ta kiến nghị ngươi , thời điểm mùa xuân,liền một lần nữa tu sửa một chút đi, ngươi nói cái rào tre này cùng cổng nhà cũng đều có thể xây mới vào thời gian đó, hà tất hiện tại lãng phí tiền bạc, lại không lâu nữa là đến tết, hà tấ gì phải gấp gáp.”

Đúng vậy, liền sắp ăn tết, không đến nửa tháng.

Hai ngày nữa chính là lập xuân.

Mùa xuân vừa đến, sau đó không lâu, nàng liền có thể có cái nhà ngói.

“Dương sư phó nói đúng, bất quá, ta sợ hai ngày nữa tuyết sẽ rơi, phòng này lại qua cũ sợ sẽ không duy trì được.”

“Quả thật hai ngày nữa tuyết sẽ rơi, năm rồi thời điểm tết đến tuyết liền rơi. Như vậy đi, ta dùng cỏ tranh đắp thêm mái nhà cho ngươi, phòng ngừa lọt gió, lại đem cánh cửa sửa lại, buổi tối cũng sẽ không vang tiếng, còn cái hàng rào kia, mặt trên xoa một ít ớt, cũng không ai dám đến gần. Thôn chúng ta cũng không làm mấy chuyện trộm cắp.” Nói xong, Dương thợ chau mày, “Bất quá, ta nhưng cùng ngươi nói cái này, cái Nhị gia kia quay về rồi, ngươi phải chú ý nhiều hơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN