Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại - Chương 19: Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại


Chương 19: Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà Hiểu Vân lấy đôi giày ra cầm lên ước lượng một chút, đúng là số đo của cô, cũng không biết sao Ngụy Kiến Vĩ biết được.

Mà một người đàn ông như anh chạy đi mua giày da nữ, cảnh tượng đó nhất định sẽ làm người ta chú ý.

Lấy thẩm mỹ hiện tại mà nói thì đôi giày này quả thực thời thượng, bên ngoài đánh láng bóng, đế còn cao một chút, lúc trước đi huyện thành cô mới thấy được một hai người mang, ở nông thôn thì chưa bao giờ thấy bao giờ, giá cao là một, hai là không có dịp nào để mang đi.

Nếu như cô mang đôi giày này đi ra ngoài hay tới nhà người khác chơi thì đảm bảo không tới một ngày toàn bộ đại đội sẽ nghị luận sôi nổi về chuyện này.

Dù anh tặng cô một đôi giày vải đen thì cũng thực dụng hơn là giày da.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cô vẫn cất cẩn thận vào trong tủ, quyển sách thì để ở đầu giường.

Vương Xuân Hoa ở trong phòng bếp làm sương sáo, lúc Hà Hiểu Vân đi vào thì sương sáo* màu đen đã đông lại, cắt miếng bỏ vào trong bát, lắc lư giống như là thạch rau câu vậy.

*凉粉

“Mẹ, sao lại làm sương sáo vậy?”
“Mấy ngày trước thím Trương con không phải làm một lần sao, Tiểu Hàng ở nhà bà ấy ăn, sau khi về thì vẫn nhớ mãi, mới nãy bà ấy nói còn cỏ sương sáo* mẹ liền xin một mớ về.”

*凉粉草

Hà Hiểu Vân cười nói: “Hàng Hàng đứa nhỏ ham ăn này chỉ cần là đồ ăn thì nó đều nhớ, mẹ cũng đừng bị nó dỗ chứ.”
Vương Xuân Hoa bênh cháu trai: “Đứa nhỏ nào không thích ăn đâu, Tiểu Hàng của chúng ta rất ngoan.”
Bà đặt bát sương sáo vào trong nước, chờ cho mát lại trộn thêm đường trắng, lúc trời nắng oi bức ăn một bát không có gì sảng khoái bằng.

Nghe giọng bà tràn ngập sự yêu thương với cháu Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, sương sáo không tính là thứ hiếm nhưng đường trắng thì rất mắc, mua đường còn phải có phiếu mới mua được, nhà khác quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc nỡ mua một lần.

“Kiến Vĩ đã về rồi, ở trong rừng trúc phía sau.” Vương Xuân Hoa nói.

Hà Hiểu Vân gật đầu, vốn không định để ý nhưng nghĩ tới việc đối phương đã đi thật xa tới trong huyện mang quà về cho cô thì lại cảm thấy mình không thể quá nhỏ mọn, anh cũng đã thể hiện thành ý thì cô nên hào phóng một chút, tha thứ cho anh ta vậy.

Nghĩ như vậy, cô nhanh nhẹn đi ra cửa sau.

Hậu viện có một mảnh rừng trúc, Ngụy Kiến Vĩ hai ngày trước chặt cây trúc làm chân giường, cành trúc cũng còn trong rừng, bây giờ anh lấy ra làm chổi.

Hà Hiểu Vân đi qua, nói: “Anh về rồi.”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện sau trận chiến tranh lạnh đơn phương từ hôm qua.

Ngụy Kiến Vĩ ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu sau đó tiếp tục động tác trên tay, đại khái là cảm thấy cô rốt cục chịu nói chuyện với anh nên không thể tỏ ra ra quá lạnh nhạt, vì thế nói thêm một câu: “Tỉnh ngủ rồi?”
Kiểu nói chuyện xã giao này làm Hà Hiểu Vân không khỏi bật cười, ngồi xuống trước mặt anh cười nói: “Sao tôi cảm thấy như hai chúng ta đang nói kiểu trịch thượng* vậy nhỉ?”
*打官腔: là một thuật ngữ tiếng Trung có nghĩa xấu, hình dung một số người làm quan khi trả lời dân chúng hoặc cấp dưới, kiểu nói ứng phó nói mà như không, vô nghĩa hoặc có ẩn ý nào trong đó, dùng để chỉ sự đối phó, lảng tránh hoặc lên án người khác.

(cách lý giải do ed tự tìm hiểu nên có thể không hoàn toàn chính xác)
Ngụy Kiến Vĩ cũng mỉm cười.

Hà Hiểu Vân nói: “Cám ơn quà của anh, tôi rất thích, nhưng mà sau này anh vẫn là đừng mua nữa, tôi ở nhà cũng không có cơ hội mang đôi giày đó.”
“Đi ra ngoài mang.”
“Có thể đi đâu đâu, không phải lên núi thì là đến bờ sông, tôi không nỡ mang ra ngoài.”
Ngụy Kiến Vĩ hơi nhíu mày: “Bọn họ nói các cô gái trẻ đều thích.”
Hà Hiểu Vân đoán bọn họ là mấy người bán hàng trong cửa hàng, liền nói: “Bọn họ vì để bán được hàng đương nhiên sẽ nói như vậy.

Tôi cũng không phải là không thích, chỉ là không mang được để đó thì đáng tiếc.”
Ngụy Kiến Vĩ lại gật đầu.

Hờn dỗi nhau một trận, bây giờ hai người ở cạnh nhau không khí lại có vẻ hòa hợp hơn trước kia một chút.

Hà Hiểu Vân giúp anh bỏ lá trúc trên cành xuống, hai người cùng nhau làm việc nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, trong lúc đó còn bắt được một con trúc tượng*, cô chạy vào nhà lấy một sợi dây cột vào người nó, con côn trùng giương cánh bay vù vù vù, chỉ là không thể bay đi được.

*竹象

Chờ Ngụy Viễn Hàng ngủ dậy thấy vừa có sương sáo để ăn lại còn có trúc tượng để chơi, vui sướng nhảy cẫng lên.

“Con đem cho Diễm Diễm xem!” Thằng bé ăn sương sáo, không kịp chờ đợi cầm sợi dây chạy ra ngoài khoe.

Hà Hiểu Vân chậc chậc lắc đầu, “Mới chút xíu mà cả ngày Diễm Diễm dài Diễm Diễm ngắn, tiểu tử này khẳng định sau này cưới vợ thì sẽ quên mẹ.”
Phùng Thu Nguyệt nghe thấy vậy bật cười nói: “Hôm nay chị vừa mới nghe mẹ nói câu này.”
“Mẹ sao vậy?” Hà Hiểu Vân hiếu kì.

“Nói là Kiến Vĩ đâu,” Phùng Thu Nguyệt chế nhạo nhìn cô, “Lúc trưa em về phòng không bao lâu thì Kiến Vĩ về, còn cầm theo cái hộp.

Mẹ mở ra nhìn thử, đôi giày da kia nhìn là biết cho người trẻ tuổi mang.

Sau khi Kiến Vĩ về phòng thì mẹ mới nói với chị, nói nuôi con lớn từng đó mà chưa từng mua cho mẹ đôi giày nhưng lại biết mua cho vợ, còn không phải cưới vợ xong quên mẹ sao!”
Hà Hiểu Vân không nghĩ tới bởi vì đôi giày kia mà con xảy ra chuyện như vậy, bị Phùng Thu Nguyệt cười mà cảm thấy khó xử.

Phùng Thu Nguyệt lại nói: “Mẹ cũng chỉ nói vậy thôi em đừng để trong lòng.

Mẹ nói với chị, Kiến Vĩ cả năm không ở nhà, khó được về nhà thì nên quan tâm tới em.”
Cô ấy nói vậy là để trấn an, nhưng Hà Hiểu Vân nghe xong không biết vì sao lại thấy ngượng, vội chê bai: “Anh ấy mua đôi giày đó căn bản không có chỗ mang.”
“Mang không được cũng không lạ, em có biết lúc chị mới quen Kiến Quốc, ảnh tặng cho chị một sợi dây buộc tóc là màu gì không?”
“Màu đỏ?”
“Nếu là màu đỏ còn may, ảnh tặng cái màu xanh lá!”
Hà Hiểu Vân bật cười, “Vậy làm sao mang ra ngoài?”
“Đúng vậy, ảnh thấy không mang còn không biết xẩu hổ hỏi tại sao, chẳng lẽ muốn chị nói không muốn cả ngày đeo cọng cỏ lên đầu sao? Cho nên mấy người đàn ông này ấy à, biết mua đồ cho em là hay rồi, về phần có thích hợp hay không thì chúng ta chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.” Phùng Thu Nguyệt có chút bất đắc dĩ cười nói.

*Mọi người đều biết rằng chiếc khăn đội đầu màu trắng có nghĩa là một trưởng bối trong gia đình đã qua đời.

Nhưng ở vùng Đông Nam Bộ của Trung Quốc thì dây cột tóc màu vàng và màu lục cũng có ý nghĩa như vậy.

Do đó nên tránh dùng dây cột tóc màu trắng, vàng, lục để không mang lại những điều xui xẻo cho bản thân và các thành viên trong gia đình.

Sau khi Ngụy Kiến Vĩ làm xong cây chổi, thấy cây trúc còn lại không ít liền làm lại cái lồng gà, cái kia đã rất cũ.

Hà Hiểu Vân giúp Vương Xuân Hoa thổi lửa nấu cơm, cơm tối nấu xong thì gọi anh vào ăn cơm, Ngụy Viễn Hàng nhảy nhảy nhót nhót đi theo cô.

“Mẹ, chúc tượng ăn chúc* sao?”
“Bọn chúng ăn măng nhiều hơn, sau khi bị ăn thì măng không thể lớn lên thành trúc** được.”
*竹几 /Zhú jǐ/ – **竹子 /zhúzi/
Đứa nhỏ nói: “Vậy bọn nó là côn trùng xấu!”
“Là côn trùng có hại.” Hà Hiểu Vân cười uốn nắn.

Ngụy Viễn Hàng gật gật đầu, lại hỏi: “Tại sao lại gọi nó là chúc tượng mẹ?”
Hà Hiểu Vân nghĩ nghĩ, bịa: “Đại khái chắc vì bọn nó giống như voi*, có cái mũi thật dài.”
*Voi (đại tượng): 大象/Dà xiàng/ – Trúc tượng:竹象/Zhú xiàng/
Đứa nhỏ lại gật gật đầu, giống như đã nghe hiểu, một giây sau lại hỏi: “Voi là cái gì?”
“Là một loài động vật rất rất lớn, có cái mũi rất rất dài.” Hà Hiểu Vân thuận miệng đáp, sợ thằng bé hỏi nữa, vội nói: “Tới rồi, đi xem xem ba con làm xong chưa, chúng ta phải ăn cơm.”
Sự chú ý của đứa nhỏ bị dời đi, nhảy tung tăng về phía ba mình: “Ba! Ăn cơm thôi!”
Ngụy Kiến Vĩ vừa lúc dọn dẹp xong, thu thập công cụ đứng lên, “Ừ.”
Hà Hiểu Vân đi qua, nói: “Chúng ta đi nhanh đi, đợi chút nữa mặt trời xuống núi trong rừng trúc sẽ có nhiều muỗi.”
“Ừ.” Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, nhìn cô một cái, sau khi ánh mắt dời đi chỗ khác lại vòng trở về.

“Nhìn cái gì?” Hà Hiểu Vân hay nói giỡn, “Chẳng lẽ trên mặt tôi có con muỗi sao?”
Ngụy Kiến Vĩ lại gật đầu thật, “Đúng là có con muỗi.” Nói xong vươn tay ra.

Hà Hiểu Vân vô thức muốn lùi lại những cuối cùng vẫn đứng đó, có hơi không được tự nhiên nói: “Ở đâu? Để tôi tự đập.”
Một ngón tay của Ngụy Kiến Vĩ đã ở trên gò má cô, quệt một chút, sau đó đưa đầu ngón tay cho cô xem: “Một con muỗi rất lớn.”
Cô nhìn kỹ thì nào có con muỗi nào, rõ ràng chỉ là tàn tro, chắc là nãy nhóm lửa bay lên mặt, bị anh làm vậy bây giờ trên mặt cô chắc chắn có một vệt đen.

Cô thấy ý cười trong mắt Ngụy Kiến Vĩ, giơ tay lên đập anh, “Này, ăn của tôi một đấm!”
Ngụy Viễn Hàng nghe thấy, nhớ lại trước đó trong Tây Du Ký mẹ đọc cho mình nghe thì vội vàng nói: “Mẹ mẹ, sai rồi, phải là Này, ăn của lão Tôn một gậy! mới đúng!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN