Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 62: Chương 56
Trải qua hơn một tháng chuẩn bị căng thẳng, đến tháng mười một, Hà Hiểu Vân tham gia vòng thi đại học thứ nhất.
Cuộc thi lần này sàng chọn ra một bộ phận thí sinh tham gia kỳ thi chính thức vào tháng mười hai.
Sau khi thi xong cô khá tự tin vào phần thi của mình.
Năm đầu tiên khôi phục thi đại học, dù là số lượng câu hỏi hay độ khó đều không thể nào so sánh với sau này được.
Có lẽ học sinh bây giờ không cảm thấy dễ dàng là bởi vì ở trung học giáo viên ít dạy những kiến thức này, nhưng với Hà Hiểu Vân mà nói thì vô cùng thuận lợi.
Dù cho cô đã học qua trung học cách đây gần mười năm, nhưng dù sao thì căn bản vẫn còn nên có cơ sở, thêm hai năm nay tự học, cô nghĩ thi đậu chắc không vấn đề, chỉ xem điểm bao nhiêu, có thể được trường tốt chọn hay không mà thôi.
Nghĩ như vậy cô lập tức cảm thấy cả người thả lỏng.
Nói tới nói lui cô cũng không có chí hướng quá cao xa như là phải đậu đại học tốt nhất cả nước gì đó, cái đó đối với cô mà nói là cao vời vợi không thể với tới.
Đây là suy nghĩ khắc sâu từ đời trước, khi đó bởi vì kinh tế nghèo khó giáo dục lạc hậu, cả huyện của cô một năm cũng không có được một một sinh viên thi đậu đại học thủ đô.
Thành tích lúc đó của Hà Hiểu Vân cũng không phải là tốt nhất thì lại càng không dám hi vọng xa vời.
Lần này mục tiêu của cô cũng chỉ mong có thể trúng tuyển đại học trong thủ đô, dù sao Ngụy Kiến Vĩ và con trai đều đang ở đây, cô không muốn đi xa.
Ra khỏi trường thi, Ngụy Kiến Vĩ đón cô về nhà.
Vì quan tâm tới tâm tình thí sinh nên trên đường đi anh không dám nói nửa câu liên quan tới chuyện thi cử.
Hà Hiểu Vân nhìn anh muốn nói lại thôi, cười nói: “Em thấy cũng không tệ lắm, hẳn là có thể thi đậu.”
Biểu cảm của Ngụy Kiến Vĩ khẽ thả lỏng, trong mắt lộ ra ý cười: “Tới tiệm ăn chúc mừng một chút?”
“Chúc mừng cũng quá sớm,” Hà Hiểu Vân bật cười, “Bị người ta biết không chừng bị chế giễu đó, vẫn là chờ xem đã.”
Về tới nhà Hà Hiểu Vân đi tìm Hứa Lan Hương: “Chị dâu, ngày mai chúng ta làm dưa chua đi!”
Lúc này năm ngoái dưa chua đã làm xong, năm nay vì cô thi nên mọi chuyện đều dời lại ra sau, bây giờ rốt cuộc thả lỏng xuống nên đương nhiên phải bận rộn.
Hứa Lan Hương nhìn vẻ mặt cô, hơi chần chờ nhưng cuối cùng cũng không nhắc tới chuyện thi cử, chỉ gật đầu nói: “Được, hai ngày trước Lệ Trân cũng nói phải làm một chút, ngày mai gọi cổ luôn.”
Vào buổi tối Hà Hiểu Vân ăn ngon ngủ ngon, hôm sau tiễn Ngụy Kiến Vĩ và Ngụy Viễn Hàng xong thì đi qua sát vách.
Hoàng Lệ Trân tới sớm hơn cô, đang nói chuyện với Hứa Lan Hương.
“Em em thi thế nào?”
Hoàng Lệ Trân lắc đầu: “Hôm qua em ở nhà mẹ, lúc thấy nó thi xong về bộ dạng ủ rũ thì em biết chắc là thi chả ra sao.
Hiểu Vân thì sao, chị có hỏi ẻm chưa?”
“Chị thật không dám hỏi, trước đó ẻm qua tìm chị nhìn rất thoải mái, cũng không biết là thi tốt mới như vậy hay là bản thân em ấy nghĩ thoáng.”
“Ai nha, em thấy chúng ta đều đừng hỏi nữa, tránh cho bọn họ áp lực tâm lý, một thời gian nữa tự nhiên là sẽ biết.”
“Chị cũng nghĩ như vậy.”
Hai người mới nói xong thì Hà Hiểu Vân đã tới, bọn họ liền không nói vấn đề này nữa.
Một đoạn thời gian tiếp theo, dự trữ cải chua, đặt mua đồ tết, đảo mắt đã tới cuối năm.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Trong lúc đó Hà Hiểu Vân cũng nghe được một chút châm chọc khiêu khích với thành tích thi của mình, cô chỉ coi như không biết.
Đối với một số người, so với việc lãng phí thời gian tranh luận với họ thì không bằng bày sự thật ra trước mặt mấy người đó.
Ngày nào đó trong hội nghị đoàn bộ, lãnh đạo Ngụy Kiến Vĩ vỗ vai anh nói: “Vợ cậu rất đáng gờm đó, buổi sáng tôi nhận được thông báo phía trên, cô ấy thi thứ nhất huyện, thứ ba thành phố chúng ta, mấy thứ tự đầu tiên chỉ có mình cô ấy là nữ, đúng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Lão Ngụy việc cậu ủng hộ làm tốt lắm, cũng không thể bỏ qua công lao!
Ngụy Kiến Vĩ có hơi ngoài ý muốn, anh đương nhiên sẽ không nghi ngờ năng lực của Hà Hiểu Vân, nhưng mà lúc trước cô chỉ nói thi cũng được, không ngờ kết quả lại có thể tốt đến vậy.
Những người khác đều kinh ngạc, Lâm Nhạc Phi là người đầu tiên đi tới, đập Ngụy Kiến Vĩ một cái: “Lão Ngụy được lắm, em dâu lợi hại như vậy mà cậu lúc trước một chút tiếng gió cũng không thả ra, còn giữ bình thản như vậy.”
Vương Lập Cường cũng nói: “Chị dâu cậu hai ngày trước còn nói với tôi không biết em dâu thi thế nào, lại sợ hỏi làm cổ lo lắng nên uổng công lo lắng rất nhiều ngày.
Lần này cậu phải mời khách đền bù mới được.”
Những người còn lại cũng nhao nhao ồn ào muốn Ngụy Kiến Vĩ mời khách, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, lão Ngụy này cưới được cô vợ xinh đẹp hiền lành thì cũng thôi đi, người còn có học vấn như vậy, đảo mắt chính là sinh viên đại học, còn cho người khác sống nữa hay không?
Buổi trưa Ngụy Kiến Vĩ về nhà nói chuyện này với Hà Hiểu Vân, Hà Hiểu Vân còn không dám tin hơn anh.
“Anh sẽ không đùa em chơi đó chứ, với trình độ của em mà có thể thi thứ ba thành phố?”
Sau khi thi xong quả thực cô cảm thấy thi cũng được, rất có tự tin.
Nhưng đây chính là thủ đô đó, cô luôn cảm thấy nơi đây khẳng định nhân tài nhiều vô kể, đại thần ẩn hiện, vậy mà cô có thể chen chân vào top ba?
Hà Hiểu Vân cảm giác như trên trời rơi xuống một cái đĩa bánh lớn, đúng lúc rơi trên đầu cô, đập xuống làm cô choáng váng mặt mày, không khỏi xác nhận lại một lần nữa với Ngụy Kiến Vĩ: “Anh chắc chắn lãnh đạo sẽ không nhầm chứ, sẽ không có người nào đó trùng hợp cũng tên Hà Hiểu Vân chứ?”
Ngụy Kiến Vĩ cũng nói đùa với cô: “Coi như còn có người tên là Hà Hiểu Vân thì cũng không đến mức chồng của cổ cũng tên là Ngụy Kiến Vĩ đi.”
Hà Hiểu Vân tỉnh táo lại vài giây, rốt cuộc không kìm chế được, nhảy phốc lên người anh, ôm lấy cổ anh reo hò: “Em thi đậu rồi! Em thi đậu rồi! Em lập tức sẽ trở thành sinh viên đại học rồi!”
Ngụy Kiến Vĩ mỉm cười nhìn cô, lấy tay nâng cô lên phòng cô ngã xuống.
Hà Hiểu Vân vui vẻ trong chốc lát, hai tay bưng lấy mặt của anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, xin hãy gọi em là Hà sinh viên!”
Nói còn chưa dứt lời thì bản thân mình đã không nhịn được cười, “Ha ha ha ha…”
May mắn Ngụy Viễn Hàng còn chưa tan học, bằng không trông thấy bộ dạng mẹ mình đu trên người ba như khỉ, còn cười như bị điên thì tâm hồn nhỏ bé không chừng sẽ lưu lại ám ảnh đâu
Sau khi cười xong, Hà Hiểu Vân cúi đầu xuống, chống trán mình vào trán Ngụy Kiến Vĩ, trong lòng là yên bình và thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Tin tức rất nhanh truyền khắp tòa nhà, mấy người Hứa Lan Hương tới chúc mừng, còn trách Hà Hiểu Vân thi tốt cũng không lộ ra một tiếng hại các cô uổng công lo lắng.
Hà Hiểu Vân đều cười ngốc nghếch đáp lại.
Nguyện vọng trước lúc thi đã điền xong, bây giờ đã biết chắc chắn sẽ đậu, chỉ cần chờ thư thông báo trúng tuyển nữa là được.
Nhưng mà trước khi thư thông báo đến thì trong nhà lại nghênh đón hai vị khách ngoài ý muốn tới thăm.
Người tới một nam một nữ, lần lượt là giáo viên chiêu sinh đại học thủ đô và phóng viên vãn báo.
Hà Hiểu Vân không đoán được mục đích bọn họ tới, sau khi bưng trà lên thì hỏi: “Xin hỏi mọi người tới là?”
Giáo viên chiêu sinh đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi đã biết thành tích của Hà đồng chí, muốn hỏi em có đồng ý đến trường chúng tôi học tập không.”
“Em cũng không điền nguyện vọng vào trường…” Hà Hiểu Vân chần chờ hỏi.
Đại học thủ đô trong lòng cô là đóa hoa cao lãnh, là ánh trăng sáng, cho nên dù là nguyện vọng có thể điền mấy cái thì cô cũng không dám điền lung tung vào.
Sau khi biết được thành tích của mình thì cô còn có hơi tiếc nuối, bởi vì lấy thứ tự của cô thì hẳn là có thể đậu được.
Nhưng sau đó cô đã nghĩ thông suốt, trường học cô điền cũng rất tốt, nếu như cứ hối hận, không vừa lòng thì sẽ không còn gì vui vẻ nữa.
Thầy giáo uống một hớp trà, nói: “Điều này không cần lo lắng, chỉ cần em đồng ý thì trường học có thể điều đi.”
Học sinh có thành tích nổi trội bị trường top giành lấy giữa đường cũng không hiếm thấy.
Hà Hiểu Vân không biết còn có thể làm như vậy.
Thể nghiệm một phen đãi ngộ trạng nguyên, học sinh giỏi bị các trường đại học danh tiếng tranh giành của đời sau làm cô cảm giác mình trở thành bánh trái thơm ngon, trong lòng không khỏi lâng lâng.
Cô không cân nhắc quá lâu đã gật đầu, dù sao thì đại học thủ đô là ước mơ tha thiết của cô, người thường hướng chỗ cao mà đi, cá muối cũng phải có ước mơ không phải sao!
Vấn đề nguyện vọng được giải quyết, nữ phóng viên tòa soạn sau đó mới nói chuyện.
Thì ra cô định phỏng vấn Hà Hiểu Vân để đăng báo ví dụ điển hình tấm gương nỗ lực cố gắng của một người từ một phụ nữ nông thôn đến sinh viên đại học để khích lệ những chị em phụ nữ khác.
Hà Hiểu Vân có hơi đỏ mặt, cái gì mà chí hướng, khát vọng linh tinh cô kỳ thật không nghĩ nhiều như vậy, cũng chỉ có chấp niệm thi đại học mà thôi, cảm thấy thực sự không có gì đáng khích lệ để nói, càng không có giá trị cho người khác học tập.
Nhưng cô từ chối vào tai đối phương lại trở thành khiêm tốn, càng kiên định quyết tâm muốn đăng bài.
Cuối cùng Hà Hiểu Vân không lay chuyển được, trả lời một số vấn đề, còn nhiều lần nhấn mạnh mình có thể thi được thành tích này phần lớn là nhờ vào may mắn.
Biểu hiện của cô làm cho hai người kia càng có thiện cảm với cô hơn, thường thấy nhiều người vừa có chút thành tích đã đắc ý tự cao, người khiêm tốn như cô cũng không thấy nhiều.
Buổi tối Ngụy Kiến Vĩ về Hà Hiểu Vân lại ôm anh vui sướng rất lâu.
Chỉ là Ngụy Viễn Hàng có hơi khó hiểu, đi học quả thật rất vui, có thể chơi với các bạn, nhưng mà mẹ lớn như vậy sao cũng muốn chơi với mọi người? Mà lại còn vui thành như vậy.
Tiểu Bàn Tử trong lòng thầm nghĩ, bằng không sau này ít đi tìm Vinh Vinh chơi, ở nhà với mẹ nhiều hơn.
Thế là Hà Hiểu Vân rất nhanh phát hiện ra con trai bỗng nhiên lại trở nên dính người.
Trong bộ đội thi đậu đại học không chỉ một mình Hà Hiểu Vân, những người khác trước khi qua năm mới đều lần lượt nhận được thư thông báo, chỉ có cô là mãi chưa thấy.
Trong lòng Hà Hiểu Vân biết nguyên nhân là do cô sửa lại nguyện vọng, nhưng mà người khác cũng không biết, bọn họ chỉ biết là cô mãi mà chưa trúng tuyển.
Từ lúc cô quyết định tham gia thi đại học thì khu nhà đã có chút lời đàm tiếu, nói gần nói xa bảo cô không biết lượng sức, cho đến khi tin tức cô thi đứng thứ ba truyền ra thì mấy người đó mới tạm thời ngậm miệng.
Nhưng khi nhà khác lần lượt truyền đến tin vui mà chỗ cô lại một chút động tĩnh cũng không có thì các loại suy đoán lại xuất hiện.
Hà Hiểu Vân đi lấy nước cũng có thể nghe thấy có người trò chuyện hăng say.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
“Không phải nói thi đứng thứ ba sao, sao bây giờ cũng không có trường nào muốn cô ta?”
“Ai biết, hôm qua con trai Trương đoàn trưởng ở tòa nhà đối diện cũng đã nhận được thư thông báo rồi.”
“Đã đến giờ rồi, nên nhận được thì đã sớm nhận được.
Ai nha chị nói xem, cổ sẽ không nói dối lừa gạt người ta đó chứ?”
“Không đến nỗi vậy, tin tức là chỗ doanh khu bên kia truyền tới, cô ta dù có bản lĩnh, Ngụy doanh trưởng có tiền đồ tốt đi nữa thì cũng có thể để đoàn trưởng che giấu cho bọn họ hay sao?”
“Vậy thì là có nhầm lẫn rồi.” Một người khác nói chắc chắn, “Em đã sớm nói, cô ta như vậy không giống như là người có thể an phận học hành.
Một người từ nông thôn tới lại không được đi học bao nhiêu, không biết trời cao đất rộng đi thi đại học, trừ phi trên trời có vàng rơi xuống nếu không sao có thể để cô ta thi đứng thứ ba? Chắc chắn là bên trên có sai sót nên sau đó mới không có tin tức.”
Hứa Lan Hương cũng nghe tiếng gió, cố ý tới an ủi cô: “Bọn họ thì biết cái gì, chữ cũng không biết mấy cái mà còn vênh váo.
Chị thấy hẳn là thư thông báo của em đang trên đường tới, nói không chừng một lát nữa là tới thôi.”
Chuyện lúc trước giáo viên chiêu sinh tìm tới Hà Hiểu Vân đã quên nói với Hứa Lan Hương, thấy cô vì chuyện của mình mà bất bình thì có hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra…! sẽ đi học trường nào em đã biết rồi.
Hai ngày trước giáo viên đại học thủ đô tìm tới em…”
“Đại học gì? Đại học thủ đô?!” Giọng Hứa Lan Hương cao vút, trừng mắt nhìn cô, sau một lúc lâu thì duỗi tay ra chọc chọc trán cô: “Em hay lắm, miệng cũng thật chặt.”
Hà Hiểu Vân che trán cười lấy lòng.
Hứa Lan Hương tức giận nói: “Nghe người khác nói lung tung chị còn tức gần chết, em thì có tin tức tốt còn giấu không cho chị biết.”
“Còn không phải thư thông báo còn chưa đến nên em muốn cho chị một niềm vui bất ngờ sao.” Hà Hiểu Vân vội giải thích.
“Vui đâu không có, hãi nhưng có đó.” Hứa Lan Hương hừ nói.
Hà Hiểu Vân đuối lý, chỉ có thể nói ngon ngọt chịu sai.
Cũng may Hứa Lan Hương chỉ giận một lát, rất nhanh lại đắc ý: “Giờ thì để chị xem mấy bà tám đó còn gì để nói.
Một đám cuộc sống của mình không lo mà cứ ghen tị người khác, cái thứ gì không biết!”
Còn chưa nói hết thì trên hành lang truyền tới tiếng náo nhiệt, sau đó có người gõ cửa.
Thì ra con trai Trương đoàn trưởng lầu đối diện thi đậu, vợ Trương đoàn trưởng vui vẻ nên đặc biệt mua kẹo tới chia.
Nhưng mà hai người đi theo cùng kia thì không biết là có tâm tư gì.
Một người trong đó trông thấy Hà Hiểu Vân trong nhà Hứa Lan Hương thì lập tức nói với vợ Trương đoàn trưởng: “Trong tòa nhà này của chúng ta nhưng có một vị nữ trạng nguyên đâu, chị dâu xem, đây chính là vợ của Ngụy doanh trưởng, cổ thi thứ ba toàn thủ đô đó.”
Vợ Trương đoàn trưởng nghe vậy thì tò mò đánh giá Hà Hiểu Vân, khen: “Đã sớm nghe danh của em dâu, người vừa xinh đẹp lại có văn hóa, Ngụy doanh trưởng thật là có phúc lớn!”
“Chị dâu quá khen.” Hà Hiểu Vân xấu hổ cười cười.
Một người khác đi cùng nói: “Cũng không biết chuyện gì mà những người khác sớm đã nhận được thư thông báo trúng tuyển mà đồng chí Hiểu Vân còn chưa tới, chị nói có phải lãnh đạo có việc nên quên mất không?”
“Sao có thể quên?” Vợ Trương đoàn trưởng cười nói, “Những công việc này không phải một mình lãnh đạo làm.
Có lẽ chỉ là là trễ một chút, sẽ sớm nhận được thôi.”
“Vậy có phải là có chỗ nào sai sót không? Em nghe nói kỳ thi lần này có rất nhiều người, có nhiều điểm như vậy tính tới tính lui sẽ không tính sai điểm của đồng chí Hiểu Vân đi?”
Một người khác ngay sau đó tiếp lời: “Chúng ta đều sốt ruột theo đâu, biết đồng chí Hiểu Vân thi tốt mọi người đều mừng thay, nếu như cuối cùng lại là sai sót thì làm người ta hụt hẫng biết bao chứ.”
Hà Hiểu Vân yên lặng nhìn bọn họ biểu diễn, Hứa Lan Hương nghe mà mắt trợn trắng, hận không thể quét hai kẻ giọng điệu quái gở này ra ngoài.
Vợ Trương đoàn trưởng cũng nghe ra có hơi không thích hợp, cô thật không muốn cho người khác mượn làm giá súng, đang định nói gì đó thì cửa đỗng nhiên bị đẩy ra.
Con gái Hứa Lan Hương từ bên ngoài chạy vào, đập một tờ báo lên bàn, hưng phấn nói: “Mẹ mau nhìn này, dì Hà được lên báo đó! Con ở dưới lầu gặp được chú giao báo, chú ấy đang định đưa thư trúng tuyển cho dì Hà đó, là đại học thủ đô! Dì Hà thật là quá lợi hại luôn!”
Hứa Lan Hương đã biết sớm một bước, lúc này trên mặt chỉ bình tĩnh thong dong, lẳng lặng nhìn hai kẻ tự biên tự diễn kia biến hóa sắc mặt, chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!