Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại


Chương 8


Trời nắng liên tiếp hai ba ngày, mắt thấy mạ sắp cấy xong thì ngày thứ tư đột nhiên sáng sớm bắt đầu mưa, còn mưa rất lớn, mọi người đành phải ở nhà.

Bỗng nhiên rảnh rỗi làm cho người ta có chút không quen, Hà Hiểu Vân nhớ ra trong phòng đã mấy ngày chưa quét dọn liền bưng một chậu nước, tính lau đầu giường, tủ quần áo đồ một chút.

Trong phòng, địa bàn của cô và Ngụy Kiến Vĩ phân chia rõ ràng, giường và tủ đồ là của cô, cái bàn và rương quần áo là của anh, về phần Ngụy Viễn Hàng, thằng bé nhảy nhót khắp nơi, chỗ nào cũng có dấu vết của nó.

Quét dọn xong chỗ của mình, nhìn chỗ của Ngụy Kiến Vĩ, nhớ tới người này trước đó còn giúp cô gánh nước, Hà Hiểu Vân cảm thấy mình không thể quá nhỏ mọn, vì thế lại vắt khăn lau tiếp bên đó.

Lúc lau tới cái bàn thì phát hiện trên bàn có quyển sách.

Trước đó cô biết là Ngụy Kiến Vĩ có khi buổi tối sẽ đọc sách một lát, chỉ là vì để không lộ ra mình quá chú ý đến anh nên cô vẫn không để ý, bây giờ nhìn thấy cuốn sách trước mặt, nhớ tới chí hướng rộng lớn muốn thi đại học của mình thì không kìm được lật xem một chút.

Đây là một cuốn “mười vạn câu hỏi vì sao”, Hà Hiểu Vân vốn còn cảm thấy buồn cười, Ngụy Kiến Vĩ đã trưởng thành còn xem loại sách cho thiếu niên nhi đồng này, chờ lật ra xem thấy rõ nội dung bên trong mới phát hiện nó không giống với sách của thời đại bọn họ.

Bây giờ “mười vạn câu hỏi vì sao” vậy mà lại dạy người ta cách sử dụng súng ống, dạy kiến thức quân sự!
Cô vốn định lật coi coi sao, nhưng sau khi nhìn mấy trang thi vô thức để khăn qua một bên đọc chăm chú.

Chờ phát hiện Ngụy Kiến Vĩ đi tới, cô muốn buông sách xuống thì đã trễ.

“Cái đó…” Bị phát hiện tự tiện động vào đồ của đối phương làm cô có chút yếu thế, nhỏ giọng giải thích, “Tôi vốn định lau bàn cho anh…”
Ngụy Kiến Vĩ liếc quyển sách trên tay cô một cái, không nói gì, đi lên trước mở hộc bàn ra, từ bên trong lấy ra một cuốn truyện tranh, đưa cho Ngụy Viễn Hàng đi theo vào ở sau lưng anh.

Hà Hiểu Vân đã nhìn chằm chằm, cái bàn lớn này cô vẫn luôn không động vào.

Trước khi Ngụy Kiến Vĩ về, mỗi lần dọn phòng cô đều chỉ lau mặt bàn, xưa nay không biết trong ngăn kéo thế nhưng tràn đầy sách!
“Mẹ, ba cho con xem sách thiếu nhi!” Ngụy Viễn Hàng cầm cuốn truyện tranh, vui sướng nói.

Hà Hiểu Vân không để ý gật gật đầu, trái tim đã bị…!sách của Ngụy Kiến Vĩ câu đi rồi.

Thời đại này lan truyền lý lẽ đọc sách vô dụng nên rất nhiều người không thích đọc sách, học sinh lên lớp trừ sách giáo khoa ra thì không có bất cứ tài liệu dạy phụ đạo nào, mà có trường thậm chí ngay cả tri thức trên sách giáo khoa dạy cũng chả ra sao, trên cơ bản là đi học nửa ngày, nửa ngày cho học sinh tham gia lao động, còn sách báo lĩnh vực khác thì ít đến thương cảm.

Từ lúc Hà Hiểu Vân đến nơi này tới giờ thì chưa thấy qua cuốn sách nào, ngay cả hai lần trước Ngụy Kiến Hoa cuối tuần về nhà cũng không thấy cậu lấy sách ra liếc một cái.

Kết quả một quân nhân không tính là thanh niên văn hóa Ngụy Kiến Vĩ lại có nhiều sách như vậy sao có thể không làm cho cô kinh ngạc?
Dọn dẹp xong đi ra nhà chính, thím Trương hàng xóm mang theo cháu gái Diễm Diễm tới chơi, Ngụy Viễn Hàng đang cùng Diễm Diễm xem truyện tranh, Vương Xuân Hoa, Phùng Thu Nguyệt thì vừa đan áo len vừa nói chuyện với thím Trương.

Hà Hiểu Vân lấy một cái ghế đẩu ngồi dưới mái hiên ngắm mưa, trong màn mưa trắng xóa, núi ở xa, ruộng ở gần giống như được phủ một lớp lụa mỏng.

Mạ vừa được cấy vào bị nước mưa xối xuống nhìn rất nhỏ bé yếu ớt.

Thím Trương đột nhiên nhắc tới người ngốc thôn Đông Đầu, có người làm mối cho cậu ta, đối tượng ở công xã kế bên, cũng là một người ngốc, “Nếu có thể sinh ra một đứa nhỏ bình thường thì chị dâu kia của tôi dù chết cũng nhắm mắt.”
Chị dâu mà thím ấy nhắc tới là mẹ của cậu ngốc đó, chồng chết sớm ở vậy nuôi đứa con trai có vấn đề, bây giờ dần có tuổi sợ mình sau khi chết đi thì không ai lo, cho nên muốn cưới vợ cho con sinh đứa nhỏ, thừa dịp mình còn khỏe mạnh nuôi cháu trai lớn lên, đợi bà đi rồi thì cháu trai nuôi con trai.

Hà Hiểu Vân nghe vậy nhịn không được hỏi: “Nếu sinh ra đứa nhỏ không bình thường thì sao?”
Cha mẹ đều có vấn đề, xác suất sinh ra một đứa con bình thường có bao nhiêu? Coi như may mắn đi thì chờ sau này đứa bé lớn lên, trên vai nó là bà nội lớn tuổi, cha mẹ ngu dại, gánh nặng này nặng cỡ nào?
Thím Trương nói: “Đứa này ngốc thì sinh đứa khác, chắc hẳn sẽ sinh ra một đứa bình thường.”
Hà Hiểu Vân không biết nên nói gì nữa.

Phùng Thu Nguyệt vô thức sờ bụng dưới nhô ra, nhíu mày tiếc hận nói: “Đứa nhỏ cũng đáng thương.”
“Qủa thực đáng thương, ai nói không đáng thương đâu?” Trương thẩm tử nói, “Chị dâu đó của tôi vì đứa con trai mà vất vả cả một đời, giờ già rồi còn không lo cho hậu sự của mình mà phải tiếp tục lo cho con, nếu có thể quyết tâm tàn nhẫn, trước khi mình chết rót thuốc trừ sâu cho nó thì đời này liền thanh tịnh.”
Đang cảm khái, hai đứa bé trong phòng không biết khi nào đã xem xong cuốn sách thiếu nhi, chạy vào phòng ôm hộp gỗ để trứng ra, Ngụy Viễn Hàng kích động reo lên: “Mẹ mau đến xem, tứng thật sự biến thành sâu con rồi!”
Nhìn thằng bé chạy nghiêng ngả lảo đảo, Hà Hiểu Vân vội giang hai tay tiếp lấy nó và cái hộp.

Ngày đó bắt trứng sâu xong thì Ngụy Viễn Hàng ôm hộp gỗ về phòng, hai ngày đầu còn thỉnh thoảng ôm ra nhìn hai cái, nhưng mà trứng sâu mãi vẫn chưa nở, đứa nhỏ rất nhanh không còn kiên nhẫn nên vứt ra sau ót.

Vừa nãy hẵn là muốn lấy ra cho Diễm Diễm xem mới có thể cầm ra ngoài một lần nữa, không nghĩ tới trứng đã nở.

Hà Hiểu Vân đem ra sáng nhìn một chút, sáu cái trứng sau nở ra năm con, có một cái còn nguyên, chắn là đã hư.

Sâu con mới nở ra có vàng nhạt, trên người còn có lông lưa thưa, ngọ nguậy trên lá rau.

Lá rau đã bỏ vào mấy ngày nên không còn tươi, có chút mùi úng.

“Con hái rau cho sâu nhỏ ăn!” Nói xong thì thằng bé chạy vào bếp, ngắt một cái lá từ cây rau sáng sớm nay hái, Diễm Diễm theo sát phía sau, cũng ngắt một lá.

Trương thẩm tử trông thấy liền quát bảo cháu gái dừng lại, “Diễm Diễm không được đụng lung tung!”
“Có gì đâu mà” Vương Xuân Hoa nói, “Mấy cái lá cũng không phải thứ gì đắt tiền.

Chị không biết, thằng hai nhà tôi mới thật là, ván gỗ đang yên lành lấy ra phá, làm cái hộp cho đứa nhỏ, còn chiều nó nuôi sâu ăn rau, tôi nói nó một chút bộ dáng của người lớn cũng không có.”
Thím Trương nghe vậy cười không thôi, “Kiến Vĩ luôn sáng tạo, người khác nhưng nghĩ không ra ý tưởng nuôi sâu ăn rau.”
“Ý tưởng cái rắm.” Vương Xuân Hoa chê bai, nói xong thì mình cũng cười.

Hà Hiểu Vân giúp đứa nhỏ đổi rau trong hộp, hai đứa chụm đầu vào nhau, ngồi xổm nhìn không rời mắt, cô cũng nhìn một lát, thật sự nhàm chán, nhớ tới mấy cuốn sách kia lại đi về phòng.

Ngụy Kiến Vĩ ngồi trước bàn đọc sách, cô như không có việc gì đi vào, chỉnh chỉnh chăn, sờ sờ tủ quần áo, phủi phủi bụi vốn không tồn tại, trong lúc đó còn khụ khụ mấy tiếng, nhưng người đang ngồi vẫn cứ vững như Thái Sơn, không hề nhúc nhích.

Cô nhịn không được lề mà lề mề đi qua, đứng đối diện cái bàn.

Ánh sáng bị ngăn lại, đối phương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Có việc cầu người, trên mặt Hà Hiểu Vân nở ra nụ cười, “Sách của anh cho tôi mượn xem với?”
Cô nhớ lại thái độ mấy ngày nay với Ngụy Kiến Vĩ, mặc dù không thể nói là chu đáo nhiệt tình nhưng cũng là tính có qua có lại, mượn mấy cuốn sách, anh ta hẳn là sẽ đồng ý…!nhỉ?
Ngụy Kiến Vĩ quả thật biểu hiện rất hào phóng, kéo ngăn kéo ra, từ trong đó lấy ra một chồng truyện tranh, “tây du ký”, “tam quốc diễn nghĩa”, “thủy hử”, tứ đại danh tác còn thiếu “hồng lâu mộng” nữa là đủ bộ.

Hà Hiểu Vân nhìn chồng sách kia, vừa nãy đối phương cho Ngụy Viễn Hàng xem chính là một quyển trong bộ “tây du ký” kia, cho cô cũng là sách thiếu nhi là có ý gì? Nhìn cô có vẻ không có học thức, chỉ có thể đọc sách thiếu nhi thôi sao?
“Không cần loại này, tôi không đọc sách thiếu nhi.”

Ngụy Kiến Vĩ vì thế lại lấy ra một cuốn “tuyển tập sáng tác dành cho học sinh tiểu học”, thấy cô không phản ứng, lại lấy ra một cuốn “thiếu niên văn nghệ”.

Hà Hiểu Vân đã nhìn ra, tên này cố ý.

Đã như vậy thì cô cũng không cần nói chuyện lịch sự văn minh với anh ta, vén tay áo lên tự mình rút một cuốn, là cuốn “sổ tay du lịch thanh niên”, như này mới tương xứng với trình độ của cô được không?
Hai người ngồi đối diện đọc sách, trong nhà chính, thím Trương thấy cô về phòng rồi thì không thấy động tĩnh nữa, không khỏi hỏi Vương Xuân Hoa: “Tôi thấy Hiểu Vân với Kiến Vĩ hòa thuận rồi?”
Trước đó bà ở sát vách, cứ hai ba ngày là lại nghe thấy tiếng con dâu thứ Ngụy gia ầm ĩ, nói thật thì trong lòng bà cảm thấy cô gái này mặc dù nhìn khôn khéo mạnh mẽ nhưng thật ra lại ngốc.

Có chuyện gì không thể đóng cửa lại nói rõ ràng, sao phải trách móc cho tất cả mọi người biết? Không chỉ tạo khoảng cách với chồng mà nhà chồng cũng không thích, còn bị người ta chê cười.

Phàm là người có mắt thì ai không nhìn ra sau này Ngụy Kiến Vĩ có tiền đồ, có một người chồng như thế cô không lo bồi đắp tình cảm mà mỗi ngày còn ầm ĩ bởi chuyện không đâu, đây không phải ném dưa hấu lấy hạt mè sao*?
* 捡了芝麻,丢了西瓜: ham cái nhỏ mất cái lớn
Nhắc tới con dâu thứ thì ý cười trên mặt Vương Xuân Hoa giảm đi, nhưng mà những ngày qua nó quả thực thay đổi rất nhiều, bà cũng không nghĩ ở trước mặt người ngoài nói người trong nhà không tốt, chỉ nói: “Người trẻ tuổi, lúc ầm ĩ lúc hòa thuận.”
“Còn không phải sao, ” thím Trương nói, “Tiểu tử thúi nhà tôi, ngày hôm trước mới cãi nhau với vợ ném bát quăng chậu, sáng hôm nay lại thân thân thiết thiết, tôi nói nó tuổi chó, tính tình cũng như chó.”
“Chó ở đâu vậy bà?” Ngụy Viễn Hàng chơi ở bên cạnh, sau khi nghe thấy nửa câu sau thì vội hỏi.

Trương thẩm tử cười, chọc thằng bé: “Không có chó, nhưng mà có em bé, cha mẹ con đang ở trong phòng sinh em gái cho con đâu!”
Vương Xuân Hoa vỗ bà ấy, cười mắng: “Già mà không đứng đắn, nói cái này với đứa nhỏ.”
“Sợ cái gì, nó lại nghe không hiểu.” thím Trương cười ha ha.

Đứa nhỏ quả thực nghe không hiểu, nhưng trí nhớ rất tốt, lòng hiếu kỳ lại mạnh.

Đêm đó, Ngụy Viễn Hàng đang chơi chỗ ba mình chợt nhớ tới vấn đề này, liền hỏi: “Em gái đâu ba?”
Ngụy Kiến Vĩ cúi đầu nhìn thằng bé, lại nhìn về phía Hà Hiểu Vân.

Một bên khác của căn phòng Hà Hiểu Vân cũng không hiểu ra sao, “Em gái gì?”
Đứa nhỏ lớn tiếng nói: “Bà thím nói ba với mẹ đang sinh em gái!”
Hà Hiểu Vân xém chút sặc nước miếng chết, vội vàng đi tới ôm lấy đứa nhỏ trở về, không đọc sách gì nữa hết, ngủ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN