Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày


Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đô Đô đi theo Diệp Phạm, sờ lên bụng bự của mình: “Con không phải heo con, con là Đô Đô.”

Đô Đô đứng trên ghế nhỏ, ngước mắt nhìn Diệp Phạm, đôi mắt trong suốt tràn đầy nghi ngờ.

Diệp Phạm nhịn cười, cố ý trêu bé: “Nhưng Đô Đô ham ăn như vậy, không phải là heo con sao?”

Đô Đô chống nạnh, cơ thể nho nhỏ ưỡn ra thẳng tắp, bé bĩu môi: “Con không phải heo con, là Đô Đô, là Đô Đô.”

Bé nghiêm túc nhấn mạnh nhiều lần.

Đôi mắt to tròn của Đô Đô nhìn chằm chằm Diệp Phạm, ánh mắt bé rất chân thành, kiên trì khẳng định mình không phải heo con.

Diệp Phạm cười, cô nhéo cái cằm béo của Đô Đô: “Được thôi, không phải thì không phải.”

Ngay sau đó, Đô Đô lại nãi thanh nãi khí hỏi Diệp Phạm: “Nếu con biến thành heo con, mẹ vẫn thích con chứ?”

Đô Đô không chớp mắt nhìn Diệp Phạm, gương mặt tràn đầy chờ mong.

Diệp Phạm nhìn dáng vẻ căng thẳng của Đô Đô, không thể nín cười được. Cô cúi người xuống muốn ôm Đô Đô. Đô Đô nhìn thấy mẹ muốn ôm bé, phối hợp giang hai tay ra.

Diệp Phạm hôn liên tiếp mấy cái lên mặt bé: “Dù Đô Đô ra sao, mẹ cũng thích.”

Diệp Phạm đặt Đô Đô xuống sàn nhà ngoài phòng tắm: “Đô Đô ra ngoài chơi một lúc, mẹ dọn dẹp chút.”

Bởi vì lúc nãy tắm rửa đánh răng, sàn nhà phòng tắm dính không ít nước, nếu không lau khô, Đô Đô rất dễ bị trượt chân.

Đô Đô nghe lời, quay người rời đi.

Diệp Phạm nhìn Đô Đô đi ra ngoài, cô mới ngồi xổm xuống, chuẩn bị lau sàn.

Không được vài giây, đột nhiên Diệp Phạm cảm giác bả vai trầm xuống, một đôi tay nhỏ mập mạp ôm cô từ phía sau.

Đô Đô đi ra khỏi phòng tắm lại quay lại, người bé áp sát vào lưng Diệp Phạm, mặt dán ở cổ Diệp Phạm.

Đô Đô hôn vào tai Diệp Phạm một cái: “Con cũng vậy.”

“Miễn là mẹ, con đều thích.”

Trái tim Diệp Phạm mền mại, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.

Diệp Phạm đột nhiên mở miệng: “Đô Đô, ôm cổ mẹ.”

Đô Đô rất ngoan, rất tin tưởng Diệp Phạm, hai tay nhỏ của bé nắm chặt.

Diệp Phạm dùng tay nâng mông nhỏ Đô Đô lên, lập tức đứng dậy.

Diệp Phạm cõng Đô Đô, cô tăng tốc bước chân, chạy đến phòng ngủ. Cô muốn Đô Đô vui vẻ, chạy đi chạy lại vài vòng.

Đô Đô nghĩ mình đang bay, cười khanh khách thành tiếng.

Diệp Phạm đợi Đô Đô cười đủ, cẩn thận đặt Đô Đô lên giường lớn, Đô Đô dùng tay ôm cổ cô, không muốn buông ra.

“Mẹ, con biết bay.”

Đô Đô lưu luyến không rời dán vào mặt Diệp Phạm, mới buông tay ra. Bé phấn khích nhảy nhót trên giường lớn, đập đập chân nhỏ, cười không ngừng.

Diệp Phạm nhìn Đô Đô vui vẻ như vậy, cũng không ngăn cản bé.

Đô Đô nhảy mấy lần, lập tức bổ nhào vào người Diệp Phạm, cả người rúc vào ngực cô.

Qua một lúc lâu, bé mới ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng như sao, gương mặt bé đầy tò mò hỏi Diệp Phạm: “Mẹ, sao mẹ lợi hại vậy?”

Diệp Phạm nghĩ một lúc, không biết trả lời thế nào, cô cũng không thể nói với Đô Đô, thật ra, người lớn ai cũng có thể làm được chuyện này.

Diệp Phạm sờ đầu Đô Đô: “Chắc là do mẹ là mẹ của Đô Đô.”

“Vì Đô Đô lợi hại, nên mẹ mới lợi hại.”

Đô Đô cười càng thỏa mãn, bé ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Diệp Phạm chỉnh ánh đèn tối đi, đặt một mảnh vải nhỏ sạch sẽ lên mắt Đô Đô.

Diệp Phạm phát hiện Đô Đô có thể chìm vào giấc ngủ rất nhanh khi đặt quần áo của cô lên mắt bé. Bắt đầu từ đó, Diệp Phạm chuẩn bị rất nhiều bộ quần áo không mặc nữa.

Cho đến khi Đô Đô ngủ say, Diệp Phạm mới lấy quần áo ra.

Đêm yên tĩnh, trong căn phòng im ắng vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của Đô Đô, bụng nhỏ của bé theo hô hấp mà nâng lên hạ xuống.

Thời gian dần trôi qua, không lâu nữa « Ẩn núp bến Thượng Hải » cũng kết thúc.

Một trang web video nổi tiếng đề xuất một hoạt động, “Vào tập cuối, cùng xem kết thúc phim với nhân vật chính”.

Hôm tập cuối phát sóng, nhóm diễn viên chính trong bộ phim đến phòng phát sóng trực tiếp, giao lưu với khán giả.

Đúng như dự đoán, Đường Cẩm không xuất hiện. Nhưng cô ta ở trong nhà nhìn máy tính, cơn tức trong lòng khó mà tiêu tan.

Trong phòng phát sóng trực tiếp có mấy diễn viên già dặn, cũng có diễn viên mới, vì thỏa mãn yêu cầu khán giả, Diệp Phạm và Hạ Hàn được sắp xếp ngồi cạnh nhau.

Diệp Phạm ăn mặc rất đơn giản, trang điểm cũng không đậm, rất thanh lệ.

Vẻ mặt Hạ Hàn nhạt nhẽo, giống như thường lệ, không có chút cảm xúc nào. Lúc đối diện với ống kính, không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh.

Kết thúc là hai nhân vật chính lấy được văn kiện quan trọng đó, nhưng lại rơi vào nguy hiểm, cuối cùng cũng trốn thoát được.

Trên màn hình TV xuất hiện gương mặt Đường Cẩm, vẻ mặt cô ta nghiêm túc, trông có vẻ diễn rất vất vả và chuyên nghiệp.

Nhưng những cảnh hành động này đều do Diệp Phạm diễn. Đuổi theo xe, bắn nhau, chạy trốn, mỗi một cảnh đều phải thức đêm, lưu lại vô số vết thương trên người.

Bây giờ chuyện này không chỉ người trong đoàn phim biết mà tất cả khán giả cũng biết rất rõ.

Sau khi xem hết kết thúc, người dẫn chương trình mở đường mưa đạn, để nhóm diễn viên chính nhóm ở đây có thể nhìn thấy lời khán giả muốn nói.

“Những cảnh hành động này do Diệp Phạm diễn, cũng quá chuyên nghiệp rồi! Nghĩ đến hành vi của Đường Cẩm mà cảm thấy thật xấu hổ, những cảnh cô ta đối diễn với Hạ Hàn khiến tôi mất hứng thú.”

“Đường Cẩm không ở đây, xem chương trình thôi, có thể đừng nói gì được không?”

“Chuyện diễn viên đóng thế do Đường Cẩm tự gây ra, fan hâm mộ đừng thừa cơ tẩy trắng.”

“…”

Người dẫn chương trình: “Chương trình của chúng tôi đã thu thập câu hỏi của cư dân mạng, khán giả có rất nhiều vấn đề muốn hỏi mọi người.”

Ánh mắt anh ta nhìn Diệp Phạm và Hạ Hàn, tươi cười càng sâu.

Người dẫn chương trình hỏi: “Cô có cảm giác gì lúc quay cảnh thân mật?”

Diệp Phạm ngẩn ra, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Hạ Hàn phản ứng rất nhanh: “Câu hỏi này không phù hợp với con gái.”

Giọng nói của anh lạnh nhạt, hời hợt nói một câu, nhưng đã hóa giải tình huống hơi xấu hổ lúc này, nghe cũng không có chỗ đặc biệt gì.

Môi mỏng Hạ Hàn hơi nhếch lên, sau đó anh mở miệng, trả lời câu hỏi này: “Cảm giác rất tốt.”

Giọng nói trầm thấp rơi xuống, giọng điệu lại rất bình thường, nhưng không ai phát hiện, trong lời nói ẩn chứa thâm ý không dễ dàng phát hiện.

“A a a a, tôi không nghe lầm chứ!”

“Đại thần Hạ đang tỏ tình!”

Sau đó Hạ Hàn lại mở miệng: “Đây là đáp án mọi người muốn nghe đúng không?”

Anh cong môi cười, như thể câu nói vừa rồi chỉ là một trò đùa.

Giờ phút này, mưa đạn tràn ngập trên màn hình.

“Đại thần Hạ thật chiều fan.”

“Tôi mặc kệ vừa nãy đại thần Hạ có phải nói đùa không, dù sao CP này tôi theo!”

“…”

Mấy câu hỏi tiếp theo, người dẫn chương trình cũng không gây khó dễ bọn họ, Diệp Phạm trả lời cũng rất nhẹ nhàng.

Đến phần tiếp theo, tổ tiết mục để nhóm diễn viên chính thay nhau đọc bình luận về mình trên mạng.

Điều kiện tiên quyết là, tất cả bình luận đều do tổ tiết mục chọn, diễn viên chính không thể từ chối.

Diễn viên già dặn thì rất bình tĩnh, bất cứ bình luận gì, họ đều có thể đọc ra một cách nhẹ nhàng.

Còn có một nữ diễn viên xuất đạo không lâu, vừa đọc bình luận mắng mình, vừa phải tiếp tục mỉm cười.

Đến lượt Diệp Phạm.

Người dẫn chương trình đưa tờ bình luận vào tay Diệp Phạm: “Nhớ kỹ, không thể từ chối đó.”

Anh ta cười mập mờ.

Diệp Phạm nhìn bình luận trong tay, vừa nhìn đã biết là của fan CP. Vẻ mặt cô lạnh nhạt, chỉ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.

Giọng nói Diệp Phạm rất trong, lạnh lẽo sâu lắng, đọc nghe phá lệ êm tai.

“Diệp Phạm đối diễn với Hạ Hàn, tôi xem đi xem lại, siêu lấp lánh…”

Cô dừng một chút, tiếp tục đọc: “Cảm thấy bọn họ rất tự nhiên, giống như đang yêu nhau vậy.”

Dạng bình luận này hiển nhiên không thể thỏa mãn khán giả, cư dân mạng nói không đủ sức nóng, dồn dập yêu cầu chương trình chọn câu gây sốt chút.

Người dẫn chương trình cười: “Khán giả không cần gấp, ảnh đế của chúng ta còn chưa đọc mà.”

Ngay sau đó, người dẫn chương trình đưa tờ bình luận vào tay Hạ Hàn: “Hạ Hàn, đây là bình luận cư dân mạng muốn anh đọc.”

Hạ Hàn nhìn bình luận, hơi nhíu mày, rồi nở nụ cười đầy ý vị thâm trường.

Mưa đạn đột ngột chiếm hết toàn bộ màn hình lớn.

“Lại là biểu cảm này, rốt cuộc đại thần Hạ nhận được câu như thế nào?”

“Tôi nghĩ xấu rồi, phải làm sao đây? Điên cuồng che mặt.”

“Tôi có loại dự cảm mãnh liệt, bình luận này sẽ rất ô uế, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!”

Diệp Phạm cũng nhìn thấy biểu cảm của Hạ Hàn, cô suy đoán, tờ bình luận trong tay anh chắc “sốt” hơn tờ bình luận cô cầm rất nhiều lần.

Chú ý đến ánh mắt Diệp Phạm, Hạ Hàn chậm chạp ngẩng đầu, nhìn cô một cái.

Ánh mắt Hạ Hàn khẽ nhúc nhích, đáy mắt trào lên một tia hứng thú. Anh thu lại ánh mắt rất nhanh, sau đó nhìn ống kính, nói với khán giả trước màn hình.

“Nếu là yêu cầu của khán giả, thì tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn mọi người.”

Cư dân mạng đang xem trực tiếp nhìn chằm chằm ảnh đế Hạ Hàn nhạt nhẽo cấm dục trong màn hình.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng yên tĩnh, bọn họ cũng muốn nhìn phản ứng của Hạ Hàn.

Hạ Hàn nhìn tờ bình luận trong tay.

Khí chất của anh lạnh lùng trong trẻo, giọng nói trầm thấp rơi vào phòng phát sóng trực tiếp, giọng nói không nhanh không chậm, vô cùng nhàn nhã, bình tĩnh và lạnh nhạt.

“Cảnh tôi thích nhất là cảnh viên phòng.”

Một câu được Hạ Hàn hời hợt nói ra, vẫn mang vài phần hương vị cấm dục. Mà sắc mặt của anh vẫn không thay đổi gì.

Diệp Phạm nghĩ thầm, Hạ Hàn quả nhiên là người trải qua sóng to gió lớn trong giới giải trí, trước loại bình luận này, vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Cô luôn nhìn Hạ Hàn, đánh giá cao sự bình tĩnh của anh.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người dẫn chương trình và diễn viên chính khác đều nhìn Diệp Phạm, trên mặt Diệp Phạm vẫn duy trì nụ cười nhẹ.

Cô hiểu rõ, trong giới giải trí, tình huống nào cũng sẽ gặp phải. Trước ống kính, nhất định phải giữ được trạng thái bình tĩnh.

Phản ứng của người dẫn chương trình rất khoa trương, nhưng Hạ Hàn lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Hạ Hàn dừng một chút, không đọc nữa, anh ngước mắt, nhìn về phía ống kính. Khán giả cảm thấy, anh chắc đã đoán được ý nghĩ của mọi người trước màn hình.

Hạ Hàn lại nhanh chóng hạ mắt, nhìn tờ bình luận trong tay, giống như ánh mặt trời nhỏ bé chiếu lên cáu rét lạnh trong mùa đông, sắc mặt lạnh lùng của anh từng chút biến đổi.

Khóe môi anh hiện lên một độ cong cực nhỏ, vẻ mặt không đổi tiếp tục đọc bình luận.

“Tôi đã xem cảnh viên phòng này rất nhiều lần.”

Sau đó, mưa đạn bùng nổ.

Editor có lời muốn nói:

Tối hôm kia bắt đầu bị ốm, uống thuốc đỡ hơn rồi. Hôm nay đang edit thì nhận được thông báo từ shub:)). Vâng, lại bài tập đấy ạ:)):)):)). Nào toán, nào sinh, nào hóa, lí, anh. Và đặc biệt: 5 đề tự luận văn cô đăng lên web trường phải làm:)):)):)):)):)):)):)):))

Mị belike:

 Và đặc biệt 5 đề tự luận văn cô đăng lên web trường phải làmMị belike

Cho các cô tí meme

(Cho các cô tí meme)

 Và đặc biệt 5 đề tự luận văn cô đăng lên web trường phải làmMị belike

Cho các cô tí meme

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN