Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày


Chương 27


Thời gian quy định đã đến, Diệp Phạm và Đường Cẩm trở về phòng.

Lý Quỳnh vừa thấy Diệp Phạm, lập tức tiến lên lo lắng hỏi: “Có cần cô giúp đỡ không?”

Diệp Phạm đã nói, nếu không kiếm được tiền, thì sẽ quay lại tìm cô. Diệp Phạm chưa từng quay lại nhưng Lý Quỳnh vẫn nhớ kỹ chuyện này.

Diệp Phạm cười nói: “Yên tâm, cháu đã kiếm được tiền.”

Vẻ mặt Lý Quỳnh thả lỏng, cô đang muốn nói gì thì Cố Nhã Thần đi tới, đánh gãy lời cô.

Lý Quỳnh không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt.

Cố Nhã Thần nhìn Diệp Phạm, giọng điệu cô ta hơi kì lạ: “Diệp Phạm, nghe nói cô biết kéo đàn violon.”

Nghĩ đến việc đi dọc đường thường nghe thấy mọi người bàn luận về Diệp Phạm, cô ta rất ghen tị.

Diệp Phạm nhàn nhạt mở miệng: “Hừm, từng học một chút.”

Cố Nhã Thần nhìn Đường Cẩm, bỗng nhiên nói một câu: “Diệp Phạm, Đường Cẩm hát thì cô lại kéo đàn violon.”

“Thật là trùng hợp.”

Lời này nghe qua như nói cách kiếm tiền của hai người giống nhau nhưng thật ra ám chỉ hai người không hợp nhau. Diệp Phạm muốn kéo đàn violon để cướp đi sự nổi bật của Đường Cẩm.

Cố Nhã Thần biết Diệp Phạm từng là diễn viên đóng thế của Đường Cẩm, cô ta cố ý nói như vậy để Đường Cẩm càng ghét Diệp Phạm hơn, gây ra tranh chấp giữa họ.

Nếu Đường Cẩm tức giận thì cô ta sẽ có thêm cơ hội lấy lòng.

Đường Cẩm nghe câu này xong thì trên mặt lộ biểu cảm khó chịu.

Cô ta nhìn Diệp Phạm, trong lòng càng khó chịu, chắc chắn Diệp Phạm cố ý.

Diệp Phạm biết Cố Nhã Thần đang khiêu khích nhưng cô cũng không phải loại người dễ bị nhào nặn.

Diệp Phạm nhìn Cố Nhã Thần, giọng nói bình tĩnh vang lên: “Thật ra không phải trùng hợp.”

“Bọn tôi một người ca hát, một người kéo đàn violon. Một người đầu phố, một người cuối phố. Cách kiếm tiền khác, địa điểm cũng khác.”

Giọng điệu Diệp Phạm rất nhạt: “Nếu có chỗ giống nhau thì chắc là bọn tôi kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình.”

Một câu hời hợt đã rũ sạch quan hệ giữa cô với Đường Cẩm.

Cố Nhã Thần ngậm miệng. Đường Cẩm nghĩ đến lúc nãy kiếm tiền, Cố Nhã Thần không giúp được gì. Đường Cẩm hừ lạnh trong lòng.

Bây giờ vẫn đang trực tiếp, mưa đạn bay nhanh.

“Bình thường Cố Nhã Thần trông rất thuần khiết. Nhưng sao với Diệp Phạm cô ấy lại hẹp hòi thế nhỉ?”

“Trước kia đã có bài đào ra thời đi học Cố Nhã Thần rất tâm cơ. Bây giờ xem ra quả nhiên đúng thật.”

“Đừng quan tâm chuyện này, chúng ta đoán ai kiếm được nhiều tiền hơn đi. Tôi đoán là Diệp Phạm, lúc cô ấy kéo đàn violon, người xem ngày càng nhiều.”

“Khả năng Đường Cẩm thắng cũng rất lớn. Không phải ngay từ đầu đã có rất nhiều người xem Đường Cẩm sao?”

Khán giả tích cực thảo luận tổ nào sẽ thắng. Một nửa đứng về phía Diệp Phạm, một nửa đứng về phía Đường Cẩm.

Lúc này, đạo diễn nói: “Bây giờ mọi người bỏ tiền lên bàn, chúng tôi sẽ đếm xem tổ nào kiếm nhiều tiền hơn.”

Diệp Phạm và Đường Cẩm tiến lên, hai người đặt tiền lên bàn, sau đó đứng một bên.

Diệp Phạm rất bình tĩnh.

Cô biết tổ tiết mục đứng về phía Đường Cẩm. Sở dĩ bọn họ phát sóng trực tiếp vì muốn chứng minh Đường Cẩm kiếm được nhiều tiền hơn cô.

Từ đó đạt được mục đích giẫm cô xuống, nâng Đường Cẩm lên.

Dưới sự thiết kế của tổ tiết mục, cô không chỉ làm mất tiền mà thậm chí cô còn không kiếm được tiền nhiều như người ta. So sánh giữa hai người, từ đầu chương trình, cô đã để lại ấn tượng rất xấu với khán giả.

Diệp Phạm cười lạnh một tiếng.

Bọn họ muốn nâng Đường Cẩm lên thì Đường Cẩm cũng phải có bản lĩnh mới được. Với một người không có bản lĩnh, dù họ sắp xếp cho cô ta tất cả thì cô ta cũng không tiến được xa.

Bọn họ đã tính toán rất tốt.

Nhưng sao cô có thể để họ toại nguyện được.

Diệp Phạm cụp mắt, che giấu sự châm chọc ở đáy mắt.

Trong tính toán của tổ tiết mục cũng không ngờ cô sẽ kéo đàn violon.

Cô tinh thông các loại nhạc cụ. Bây giờ chỉ chơi mấy bài thôi, với cô là chuyện đơn giản nhất.

Diệp Phạm rất tự tin. Từ lúc cô chọn việc kéo đàn violon để kiếm tiền thì cô đã biết chắc chắn cô sẽ thắng, hơn nữa còn vượt xa Đường Cẩm.

Đạo diễn: “Tôi sẽ kiểm tra tổ Đường Cẩm kiếm được bao nhiêu tiền.”

Thợ quay phim đã nói với đạo diễn, bên Đường Cẩm rất thuận lợi. Những người đi ngang qua, bọn hắn đều nhờ được, chắc chắn Đường Cẩm sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Tuy Diệp Phạm khiến đạo diễn ngạc nhiên, nhưng Diệp Phạm bắt đầu quá muộn. Lúc cô bắt đầu kéo đàn violon thì bên Đường Cẩm đã kiếm được tiền.

Nên đạo diễn cũng không để tâm chuyện này.

Đạo diễn đếm tiền xong: “Tổ Đường Cẩm kiếm được 100 Euro*.”

*100 Euro = 2,536,200 VND (1 Euro= 25,400 VND)

Đường Cẩm không khỏi vênh cằm lên, nhìn Diệp Phạm, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Trong nửa ngày ngắn ngủi, cô ta đã kiếm được 100 Euro. Nhiều tiền như thế, sao Diệp Phạm có thể bằng cô ta được?

Đường Cẩm nhìn sang, lại chỉ thấy sườn mặt Diệp Phạm.

Diệp Phạm không nhìn cô ta, thậm chí sắc mặt còn không thay đổi.

Diệp Phạm biết cô ta kiếm được nhiều tiền như vậy mà không hề kinh ngạc, cũng không hề ghen tị.

Đường Cẩm căm giận nghĩ. Vẻ mặt này của Diệp Phạm giống như không có thứ gì khiến cô để tâm, cũng giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cô.

Nhưng Đường Cẩm tin chắc rằng lúc công bố cô ta thắng thì Diệp Phạm sẽ không bình tĩnh như vậy.

Mưa đạn bay nhanh, mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không nhìn lầm chứ, là 100 Euro! Đường Cẩm giấu tài thật sâu, tôi quyết định sẽ trở lại làm fans của cô ấy.”

“Quẩy lên quẩy lên. Tôi cá Diệp Phạm không kiếm được dù chỉ là số dư của Đường Cẩm. Đường Cẩm kiếm nhiều tiền như vậy, không biết hot đến khi nào đây?”

Sau đó, đạo diễn bắt đầu đếm số tiền Diệp Phạm kiếm được.

Đạo diễn cầm tiền trong tay, ngón tay lật tiền, miệng đọc, giọng của ông ta dần dần im bặt.

Cho đến khi biểu cảm của ông ta đóng băng.

Khách mời ở đây đều nhìn chằm chằm đạo diễn, muốn biết kết quả.

Xảy ra chuyện gì? Vì sao đạo diễn lại im lặng không nói gì? Chẳng lẽ tiền Diệp Phạm kiếm được quá ít?

Không, với biểu cảm này của đạo diễn thì không giống như vậy.

Đạo diễn ngước mắt nhìn ống kính, tuyên bố với khách mời cũng như cư dân mạng đang xem trực tiếp.

“Số tiền Diệp Phạm kiếm được là…”

Đạo diễn dừng lại một lúc mới chậm rãi nói.

“300 Euro.”

Trời ạ!

Nhóm khách mời hít sâu một hơi, ngây ra tại chỗ.

Cố Nhã Thần không tin: “Đạo diễn, ông không đếm nhầm chứ?”

“Mọi người không nghe nhầm.” Đạo diễn nhìn mọi người, “Diệp Phạm thật sự kiếm được 300 Euro.”

Lần phát sóng trực tiếp này vốn là kế hoạch của tổ tiết mục. Bọn họ đã bàn xong với đoàn đội của Đường Cẩm, để cư dân mạng dần thay đổi ấn tượng về Đường Cẩm.

Nhưng tất cả tính toán lại không thành công.

Năng lực tùy cơ ứng biến của Diệp Phạm mạnh đến mức khiến họ không ngờ được.

Bọn họ không ngờ Diệp Phạm có thể kiếm được 300 Euro trong thời gian ngắn như vậy.

Diệp Phạm mỉm cười. Nụ cười của cô rất dịu dàng nhưng tràn đầy tự tin.

Còn Đường Cẩm thì há miệng, cô ta ngẩn ngơ, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

Là một minh tinh xuất đạo nhiều năm. Hôm nay, việc kiểm soát cảm xúc của Đường Cẩm hoàn toàn thất bại.

Nửa phút sau, Đường Cẩm mới nhớ đang phát sóng trực tiếp.

Cô ta mỉm cười miễn cưỡng, khóe miệng vô cùng cứng ngắc.

“Đường Cẩm xuất phát trước, lại hát ở chỗ nhộn nhịp, chiếm hết thiên thời địa lợi. Vậy mà cũng không bằng Diệp Phạm, xấu hổ chết đi được.”

“Tôi biết mà, chút bản lĩnh này của Đường Cẩm chẳng là gì với Diệp Phạm. Đường Cẩm đã bị nghiền ép.”

“Không ai cảm thấy thời gian mất tiền trong video ngắn được đăng lên hôm qua rất trùng hợp sao? Bây giờ nghĩ lại mới thấy có khi do tổ tiết mục cố ý.”

“Nếu là thật thì chương trình và đoàn phim cũng thật quá đáng. Sau này ai dám tham gia chương trình này nữa?”

Những bình luận chất vấn khi phát sóng trực tiếp bị chìm xuống trong nháy mắt.

Những bình luận dưới blog chính thức của chương trình cũng bị xóa hết. Họ muốn che giấu sự thật về việc mất tiền, thừa cơ đục nước béo cò mà qua loa chuyện mất tiền trước đó.

Đạo diễn: “Vì Diệp Phạm đã thắng nên cô ấy sẽ nhận được vé đến cung điện Schoenbrunn.”

“Theo quy định trước đó, Diệp Phạm còn nhận được số tiền thưởng là 100 Euro.”

Đạo diễn đã bàn với đoàn đội Đường Cẩm rằng sẽ tẩy trắng Đường Cẩm trong chương trình này.

Không ngờ lần tranh tài này Đường Cẩm không thắng, mà Diệp Phạm được lợi. Ông ta có thể tưởng tượng được, hướng gió dư luận bây giờ đã thoát khỏi tầm kiểm soát của tổ tiết mục.

Ông ta rõ ràng chỉ muốn tẩy trắng Đường Cẩm nhưng lại cho Diệp Phạm cơ hội, rải đường cho cô.

Diệp Phạm im lặng nửa ngày, đột nhiên nói: “Tôi có thể chia đều phần thưởng này cho mọi người không?”

Đạo diễn sửng sốt: “Phần thưởng tổ tiết mục đã trao, cô có thể tự quyết định.”

Ánh mắt Diệp Phạm khẽ di chuyển: “Chương trình này tên là « Đi du lịch nào » do muốn chúng tôi được trải nghiệm một chuyến du lịch nghèo nàn.”

“Tôi nghĩ, đi du lịch là mọi người cùng du lịch chứ không phải một người.”

Diệp Phạm nhìn đạo diễn, ánh mắt cô rất bình tĩnh.

Giọng nói Diệp Phạm lạnh lùng, cũng đang châm chọc tổ tiết mục đang dệt gấm thêu hoa cho Đường Cẩm.

Đang phát sóng trực tiếp nên đạo diễn không thể cãi lại.

Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, tổ tiết mục đã có ấn tượng rất sâu về Diệp Phạm.

Diệp Phạm rất tỉnh táo và bình tĩnh. Dù biết tổ tiết mục đang gây khó dễ nhưng không hề hoảng loạn.

Khiến người khác rất muốn biết với tính cách này, cô sẽ tiến xa đến mức nào trong giới giải trí?

Bên kia.

Bảo bối Đô Đô đang ngủ.

Video Diệp Phạm kéo đàn violon trên mạng đã có thể download, dì Lý download video cho bé xem.

Đô Đô nhìn Diệp Phạm cả ngày. Mong mẹ có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt bé.

Lúc Đô Đô mệt thì sẽ nhớ mẹ trong mơ.

Đô Đô ngủ say, bé nằm trên giường nhỏ, trở mình.

Cánh tay nhỏ mập mạp ôm chặt gối ôm.

Giọng nói mềm nhũn của Đô Đô vang lên, bé nghĩ rằng mình đang ôm mẹ.

Những từ mơ hồ phát ra từ miệng nhỏ chúm chím của Đô Đô.

“Mẹ, mẹ.”

Đô Đô vô thức ôm chặt gối ôm hơn.

Bé nãi thanh nãi khí lẩm bẩm.

“Ôm con…”

Tiếng hít thở yên tĩnh phập phồng, khuôn mặt đầy thịt của Đô Đô dán trên gối ôm mềm mại.

Bé hay dụi vào gối ôm, giống như lúc dụi vào mẹ.

Đột nhiên Đô Đô nhăn mũi.

Không phải, cảm giác này dường như không phải mẹ.

Khuôn mặt nhỏ của Đô Đô lập tức nhăn lại như quả óc chó.

Bé lại trở mình, bụng nhỏ trắng nõn lộ ra.

Cũng không biết Đô Đô mơ gì, bé mơ màng nói chuyện hoang đường.

“Muốn ôm…”

Tay nhỏ Đô Đô đặt lên bụng nhỏ.

Đêm yên tĩnh và sâu lắng, bé mơ cả một đêm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN