Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày


Chương 29


Nhóm khách mời đi theo Diệp Phạm. Vẻ mặt cô bình tĩnh, không chút hoang mang.

Đường chỗ này đã đi đi lại lại mấy lần nên Diệp Phạm hầu như đã nhớ kĩ.

Nhưng vẫn cách chỗ các cô ở rất xa.

Diệp Phạm nói tiếng Anh rất lưu loát, hỏi đường người dân trong trấn nhỏ này.

Cô vừa nghe, vừa nghiêm túc gật đầu, nhớ kĩ lời bọn họ nói.

Đinh Nhược Nghi và Lý Quỳnh vốn rất tín nhiệm Diệp Phạm.

Mà Cố Nhã Thần mang thái độ nghi ngờ thì lúc thấy hành vi này của Diệp Phạm, cô ta cũng yên lòng.

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng Cố Nhã Thần cũng biết, chỉ đi theo Diệp Phạm mới về nhà được.

Trên đường có du khách Trung Quốc nhận ra Diệp Phạm và Đường Cẩm.

Vì mọi người đang ghi hình nên du khách không thể tiến lên xin chữ ký, chỉ có thể đứng ở xa xem tình hình của các cô.

Đường Cẩm rất buồn bực, nhưng cô ta lại không thể lộ tức giận trên mặt.

Khi các cô về phòng tổ tiết mục thuê thì đã rất muộn.

Đoạn đường đi này thật sự quá mỏi mệt, các cô chỉ muốn đi nghỉ ngơi.

Vì quá mệt mỏi, người lúc trước hay cãi lộn cũng không nói chuyện, tự về phòng của mình.

Vừa dừng bước, Diệp Phạm đã bắt đầu nhớ đến Đô Đô.

Chắc chắn Đô Đô rất nhớ cô.

Ngày thường, bé con rất ỷ lại vào cô. Chỉ cần cô ở nhà thì Đô Đô sẽ không rời khỏi cô nửa bước.

Trong đầu Diệp Phạm hiện ra khuôn mặt nhỏ trắng mềm của Đô Đô, khi cười sẽ hiện lúm đồng tiền.

Đô Đô sẽ dùng tay nhỏ sờ mặt cô, lúc gọi mẹ giọng nói sẽ mềm nhũn.

Đô Đô của cô.

May là sắp về nước rồi, cô sẽ gặp lại bé con nhanh thôi.

Diệp Phạm vừa nhớ Đô Đô, vừa nhắm mắt lại.

Cô yên lặng đi vào mộng đẹp.

Sáng mai Diệp Phạm sẽ về nhà. Dù dì Lý luôn nói chuyện với Đô Đô nhưng tâm trạng Đô Đô vẫn không tốt lên.

Lần đầu tiên Đô Đô rời khỏi mẹ lâu như vậy, bé vô cùng không quen.

Dì Lý nghĩ đã lâu không đưa Đô Đô ra ngoài chơi, đúng lúc Đô Đô nhớ mẹ, tâm trạng không tốt, hay bà đưa bé đi chơi vậy.

Bà sắp xếp một chút, chuẩn bị đưa Đô Đô ra ngoài.

“Bé con, bà dẫn cháu đến công viên trò chơi chơi nhé.” Dì Lý đến cạnh giường Diệp Phạm, nói với Đô Đô.

Trong chăn có mùi thơm của mẹ nên mỗi lần tỉnh dậy, Đô Đô đều nằm lì trên giường Diệp Phạm.

Đô Đô vểnh mông nhỏ, ôm chăn Diệp Phạm không buông tay.

Dì Lý nhéo khuôn mặt tròn của Đô Đô: “Cháu ngoan, ngày mai mẹ cháu sẽ về. Đến lúc đó thì cháu có thể thấy mẹ.”

Đô Đô bĩu môi, gật gật đầu, bé nãi thanh nãi khí nói: “Mẹ sẽ về nhà ngay.”

Đô Đô bất đắc dĩ buông tay nắm chăn, ngồi dậy.

Dì Lý ngồi cạnh giường: “Chúng ta đến công viên trò chơi chơi rồi đi mua màu vẽ, vẽ tranh tặng cho mẹ cháu được không?”

Mắt Đô Đô sáng lên, bé vỗ tay nhỏ: “Tặng mẹ.”

Đô Đô vươn tay, dì Lý bế bé ra khỏi giường, Đô Đô rất phối hợp. Sau khi dì Lý thay quần áo cho Đô Đô xong thì ra ngoài.

Chỗ Đô Đô muốn đến là một công viên trò chơi trong nhà. Công viên trò chơi trong nhà này chuyên dành cho trẻ em.

Ở đây không chỉ phù hợp với trẻ em mà phụ huynh đi với trẻ cũng có thể ăn cơm ở đây. Nhân viên trong công viên trò chơi cũng có thể trông coi trẻ hộ họ.

Đô Đô thường ở nhà, tiếp xúc với đám trẻ cùng lứa một chút cũng tốt.

Rất lâu rồi Đô Đô không đi chơi. Lần đầu bé đến công viên trò chơi này nên bé lập tức bị hấp dẫn, la hét muốn chơi.

Dì Lý cảm thấy Đô Đô chắc sẽ không la hét đòi mẹ như trước.

Đến lúc ăn cơm trưa, một số phụ huynh dẫn trẻ đến khu đồ ăn cho trẻ em. Dì Lý gọi Đô Đô đến

“Cháu đói không? Chúng ta đi ăn cơm nhé.”

“Đô Đô vẫn muốn chơi một lúc.” Đô Đô đang chơi cầu trượt, bé thấy chơi rất vui, lần sau nhất định phải rủ mẹ đi.

Dì Lý thấy Đô Đô chơi vui vẻ nên không ép bé đi ăn cơm.

Bây giờ người trong khu đồ ăn khá nhiều. Dì Lý muốn đi mua chút đồ ăn ngon cho Đô Đô.

“Đô Đô, cháu ở đây chơi, không được chạy xa, biết không?”

Ở cửa và trong công viên đều có nhân viên trông coi, thường sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Đô Đô gật đầu lia lịa: “Con sẽ ngoan.”

Dì Lý đi đến khu đồ ăn, để Đô Đô lại khu cầu trượt, bé chạy lên chạy xuống chơi.

Đô Đô chỉ nghĩ sau này mẹ sẽ đến đây chơi với bé thì tâm trạng bé dần tốt hơn.

Khu đồ chơi cạnh khu cầu trượt, có rất nhiều phụ huynh đến đấy mua đồ chơi.

Đô Đô trượt từ trên xuống, bé đang định bò lên thì đột nhiên thấy bóng lưng của một người đàn ông ở khu đồ chơi.

Đô Đô lập tức ngây người, chú kia trông rất quen.

Khoảng thời gian trước, bé mới thấy chú ấy trên TV.

Đô Đô rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn bỏ cầu trượt bé thích, lộc cộc chạy đến khu đồ chơi.

Phim Hạ Hàn diễn đã đóng máy, lịch trình của anh cũng trống một khoảng thời gian. Trước khi về nhà, anh đến công viên trò chơi trong nhà nổi tiếng để mua vài món đồ chơi.

Hôm quay em họ của anh __ Nghiêm Tiểu Tiểu gọi điện cho anh, nói anh không đến thăm em.

Hạ Hàn nhớ lúc trợ lý nói về mấy đứa con của mình đã nhắc đến công viên trò chơi trong nhà này. Trong này có bán đồ chơi mà mấy đứa bé thích, anh muốn mua vài món cho Tiểu Tiểu.

Hạ Hàn đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt. Cho dù vậy thì khí chất của anh vẫn xuất chúng, ai cũng ngoái lại nhìn anh nhiều lần.

Nhưng ở đây là chỗ phụ huynh dẫn trẻ em đến chơi nên không ai nghĩ anh là Hạ Hàn.

Bọn họ không nghĩ một ngôi sao sẽ đích thân đến đây mua đồ chơi.

Hạ Hàn chọn đồ chơi xong, chuẩn bị rời đi. Chân anh đột nhiên trĩu xuống, anh cảm thấy có người kéo ống quần anh.

Hạ Hàn dừng lại, cúi đầu xuống, một bé trai mập mạp kéo ống quần anh lại, không cho anh đi.

Đô Đô mở mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng như đang tỏa sáng, sạch sẽ trong trẻo, phản chiếu bóng hình Hạ Hàn.

Lúc vừa thấy Đô Đô, Hạ Hàn đã nhận ra bé. Anh nhớ lần trước đã gặp Đô Đô ở siêu thị.

Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, anh ngồi xuống, sờ đầu Đô Đô.

“Cháu là Đô Đô phải không?” Hạ Hàn dịu giọng.

Đô Đô gật đầu, bé rất tò mò vì sao chú này lại quen thế.

Cánh tay giống như củ sen của Đô Đô nắm chặt ống quần Hạ Hàn, không hề có ý thả ra.

Hạ Hàn bất đắc dĩ, anh không nhớ từ khi nào mình với bé trai mập mạp này lại quen thuộc như vậy rồi.

Lần trước bé còn đề phòng anh, che miệng không nói chuyện với anh mà.

Hạ Hàn hỏi: “Mẹ cháu đâu? Sao có mình cháu vậy?”

Đô Đô không lập tức trả lời mà nhìn phía khu đồ ăn cho trẻ, bé đang xem dì Lý cũng đến đây không. Nếu dì Lý đến thì bé không thể nói chuyện với chú này được.

Đô Đô cẩn thận từng li từng tí vẫy vẫy tay, Hạ Hàn rất phối hợp, anh cúi thấp, tới gần Đô Đô.

Đô Đô chụm tay lại, đặt cạnh miệng, áp vào tai Hạ Hàn.

Đô Đô nãi thanh nãi khí nói: “Chú là ai?”

Đô Đô thật sự rất muốn biết.

Diệp Phạm đã dặn bé không được nói chuyện với người lạ, nhưng mà Đô Đô quên rồi.

Đô Đô vươn tay nhỏ, gãi đầu, trông rất hoang mang: “Hình như cháu đã gặp chú ở đâu đấy?”

Hạ Hàn mỉm cười: “Chúng ta gặp nhau ở siêu thị, chú còn biết tên cháu là Diệp Đạc.”

Đô Đô nhếch miệng, dáng vẻ kiểu bỗng hiểu ra: “Chú là chú người gọi sai tên cháu.”

Hạ Hàn bật cười: “Bây giờ chú nhớ tên cháu rồi, cháu là Đô Đô.”

Đô Đô nhăn mặt nhỏ, nghiêm túc gật đầu: “Chú phải nhớ kỹ đấy.”

Lông mi của Đô Đô dày hơn người bình thường. Lúc bé nói chuyện hay chớp mắt, lông mi dài như bàn chải nhỏ, khiến lòng người tan chảy.

Hạ Hàn vô cùng kiên nhẫn, anh hứa với Đô Đô: “Được, chú sẽ nhớ kỹ.”

Đô Đô lại nhìn phía dì Lý một chút rồi bé thấp giọng hỏi Hạ Hàn: “Chú ơi, cháu từng thấy chú trên TV.”

Đô Đô chớp mắt: “Chú thật sự rất giỏi luôn.”

Đô Đô nhìn Hạ Hàn đầy ngưỡng mộ.

Hạ Hàn giật mình, chắc Đô Đô thấy anh trong bộ phim truyền bá gần đây. Không ngờ anh hóa trang thế này mà Đô Đô có thể nhận ra anh.

Hạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt Đô Đô. Anh phát hiện ngũ quan của Đô Đô hơi giống anh, có thể vì thế mà Đô Đô thích anh.

Vì giờ Đô Đô vẫn chưa dậy thì nên dù có thể lờ mờ thấy hình bóng của Hạ Hàn, nhưng Hạ Hàn cũng không nghĩ sâu xa.

Hạ Hàn bế Đô Đô lên ngang mặt mình, anh chỉnh lại cổ áo của Đô Đô.

Đô Đô chơi rất lâu, quần áo cũng hơi nhăn lại.

Lúc Hạ Hàn chỉnh quần áo cho Đô Đô thì Đô Đô ngoan ngoãn đứng yên.

Hạ Hàn không có nhiều kinh nghiệm ở chung với trẻ con, cũng không biết làm sao để bé vui vẻ, anh nhìn qua khu đồ chơi, quay lại hỏi Đô Đô.

“Cháu muốn đồ chơi không? Chú mua cho cháu nhé?”

Đô Đô mím môi lắc đầu: “Mẹ nói, không được tùy tiện cầm đồ của người lạ.”

Hôm nay bé đã phá vỡ lời hứa với mẹ, bé đã chủ động nói chuyện với người lạ, bé phải nghe lời mẹ.

Hạ Hàn nhìn Đô Đô đáng yêu như thế, không nhịn được trêu bé: “Cháu đã nói chuyện với chú lâu như thế mà vẫn là người lạ sao?”

Đô Đô che miệng, cảm thấy rất đúng.

Đô Đô buồn rầu, bé thấy dì Lý đang đi đến đây, mặt bé đầy bối rối.

Đô Đô nhẹ nhàng đẩy Hạ Hàn: “Chú đi nhanh đi.”

“Bà thấy cháu nói chuyện với người lạ sẽ giận.”

Đô Đô ghé vào tai Hạ Hàn, giọng nói mềm mại.

“Chuyện hôm nay cháu nói chuyện với chú, chú phải giữ bí mật đó.”

Hạ Hàn đồng ý, Đô Đô nắm tay Hạ Hàn.

Tay nhỏ mềm mại của Đô Đô kéo Hạ Hàn lại, hai bàn tay một lớn một nhỏ ở cùng một chỗ trông rất ấm áp.

Hạ Hàn dưới sự “thúc giục” của Đô, đành phải đứng dậy rời đi.

Hạ Hàn đi đến cửa rồi quay lại nhìn.

Đô Đô bổ nhào vào trong lòng một người phụ nữ, bé ngoan ngoãn nằm trên vai người đó.

Lúc tầm mắt Đô Đô và Hạ Hàn giao nhau, Đô Đô nhẹ nhàng vẫy tay với Hạ Hàn.

Bé rất thận trọng, không dám để người khác phát hiện.

Nhìn động tác của Đô Đô, Hạ Hàn giật mình, nghiêng đầu bật cười.

Lời của editor: Xin chào mọi người mk đã quay lại rồi đây. T4 tuần sau mk sẽ bù nốt 3 chương cho đúng lịch rồi nghỉ hè thì sẽ là 2 chương/tuần nhé

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN