Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 34: Diệp Phạm chính là lưu lượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày


Chương 34: Diệp Phạm chính là lưu lượng


Sau khi công bố Hạ Hàn sẽ xuất hiện ở kì tiếp theo của « Đi du lịch nào » thì dân mạng lập tức chiếm đóng khu bình luận của Weibo chính thức.

“Tôi không nhìn lầm chứ? Đại thần Hạ tham gia chương trình thực tế rồi sao??”

“Lầu trên không nhìn lầm đâu! Cp viên phòng của bà lại kết hợp rồi. Bà đây muốn xuống tầng chạy vài vòng ăn mừng. Cuối cùng cũng đợi được ngày này!”

“Khụ khụ khụ. Cô chú ý một chút, tên cp của Hạ Hàn và Diệp Phạm là Dạ Hàn, không phải

viên phòng.”

Công bố không được bao lâu thì đề tài【 Hạ Hàn đi du lịch nào 】đã nhanh chóng leo lên top 1 hot search.

Ngay sau đó, cp Dạ Hàn cũng lên hot search.

Chỉ vòng một giờ thì tin về họ đã chiếm một nửa trong top 10 hot search.

Nếu bình thường, minh tinh nào mà muốn xào cp với Hạ Hàn thì đều bị fans anh tấn công.

Nhưng đối với “CP Dạ Hàn” này thì fans Hạ Hàn lại không ghét nổi. Bọn họ không những không ghét hai người ghép cặp mà còn có rất nhiều fans chuyển thành fan cp.

Không biết vì sao họ cảm thấy hai người vô cùng hợp nhau.

Hạ Hàn là bông hoa lạnh lùng cao ngạo trong giới giải trí, ngũ quan Diệp Phạm xinh đẹp, khí chất lại thanh lãnh. Bọn họ đứng cạnh nhau khiến fans cảm giác họ có tướng phu thê.

Đương nhiên cư dân mạng cũng biết đấy chỉ do fans mơ tưởng. Dù hai người cùng tham gia một chương trình cũng không tìm được một chút liên hệ nào, chắc chắn không phải một cặp.

Vì Hạ Hàn gia nhập nên độ hot chương trình « Đi du lịch nào » lại tăng lại.

Diễn đàn tám chuyện cuối cùng cũng đánh giá khách quan về kì này của chương trình.

“Trước đó chỉ là cứt chuột, gây hỗn loạn. Giờ tổ tiết mục đã thành tâm hối cải. Vậy tôi đành miễn cưỡng xem vậy.”

“Chất lượng chương trình do người chế tác Hàn đảm nhiệm vẫn rất cao! Tập hôm qua có đoạn Diệp Phạm đàn violon tặng fans, tôi chỉ có thể há miệng kinh diễm.”

“Làm fans cp khiêm tốn, tôi chỉ đành chờ Hạ Hàn và Diệp Phạm chung cảnh trong kì tiếp theo.”

Tập mới lại đăng lên.

Nội dung là nhóm minh tinh nữ bị lạc khi đi tham quan thị trấn Hallstatt.

Trong nửa giờ đầu, rating khá thấp nhưng đến đoạn Cố Nhã Thần mắng Đinh Nhược Nghi không biết dẫn đường thì rating bắt đầu cao lên.

Đoạn Diệp Phạm xung đột với Đường Cẩm vì lạc đường thì rating bỗng cao vút.

Đương nhiên, tổ tiết mục sẽ không đăng toàn bộ quá trình hai người cãi lộn, nội dung này đã được biên tập rồi.

Từ góc độ của khán giả thì hai người chỉ tranh chấp nhỏ.

Sau đó, lúc Diệp Phạm dẫn nhóm khách mời tìm đường, ống kính hướng toàn bộ về Diệp Phạm, mấy khách mời khác làm nền, rating lại tăng đến con số cao nhất.

Rating « Đi du lịch nào » lại về cao nhất!

Tổ tiết mục thở phào, có thể nói thân mang lưu lượng Diệp Phạm là cứu tinh của chương trình.

Đường Cẩm là tiểu hoa nổi tiếng nhất mà rating còn không bằng lúc Diệp Phạm xuất hiện.

Đủ để thấy gần đây Diệp Phạm được bao nhiêu người chào đón.

Qua hot search mấy ngày nay, cp Hạ Hàn và Diệp Phạm đã chứng tỏ được độ hot.

Xem ra kì tiếp theo, tổ tiết mục cũng đã biết phải làm thế nào.

Dù là quay hay biên tập thì nhất định phải hướng về cp Dạ Hàn.

Tối hôm đó.

Diệp Phạm và Đô Đô đang ngồi trước TV xem « Đi du lịch nào ».

Miệng nhỏ của Đô Đô hơi mở ra: “Thật đẹp.”

Bé nhìn TV chằm chằm, đôi mắt mở to, không hề chớp mắt. Bé bị vẻ đẹp của thị trấn Hallstatt mê hoặc.

Một lát sau, Diệp Phạm xuất hiện trước ống kính.

Mấy khách mời nữ đeo túi xách, đi tham quan thị trấn Hallstatt.

Biểu cảm Đô Đô bỗng thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên, dáng vẻ không vui.

Diệp Phạm nhẹ nhàng ôm mặt Đô Đô: “Con sao thế?”

“Con nhận ra tên xấu xa này, cô ta ức hiếp mẹ trên TV.” Đô Đô chỉ Đường Cẩm.

Giọng sữa của bé trở nên cao vút, giống như thú nhỏ bị thương nên tức giận.

Một giây sau, Đô Đô bỗng nhào tới, hai cánh mập mạp ôm Diệp Phạm.

Trên giường nhỏ, Đô Đô lăn lộn, cánh tay trắng nõn giang ra, chân thẳng tắp, vẫn nhắm mắt.

Đô Đô đang trong giấc mộng.

Diệp Phạm vừa đến thì thấy cảnh tượng này. Cô mỉm cười, thả nhẹ bước chân.

Diệp Phạm đến cạnh giường Đô Đô. Bé đạp chăn ra, tay đặt trên bụng tròn trịa.

Diệp Phạm vươn tay, cầm chăn bị đá phủ lên bụng Đô Đô.

Tay Diệp Phạm vừa định dời thì Đô Đô xoay người, khuôn mặt mềm mại đè tay Diệp Phạm, cảm xúc rất tốt.

Đô Đô vô thức nắm tay Diệp Phạm. Đầu tiên đôi mắt bé hơi hé ra rồi mí mắt mở dần dần, lộ ra đôi ánh mắt đen láy.

Đô Đô vừa tỉnh ngủ, vẫn hơi mơ màng, bé dụi dụi mắt.

“Mẹ.” Đô Đô cọ mặt vào tay Diệp Phạm, đôi mắt dần khép lại, chắc bé muốn ngủ tiếp.

Một giây sau, Đô Đô lập tức mở mắt, bé vụt dậy khỏi giường.

Tay Đô Đô bám vào hai cạnh giường, bé chỉ cửa, đôi mắt sáng lên.

“Mẹ, con muốn xem cá vàng.”

Đô Đô vươn tay đòi ôm.

Diệp Phạm cười ra tiếng, cô còn đang nghĩ khi nào Đô Đô mới ý thức được chuyện này.

Diệp Phạm hơi khom người xuống, ôm Đô Đô.

Chân Đô Đô vừa chạm đất, bé đã lạch bạch chạy đến phòng khách.

Bé ghé vào cạnh bể cá: “Chào buổi sáng, bé béo và điểm điểm.”

“Ngại quá, bé ngủ muộn.” Đô Đô cười xấu hổ.

Đô Đô cầm hộp thức ăn cho cá trên bàn. Bé mở nắp ra, bỏ chút thức ăn cho cá vào lòng bàn tay.

Đô Đô nhớ hôm qua bà chủ quán bà nói mỗi ngày chỉ cần cho cá ăn một xíu.

Đô Đô đếm một lần rồi đổ mấy hạt vào hộp.

Đô Đô nghĩ một lúc, lại cầm hộp đổ thức ăn cho cá vào tay.

Đồ ăn cho cá đầu trong lòng bàn tay.

Diệp Phạm ngồi bên cạnh Đô Đô: “Đô Đô, sao con đổ nhiều thế?”

Đô Đô bối rối, bé muốn nghe lời bà nhưng lại sợ cá sẽ đói chết.

Bé nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Đô Đô đành hỏi Diệp Phạm: “Mẹ, mỗi ngày cá vàng nhỏ ăn ít như vậy có chết đói không?”

Bé hỏi luôn câu tiếp: “Đô Đô ăn nhiều hơn chúng mà Đô Đô vẫn đói, cá nhỏ sẽ không đói chứ?”

Diệp Phạm dở khóc dở cười, cô chỉ cá nhỏ bơi trong bể.

“Đô Đô nhìn hình thể mình và cá vàng xem. Cá vàng nhỏ hơn con nhiều nên chúng ăn ít.”

Nghe Diệp Phạm nói, Đô Đô mới gật đầu, bé ngây ngô nói: “Vậy được ạ.”

Tay nhỏ Đô Đô cầm từng hạt thức ăn cho cá cẩn thận, đếm hạt cho cá ăn.

Bé đếm nhiều lần mới đổ đồ ăn vào bể cá.

Hai con cá nhỏ bơi đến, miệng chúng hơi mở, ăn đồ ăn.

Đô Đô thấy mới lạ nên lúc ăn cơm cũng xách một cái ghế nhỏ, ngồi cạnh bể cá.

Bé vừa nhìn cá nhỏ vừa ăn cơm.

Diệp Phạm chỉ bên cửa sổ: “Đô Đô muốn chuyển cá vàng nhỏ ra chỗ có ánh mặt trời không?”

“Chúng phơi nắng nhiều sẽ không bị bệnh.”

Đô Đô mở to mắt: “Thật không?”

Bé nhớ lúc mình bị bệnh, nắm lỗ mũi, vẻ mặt không tình nguyện lắc đầu: “Không thể bị bệnh, uống thuốc đắng lắm.”

“Vậy con phải nhớ thường xuyên mang cá nhỏ phơi nắng nhé.” Diệp Phạm chỉ bể cá trên bàn.

Đô Đô vỗ ngực: “Đương nhiên rồi.”

Đô Đô cẩn thận bê bể cá, đặt bể cá trên bệ cửa sổ.

Mặt trời chiếu vào, gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, cá nhỏ bơi rất vui vẻ.

Đô Đô khôi phục dáng vẻ trước đó. Đôi mắt bé lại không chớp mắt nhìn cá nhỏ. Dù nhìn cá vàng lâu như vậy nhưng bé vẫn tràn ngập hứng thú.

Diệp Phạm ngồi trên sofa. Chỗ Đô Đô thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười khanh khách. Hai tay Đô Đô chống cằm béo, lộ ra hàng răng sữa nhỏ trắng tinh.

Diệp Phạm mỉm cười, nhìn Đô Đô.

Ánh nắng dịu dàng lẻn vào phòng, những hạt bụi nhỏ bé bay bay trong ánh nắng.

Mỗi việc làm nhỏ đều có vẻ vô cùng ấm áp.

Diệp Phạm nhận điện thoại Trình Bình, Trình Bình nói: “Diệp Phạm, cô biết cháu bề bộn nhiều việc nên cô đã tìm được một giáo viên piano mới.”

Trước đó Trình Bình nhờ Diệp Phạm đến dạy con gái bà đánh đàn piano, bà cũng không biết Diệp Phạm là minh tinh.

Bây giờ Diệp Phạm càng nổi tiếng. Nếu nhờ Diệp Phạm đến dạy con gái bà đánh đàn piano cũng không thích hợp.

Diệp Phạm đàn rất tốt, dạy cũng kiên nhẫn. Dù Trình Bình rất tiếc nhưng cũng không còn cách nào.

Trình Bình cười nói: “Mấy ngày nữa, Tiểu Tiểu sẽ thi đánh đàn piano. Sáng mai cháu có thể đến chỉ cho nó một chút không?”

Diệp Phạm rất chuyên nghiệp. Nếu Diệp Phạm chỉ bảo vài câu, Trình Bình sẽ yên tâm.

Diệp Phạm đương nhiên đồng ý: “Được ạ.”

Diệp Phạm cúp điện thoại, cúi đầu nhìn. Đô Đô đứng cạnh cô, lúc cô nói chuyện thì Đô Đô không hề nói tiếng nào.

Lúc này, Đô Đô mở mắt to nhìn cô.

Diệp Phạm khom người xuống, sờ đầu Đô Đô: “Con sao thế?

Đô Đô hỏi: “Mẹ, mẹ phải đi làm sao?”

Đô Đô đứng thẳng gãi đầu nhỏ, khuôn mặt mập mạp buồn thiu.

Dáng vẻ hơi mất mác.

Diệp Phạm sờ mũi Đô Đô, dịu dàng nói: “Mẹ chỉ đi giúp đỡ người khác thôi.”

Đô Đô ngẩng đầu, tay nhỏ giơ cao, nhảy lên nhảy lên.

“Mẹ, con cũng đi.”

Đô Đô sợ Diệp Phạm không thấy, tay nhỏ càng giơ cao hơn.

Đô Đô nhấn mạnh lần nữa.

“Con muốn đi theo mẹ.”

Diệp Phạm cầm tay Đô Đô hôn một cái.

“Được, nghe con hết.”

Diệp Phạm biết ý nghĩa của Đô Đô. Bé sợ cô lại rời đi, muốn ỷ vào cô.

Đô Đô nghiêm túc nói: “Dù con chỉ là đứa trẻ nhưng con cũng có thể giúp một tay.”

Diệp Phạm cong khóe môi.

“Đô Đô lợi hại như vậy, đương nhiên mẹ tin con.”

Đô Đô nghe lời Diệp Phạm nói thì toét miệng cười.

Ngày hôm sau, Diệp Phạm dẫn Đô Đô ra ngoài. Khởi động xe.

Xuống xe, Diệp Phạm ôm Đô Đô, chuẩn bị đi lên phía trước.

Lúc này, Đô Đô nhéo ngón tay Diệp Phạm.

“Mẹ, con tự đi.”

Diệp Phạm cúi đầu nhìn bé.

Đô Đô thẳng người, tay nhỏ đầy thịt vỗ ngực mình.

Giọng bé mềm yếu vang lên.

“Con rất hiểu chuyện, không thể để mẹ ôm. Con muốn thành tấm gương cho người khác.”

Diệp Phạm hôn mặt nhỏ Đô Đô một cái.

“Con thật ngoan.”

Diệp Phạm buông Đô Đô xuống. Đô Đô bước nhỏ chân ngắn, đi cạnh Diệp Phạm.

Đến nhà Trình Bình, Diệp Phạm ấn chuông.

Qua vài giây, cửa mở.

Diệp Phạm cầm tay Đô Đô đi vào, Diệp Phạm nói: “Cô Trình.”

Trình Bình thấy Diệp Phạm, cười nói: “Cháu đến rồi.”

Trình Bình nhìn xuống, ánh mắt khựng lại.

Trên đất có một cục bông nhỏ đang đứng, là một đứa bé rất đẹp.

Đôi mắt bé rất to, cũng rất đen, thật sự rất đẹp.

Trình Bình “A” một tiếng, mặt vui mừng: “Đứa bé nhà ai xinh đẹp vậy.”

Diệp Phạm: “Đây là con cháu.”

Diệp Phạm cúi đầu nhìn Đô Đô, dịu giọng nói: “Bây giờ con phải nói gì nào?”

Đô Đô đứng cạnh Diệp Phạm, bé cầm ống quần cô, nhô đầu nhỏ ra.

Đô Đô ngoan ngoãn gọi một tiếng, giọng sữa mềm mại ngọt ngào: “Chào bà.”

Trước khi đến, mẹ đã nói với bé phải gọi như thế nào.

Trình Bình cười híp mắt, bà lại hỏi: “Bảo bối, cháu tên gì thế?”

Đô Đô: “Cháu tên Đô Đô.”

Ý cười của Trình Bình càng sâu: “Cháu tên Đô Đô sao, tên thật đáng yêu.”

Đô Đô nghiêng đầu, nhìn Diệp Phạm, ánh mắt sáng lấp lánh: “Cháu cũng thích tên này, do mẹ đặt.”

Trình Bình nhìn thấy Đô Đô, vô cùng thích bé.

Nghiêm Tiểu Tiểu đứng cạnh Trình Bình cũng tò mò nhìn cục bông đáng yêu trước mắt.

Diệp Phạm nhéo tay Đô Đô, chỉ Nghiêm Tiểu Tiểu.

“Con phải gọi chị gái này thế nào?”

Đô Đô nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu, nhỏ giọng gọi.

“Chào chị.”

Nghiêm Tiểu Tiểu cười: “Cô Diệp, con cô thật đáng yêu.”

Trình Bình nhìn Diệp Phạm, trong lòng tiếc hận.

Lúc đầu bà cảm thấy Diệp Phạm và Hạ Hàn rất xứng đôi, muốn hai người làm quen, nhỡ đâu có duyên phận.

Bây giờ bà biết Diệp Phạm có một đứa bé, ý nghĩ này đành tạm thời ngủ yên.

Diệp Phạm kéo tay Đô Đô, chuẩn bị dạy Nghiêm Tiểu Tiểu đánh đàn.

Diệp Phạm: “Đô Đô, mẹ phải dạy chị gái đánh đàn piano. Con sang phòng bên cạnh ngồi được không?”

Diệp Phạm lo Đô Đô sẽ cảm thấy đánh đàn buồn tẻ, muốn để bé ngồi ở phòng kế bên chơi.

Đô Đô lắc đầu, tay nhỏ cầm ống tay áo Diệp Phạm thật chặt.

“Con muốn nhìn mẹ đánh đàn piano.”

Diệp Phạm đáp: “Vậy con ngồi cạnh mẹ nhé?”

Đô Đô giòn tan lên tiếng, vỗ tay nhỏ: “Vâng.”

Lúc này, Trình Bình bưng hoa quả và đồ uống lên.

Trình Bình quan tâm hỏi: “Đô Đô đói bụng không? Có muốn ăn đồ ăn vặt không?”

Đô Đô: “Con không đói, con không ăn đâu ạ.”

Đô Đô suy nghĩ, nói tiếp: “Cảm ơn bà ạ.”

Trình Bình cảm thấy trái tim mình sắp bị tan chảy vì bảo bối đáng yêu này.

Trình Bình nói: “Thế bà để ở đây nhé, Đô Đô đói thì tới ăn.”

Đô Đô gật đầu nhỏ: “Vâng ạ.”

Đô Đô biết Diệp Phạm sắp đánh đàn, bé leo lên ghế đàn.

Đô Đô ngửa đầu, phí sức nhìn cái ghế cao hơn mình rất nhiều.

Bé nháy mắt, cái ghế này thật cao.

Đô Đô quay đầu, vươn tay với Diệp Phạm.

“Mẹ, ôm.”

Diệp Phạm ôm Đô Đô, nhẹ nhàng đặt bé trên ghế.

Diệp Phạm cẩn thận dặn dò: “Lúc mẹ đánh đàn piano con đừng lộn xộn, nhất định phải ngoan ngoãn.”

Cô lo Đô Đô sẽ rơi xuống.

Đô Đô mềm mại nói: “Con rất ngoan.”

Diệp Phạm không yên lòng, lại dặn dò nhiều lần.

Nghiêm Tiểu Tiểu ngồi bên trái Diệp Phạm, Đô Đô ngồi bên phải Diệp Phạm.

Diệp Phạm vừa đàn piano vừa chỉ dạy Nghiêm Tiểu Tiểu. Nói cho cô bé biết phải chú ý những gì khi đi thi.

Nghiêm Tiểu Tiểu lắng nghe, đôi khi sẽ hỏi Diệp Phạm mấy vấn đề.

Trong lúc đó, Diệp Phạm thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đô Đô, nhìn bé có ngồi yên không.

Đô Đô thấy Diệp Phạm mải nói chuyện với Nghiêm Tiểu Tiểu, không quan tâm bé.

Bé méo miệng, hơi uất ức.

Rõ ràng mẹ đàn dễ nghe như vậy vì sao bé lại không vui.

Đánh xong một bài, Diệp Phạm vẫn đang nói chuyện với Nghiêm Tiểu Tiểu.

Đô Đô nghĩ chị gái này muốn dành mẹ với bé sao?

Trong cuộc đời của Đô Đô, lần đầu có cảm giác nguy cơ.

Đô Đô nhìn Diệp Phạm, kéo góc áo Diệp Phạm.

Diệp Phạm quay đầu, dịu dàng hỏi: “Sao thế, bảo bối?”

Đô Đô giơ tay nhỏ, kiên trì nói: “Mẹ, lát nữa con muốn ngồi giữa mẹ và chị ấy.”

Tác giả có lời muốn nói: Bảo bối Đô Đô ghen rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN