Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày
Chương 94: Câu đố chưa được giải đáp này, treo lên trái tim tất cả mọi người
Lần này là Diệp Phạm mang theo Đô Đô đi nhà Hạ Hàn, bọn họ không thể cùng đi cùng về, bằng không thì rất dễ dàng gây nên sự chú ý của người khác. Mà Diệp Phạm đối với việc Đô Đô đi qua nhà mới cũng không biết chút nào, Đô Đô miệng rất kín, bé muốn cho mẹ một kinh hỉ, tự nhiên sẽ giấu càng chặt hơn.
Xe của Diệp Phạm một đường lái vào bãi đỗ xe nhà Hạ Hàn, số lần cô đến nhà Hạ Hàn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần thứ nhất cô chỉ ở cửa ra vào hơi dừng lại, cũng không có đi vào. Lần thứ hai vì tránh cẩu tử, cô tiến vào trong nhà Hạ Hàn, ngoài ý muốn phát hiện bí mật Hạ Hàn chính là H.
Mà bây giờ là Diệp Phạm lần thứ ba đến nhà Hạ Hàn, tất cả mọi chuyện nhìn như giống như ngày thường, lại bất tri bất giác lặng yên cải biến.
“Ba.” Thanh âm của Đô Đô vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Diệp Phạm.
Diệp Phạm nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Hạ Hàn nghe được tiếng dừng xe, hướng phương hướng của bọn họ đi tới. Diệp Phạm xuống xe, giúp Đô Đô mở cửa xe ra. Nút thắt ở trước ngực của Đô Đô còn chưa kịp mở ra, Đô Đô liền không kịp chờ đợi muốn xuống xe, hướng Diệp Phạm duỗi ra cánh tay mập mạp muốn cô ôm xuống dưới.
Bởi vì động tác của Đô Đô, Diệp Phạm mở nút thắt nửa ngày, đều không có mở được, cô bất đắc dĩ ngừng tay. Diệp Phạm nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của Đô Đô: “Con thật bướng bỉnh, thích ba như vậy a.” Diệp Phạm cúi đầu xuống, thời điểm muốn tiếp tục mở nút áo, tay Hạ Hàn đã duỗi tới.
Tay của anh che ở trên tay Diệp Phạm, địa phương da thịt chạm nhau, nhiệt ý lan tràn. Diệp Phạm giương mắt nhìn sang, ánh mắt của anh chuyên chú, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên thân Diệp Phạm.
Hạ Hàn thần sắc thản nhiên, giọng không nhẹ không nặng, trầm thấp rơi xuống. “Để anh.”
Diệp Phạm khẽ giật mình, thu tay về, lui về sau một bước nhỏ. Tay Hạ Hàn đè ở trên nút thắt, nhẹ nhàng nhấn một cái, nút thắt liền bắn ra. Đô Đô đổi phương hướng vươn tay ra, Hạ Hàn rất tự nhiên đem Đô Đô từ trên chỗ ngồi bế lên.
Hạ Hàn ôm Đô Đô vào nhà, Diệp Phạm đi theo sau lưng của hai người, bóng lưng của bọn họ giống như so với bình thường còn bình thường hơn một nhà ba người.
Một đôi vợ chồng ân ái cùng con của bọn họ.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn bồi Đô Đô một hồi, mí mắt của Đô Đô liền bắt đầu đánh nhau. Tối hôm qua không biết là vì nguyên nhân gì, Đô Đô rất hưng phấn, lật qua lật lại thời gian thật dài đều không ngủ.
Diệp Phạm liền kể cho bé hai câu chuyện, đôi mắt to kia của Đô Đô vẫn là nhìn chằm chằm cô, một chút buồn ngủ đều không có, Diệp Phạm dỗ một hồi lâu, Đô Đô mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì Đô Đô đối với việc ba người bọn họ muốn ở cùng một chỗ rất là vui vẻ, nhưng là Hạ Hàn nói cho bé biết muốn đối với mẹ giữ bí mật, muốn cho mẹ một kinh hỉ. Đô Đô đành phải đem bí mật này len lén giấu ở trong lòng, âm thầm cao hứng.
Diệp Phạm hướng Đô Đô vươn tay: “Mẹ ôm Bảo Bảo đi ngủ có được hay không?” Đô Đô dụi dụi con mắt, tay nhỏ nhốt chặt cổ Diệp Phạm.
Hạ Hàn đã chuẩn bị cho Đô Đô một cái phòng ở đây, Diệp Phạm đem Đô Đô đặt ở trên giường nhỏ dành riêng cho bé. Diệp Phạm đem áo khoác của Đô Đô cởi ra, sau đó đắp chăn, Diệp Phạm còn chưa làm xong, thân thể nhỏ của Đô Đô liền đã xiêu vẹo.
Không cần Diệp Phạm dỗ bao lâu, Đô Đô liền rất nhanh tiến vào giấc ngủ. Đô Đô tựa hồ cực kỳ mệt mỏi, miệng nhỏ của bé khẽ nhếch, bụng nhỏ ưỡn lên phập phồng. Diệp Phạm cười cười, đem cánh tay lộ ra phía ngoài của Đô Đô bỏ vào trong chăn, dịch chăn mền xong, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của bé hôn mấy cái.
Diệp Phạm đứng dậy, đem màn cửa kéo vào, thời điểm xoay người, Hạ Hàn đứng ở sau lưng cô.
Sau khi Đô Đô ngủ thiếp đi, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm liếc nhau một cái. Hạ Hàn đưa tay chỉ cửa, ra hiệu để Diệp Phạm đi ra. Bọn họ rất ít khi đơn độc ở chung, anh có mấy lời muốn cùng cô nói.
Diệp Phạm cúi đầu xuống, nhìn xem bụng nhỏ của Đô Đô chập trùng, bảo đảm bé thật sự ngủ say, mới một lần nữa ngẩng đầu đối diện với con mắt của Hạ Hàn. Diệp Phạm sau khi gật đầu cất bước, động tác rất nhẹ, không muốn phiền nhiễu đến tiểu bảo bối của cô. Sau khi đi tới cửa, cô lại liếc mắt nhìn Đô Đô, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một giây sau, Diệp Phạm phát giác được lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp. Tay Hạ Hàn duỗi tới, rất tự nhiên nắm chặt tay Diệp Phạm. Bàn tay của anh rộng lớn, lúc lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của cô, hình như có dòng điện nhỏ bé chạy qua.
Diệp Phạm giật mình, cô buông thõng mắt, mặc cho anh kéo tay mình như thế. Hạ Hàn cất bước, Diệp Phạm ở phía sau anh yên lặng đi theo. Đêm khuya vạn phần yên tĩnh, ánh trăng đem hành lang chiếu đến trong trẻo lặng yên. Bọn họ cứ như vậy rất an tĩnh đi tới, giống như là đi qua hồi ức dài dằng dặc.
Một đường dọc theo ánh trăng đi tới phòng khách.
Nơi này không có bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ bên kia chiếu đến sáng tỏ thanh lãnh. Diệp Phạm thoáng nhìn cái tủ thủy tinh kia, nhìn thấy bên trong để đầy những đĩa nhạc đen.
Ánh mắt của Diệp Phạm dừng lại một hồi, Hạ Hàn chú ý tới cô dừng lại, lần theo ánh mắt của cô nhìn sang. Lúc ánh mắt của Hạ Hàn rơi vào kia chồng đĩa nhạc đen kia, anh không khỏi cong lên khóe môi, cười cười.
Chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu thâm ý bên trong.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ngồi xuống.
Đêm rất yên tĩnh, là thời cơ nói chuyện tốt, còn có những sự việc chưa từng mở miệng kia. Chôn dưới đáy lòng đã lâu như vậy, cũng là lúc nên nói rồi. Diệp Phạm trầm mặc một chút, cô mở miệng trước hỏi: “Anh chừng nào thì phát hiện tôi là Diệp Phạm kia?”
Ý cười bên môi của Hạ Hàn dần dần sâu: “Sau khi phim của chúng ta kết thúc, anh từng tại Hoa Thụy gặp qua em.” Hạ Hàn hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó.
Vẻn vẹn bởi vì một cái bóng lưng của cô, làm cho anh liên tưởng đến quá khứ.
“Lúc ấy chẳng qua là cảm thấy thời điểm em không diễn phim, có chút quen thuộc.” Thanh âm trầm thấp vang lên.
Diệp Phạm cảm thấy kỳ quái: “Chúng ta trước kia chưa từng gặp mặt.”
Hạ Hàn giải thích nói: “Khi đó em đi học ở New York, anh có đi qua trường học của em một lần. Em đang cúi đầu suy nghĩ khúc nhạc, không có chú ý tới anh.” Diệp Phạm không biết, ngày đó Hạ Hàn nhìn xem bóng lưng của cô đi xa, lén ghi nhớ lại.
Diệp Phạm rũ mắt, trong thanh âm của cô mang theo mấy phần tiếc nuối: “Như vậy a.”
Hạ Hàn đi vào thế giới này về sau, hồi ức qua rất nhiều lần lúc trước. Liên hệ duy nhất giữa anh cùng Diệp Phạm bị mất, còn tưởng rằng mãi mãi cũng sẽ không lại nhìn thấy cô. Cho nên thời điểm cảm thấy Diệp Phạm có chút quen thuộc như vậy, Hạ Hàn liền chủ động dõi theo cô. Cho dù là một chút xíu hi vọng cũng tốt.
Hạ Hàn có chút nghiêng người tới: “Vậy còn em?”
Diệp Phạm ngước mắt, tầm mắt của hai người đối diện. Cô chậm rãi trả lời: “Ngày đó tôi ở tại nhà anh, thấy được đĩa nhạc CD đen đầy trong tủ kính. Trước đó tôi đã hoài nghi, thẳng đến lúc đó mới thật sự xác định.”
“Mỗi một đĩa nhạc anh đều đã nghe qua.” Hạ Hàn nhàn nhạt liếc qua tủ thủy tinh kia, “Những đĩa nhạc đó cũng là vì em mua lại.”
Hạ Hàn không có nghĩ qua sẽ ở thế giới này gặp được Diệp Phạm, nhưng là những khúc nhạc mà cô thích, cô yêu quý, cũng có thể trở thành ký ức tốt đẹp nhất của anh.
Còn có rất nhiều chuyện, Hạ Hàn phải từ từ nói cho Diệp Phạm. Cố gắng của cô, tiến bộ của cô. Cùng việc cô luôn nghiêm túc tới gần anh.
Anh đều biết.
“Diệp Phạm, em biết không.” Hàm dưới của Hạ Hàn căng cứng, bị ánh trăng trong vắt chiếu sáng. Ánh mắt Hạ Hàn chậm rãi dời xuống, nói cho cô: “Mỗi lần em biểu diễn, anh đều ở hiện trường.”
Diệp Phạm giật mình, cô mím môi nói: “Anh nghe được những khúc nhạc mà tôi sáng tác rồi?”
Hạ Hàn cười không đáp, nhưng thông qua ánh mắt của anh, Diệp Phạm đã có thể đoán được đáp án.
“Ân… Để anh đoán một chút.” Hạ Hàn cúi người nhìn xem con mắt của Diệp Phạm, thanh âm lạnh lẽo vang lên, “Có khúc nhạc nào là viết cho anh?”
Diệp Phạm dời đi ánh mắt, bên tai nóng lên. Mặc dù Hạ Hàn nói chính là sự thật, nhưng là trắng trợn như thế nói ra, vẫn là để Diệp Phạm không cách nào trả lời.
“Diệp Phạm, em thích anh bao lâu?” Hạ Hàn cười như không cười nhìn cô chằm chằm, “Mười năm, đúng không?”
Đó là lúc ấy Diệp Phạm tự mình nói ra, nhưng cô chỉ là vì cùng Hạ Hàn giải thích người mình thích là thật sự có tồn tại. Không nghĩ tới, bây giờ lại bị anh lấy ra trêu đùa chính mình.
Diệp Phạm nghiêng đầu đi, nhỏ giọng thầm thì: “Không có lâu như vậy.”
Hạ Hàn ý vị thâm trường ồ một tiếng: “Vậy đoán chừng cũng không ngắn.”
Thời điểm phát sinh biến cố, Diệp Phạm còn đang học Sơ Trung, cũng là ở phía sau tiếp xúc, bọn họ mới ngầm sinh tình ý. Không khí yên tĩnh trong chốc lát, Diệp Phạm một mực trầm mặc.
Hạ Hàn lại vứt ra thật nhiều vấn đề, cô lại không biết nói thế nào. Liền dứt khoát để một mình anh tự hỏi tự đáp.
Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, đưa tay đem Diệp Phạm kéo vào trong ngực, anh cúi đầu đối diện con mắt của cô.
Trong lòng Diệp Phạm ngơ ngẩn, có thể nhìn thấy ánh mắt của anh dần dần sâu. Ánh sáng trắng trong chiếu sáng mặt của bọn họ, có thể thấy rõ ngũ quan của nhau, lại thêm mấy phần mập mờ tới.
Hạ Hàn dần tới gần Diệp Phạm, khoảng cách của hai người dần dần rút ngắn. Cùng lúc đó, khí tức ấm áp lại quen thuộc trên người anh càng ngày càng gần.
Diệp Phạm vô ý thức ngưng lại hô hấp, nhắm hai mắt lại. Ánh mắt của Hạ Hàn chậm rãi lướt qua mặt Diệp Phạm, từ lông mi run rẩy đến đôi môi tinh xảo của cô. Mỗi một chỗ đều có thể thấy được sự khẩn trương cùng bất an của cô.
Môi mỏng của anh hơi cong, cúi người xuống, cho đến khi khoảng cách biến mất. Một giây sau, Diệp Phạm đã nhận thấy xúc cảm mềm mại trên môi. Nhịp tim của cô trong phút chốc tăng tốc, nụ hôn của anh tỉ mỉ lại cẩn thận, lướt qua liền thôi, cũng không thâm nhập vào sâu.
Anh một lần lại một lần hôn cô, tinh tế miêu tả lấy vành môi thật đẹp của cô. Hô hấp của Diệp Phạm dồn dập thêm mấy phần, động tác của Hạ Hàn hơi ngừng lại. Lập tức, anh lại ở trên môi của cô thử thăm dò.
Dưới nụ hôn của anh, không khí mùa đông giống như cũng không giống như lúc trước lạnh như băng nữa.
Một lát sau, Hạ Hàn dời đi môi của cô, anh vẫn đem Diệp Phạm ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn xem mặt của cô. Thời điểm Diệp Phạm mở mắt, trùng hợp đối diện vói con ngươi đen nhánh của Hạ Hàn, cô ngơ ngác một chút, ánh mắt có chút né tránh.
Hạ Hàn cong môi, nhẹ nhàng buông lỏng ra thân thể của Diệp Phạm. Diệp Phạm đứng dậy, cô cũng không có cùng Hạ Hàn đối mặt, tai vẫn còn đỏ.
“Ngủ ngon.” Diệp Phạm nói xong một câu, liền muốn rời đi.
“Đúng rồi, Diệp Phạm.” Hạ Hàn bỗng nhiên gọi cô lại.
Diệp Phạm dừng bước, xoay người nhìn về phía Hạ Hàn. Trong ánh mắt của anh mang theo tia mỉm cười, khiến cho lạnh lùng trên mặt đều ôn hòa đi mấy phần. Thanh âm của Hạ Hàn vang lên, anh nghiêm túc trêu đùa Diệp Phạm, nói cho cô một sự kiện.
“Lần tiếp theo, nhớ kỹ không được ngừng thở.”
Diệp Phạm sững sờ, sau khi hiểu được Hạ Hàn nói về cái gì, mặt của cô xoạt một cái liền đỏ lên.
Hạ Hàn tiếp tục nghiêm trang nói: “Anh lo lắng em không thở nổi.”
Diệp Phạm mím chặt môi, không nói gì, xoay người rời đi.
…
Từ khi « Kế hoạch Cự Tinh » công bố quy định cho điểm mới của trận chung kết, fan hâm mộ vẫn luôn tại tích cực bỏ phiếu, bọn họ hi vọng thần tượng của mình có thể đạt được thành tích tốt hơn.
Lần này số phiếu trực tiếp quan hệ đến thành tích cuối cùng, mọi người một mực luôn chú ý chuyện này.
Đêm chung kết của « Kế hoạch Cự Tinh », sẽ tiến hành hai vòng đấu. Trong vòng đấu thứ nhất, người xem bỏ phiếu sẽ chiếm tỉ lệ nhất định của điểm số cuối cùng. Người có tổng hợp điểm số thấp nhất, trực tiếp bị đào thải.
Vòng thứ hai của trận đấu, còn lại hai người tiếp tục tranh tài, ban giám khảo tiến hành cho điểm, đạo diễn Tần An của « Sinh như Yên Hỏa » cũng sẽ đến hiện trường, dựa vào suy nghĩ của ông đến quyết định nhân vật nữ chính.
Trước khi trận chung kết chính thức bắt đầu, tiết mục tổ sẽ công bố một lần số phiếu người xem bỏ phiếu. Mà lần này công bố số phiếu, tương đương với việc cảnh báo cho các fan hâm mộ một lần, nếu như số lượng bỏ phiếu quá ít, fan hâm mộ hẳn là thêm chút sức.
Hôm đó, tiết mục tổ công bố số phiếu mà người xem bỏ phiếu cho Thường Tố, Diệp Phạm cùng Đường Cẩm trong ba ngày.
Tin Weibo này vừa phát ra, cư dân mạng lập tức bùng nổ. Không hề nghi ngờ, người có số phiếu cao nhất kia, là Thường Tố.
Thường Tố đạt 10 triệu số phiếu, vững vàng trở thành hạng nhất. Số phiếu của cô vượt xa hai người khác. Thường Tố xuất đạo thời gian lâu nhất, cùng Diệp Phạm và Đường Cẩm so sánh, xem như tiền bối, người xem bỏ phiếu cho cô cao nhất, mọi người tuyệt đối không thấy hiếm lạ.
Bọn họ chú ý chính là, đứng thứ hai đến cùng là ai? Là Đường Cẩm? Hay là Diệp Phạm? Điểm số công bố, thứ hai là Đường Cẩm, số phiếu của Đường Cẩm là 7 triệu. Mà số phiếu của Diệp Phạm là 4 triệu, thấp hơn Đường Cẩm 3 triệu phiếu, đứng sau cùng.
Fan hâm mộ của Thường Tố cùng Đường Cẩm đều đang cảm thấy may mắn, nhưng là fan hâm mộ của Diệp Phạm lại cực kì ưu sầu, bởi vì sự tình bọn họ một mực lo lắng rốt cục phát sinh.
Diệp Phạm cùng hai người khác so sánh, thời gian xuất đạo ngắn nhất, lượng fan hâm mộ ít nhất, như vậy người xem bỏ phiếu nhất định là ít nhất. Sau khi tiết mục tổ công bố số phiếu, tâm của fan hâm mộ triệt để trầm xuống.
Số phiếu của Diệp Phạm, thật sự là thấp nhất bên trong ba người. Nói cách khác, nếu như số phiếu bầu cho Diệp Phạm một mực thấp như vậy, cô rất có thể tại vòng đấu chung kết thứ nhất sẽ trực tiếp bị đào thải.
Căn bản vô duyên với việc tham gia vòng thứ hai tranh tài.
Diệp Phạm cố gắng như vậy, nghiêm túc như vậy mới đi được đến trận chung kết, kết quả bởi vì lượng fan hâm mộ ít nên bị đào thải, các fan hâm mộ làm sao cam tâm?
Fan hâm mộ ở trên Weibo phát biểu bình luận, mỗi chữ mỗi câu đều là sầu lo.
“Trời ạ, chuyện ta lo lắng thành sự thật, số phiếu của Diệp Phạm thật sự là thấp nhất, làm sao bây giờ a?”
“Fan hâm mộ của Diệp Phạm lại cố gắng một chút a, cùng Đường Cẩm còn kém 3 triệu phiếu, vẫn là có hi vọng thu nhỏ chênh lệch.”
“Còn có ba ngày, mọi người đừng hốt hoảng, chưa đến cuối cùng, cũng vẫn còn có hi vọng.”
Dưới Weibo của Diệp Phạm cũng có rất nhiều fan hâm mộ đang an ủi cô.
“Tiểu tỷ tỷ đừng lo lắng, chúng ta còn lại vài ngày, nhất định càng thêm cố gắng bỏ phiếu!”
“Có trời mới biết ta xưa nay không truy tinh lại lo thế này, Diệp Phạm là minh tinh đầu tiên ta trở thành fan, ta nhất định sẽ mỗi ngày bỏ phiếu!”
“Mọi người bỏ phiếu lại tích cực một chút, nhẫn tâm để tiểu tỷ tỷ cứ như vậy bị đào thải sao?”
Diệp Phạm ở trong lòng fan hâm mộ, là hoàn toàn xứng đáng đạt hạng nhất. Nếu như cứ như vậy đào thải, thật sự là quá đáng tiếc. Điều này ngược lại khơi dậy ý chí của các fan hâm mộ của Diệp Phạm, bọn họ càng thêm nô nức tấp nập bỏ phiếu, hô hào người chung quanh gia nhập cùng bọn họ.
Không khí khẩn trương đã bao phủ tại trong lòng mọi người.
Còn có ba ngày, mỗi một phiếu đều cực kỳ trọng yếu. Nhưng chỉ cần bọn họ cố gắng, nhất định có thể kéo gần khoảng cách, cuối cùng cho Diệp Phạm thắng thế. Tại trận đấu cuối cùng, Diệp Phạm có thể hay không bởi vì số phiếu của người xem quá thấp, mà vô duyên với chức quán quân?
Diệp Phạm có thể hay không ngăn được cơn sóng dữ, tại thời khắc mấu chốt nâng cao số phiếu?
Câu đố chưa được giải đáp này, treo lên trái tim của tất cả mọi người…
~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!