Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 98: "Phanh" một tiếng vang lên, cửa đóng lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày


Chương 98: "Phanh" một tiếng vang lên, cửa đóng lại


Đường Cẩm sau khi không được chọn, vẫn ở phòng nghỉ phía sau đài. Phòng nghỉ có thể nhìn thấy tình huống trên sân khấu, Diệp Phạm từ lúc mới bắt đầu biểu diễn đến sau cùng chiến thắng, đều bị Đường Cẩm nhìn ở trong mắt.

Đường Cẩm cơ hồ có thể tưởng tượng được ra trên khán đài tiếng vỗ tay nhiệt liệt đến cỡ nào, cô ta tức giận đến lập tức ném di động tới hướng bàn trang điểm, đồ vật trên bàn trang điểm rơi đầy mặt đất.

Người đại diện ở ngay cạnh Đường Cẩm, anh ta thấy Đường Cẩm không kiềm chế được, lập tức đem cửa  phòng nghỉ đóng lại. Nếu như bị người khác chụp tới bộ dáng của Đường Cẩm hiện tại, truyền thông nhất định sẽ trắng trợn nói phóng đại lên, nói Đường Cẩm thua nên không chịu nổi, như vậy đối với thanh danh của Đường Cẩm cực kì bất lợi.

Đường Cẩm tức giận đến đỏ ngầu cả mắt, cô ta không cam lòng hướng người đại diện mắng Diệp Phạm: “Diệp Phạm là cái thá gì, chỉ bằng cô ta cũng có thể đoạt giải quán quân, ta tại sao lại có thể bại bởi cô ta!”

Người đại diện đã sớm biết tính tình của Đường Cẩm: “Ngay cả Thường Tố đều bị bại bởi cô ta, cô cho dù bại bởi cô ta, người xem cũng sẽ không nói cái gì.”

Trên màn hình còn đang phát hình tiết mục, tất cả mọi người đang chúc mừng lấy Diệp Phạm, liền ngay cả Tần An đều đối với Diệp Phạm lộ ra nụ cười. Đường Cẩm càng tức giận, cô ta tiếp tục mắng Diệp Phạm, lúc này cô ta cũng đã quên phải đè thấp âm lượng.

Người đại diện chau mày: “Cô nói nhỏ chút, cẩn thận bị người khác nghe được.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong tay người đại diện liền vang lên, anh ta xem hiển thị trên màn hình, lập tức nhắc nhở Đường Cẩm: “Là điện thoại của mẹ cô.”

Thanh âm của Đường Cẩm lập tức dừng lại.

Điện thoại của Đường Cẩm vừa rồi bị ném hướng bàn trang điểm, màn hình đã vỡ, Giản Lan gọi điện thoại của cô ta, nhưng không thấy nghe, chỉ có cách gọi cho người đại diện của Đường Cẩm.

Người đại diện tiếp điện thoại: “Người tại bãi đỗ xe chờ chúng tôi đi, tôi đem Đường Cẩm đưa qua.” Sau khi cúp điện thoại, người đại diện tranh thủ thời gian thu thập bàn trang điểm hỗn loạn.

“Chúng ta bây giờ đi bãi đỗ xe, mẹ của cô ở nơi đó chờ cô.” Người đại diện lôi kéo cánh tay của Đường Cẩm, đem cô ta từ trên chỗ ngồi kéo lên.

Cảm xúc kịch liệt của Đường Cẩm vừa rồi dần dần thu lại, đợi chút nữa phải đối mặt với Giản Lan, cô ta sẽ không để cho Giản Lan nhìn ra cô ta có bất luận cái gì không thích hợp. So với chuyện Diệp Phạm chiến thắng này, giấu diếm thân phận của mình không bị bại lộ quan trọng hơn.

Người đại diện sợ nửa đường xảy ra việc gì, đem Đường Cẩm một đường đưa đến bãi đỗ xe, chờ sau khi Đường Cẩm lên xe, anh ta mới nặng nề mà thở ra một hơi.

Giản Lan lái xe, Đường Cẩm ngồi ở ghế cạnh tài xế. Trong lòng Đường Cẩm đang có sự tình, trong xe trong lúc nhất thời có chút yên tĩnh trở lại.

Giản Lan cho là Đường Cẩm bởi vì không được chọn, cho nên cảm xúc không tốt. Giản Lan vừa nhìn đường xá, vừa cùng Đường Cẩm nói chuyện: “Đêm nay con đã biểu hiện rất tốt rồi.” Giản Lan rất nghiêm túc nhìn biểu diễn của Đường Cẩm cùng Diệp Phạm.

Bà đem  toàn bộ biểu hiện ưu tú của Đường Cẩm đều nói cho Đường Cẩm nghe, thanh âm của bà rất ôn nhu, an tĩnh vang lên trong xe, giống là có lực lượng trấn an lòng người.

Nhưng  trong lòng Đường Cẩm lại không nghĩ như vậy, thời điểm lúc cô ta biết thân thế chân thực của mình, cô ta liền đem mình cùng người Đường gia vạch ra một đường ranh giới phân biệt rõ ràng.

Cô ta vượt không qua, người Đường gia cũng vào không được. Lời động viên an ủi của Giản Lan tiến vào trong tai Đường Cẩm, cô ta chỉ cảm thấy Giản Lan có phải là đang châm chọc cô ta. Giản Lan cũng xem biểu diễn của Diệp Phạm.

Lần trước Giản Lan cùng Diệp Phạm ở chung hòa hợp như thế, nhất định sẽ có khuynh hướng bảo hộ Diệp Phạm, ở trong lòng cười nhạo chính mình.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt Đường Cẩm, đem cảm xúc chân thực toàn bộ vùi lấp, ngoài miệng cô ta nói trái lương tâm, trong lòng lại đồng thời oán trách Diệp Phạm cùng Giản Lan.

Bên kia, Đô Đô cũng đang quan sát trực tiếp « Kế hoạch Cự Tinh ». Trước khi bắt đầu tranh tài, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm liền đem Đô Đô đưa đến Hạ trạch. Hạ lão thái thái biết Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ban đêm đều sẽ đi quay chương trình, thế là chủ động gọi điện thoại cho bọn họ, nói mình sẽ chiếu cố Đô Đô.

Đô Đô ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn xem mẹ xuất hiện trên TV, tay nhỏ của bé nắm chặt, một mặt khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình TV. Hạ lão thái thái cũng cùng Đô Đô có thần sắc đồng dạng, bà đối với kết quả cũng vạn phần khẩn trương.

Một già một trẻ rất ăn ý nhìn chằm chằm TV, ánh mắt từ đầu đến cuối đi theo Diệp Phạm, nhất cử nhất động của Diệp Phạm cơ hồ đều nắm chặt lấy lòng của bọn họ. Thẳng đến sau khi người chủ trì Tề Thuật tuyên bố Diệp Phạm chiến thắng, bọn họ mới không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Đô Đô dùng sức vỗ tay nhỏ, nhếch môi cười không ngừng. Mà Hạ lão thái thái đầu tiên là vui vẻ cười, vì Diệp Phạm chiến thắng mà cảm thấy vui mừng. Về sau Hạ lão thái thái lại nghĩ tới Diệp Phạm là thế nào một thân một mình mà mang theo Đô Đô, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Hạ lão thái thái thường ngày lúc xem truyền hình, từ trước đến nay nhập kịch rất sâu. Đặc biệt là bà nhớ tới vừa rồi Diệp Phạm cùng Hạ Hàn diễn một đoạn phim ngắn kia, càng cảm thấy xúc động.

Diệp Phạm cùng Hạ Hàn cũng giống như bên trong phim, phải trải qua nhiều trắc trở như vậy, mới có thể ở cùng một chỗ a. Hạ lão thái thái lau mấy giọt nước mắt, bên tai vang lên âm thanh vỗ tay của Đô Đô, bà lập tức lấy lại tinh thần, bị Đô Đô dời đi lực chú ý, tranh thủ thời gian một mặt đau lòng sờ lấy tay nhỏ của Đô Đô.

“Bảo Bảo, chúng ta vỗ tay nhẹ thôi, không thì tay sẽ đau.” Hạ lão thái thái nhìn xem  lòng bàn tay vỗ đến đỏ bừng của Đô Đô, lập tức nhẹ nhàng thổi thổi.

Con mắt tròn căng của Đô Đô  phát ra ánh sáng, ngửa cái đầu nhìn xem Hạ lão thái thái, hưng phấn mở miệng: “Ba cùng mẹ đều thật là lợi hại a.” Mắt Đô Đô tràn đầy sùng bái.

Hạ lão thái thái bị Đô Đô chọc cười, bà bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, lại là một trận khen ngợi: “Đô Đô thích ba mẹ như vậy a.”

Đô Đô nghiêm trang gật đầu: “Đương nhiên rồi, Đô Đô cũng thích cụ a.”

Hạ lão thái thái lại bị sự đáng yêu của chắt trai bà làm cho mềm nhũn, bà ôm Đô Đô không buông tay, nghĩ muốn làm sao để Đô Đô càng vui vẻ hơn: “Đô Đô đêm nay có phải là còn chưa có uống sữa bò?”

Nghe thấy Hạ lão thái thái nhắc tới, Đô Đô cũng nghĩ tới, bởi vì đêm nay mẹ muốn tham gia thi đấu, đôi bà cháu này lập tức liền canh giữ ở trước TV, căn bản đã quên điều này. Đô Đô cũng một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Sữa bò Đô Đô còn chưa có uống đâu.”

Hạ lão thái thái đã từ trong miệng của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm hỏi không ít thứ Đô Đô yêu thích, Đô Đô thích nhất uống sữa bò ngọt ngào.

“Ngày hôm nay có việc vui, cụ liền pha cho Đô Đô một cốc sữa bò chocolate, có được hay không a?”

Sữa bò chocolate rất ngọt, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn rất ít khi cho Đô Đô uống. Đô Đô nghe xong, con mắt sáng lên một chút, nụ cười cũng lớn hơn: “Sữa bò chocolate của Đô Đô.”

Mấy phút đồng hồ sau, Đô Đô cùng Hạ lão thái thái mỗi người bưng lấy một cốc sữa bò chocolate, ngồi ở trước TV nhìn xem tranh tài tiếp theo.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Diệp Phạm một thân một mình trở về nhà.

Bởi vì tối nay là trận chung kết của « Kế hoạch Cự Tinh », kết quả vừa được tuyên bố, Diệp Phạm cùng Thường Tố đều trở thành chủ đề bàn luận trong miệng mọi người.

Diệp Phạm vừa rời khỏi trường quay, bên ngoài rất nhiều phóng viên đều theo sau. Lái xe bỏ rơi mấy cẩu tử, Diệp Phạm mới trở lại trong nhà. Khi nhìn đến Đô Đô một khắc này, cả người Diệp Phạm mới thư giãn xuống.

“Bảo Bảo tới, để mẹ ôm một cái.” Diệp Phạm mệt mỏi đến cơ hồ không có khí lực, ngồi ở trên ghế sa lon, Đô Đô ngoan ngoãn uốn tại trong ngực của cô, cô đem Đô Đô ôm tại bên cạnh mình.

Cuộc tranh tài của « Kế hoạch Cự Tinh » kéo dài thật lâu, hiện tại rốt cục đi tới hồi kết, Diệp Phạm cũng giống những tuyển thủ khác, các cô từ đầu đến cuối căng thẳng như dây cung, thời thời khắc khắc phải chuẩn bị.

Hiện tại hết thảy đều kết thúc, rốt cục có thể thư giãn một tí. Cùng Diệp Phạm khác biệt, Đô Đô thế nhưng lại rất hưng phấn, bé hung hăng nhấn mạnh cùng Diệp Phạm: “Mẹ đêm nay thật xinh đẹp a, siêu cấp giỏi.”

Diệp Phạm nhịn không được cong lên khóe môi, cô cúi đầu xuống hôn một cái Tiểu Khả Ái Đô Đô trong ngực này. Lúc đang xích lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, Diệp Phạm ngoài ý muốn ngửi thấy một hương vị chocolate. Diệp Phạm bật cười, chạm một cái chóp mũi của Đô Đô.

“Đô Đô đêm nay ăn chocolate sao?”

Đô Đô học bộ dáng của Diệp Phạm, bóp bóp mặt mập mạp nhỏ của mình. Bé cùng Diệp Phạm hồi báo: “Đô Đô tại nhà cụ uống sữa bò chocolate.”

Đô Đô vừa nghĩ tới hương vị sữa bò, liền chép miệng mấy lần, bé lại nói: “Sữa bò rất ngọt, uống thật ngon.”

Diệp Phạm cười cười: “Chúng ta đợi chút nữa rửa mặt xong, hương vị chocolate liền không có rồi, vậy làm sao bây giờ a?” Diệp Phạm cố ý đùa với Đô Đô.

Đô Đô sầu khổ suy tính một hồi: “Không sao, về sau cũng sẽ lại ăn vào.”

Diệp Phạm đem Đô Đô tản ra mùi sữa thơm ôm đi nhà tắm, đem bé tắm đến sạch sẽ. Diệp Phạm nằm tại bên người Đô Đô, nhìn xem mí mắt của Đô Đô đã bắt đầu đánh nhau. Diệp Phạm nhìn bộ dáng của Đô Đô, cũng thấy buồn ngủ, cô an tâm nhắm mắt lại, cùng một chỗ với Đô Đô tiến vào giấc ngủ.

Nhiếp Vi Như đi ra ngoài, chuẩn bị đi mua vài món đồ. Bà ta vào thang máy, nhìn qua phía trước. Không biết vì cái gì, Nhiếp Vi Như ngày hôm nay tinh thần luôn có chút không tập trung, huyệt thái dương nhảy không ngừng, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.

Thang máy dần đi xuống, một lát sau, thang máy ngừng lại, cửa thang máy sắp mở ra. Giờ khắc này,  trong lòng Nhiếp Vi Như không khỏi khủng hoảng, trong nháy mắt càng phóng đại lên mấy lần.

Nhiếp Vi Như nhíu mày, ngày hôm nay đến cùng là sao vậy? Nhiếp Vi Như nhìn xem cửa. Lúc này, cửa thang máy mở ra, có một người đứng ngoài cửa.

Nhiếp Vi Như thấy rõ mặt người kia, giọng của bà ta có chút run rẩy: “Là ngươi?”

Người ngoài cửa kia chính là bác sĩ tư nhân của Đường gia, Trần Duyên. Trần Duyên nhìn Nhiếp Vi Như, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý, mở miệng: “Là ta.”

Nhiếp Vi Như có chút bất an, chất vấn: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Trần Duyên vừa nói chuyện, vừa đi đến. Ngữ khí của bà ấy có chút lạ: “Đương nhiên là cùng bạn bè ngày xưa của ta tâm sự a.”

Sắc mặt của Nhiếp Vi Như có chút khó coi. Bạn bè gì? Bà ta nắm được điểm yếu của Trần Duyên, áp chế Trần Duyên phải bảo hộ Đường Cẩm. Bọn họ tính bạn bè cái gì, kẻ thù còn tạm được.

Nhiếp Vi Như nhìn xem ánh mắt của Trần Duyên, mang theo cảnh giác. Năm đó, Nhiếp Vi Như thích Đường Chấn, một mực luôn chú ý tới Đường gia, bà ta biết Đường gia có một bác sĩ tư nhân gọi là Trần Duyên, liền âm thầm để mắt tới Trần Duyên.

Năm đó chỗ bệnh viện của Trần Duyên, xảy ra một sự cố chữa bệnh, tất cả mọi người cho là sự cố này là bởi vì bác sĩ chính làm sai. Chỉ có Nhiếp Vi Như biết, thật ra là năm đó Trần Duyên làm Dược sĩ, cho bệnh nhân dùng sai thuốc, mới dẫn đến sự cố phát sinh.

Chuyện này là Nhiếp Vi Như ngoài ý muốn biết được, bà ta còn thu âm lại, dùng cái này đến làm cái cớ uy hiếp Trần Duyên. Cuối cùng, bác sĩ kia phải gánh chịu trách nhiệm, mà Trần Duyên lại bình an vô sự.

Nhiếp Vi Như dùng băng ghi âm áp chế Trần Duyên, để Trần Duyên sau khi Giản Lan sinh hạ Diệp Phạm, đem Diệp Phạm cùng Đường Cẩm đánh tráo, từ đó, Đường Cẩm trở thành con gái của Đường gia, mà bà ta thì mang Diệp Phạm đi.

Nhiếp Vi Như còn yêu cầu Trần Duyên bảo hộ thân phận của Đường Cẩm không bị phát hiện, bằng không thì bà ta liền sẽ xuất ra băng ghi âm.

Trần Duyên mặc dù ghi hận Nhiếp Vi Như, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dựa theo cách của Nhiếp Vi Như mà làm, cho nên đã nhiều năm như vậy, Đường Cẩm một mực an toàn, không có bị phát hiện.

Nhưng là, sự tình đã qua rất lâu, bà ta cùng Trần Duyên cũng đã thật lâu chưa từng gặp mặt, vì cái gì Trần Duyên ngày hôm nay lại tìm đến bà ta? Chẳng lẽ, là cùng Đường Cẩm có quan hệ?

Nhiếp Vi Như không khỏi lui về phía sau mấy bước, trong lòng khẩn trương cực kỳ.

Trần Duyên nói ra: “Ngươi không ngại ta đi nhà ngươi ngồi một chút đi.”

Nhiếp Vi Như không có cự tuyệt. Trần Duyên đều đã tìm tới cửa, nhất định là có chuyện gì, bà ta cũng muốn hỏi Trần Duyên, chuyến này đến cùng là có mục đích gì? Dù sao trong tay bà ta nắm nhược điểm của Trần Duyên, không sợ Trần Duyên làm ra cái gì.

Nhiếp Vi Như nghĩ tới đây, lưng cũng đứng thẳng lên. Đúng a, bà ta sợ cái gì? Trần Duyên lườm Nhiếp Vi Như một chút, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh. Nhiếp Vi Như cùng Trần Duyên đi đến cửa nhà, Nhiếp Vi Như mở cửa, hai người đi vào.

Lúc này, một thanh âm vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Nhiếp Vi Như.

“Mẹ, mẹ làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi?”

Nhiếp Vi Như trông thấy Diệp Lật, đáy lòng bỗng dưng trầm xuống. Nguy rồi, bà ta thật sự là quá hốt hoảng, bà ta dĩ nhiên quên Diệp Lật đang ở bên trong nhà.

Chuyện giữa bà ta cùng Trần Duyên, quan hệ giữa Đường Cẩm cùng bà ta, tuyệt đối không thể để Diệp Lật biết. Chuyện cho tới bây giờ, Trần Duyên đã ở trong nhà Nhiếp Vi Như, Nhiếp Vi Như chỉ có thể kiên trì mở miệng: “Diệp Lật, đây là bạn của mẹ.”

Trần Duyên nhìn xem Diệp Lật, dối trá cười một tiếng: “Ngươi gọi ta dì Trần là được rồi.”

Diệp Lật kêu một tiếng: “Dì Trần.”

Trần Duyên quay đầu, nhìn qua Nhiếp Vi Như, giọng điệu có chút ý vị thâm trường: “Nhiều năm không gặp, con gái của bà đều lớn như vậy rồi.”

Trần Duyên giống như lơ đãng nhắc nhở, Nhiếp Vi Như còn có một cô con gái ruột Đường Cẩm, bây giờ còn đang ở Đường gia đợi. Nhiếp Vi Như toàn thân chấn động, bà ta cực lực duy trì biểu lộ, lập tức nhìn về phía Diệp Lật: “Diệp Lật, con đi ra ngoài trước đi, mẹ cùng dì Trần còn có việc muốn trò chuyện.”

Diệp Lật a một tiếng, đang êm đẹp làm gì tự dưng bảo cô ra ngoài? Diệp Lật nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Con còn muốn ngủ ở nhà ngủ trưa a.”

Mẹ của cô thì thế nào, cùng dì Trần nói chuyện phiếm liền nói chuyện phiếm thôi, mắc mớ gì đến cô. Trông thấy Diệp Lật không động đậy, Nhiếp Vi Như nhất thời không có khống chế tốt giọng điệu, thanh âm nặng nề thêm mấy phần: “Nhanh lên.”

Diệp Lật bĩu môi: “Biết rồi, mẹ.” Diệp Lật cầm quần áo lên, khoác lên người, mở cửa đi ra ngoài.

Nhiếp Vi Như thấy Diệp Lật vừa ra khỏi cửa, thanh âm lập tức trầm xuống: “Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Trần Duyên trực tiếp mở miệng, giọng điệu rất lạnh: “Gần đây ta thiếu tiền, muốn tìm ngươi mượn chút tiền.”

Mặc dù nói là vay tiền, thế nhưng là giọng điệu hoàn toàn không phải ý tứ kia. Trần Duyên thiếu tiền nợ do đánh bạc, khoản nợ cực lớn, người đòi nợ đã đang thúc giục trả tiền, bây giờ Trần Duyên rơi vào đường cùng, liền nghĩ đến Nhiếp Vi Như.

Mặc dù Nhiếp Vi Như nắm được điểm yếu của bà ta, nhưng trên tay bà ta cũng có thứ có thể uy hiếp Nhiếp Vi Như.

Ánh mắt của Nhiếp Vi Như rất hung ác, Trần Duyên cũng dám tìm bà đòi tiền? Âm thanh của bà ta lạnh lùng nói: “Ngươi có phải hay không là đã quên, năm đó nếu không phải nhờ ta, người phải bị từ chức, gánh chịu sự cố chữa bệnh chính là ngươi.”

Trần Duyên cười lạnh một tiếng: “Ngươi không phải cũng nhận được chỗ tốt rồi sao? Nếu không phải ta giúp ngươi che giấu, Đường Cẩm sẽ thuận lợi như vậy trở thành con gái của Đường gia sao?”

Nhiếp Vi Như im lặng, không nói gì. Trần Duyên dứt khoát mở miệng: “Ta muốn ba trăm ngàn.”

Đôi mắt của Nhiếp Vi Như co rụt lại, bà ta nghẹn ngào kêu lên: “Ba trăm ngàn? Ngươi đây là công phu sư tử ngoạm a.” Bà ta gấp đến độ tay đều có chút run rẩy.

Trần Duyên không để ý đến Nhiếp Vi Như, trực tiếp nói: “Ta liền cho ngươi thời gian ba ngày, trong ba ngày, ta muốn cầm tới số tiền kia.”

Nhiếp Vi Như không kiên nhẫn nói một câu: “Ta không có tiền, ngươi một phân tiền cũng đừng nghĩ cầm tới.”

Trần Duyên châm chọc mở miệng: “Diệp Phạm không phải con gái của ngươi sao? Lại còn là một đại minh tinh, lấy một chút thì tính là gì.”

Theo như Trần Duyên thấy, Nhiếp Vi Như thật đúng là ngu xuẩn, Diệp Phạm có thể kiếm nhiều tiền như vậy, đương nhiên phải lôi kéo Diệp Phạm thật tốt, Nhiếp Vi Như vì tư tâm của mình,  quan hệ lại cùng Diệp Phạm rất kém cỏi.

Nhiếp Vi Như lập tức phản bác: “Cô ta mới không phải con gái của ta.”

Trần Duyên nhìn Nhiếp Vi Như một chút, bỗng nhiên nói ra: “Nói như vậy, ngươi không đồng ý cho ta tiền?”

Nhiếp Vi Như hừ lạnh một tiếng.

Trần Duyên chậm rãi nói: “Vậy ta không dám hứa chắc, ta có thể hay không cùng Đường phu nhân nói, Đường Cẩm căn bản không phải con gái ruột của bà ấy. Những năm gần đây, báo cáo kiểm tra thân thể của Đường Cẩm đều vẫn còn ở chỗ ta, ta lập tức có thể làm ra báo cáo giám định DNA.”

Nhiếp Vi Như tức giận vô cùng: “Ngươi không sợ ta đưa ra băng ghi âm?”

Đáy mắt của Trần Duyên mang theo vẻ điên cuồng: “Nhà của ta đã sớm tan, ta hiện tại lẻ loi một mình, còn sợ cái gì?”

Bởi vì đánh bạc, chồng của Trần Duyên cùng bà ta ly hôn, con gái của bà ta cũng cùng bà ta xa lánh, Trần Duyên đã không còn cố kỵ chút nào.

Đưa ra băng ghi âm, không phải chỉ là gánh chịu trách nhiệm năm đó thôi à. Bà ta thiếu nhiều tiền nợ đánh bạc như vậy, cũng không chiếm được chỗ tốt. Còn không bằng ở trên người Nhiếp Vi Như kiếm bộn.

Trần Duyên uy hiếp Nhiếp Vi Như: “Hoặc là ngươi cẩn thận hợp tác, hoặc là ta kéo ngươi cùng xuống nước, chính ngươi chọn đi.”

Nhiếp Vi Như không nói chuyện, không khí cực kỳ yên tĩnh, cực kì ngột ngạt. Nhiếp Vi Như hít sâu một hơi. Nếu như thân phận của Đường Cẩm bại lộ, Đường Cẩm căn bản không thích ứng được, nó còn là một minh tinh, người ngoài sẽ thảo luận nó ra sao?

Đường Cẩm nếu vậy quá đáng thương, bà ta sẽ không để cho Đường Cẩm rơi đến nước đó. Nhiếp Vi Như quyết định nhường một bước: “Số tiền quá lớn, ta cần một chút thời gian.”

Bà ta thẳng tắp nhìn Trần Duyên: “Ta nghĩ một chút biện pháp, nhìn xem có thể hay không có tiền.”

Trần Duyên: “Bao lâu?”

Nhiếp Vi Như: “Mười ngày.”

Trần Duyên châm chọc cười một tiếng: “Mười ngày? Ngươi nghĩ ta rất có kiên nhẫn?”

Nhiếp Vi Như buộc phải tiếp tục lui bước: “Vậy một tuần lễ, không thể lại ít hơn, ta còn phải đi khắp nơi vay tiền.” Bà ta nhìn chằm chằm Trần Duyên, trên lưng đã toát ra mồ hôi lạnh, tay chân băng lãnh đến cực điểm.

Nửa ngày sau, Trần Duyên mở miệng: “Ta liền tin ngươi một lần.”

Thân thể của Nhiếp Vi Như một mực đang căng thẳng, lập tức thư giãn xuống. Trần Duyên đứng lên, rời vị trí: “Ba trăm ngàn, trong một tuần cho ta, một phần cũng không thể thiếu.”

Nhiếp Vi Như oán hận nói ra: “Biết rồi.”

Trần Duyên đạt được mục đích hôm nay, liền rời khỏi nơi này. “Phanh” một tiếng vang lên, cửa đóng lại.

Nhiếp Vi Như siết chặt tay, đáy mắt mang theo hận ý. Nhiếp Vi Như cho rằng chuyện của bà ta không người nào biết, lại không ngờ đến, Trần Duyên hôm nay tới nơi đây, lại bị Diệp Lật nói cho Diệp Phạm.

~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN