Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính
Chương 3
Giọng nói của Trương Nghi run lên nhè nhẹ, như thể đang tuyệt vọng cố gắng níu kéo thứ gì đó, nhưng có vẻ A Bối chẳng nhìn ra sắc mặt lúc bấy giờ đã tái nhợt tựa cương thi của hắn, nó ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa hổn hển nói:
“Đấy! A Thúy chị thấy chưa! Không phải chỉ riêng mình đệ mà bất kỳ kẻ nào nhìn vào cũng thấy lão đại của chúng ta chính là một cô gái cực kỳ xinh xắn, đáng yêu, nữ tính!”
Ê, chú em đào đâu ra cái “cực kỳ nữ tính” ấy vậy?
Cô bé tên A Thúy khe khẽ trừng em trai của mình, lí nhí nói trong cổ họng: “Nhưng mà… ta không có nhầm…”
Nè nè, ai đó làm ơn để ý chút coi! Để ý cái kẻ tên là Trương Nghi bị hóa đá đứng cứng ngắc bên kia đây kìa!
…
Chuyện kể rằng, ngày nãy ngày nay có một thanh niên hết sức ngây thơ, mang theo một tâm hồn cực kỳ ngây ngơ, xuyên vào một thế giới vô cùng nên thơ, chỉ với một ước mong nhỏ nhoi duy nhất là đừng bao giờ dính líu tới bất kỳ nhân vật chính nào. Nhưng thử hỏi, ha ha, đời làm đéo gì lại có chuyện tốt đẹp như vậy!!! Cái kẻ lúc trước tin vào kỳ tích “ta là người xuyên không duy nhất đạt được mục đích sống bình bình đạm đạm qua ngày” thật đúng là một tên ngu xuẩn!
Hả? Mọi người hỏi việc Lạp Nhã Kỳ là một thằng đực rựa thì liên quan đách gì đến việc ” dính líu tới nhân vật chính” hử?
Xin hỏi, liệu mọi người có nhớ hay không chuyện Trương Nghi đã từng cảm khái cái tên “Lạp Nhã Kỳ” nghe rất quen tai?
Ừa, đúng rồi, mọi người nghĩ đúng trọng điểm rồi đó. Lạp Nhã Kỳ đích xác là bạn nam chính đỉnh đỉnh đại danh đi tới đâu bị team sủng nữ chính chửi tới đó! Là nam chủ của {Sủng bảo bối tận trời} đó nha!
Á Á Á Á, các người đừng vội mắng hắn là não cá vàng đọc truyện đến cả tên nam chính cũng đách nhớ, cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả…
Theo {Sủng bảo bối tận trời}, nam chính được mệnh danh là “hung thần ác sát” bởi ma khí quấn thân dày đặc, đem lại toàn chuyện xui xẻo nên luôn bị mọi người xung quanh hắt hủi, xa lánh. Cái tên đẹp đẽ được cha mẹ thân sinh đặt cho cũng theo đấy bay vào dĩ vãng, thay vào đó, người ta gọi y là “Đại Hung”. Sau khi được nữ chính đại nhân thu nhận làm đồ đệ, y lại được ban cho cái tên mới – “Tiểu Cát” – tốt đẹp hơn nhiều, tận đến khi hắc hóa thành công, nam chính toàn được nhắc tới với danh từ “Ma Vương”, cái tên “Lạp Nhã Kỳ” vốn chỉ được tác giả đề cập MỘT LẦN duy nhất trong tổng thể câu chuyện. Trớ trêu làm sao, nam chính lại dùng chính cái tên ấy để giới thiệu bản thân với hắn ngay lần gặp đầu tiên.
Nhưng Trương Nghi tin rằng, dù hắn có nhớ cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy thì cũng chưa chắc nhận ra nam chính trong bộ dạng nữ nhân. Vì sao? Ehem, hạng độc giả quèn như hắn từ lâu đã bị mấy cái fanart(*) vẽ một nam chính siêu soái siêu ngầu, thân dài vai rộng, áo choàng tung bay phấp phới lậm sâu vào não rồi, khó mà liên tưởng y với một thiếu nữ nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu được…
Xì tốp!
Nói như vậy nam chính thực sự là một bộ dạng liễu yếu đào tơ?
Trương Nghi cảm thấy thế giới quan của mình đang dần sụp đổ… Hắn khép nép ngẩng đầu nhìn A Thúy và A Bối – thuộc hạ sinh đôi trung thành nhất của Lạp Nhã Kỳ – đồng thời là một trong những con tốt hi sinh đầu tiên trên hành trình hắc hóa của y, đang ở trước mặt hắn cười cười nói nói, tựa như những đứa trẻ hồn nhiên không vướng bận điều gì. Nếu giả có một ngày hắn phải chứng kiến cảnh bọn chúng thủ cấp một nơi, tứ chi một nơi, thân chảy máu lênh láng, liệu hắn có vì kinh hãi quá độ mà xuyên trở lại thế giới của mình hay không?
Chờ đã, hình như Trương Nghi lại vừa lướt qua một vấn đề nghiêm trọng khác!
Cặp chị em này nhìn tới nhìn lui quá lắm chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, mà nam chính theo nguyên tác cũng trạc trạc khoảng đó mà thôi. Nói như vậy là…
Trương Nghi đương suy nghĩ cực kỳ hăng say, bất ngờ cánh cửa xập xệ của ngôi miếu hoang cũ nát này bị đẩy mạnh đến suýt gãy đôi, nhưng cũng may là chưa gãy thật. Lạp Nhã Kỳ xuất hiện từ phía bên ngoài, biểu tình âm u khủng khiếp tới mức Trương Nghi còn tưởng mình gặp quỷ, chuẩn bị tè ra quần đây.
Toàn thân Lạp Nhã Kỳ nhớp nháp đều là máu tươi bốc mùi tanh tưởi, bộ váy lụa y mặc trên người cũng rách thành từng mảng to nhỏ khác nhau, mái tóc đen không còn trâm cài cố định tự do xõa tung. A Bối và A Thúy nhìn thấy bộ dạng đó thì nhảy dựng lên, ngay lập tức vọt đến bên y lo lắng hỏi han:
“Lão đại, huynh làm sao thế này? Vì sao cơ thể lại dính nhiều máu như vậy? Huynh bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Cởi đồ ra, bọn ta giúp huynh băng bó!”
Lạp Nhã Kỳ không nhìn bọn chúng mà dán mắt đăm đăm về phía khoảng không vô định bên trong miếu, y nhép nhép miệng nói cái gì mà: “Thật sảng khoái… thật thoải mái… vì sao lại như vậy… ước gì có thêm nhiều hơn một chút…”, dọa A Bối sợ hãi hơi thụt lùi lại, chỉ có A Thúy là vẫn kiên trì ôm hai cánh tay y lắc lắc, thấy không có hiệu quả, nó đành dùng sức kéo Lạp Nhã Kỳ ngã ngồi xuống đất, bắt đầu kiểm tra xem trên người y có vết thương nào nghiêm trọng hay không.
Quái dị là ở chỗ, cho dù toàn thân dính đầy máu, cơ thể Lạp Nhã Kỳ hoàn toàn không tồn tại bất cứ vết thương nào, thậm chí một vệt xước cũng không…
Y nhẹ nhàng ngã nhào vào lòng A Thúy, hai mắt khép hờ, hơi thở dần dần điều hòa, bẵng mất một lúc, Lạp Nhã Kỳ đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ dưới sự ngỡ ngàng của cả ba con người đứng chứng kiến.
Chuyện gì đã xảy ra?
A Bối ngơ ngác nhìn A Thúy, A Thúy ngơ ngác nhìn Lạp Nhã Kỳ, nhưng cô bé hồi thần rất nhanh, lẹ tay lẹ chân chỉnh đốn lại tư thế nằm cho y rồi quay đầu quát em trai đi lấy bộ quần áo vải mà lúc mới đến Lạp Nhã Kỳ đã đem theo.
Trương Nghi nhìn cặp chị em chạy tới chạy lui, lo đến đầu đầy mồ hôi thì không khỏi cảm thấy tội nghiệp.
“Cần ta giúp gì kh-“
“Không, huynh chỉ việc ngồi yên đấy thôi.”
“…”
Hắn ngoái đầu ngó ra bên ngoài, sắc trời đã tối um tự lúc nào. Khi Lạp Nhã Kỳ mang hắn tới đây còn đang là giữa trưa, chẳng biết hắn đã ngất đi bao lâu rồi? Cái bụng cả ngày hôm nay chưa bỏ gì vào đang biểu tình dữ dội. Trương Nghi liếc A Bối A thúy, sau đó liếc xuống bụng mình, thở dài một hơi. Hắn chậm chạp đứng dậy, nhỏ giọng hỏi:
“Ở đây có gạo không?”
A Bối đang bận nấu nước quay lại trả lời:
“Có, ở trong cái chum nhỏ chôn dưới đống rơm thứ tư từ trái sang.”
Trương Nghi nói “cảm ơn” xong thì chậm rì rì chui vào một cái khe hẹp tới mức hắn phải nghiêng người mới qua được. Cái khe này thông với gian trong của miếu hoang mà A Bối trong lúc thắt bím đuôi sam cho hắn đã hí hửng giới thiệu. Thằng nhóc này chẳng biết đề phòng ai cả, thật là đáng lo ngại…
Cái gian trong này không khác mấy so với phòng bếp của những nhà dân bình thường thời xưa hắn từng thấy trên tivi. Có đầy đủ bếp lò, nổi niêu xoong chảo, muối, đường, hành, tiêu, ba cái bát úp chồng lên nhau cùng với ba đôi đũa gỗ. Trương Nghi hết sức kỳ quái nghĩ, nếu Lạp Nhã Kỳ đã ăn uống và sinh hoạt ngay tại đây thì ngôi nhà lúc trước hắn ở dùng để làm gì? Cho thuê kiếm tiền à? Ồ không, nếu y thật sự kiếm được tiền thì chắc cũng chẳng đi ăn trộm làm gì…
Nhưng thân là đạo chích mà có tận hai nơi ở thì kỳ cục lắm à nghen!
Trương Nghi đảo mắt một vòng quanh gian bếp rồi xắn tay áo, hùng hổ bới móc từ trong đống rơm ra một chiếc chum nặng chịch chứa đầy gạo, sau đó chắt gạo ra nồi, đổ nước vào bắt đầu vo vo. Lạy chúa trên cao! Bên thế giới kia hắn cũng từng vài lần thử nấu cơm bằng nồi đất vì cơm cháy ăn rất ngon, nếu không chắc giờ đời nát rồi…
Quay lại với A Thúy, cô bé hiện đang lần thứ năm vắt khô chiếc khăn trắng mỏng trong chậu nước ấm để lau sạch phần thân trên cho Lạp Nhã Kỳ, động tác nhanh nhẹn thuần thục, dường như đã làm chuyện này rất nhiều lần. Đành chịu, ai bảo tính cách lão đại của nó dễ xích mích với kẻ khác, lại hay bảo vệ chị em nó quá đà, cứ dăm bữa nửa tháng liền đem về một chuyện động trời. Mặc dù lão đại rất mạnh, nhưng y thích hành động một mình, tùy tùy tiện tiện làm theo ý bản thân, việc này khiến A Thúy khổ não không thôi. Ví như lần này, chị em nó chỉ vừa mới nói ra tên của đám người bắt nạt bọn họ, lão đại đã quăng lại tên đóng quan tài kia rồi lao đi như một mũi tên đòi tính sổ Hắc Bàng dám lựa lúc y không có mặt mà ăn hiếp đàn em của y.
Dòng suy nghĩ mông lung của A Thúy chỉ bị cắt đứt khi mùi thức ăn thơm phứt chẳng biết từ đâu lan tỏa khiến dạ dày nó sôi sùng sục. Lúc bấy giờ nó mới nhớ ra cả ngày hôm nay chưa có gì bỏ vào bụng mình. Trương Nghi bưng nồi cháo nóng hổi bày ra trước mặt cặp song sinh. Mặc dù chỉ là cháo trắng nhưng trên bề mặt có rắc một ít tiêu cùng rau mùi sắc nhuyễn, trông vừa ngon mắt lại vừa ngon mũi. A Bối gần như là sấn tới, gương mặt tỏ rõ sự thèm thuồng chỉ thiếu điều chưa chảy nước dãi ra thôi. Trương Nghi thấy thế thì múc cho nó một bát rồi quay đầu nói A Thúy: “Muội cũng mau ăn đi, để đấy ta làm cho, dù gì muội cũng đâu thể tuột quần Lạp Nhã Kỳ để lau sạch được đúng không?”
Cô bé hai má hơi hơi đỏ lên, nó e dè gật đầu, tiếp nhận bát cháo hắn đưa cho, nhấm nháp từng ngụm bé xíu. Chả bù với A Bối, thằng bé có lẽ vì quá đói nên chưa kịp thổi đã tọng ngay vào miệng, nóng tới mức lăn lộn ở dưới đất…
“Thật không ngờ nha, đó giờ ta cứ tưởng huynh chỉ biết mỗi đóng quan tài, ai dè tài nấu ăn cũng tuyệt vời như thế!”
Trương Nghi được khen thì tự hào phổng mũi. Đùa gì chứ, trong quá khứ hắn đã từng dựa vào ngón nghề múa chảo này mà kiếm được khối tiền nha!
Hắn vừa cởi thắt lưng của Lạp Nhã Kỳ vừa tò mò hỏi:
“Lão đại mấy đứa năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai tuổi rưỡi rồi.”
Mười hai tuổi rưỡi? Làm tròn mười ba đi.
Trương Nghi cảm thấy, mấy fanart trước kia mình lưu về điện thoại cũng không hoàn toàn là lường gạt. Vì sao? Mới mười ba tuổi mà cao xấp xỉ nữ nhân trưởng thành thì hẳn chẳng thể gọi là lùn được, rất có tương lai trở thành một nam tử hán thân dài vai rộng nha. Quả nhiên, chả có tác giả nào muốn đứa con tinh thần của mình sinh ra xấu xí cả, đúng không?
Nhưng mà tính cách tên này thì đúng là tệ hại thật!
“Các ngươi bảo Lạp Nhã Kỳ đi tìm Hắc Bàng, vậy Hắc Bàng là cái gì? Sao cuối cùng nhóc ấy thành ra thế này rồi?”
“Hắc Bàng là…” A Bối nghiêng đầu suy nghĩ, cố tìm ra những tự vựng gợi cảm giác kinh khủng nhất “… một lũ cướp đê tiện, tráo trở, đạo đức chó tha, có cha mẹ sinh nhưng quên mất dạy cách làm người!”
Cái này… không phải là hắn muốn móc mỉa, nhưng…
“Ba đứa hình như cũng là ăn trộm mà?”
“Khác nhau!”, Lần này là A Thúy nạt vào mặt hắn, “Bọn ta từ xưa tới giờ chỉ cướp duy nhất có tài sản của bọn giàu có làm ăn bất chính, nói là ăn trộm, nhưng ta chưa từng thẹn với lương tâm!”
“… Nhưng vẫn là ăn trộm, ăn trộm rất xấu…”
“Cố Tự Sinh, huynh và bọn dân làng kia đều có cùng cách nghĩ, cứ nhìn mặt ngoài của vấn đề mà phán đoán, ta không quản huynh, chỉ là, huynh cũng đừng có can thiệp vào quan điểm của ta!”
A Thúy gắt lên, ánh mắt cực kỳ quyết đoán nhìn chằm chặp Trương Nghi. Hắn lập tức ngậm miệng lại, an an phận phận dùng khăn trắng lau đùi cho Lạp Nhã Kỳ.
Hắn cũng không phải là người thích nói lý lẽ à nha!
Lúc nhỏ học môn giáo dục công dân Trương Nghi lúc nào cũng đạt điểm tuyệt đối. Bạn bè xung quanh bảo đạt điểm càng cao chứng tỏ mức độ dối lòng của hắn càng lớn. Nhưng lạy trời lạy đất, lúc ấy hắn chỉ mới có sáu tuổi thôi, sách giáo khoa bảo sao thì hắn làm vậy chứ có biết dối lòng là cái mốc xì gì đâu! Càng lớn, điểm giáo dục công dân của hắn càng nhỏ lại, nghĩa là hắn đã bắt đầu thành thật với bản thân hơn? Ồ, nếu thế thiệt thì hắn thà cả đời sống dối lòng…
Thân thể Lạp Nhã Kỳ nhẹ nhàng cử động, nhẹ tới mức mà ngoài Trương Nghi chẳng có ai phát hiện cả. Y chậm rãi mở mắt, thong thả ngồi dậy, tất cả mọi thứ im lìm, thậm chí cặp song sinh vẫn đang húp cháo sùm sụp đằng kia hoàn toàn không phát giác. Cho đến khi…
RẦM.
Sống lưng của Trương Nghi đập thẳng vào vách tường của ngôi miếu hoang. Cả người hắn đổ sập xuống đất, đau đến mức cả hít thở cũng là một loại tra tấn. Hắn ngơ ngác nhìn lên, bắt gặp ánh mắt ngoan độc của Lạp Nhã Kỳ từ đầu tới cuối vẫn luôn đang dán chặt trên người mình…
*Chú thích:
(*)Dành cho bạn nào chưa biết, fanart là tranh do fan vẽ dựa vào một bộ truyện nào đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!