Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính


Chương 5


Thực Hồn Quỷ thấy Trương Nghi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì trực tiếp bế hắn lên vắt ngang vai, vừa cười khúc khích vừa hồ hởi nói:

“Để ta dắt ngươi tới lãnh địa của bọn ta, hôm nay trúng mánh có nhiều thức ăn ngon lắm, đảm bảo ta có thể vừa chơi đùa vui vẻ vừa có thể nhậu một bữa say sưa!”

Cái gì? Nhậu? Lãnh địa? Thức ăn? Của Thực Hồn Quỷ?

…..

…Ư… ư… Cíu mạng~~~~

Trương Nghi vì hoảng hốt mà mặt mũi đỏ gay, hai tay bấu lấy lưng áo của gã ta liều mạng vùng vẫy nói:

“Ta không muốn đâu… ta no rồi! Thật sự no rồi!!!”

ỌT~~ ỌT~~~ ỌT~~~~~~~~

“…”

Tiếng bụng của hắn cực kỳ không đúng lúc kêu lên, Trương Nghi tự tát vào mặt mình một cái rồi dở mếu dở cười:

“Ngươi… ta và ngươi chỉ mới gặp nhau, sao ngươi có thể đem một kẻ xa lạ về lãnh địa của mình cơ chứ?”

Thực Hồn Quỷ như đương nhiên mà nói:

“Bởi vì ta đang chán! Bọn quỷ kia đứa nào đứa nấy đều có bè có bạn cùng ăn nhậu vui vẻ với nhau, chỉ riêng ta là phải ăn thịt một mình, ta không thích! Vả lại… ta không nghĩ một con người bị vác đi mà không hề có sức phản kháng, vừa thút thít vừa bấu áo ta như ngươi có thể làm gì bầy đàn của ta đâu!”

… Đến cả quỷ cũng tiến hóa đến tầm cao có khả năng phân tích nhạy bén như thế à… chết tiệt!

A… lần chửi thề thứ sáu của Trương Nghi…

o.O.o

Thực Hồn Quỷ bế hắn đi một chặn khá xa, tiếng vải vóc va vào bụi cây cũng càng lúc càng nhiều. Trương Nghi lấy tay bóp bóp thái dương, chợt nhớ ra hắn vậy mà quên bắt sóng diễn biến cốt truyện rồi!

Thực Hồn Quỷ xuất hiện không nhiều, mà dù có xuất hiện cũng chỉ làm nền cho nhân vật chính, thực lòng mà nói hắn gần như lơ toẹt mấy phân đoạn hiếm hoi của chúng, cũng may sau khi biết cô thiếu nữ đáng yêu kia chính là nam chủ thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Ví như lúc nãy Lạp Nhã Kỳ thân người nhếch nhác quay về miếu hoang, hắn dám cá mười tệ là y vừa mới sát phạt trên dưới hai trăm mạng người của cái bang gì gì đó mà tác giả còn chẳng buồn đặt tên (mà theo A Bối nói thì chắc là Hắc Bàng rồi) để trả thù cho hai thuộc hạ của mình, sẵn tiện chuốc oán luôn với Bành Nghiêu – thủ lĩnh cái bang aka một thuộc hạ trung thành dưới trướng Cố Trạch – nhân vật phản diện chính trong xuyên suốt tiểu thuyết – đồng thời là kẻ thù truyền kiếp của nam chính đại nhân. Nếu như có nhiều thời gian, Trương Nghi rất muốn thao thao bất tuyệt về cái tên Cố Trạch này, chẳng qua không khí xung quanh đây bắt đầu kỳ lạ, có mùi gì nó nồng nồng, càng đi càng nồng, cực kỳ khó ngửi, đánh thức hắn quay về với thực tại.

Trương Nghi không nhịn được nhíu mày, khều khều vai áo của gã nọ thắc mắc:

“Sao xa dữ vậy? Chúng ta đang đi vào rừng sao?”

“Không phải, nhà ở của bọn ta dù địa hình hơi giống rừng một chút, nhưng chung quy không phải rừng, là nơi mà những nhân loại thích dùng vũ lực tập hợp với nhau và đôi khi, xử lí lẫn nhau.”

“… Có thể ngươi chưa biết nhưng ta nhát lắm, bỏ ta xuống tại đây được không?”

“Nếu ta đặt ngươi xuống rồi bỏ đi thì cả đời này ngươi đừng hòng ra khỏi chỗ này.”

“… Vậy làm ơn đừng bỏ ta xuống…”

Thế giới cổ trang quả thật quá đáng sợ, đến cả Thực Hồn Quỷ – sinh vật phụ hơn cả nhân vật phụ của phụ của phụ mà cũng biết đe dọa người ta rồi, sau này nếu nhỡ may gặp phải một bà thím tay cầm bát ăn xin ven đường cũng nhất định phải cẩn thận!

Ặc, mãi nói chuyện quên mất cái mùi thối đang lờn vờn quanh mũi. Cái gì mà thối thế không biết!!!

“Nè, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

“Có! Mùi thức ăn thơm nồng nặc làm bụng ta sôi lên nãy giờ đây, phải nhanh chân lên thôi!”

Trương Nghi méo miệng: “… Ta làm sao cũng chẳng ngửi thấy thứ gì có thể ăn được cả…”

“A! Tới rồi!”, Thực Hồn Quỷ reo lên, thả Trương Nghi xuống đất.

Hắn vừa quay đầu lại, sắc mặt lập tức biến xanh biến đỏ, sau đó bất chấp tất cả lao về phía một bụi cây nôn thốc nôn tháo, nôn đến đầu óc quay cuồng, dịch mật gì đó đều bị dạ dày co bóp tống ra hết.

Cảnh tượng quá sức ghê tởm!

Mấy chục xác người nằm la liệt trên mặt đất, da dẻ cháy đen thui giống như vừa bị sét nướng chín, bên cạnh một cái xác có khoảng ba bốn Thực Hồn Quỷ tụm đầu lại vừa cạn chén vừa dùng tay xé từng lớp từng lớp thịt người bỏ vào miệng nhai nhóp nhép trông cực kỳ vui vẻ. Những thi thể kia có cái bị xé toạc đến lộ cả xương trắng, có cái thê thảm hơn, phần thủ cấp bị chặt làm hai nửa, nhãn cầu và não bộ chảy nhễu nhại ra ngoài.

…..

Sau khi nôn xong, Trương Nghi có xúc động muốn dùng ngón tay chọc thủng hai mắt, hắn ngồi lì ở đó, rất lâu sau cũng không muốn đứng lên.

Chỉ là, không muốn đứng lên cũng không được.

Kể từ lúc đặt gót chân xuống xó này, mấy chục con mắt vốn đang hau háu nhìn đống thịt khét nằm đầy đất lại chuyển sang dán chặt lên cái nhân loại tràn đầy sinh khí – cũng chính là hắn đây, bằng một ánh mắt tò mò xen lẫn… biến thái!

Được rồi, có thể là bọn chúng đã lâu không trông thấy người sống, nhất thời xem hắn thành minh tinh hạng A mà săm soi từ cọng tóc tới móng chân. Trong đám quỷ, bỗng dưng một cô nàng với đôi gò bồng đào nảy nở và quyết rũ… khụ, bước ra khỏi hàng ngũ, tiến sát đến cái tên cao to vạm vỡ đứng bên cạnh hắn, xòe tay ra:

“Rau mùi, xà lách, nấm rơm, ngò thơm, hành củ của bọn ta đâu?”

Gã nọ bày ra vẻ mặt hốt hoảng, sau đó cười hề hề gãi gãi đầu mình: “Ấy chết, ta quên mất!”

“…”

CHÁT

Một cái tát trời giáng đáp thẳng xuống mặt của Thực Hồn Quỷ làm gã ngã lăn quay ra đất, còn Trương Nghi thì vội vã tấm tắc trong lòng một phen. Hắn nãy giờ vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì đã tát má trái làm sưng một bên mặt của gã, nay cô gái sexy này tát một cái bên má phải, khiến mặt gã bấy giờ trở nên cân bằng đến lạ! Hơn nữa hai cái tát này còn biến Thực Hồn Quỷ thành bé bi đáng yêu với hai má bánh bao đỏ mọng khiến người nhìn người muốn cắn!

Sau khi quét ánh mắt lạnh buốt tim cho “bé bi”, cô nàng sexy chuyển dời lực chú ý lên Trương Nghi, hắn nuốt nước bọt cái ực, vừa chớp chớp mắt liên hồi vừa bày ra vẻ mặt vô tội hòng chiếm thiện cảm của đối phương.

“Ai đây? Ngươi lại giở trò hèn hạ bắt cóc con nhà người ta tới đây à?”

Mặc dù đôi mắt nàng trước sau dán chặt trên người Trương Nghi, nhưng hắn biết, câu hỏi này là dành cho cái tên đang nằm bò dưới đất kia.

“Nói ác cho ta quá đấy~ Ta chỉ là thấy hắn nửa đêm nửa hôm lại chui vào hang âm dương nộp mạng, sợ hắn bị mấy thứ không sạch sẽ đeo bám nên mới vác tới đây thôi mà.”

Cô nàng sexy nhướn mày: “Này, nhân loại! Sao ngươi liều lĩnh quá vậy?”

Trương Nghi sửng sốt: “Cái gì là “thứ không sạch sẽ”? Nếu ta chui vào hang sẽ bị nó ăn thịt sao?”

Thực Hồn Quỷ ngạc nhiên: “Ngươi không biết? Là người từ nơi khác đến à?”

“… Cứ cho là vậy cũng được.”

Gã ta và cô nàng sexy đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời ngoái về phía hắn. Họ giải thích:

“Nơi này tụ tập vô số cô hồn dạ quỷ, vì trong quá khứ có nhiều băng nhóm muốn thanh toán nhau đều kéo tới đây, âm khí tích tụ dày đặc, nhất là trong mấy cái hang nhỏ dễ thu hút người. Trước kia có một số vị đạo nhân qua đường tiện tay làm phước thanh tẩy, nhưng kể từ khi có một kẻ tự xưng là Ma Vương thâu tóm chỗ này thành thuộc địa của hắn thì cũng chẳng còn ai dám bén mãng đến nữa.”

Ấy da? Sơ yếu lý lịch của chốn đây sao nghe quen tai vậy cà?

“Cô nói… cái tên tự xưng là Ma Vương kia có phải tên Cố Trạch không?”

“Á? Ngươi biết hắn sao?”

“…”

Rồi! Xác định!

Nơi này không gì khác chính là Huyệt San Cốc đỉnh đỉnh đại danh thuộc quyền sở hữu của vị nhân vật phản diện thích ăn hành nhất trong lịch sử – Cố Trạch đây mà!!!

E hèm, để mọi người dễ hiểu hơn hắn sẽ trích lược lại một số thứ trong nguyên tác.

Huyệt San Cốc được chính thức trình làng vào chương thứ ba của quyển một {Sủng bảo bối tận trời}, được tác giả khá ưu ái khi miêu tả nó với xấp xỉ hai vạn chữ, bao gồm cả địa hình và quyền năng ma pháp cùng vân vân các đồ phụ kiện đính kèm khác, nhưng chủ yếu chỉ để support cho vị thế của nhân vật phản diện chính là Cố Trạch – kẻ khát khao được làm Ma Vương nhưng chưa giờ đọ được cả về thực lực lẫn tính cách chó tha ma bắt, vô lương tâm vô đạo đức của nam chính, nhưng cũng là người duy nhất có thể khiến nam chính ăn hành! (mặc dù sau đó thông thường đều sẽ bị dội hành lại gấp bội).

Vì thế, Trương Nghi thích hắn!

Nhân vật gì đâu mà đáng yêu thế không biết!

Huyệt San Cốc là sợi dây kết nối mối lương duyên… à nhầm, nghiệt duyên giữa nam chính và phản diện, là mầm mống thù hận của họ sau này.

Nói cho hoa mỹ thế thôi, chứ thực ra là vì nam chính muốn đòi lại công bằng cho đàn em nên đi nhây với thuộc hạ của Cố Trạch, Cố Trạch phát hiện tìm năng khủng khiếp từ sâu bên trong con người nam chính nên đâm đố kỵ, thế là hai người nhây qua nhây lại, nhây đến hết vài trăm chương thì phản diện bị nam chính lập mưu tẩn chết tại chỗ.

Chuyện chỉ có thế! Nhưng nếu các bạn đọc nguyên tác, các bạn phải chịu đựng chính xác là hai trăm ba mươi mốt chương truyện mới chạm đến cảnh nam chính thọc lòi ruột của Cố Trạch, từ đó về sau sống hạnh phúc cùng nữ chính~

Nói đi cũng phải nói lại, nếu nơi này là Huyệt San Cốc thì đám thi thể la liệt khét lẹt nằm dưới đất kia trăm phần trăm là kiệt tác của Lạp Nhã Kỳ rồi?

Trương Nghi không khỏi bày tỏ niềm tiếc thương: Mô phật mô phật, thiện tai thiện tai…

Hắn sâu sắc hi vọng, Thiên Bồng Nguyên Soái sẽ độ y sau này bị nữ chính hành chết ở trên giường…

Ặc, lại mãi suy nghĩ quên mất mùi thối rồi… Trời ơi! Mũi hắn phế mất!!!

Cái cảm giác vừa ọe khan vừa hắt xì liên tục nó rất là vi diệu. Trương Nghi méo miệng, mếu máo ngẩng đầu hướng hai người nọ cầu xin: “Có cách nào cho cái mùi thối này tan đi chút ít không?”

Cô nàng sexy quay đầu hất hàm với đám đàn em: “Ăn uống vệ sinh chút đi mấy đứa!”

Mấy con quỷ thân thể nhỏ nhắn như trẻ con ở phía sau liền trừng hắn bằng đôi ngươi xanh lá mang niềm phẫn nộ cùng cực, cắn răng lấy từ trong chiếc túi vắt bên hông ra một viên ngọc đen tuyền đặt vào lồng ngực của xác chết, tức thì mùi hôi thối dần dần tản đi trả lại bầu không khí mát lành vốn có cho Huyệt San Cốc.

Nhưng Trương Nghi vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm được.

Nhìn những gương mặt ủy khuất của lũ quỷ con cũng đủ chứng tỏ cái mùi thi thể phân hủy này đối với chúng là loại hương thơm hảo hạng đến nhường nào, hại lương tâm bé nhỏ của Trương Nghi cắn rứt như vừa làm chuyện ác!

“Giờ thì ta có chuyện muốn hỏi ngươi đây.”

“Khoan, trước đó hãy cho ta biết tên của hai người đã!”. Chứ nếu cứ kêu là “tên vạm vỡ” và “cô nàng sexy” thì nghe vào hệt như văn trào phúng ấy!

“Tên à? Tên sao? Bọn ta không có văn hóa và quan hệ xã hội phức tạp như loài người nên cũng chẳng đặt tên để làm gì…”

Trương Nghi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Hai người thích thứ gì nhất?”

Tên vạm vỡ nhanh nhảu trả lời: “Tim người!”

Cô nàng sexy cũng chen miệng: “Não người!”

Trương Nghi: “…”

“Còn thích thứ gì khác nữa không?”

“Còn chứ! Phổi nè, bao tử nè, lá lách nè, gặm xương cũng rất ngon!”

“… Ý ta là, ngoại trừ mấy cái lục phũ ngũ tạng đó ra…”

Lần này hai người nọ có vẻ đắn đo hơn một chút, sau đó ngần ngại nói: “Rau dại…”

Rau dại à?

Trương Nghi mừng húm như vớ được vàng, ừ thì ít nhất cũng không phải là thận hay gan người nữa!

“Vậy, ta gọi hai ngươi là Dương Xỉ và Diếp Cá có được không?”

“Oa oa, được đó! Nhưng ai là Dương Xỉ, ai là Diếp Cá?”

“Tên Dương Xỉ nghe có vẻ hợp với đàn ông hơn, nên…”

Đám quỷ nhỏ ở phía xa xa vừa gặm thịt tươi vừa trợn mắt nhìn ba vị “người lớn” đang nhao nhao ồn ã cả một vùng trời, chúng bĩu môi khinh thường cái lũ mất trật tự rồi tiếp tục cạn chén uống say sưa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN