Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính - Chương mở đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính


Chương mở đầu


Ánh nắng ban mai lấp lánh trên sông Dương chảy qua làng Ngũ Độ thật mới xinh đẹp làm sao. Mặt trời chưa ló dạng rụt rè núp sau rặng đông, mấy chú chim nhạn đập cánh lướt đi trên nền trời xanh thẳm…

Dưới khung cảnh thơ mộng ấy, Trương Nghi bị trói thành đòn bánh tét chỉ còn thừa lại hai ngón chân ngoe nguẩy ngoe nguẩy, bị một tên đàn ông cao to lực lưỡng nhét nhét nhét, nhét vào một cái lồng heo, cạnh bên hắn là một người phụ nữ cũng chịu chung số phận.

Hử? Mọi người hỏi tình huống bây giờ là cái gì hả?
Dĩ nhiên là đôi dâm phu dâm phụ sắp bị dân làng trói đem thả trôi sông rồi! Độc giả, mau hóng!

Trương Nghi co rúm thân thể ở bên trong đòn bánh làm bằng vải, hắn mếu miệng méo mày, hai dòng suối tuông như mưa từ khóe mi, đem mặt hắn chan đều toàn là nước mắt. Hắn oa oa khóc lớn, vừa gào vừa thét thiếu điều át luôn cả tiếng thút thít của nữ nhân bên kia. Đám đàn ông trong làng khinh bỉ liếc hắn một cái, sau đó không nói hai lời trực tiếp đạp cái lồng chứa Trương Nghi lăn lăn lăn, lăn thẳng xuống biển, chìm nghỉm giữa những cơn sóng nối tiếp nhau rì rào tựa tiếng thét…

Ngọc Hoàng ơi, lẽ nào con chính là người đầu tiên vừa mới xuyên thư đã bị người ta dìm chết ư?

Như để trả lời tiếng lòng của hắn, nền trời vốn đang thẳm xanh bỗng dưng tối sầm lại, giáng một đoàn sét ầm ầm xuống mặt biển. Biển dậy sóng dữ dội, Trương Sinh cũng theo đó nhấp nhô nhấp nhô, à không, hắn là đang chìm, chìm mẹ rồi còn đâu nữa!

Không dang tay bơi được, không thể vùng vẫy, không thể hô hấp, Trương Nghi trợn trắng mắt, tựa như chiếc lông vũ lượn lẹo trong lòng biển sâu, cảm giác sắp lìa đời quả thật không dễ chịu tẹo nào.

Hắn tự nhiên nhớ lại rất nhiều thứ. Nhớ lúc nhỏ từng bị con chó hàng xóm chọc khóc, nhớ cây kẹo mút hắn dùng tiền dành dụm cả tháng để mua chưa kịp liếm miếng nào đã bị rơi xuống cống, nhớ cả đôi giày thể thao hắn quý như sinh mạng bị bố mang đi làm mồi câu cá. Còn có…


Hình như đều là chuyện không vui đi?

Trương Nghi nghe người ta nói, trước khi chết nếu nghĩ đến chuyện không vui sẽ gặp phải quỷ sai, còn nếu nhớ đến những điều hạnh phúc sẽ được thiên thần hộ tống lên thiên đàng, vì vậy, hắn tâm không cam tình không nguyện hồi tưởng tới lần đầu bản thân mộng tinh…

Tiếng sét từ trời giáng ầm xuống lần nữa, nhưng lần này, nó giống như một sợi dây thừng quấn lấy Trương Nghi kéo hắn ra khỏi mặt nước. Đột ngột thay đổi áp suất khiến tim hắn nhảy múa loạn xạ, tầm nhìn sớm đã bị lớp chăn chắn hết, chỉ cảm thấy hình như cái lồng sắt rớt ra rồi, còn có một cánh tay sức lực như trai mười tám bế phốc Trương Nghi lên rồi ôm theo hắn đạp không khí ly khai.

Trương Nghi đầu óc quay cuồng, cơ thể vừa mới nhúng nước đã hứng trọn làn gió ngược vồ vập thổi tới. Hắn không chịu đựng nổi nữa, tròng mắt đảo láo liên, cuối cùng có lẽ vì quá mệt, trực tiếp nhắm nghiền mắt__ngất xỉu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN