Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác - Chương 12: Thoả Mãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác


Chương 12: Thoả Mãn


Edit: Liễu 13 ????????Beta: Amelinda
Bất kì ai lăn lộn trong cái chốn showbiz đầy rẫy thị phi lâu năm đều hiểu chút mặt mũi này chẳng đáng là bao.

Chu Uân và Đoạn Thành Đào đều là lão làng trong giới, hiển nhiên hai người họ sẽ đều có cách xử sự của riêng mình.

Bọn họ có thể lặng lẽ xa lánh Kỳ Minh, tự nhiên cũng có thể coi như không có chuyện gì cùng anh cười cười nói nói.

Kỳ Minh cũng không phải tay mơ chưa trải sự đời, kiếp trước vì để sinh tồn được trong cái giới giải trí khắc nghiệt này cũng từng có những thời điểm phải lật mặt như bánh tráng, nếu Chu Uân cùng Đoạn Thành Đào đã ngỏ ý qua lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh hiển nhiên cũng sẽ không đắc tội hai vị tiền bối có địa vị cao trong giới này.

Giữ thái độ hoà nhã tiếp chuyện hai người họ một lúc, mãi tới khi Huỳnh Hoàng chạy đến tìm, anh mới đứng dậy chào tạm biệt rời đi.

Chờ tới khi bóng dáng hai vị tiền bối khuất hẳn khỏi tầm mắt, Huỳnh Hoàng mới quay sang Kỳ Minh: “Tôi hơi bị ngạc nhiên đấy.”
Anh hiểu ý Huỳnh Hoàng muốn nói gì, khẽ cười một tiếng, “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chút công phu ngoài mặt ai mà chẳng làm được, ây dà, vừa lúc em thấy đói rồi.”
“Cậu lạc quan ghê nhỉ.” Huỳnh Hoàng lăn lộn trong cái giới này cũng đã ngót nghét vài năm, sao mà không nhìn ra được mấy người kia có ý tẩy chay Kỳ Minh? Hắn còn đang lo cậu nhóc này chắc không âu sầu thì lửa giận cũng bốc cao ngùn ngụt, tính toán lựa lời nhắc nhở Kỳ Minh cố gắng nhẫn nhịn một chút, không ngờ người này còn hiểu chuyện hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Kỳ Minh chỉ cười không đáp.

Huỳnh Hoàng thấy anh không muốn nói gì thêm liền đổi đề tài, “Biểu hiện hôm nay của cậu không tồi, nếu ban biên tập không cắt xén gì nhiều hẳn là sẽ hút được kha khá fan đấy.”
Nhắc đến chuyện này, Kỳ Minh mới chợt nhớ ra, trong lúc ghi hình anh vừa cùng ông lão nọ nói chuyện phiếm vừa đi tìm manh mối, nhưng ông lão ấy là quỷ, không biết có bị camera thu hình hay không.

“Hoàng ca, anh chờ em một chút.” Dứt lời Kỳ Minh liền chạy ngược về tìm camera man đồng hành với mình, hỏi xin được xem lại đoạn ghi hình hôm nay.

Camera man không từ chối, Kỳ Minh đứng bên cạnh anh ta, ghé vào xem một đoạn.

Trên màn hình chỉ có một mình anh đang loay hoay tìm kiếm manh mối nơi nhà xưởng tối tăm, ông lão quỷ không bị quay vào.

Kỳ Minh cau mày, có chút mù mờ, trong đoạn này rõ ràng anh đang nói chuyện với ông lão, camera không quay được ông thì thôi đi, nhưng tại sao ngay cả tiếng nói chuyện của anh cũng không thu được vào? Màn hình chiếu ra duy chỉ có hình ảnh một mình anh đơn phương độc mã đi tìm manh mối, nhìn qua còn nghiêm túc vờ lờ.

Camera man cho rằng Kỳ Minh không hài lòng với biểu hiện của mình, cất tiếng an ủi: ” Kỳ lão sư hôm nay làm cực tốt, đâu ai đảm bảo được mọi thời khắc mình lên hình đều hoàn hảo.”

Anh hiển nhiên sẽ không nói ra nghi ngờ của mình với cameraman, cảm ơn người nọ một câu, liền nhanh chóng quay lại xe.

Kỳ Minh ngồi trên xe ngáp như nghiện, cơm hộp Huỳnh Hoàng đưa cho còn chưa kịp ăn được miếng nào đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Tống Nhất nhìn một lượt từ đầu đến chân Kỳ Minh, đôi mắt như ẩn giấu đại dương mênh mông không thấy đáy.

Nếu hắn không nhìn lầm, thời điểm ghi hình, Kỳ Minh có nói chuyện với lão quỷ trong nhà xưởng, chẳng lẽ bởi vì ông ấy chủ động hiện hình trước mặt người này?
Nhưng dù vậy, làm thế nào mà Kỳ Minh lại có thể giao tiếp với linh hồn đó?
Còn nữa, cậu vợ nhỏ của hắn có nhận ra bản thân hơi đặc biệt không nhỉ?
Kỳ Minh về đến nhà, đập đầu vào gối ngất một mạch từ sáng sớm đến ba giờ chiều, lúc tỉnh dậy còn ngơ ngác mãi không hoàn hồn, y như đã ngủ đến ngu người, ngồi một lúc lâu hồn phách mới kéo nhau quay về, bụng cũng theo đó réo lên.

Anh đứng dậy đi xuống dưới lầu kiếm ăn, căn biệt thự trống rỗng, yên tĩnh cực kì.

Kỳ Minh vốn là người yêu thích sự tĩnh lặng, nhưng nhớ đến hồn Tống Côn Lãng vẫn còn đang vất vơ đâu đây, da gà da vịt lại thi nhau nổi lên.

Anh muốn dọn ra ngoài ở.

Kỳ Minh một bên nghĩ kế hoạch dọn ra ngoài, một bên đi về hướng phòng bếp.

“Kỳ tiên sinh, cậu tỉnh rồi.” Giọng nói của Tống Nhất vang lên kéo Kỳ Minh trở lại hiện thực, lúc này anh mới phát hiện ra Tống Nhất đang nấu mì ở trong phòng bếp.

Hít một cái, mùi hương nồng nàn chui vào mũi làm bụng dạ anh càng thêm cồn cào.

Kỳ Minh chỉ chỉ cái nồi đang sôi ùng ục, hai mắt sáng như đèn pha, “Đây nấu là cho tôi à?”
Tống Nhất: “Tôi thấy ngài chưa ăn sáng đã ngủ, tỉnh lại hẳn sẽ đói bụng.”
Nói xong, mì cũng vừa chín, hắn nhấc nồi lên đổ ra bát, tự mình bưng tới bàn ăn.

Lực chú ý của Kỳ Minh hiện tại đều dồn sạch vào bát mì, không nhìn thấy cái nồi thật ra vẫn đang lơ lửng nãy giờ.

Anh không khách sáo gì thêm, đi qua ngồi cầm đũa xì xụp bắt đầu ăn, còn chẳng thèm đoái hoài tới việc mì vẫn đang nóng hôi hổi, bát mì nhanh chóng ra đi trong ít phút, Kỳ Minh tuy ăn nhanh nhưng động tác lại không hề lỗ mãng, còn có chút vui mắt.

Cái bụng đói meo giờ đã thỏa mãn, anh tự cảm thấy nhân sinh thật mỹ mãn, trượt người tựa vào lưng ghế ngồi, nhìn Tống Nhất nãy giờ vẫn luôn đứng một bên, “Không ngờ khả năng nấu nướng của anh lại tốt như vậy.”
Xem ra anh chàng vệ sĩ Tống Nhất này thật đúng là mười phân vẹn mười.

À, ngoại trừ chuyện không biết lái xe.

Tống Nhất mặt không cảm xúc nhận lời khen của Kỳ Minh, còn không quên nhắc nhở: “Tiên sinh, hôm nay là ngày thứ mười bốn Tống tiên sinh qua đời, dựa theo tập tục, ngài nên thắp cho Tống tiên sinh một nén hương.”
“Còn có tập tục này à?” Kỳ Minh khó hiểu, đầu thất thì anh biết, chỉ là chưa từng nghe nói chuyện sau mười bốn ngày cũng phải thắp hương.

Tống Nhất mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, nếu Kỳ tiên sinh không ngại phiền còn có thể đốt cho Tống tiên sinh thêm ít vàng thỏi giấy.”
Kỳ Minh một bụng đầy nghi ngờ dò xét Tống Nhất, anh chàng vệ sĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên.

“Được rồi, để tôi đi mua ít hương nến.”
Tống Nhất: “Không cần phiền phức như vậy, lúc ngài ngủ, Tỉnh tiên sinh đã đưa tới rồi.”
Kỳ Minh: “……”
Sao cái người này phải gấp gáp thế nhỉ? Cẩn thận nghĩ lại, hình như Tống Nhất nấu mì là để giao dịch với anh.

– —
Bài vị Tống Côn Lãng đặt ở trong phòng ngủ, Kỳ Minh hiển nhiên không dám đi vào, hôm nay nếu không phải Tống Nhất nói anh phải thắp nhang cho Tống Côn Lãng, đánh chết Kỳ Minh cũng không bước chân vào.

Hiện tại vẫn là ban ngày, bên ngoài sáng trưng, thế nhưng trong phòng lại bao phủ một tầng khí lạnh âm u, bức mành cửa sổ che kín không chút khe hở, ánh sáng bên ngoài hiển nhiên không lọt được vào lấy một li.

Cây đèn cầy đặt bên cạnh di ảnh Tống Côn Lãng chính là nguồn sang duy nhất trong căn phòng này.

Kỳ Minh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, trước tiên thò đầu vào ngó một tí, tỉ mỉ quan sát một vòng, chắc chắn Tống Côn Lãng không có ở đây mới chậm rãi nhích vào.

Vừa đặt chân đến bên trong, Kỳ Minh liền run rẩy.

Lạnh vờ lờ, y như cái hầm băng.

Hai cánh tay anh thi nhau nổi da gà, nhưng Tống Nhất còn đang đi theo phía sau, để không phá vỡ thiết lập người vợ thâm tình, Kỳ Minh chỉ có thể lấy hết can đảm tiến vào.

Trên bàn thờ là di ảnh và bài vị của Tống Côn Lãng.

Ánh mắt Kỳ Minh dừng lại nơi di ảnh, nhan sắc của người này đúng là không ai có thể phủ nhận nổi, mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, dù chỉ là ảnh chụp, ánh mắt sắc bén kia vẫn có thể nhắm bắn thẳng vào trong lòng người khác.

Kỳ Minh thầm than đáng tiếc.

Có tiền, có nhan sắc, có năng lực, tuổi cũng còn trẻ, thế mà lại ngỏm sớm.

Cảm thán trong lòng chốc lát, anh châm lửa đốt hương, biết linh hồn Tống Côn Lãng có thể vẫn đang ở một góc nào đó trong căn biệt thự này, Kỳ Minh không dám làm bừa làm ẩu, hai tay thành kính dâng hương, đốt thêm chút vàng thỏi cùng tiền giấy.

Trong căn phòng mờ tối, sương khói lượn lờ bay lên, hình như còn có một tia sáng vàng ánh kim lặng lẽ nương theo khói hương bay về phía bài vị, sau đó liền biến mất không chút tăm hơi.

Kỳ Minh quỳ gối trên bồ đoàn, chờ vàng thỏi và tiền giấy cháy hết.

Chẳng hiểu sao, anh tự dưng không còn cảm thấy căn phòng này quá âm u nữa, nỗi sợ hãi trong lòng cũng phai nhạt không ít.

Ánh lửa tiếp tục nhảy múa, chờ đến khi vàng thỏi và tiền giấy đều biến thành tro, ngọn lửa giãy giụa vài cái rồi mới hoàn toàn tắt hẳn, căn phòng lại trở về với bóng tối.

Lúc này Kỳ Minh mới đứng dậy.

Tống Nhất vẫn luôn đứng trông bên cạnh, anh vừa xoay người lại liền thấy biểu cảm thỏa mãn trên gương mặt hắn.

Kỳ Minh:!!!
WTF? Anh đốt tiền giấy cho Tống Côn Lãng cơ mà, sao lại người này lại mang vẻ mặt thoả mãn thế? Không biết còn tưởng tiền giấy này đốt cho hắn cơ.

Kỳ Minh chớp chớp mắt, nhìn lại Tống Nhất lần nữa, hắn khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, đối diện với ánh mắt của anh, có chút khó hiểu, “Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?”
Thanh âm Tống Nhất không giống bình thường, hơi pha chút lười biếng và thỏa mãn, trầm trầm, rất quyến rũ.

Kỳ Minh thuộc đảng thanh khống, rõ ràng giọng nói thường ngày không có gì lạ, thế nhưng lúc này lại tựa như có sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua tâm can, có chút ngưa ngứa.

“Không có gì.” Kỳ Minh dời mắt, “Ngoài thắp hương với đốt tiền giấy, còn cần làm gì nữa không?”
“Tạm thời không cần.” Tống Nhất nói: “Đương nhiên Kỳ tiên sinh có thể thường xuyên đến đây thắp nén hương cho Tống tiên sinh.”
Kỳ Minh: “Vì sao?”
Tống Nhất có chút thương cảm, “Tống tiên sinh vẫn luôn một mình, nếu ngài thường xuyên tới thăm, ngài ấy sẽ không cô đơn nữa.”
Kỳ Minh: “……”
Những lời này từ miệng Tống Nhất nói ra, anh cứ cảm thấy càng ngày càng có chỗ nào đấy sai sai.

Thiết lập thâm tình không thể bị phá, nếu Tống Nhất đã đưa ra yêu cầu này, Kỳ Minh chỉ có thể đáp ứng, làm một người vợ yêu Tống Côn Lãng tha thiết, sao có thể đành lòng để hắn cô đơn một mình?
Không đơn giản chỉ có đồng ý suông, mà còn phải bày ra vẻ mặt đau lòng nữa mới được, nghĩ vậy Kỳ Minh liền chớp chớp mắt khẽ cất tiếng, “Tôi biết, nếu có thể, tôi cũng muốn đi cùng anh ấy, cậu biết mà, tôi yêu Côn Lãng nhiều như vậy, anh ấy đi, cuộc đời tôi chẳng còn gì vui vẻ.

Chỉ là tôi biết, Côn Lãng nhất định hy vọng tôi có thể sống thật tốt, nếu thường xuyên dâng hương sẽ làm Côn Lãng không cô đơn như vậy nữa, tôi nhất định sẽ mỗi ngày lại đây thăm anh ấy.”
Vừa nói vừa nghẹn ngào.

Tống Nhất: “……”
Được thôi, bàn về kỹ thuật diễn xuất, hắn hiển nhiên không phải đối thủ của Kỳ Minh.

“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Kỳ Minh nhập vai thâm tình trong chốc lát, sau đó lau mặt một cái, làm bộ tươi tỉnh trở lại, đi tới cửa phòng.

Tống Nhất ừm một tiếng, đi theo anh ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi phòng ngủ của Tống Côn Lãng, cảm giác âm u kia trong phút chốc liền tan biến, Kỳ Minh lập tức cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít.

Mới xuống lầu liền có điện thoại, là Huỳnh Hoàng gọi tới.

“Hoàng ca.” Kỳ Minh nhận điện thoại.

Huỳnh Hoàng: “Anh vừa mới gửi kịch bản cho cậu đấy, buổi tối xem thử đi, là vai nam ba, ngày mai anh tới đón cậu đi diễn thử, còn nữa, nhớ gửi địa chỉ hiện tại của cậu cho anh.”
“Được.” Kỳ Minh đồng ý, sau khi kết thúc cuộc trò chuyển liền nhắn tin gửi địa chỉ cho Huỳnh Hoàng.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại công nhìn thụ: Diễn à, cậu cứ diễn tiếp đi.

Sau này quay xe, thụ nhìn công: Giả bộ à, anh cứ giả bộ tiếp đi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN