Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác - Chương 17: 17: Ông Nội!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác


Chương 17: 17: Ông Nội!!


Cho dù không nhìn thấy tình huống cụ thể sau lưng mình, Kỳ Minh vẫn có thể xác định được vị trí của tiểu quỷ dựa vào sự phân bố của luồng khí lạnh.
Cả người tiểu quỷ kia đang ghé vào lưng cậu, chắc là muốn vòng chân quấn ngang eo cậu, nhưng chân ngắn quá nên vòng không được, nhưng tiểu quỷ vẫn đang cố gắng thử, cho nên Kỳ Minh mới có cảm giác quanh eo mình có một luồng khí lạnh cọ tới cọ lui.
Hai tay của tiểu quỷ vòng quanh cổ cậu, cảm giác lạnh lẽo ấy xuyên qua cổ áo, thấm vào da thịt trên vai của Kỳ Minh.
“Ba ơi.”
“Ba ơi.”
……
Tiểu quỷ cứ gọi Kỳ Minh liên tục, là thanh âm của một đứa bé non nớt, nhưng sau mỗi một tiếng gọi “ba ơi” của tiểu quỷ này, đều phát ra tiếng cười, tiếng cười kia không đáng yêu chút nào, cứ tựa như lưỡi dao cắt qua thủy tinh, vô cùng chói tai.
Kỳ Minh không nhịn được mà run rẩy, lúc này rồi mà cậu vẫn có thể giữ vững thăng bằng trên dây cáp là hoàn toàn dựa vào sự chuyên nghiệp của một diễn viên để chống đỡ a.
Tiểu quỷ: Ba ơi, ba có cảm động không?
Kỳ Minh: Cảm động nhưng không dám động.
Người của đoàn làm phim không ai biết giờ đây Kỳ Minh đang ở trong tình huống nào, chỉ có Tưởng Mộc Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình quan sát, nên vừa liếc mắt là thấy ngay sự bất thường của Kỳ Minh.
Nhân viên ghi chép tại trường quay đang định đập bảng clapperboard thì Tưởng Mộc Xuyên đưa tay ra hiệu để anh ta chờ một chút: “Kỳ Minh, cậu vẫn ổn chứ?”
Từ khi Kỳ Minh vào đoàn thì trạng thái vẫn luôn rất tốt, cho dù có ngẫu nhiên NG thì cũng là do bạn diễn hoặc do ống kính không quay tới, đây là lần đầu tiên Tưởng Mộc Xuyên nhìn thấy trạng thái không ổn định của Kỳ Minh.
Sau khi Kỳ Minh nghe được tiếng của đạo diễn thì nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân: Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy.
Lúc mở hai mắt ra lần nữa, Kỳ Minh đã nhập vai vào nhân vật Thu Hóa Vũ, nỗi sợ hãi tạm thời bị ép xuống.
Kỳ Minh ra dấu OK với đạo diễn.
Nhân viên ghi chép tại trường quay đập bảng clapperboard, quá trình quay phim tiếp tục tiến hành.
Kỳ Minh rất muốn kết thúc sớm cảnh quay này, nhưng có người lại không muốn cho cậu qua.

Sau khi NG liên tục 18 lần, Lâm Yến An vẫn không thông suốt nổi mà liên tục bị NG tiếp, không phải là biểu cảm không đúng thì là động tác quá cứng ngắc, NG hết lần này đến lần khác.
Tưởng Mộc Xuyên tức đến mức ném luôn kịch bản, rút một điếu thuốc lá ra.
Kỳ Minh bị treo trên dây cáp, cả người mỏi mệt không chịu nổi, thậm chí còn quên luôn nỗi sợ hãi, mỗi lần chỉ lo thở thôi mà vẫn còn chưa nghỉ đủ, thì Lâm Yến An đã nói mình chuẩn bị xong rồi, có thể tiếp tục quay.
Hết lần này đến lần khác, mỗi lần quay y đều xin lỗi Kỳ Minh và nhân viên đang làm việc, khiến cho người ta không nhìn ra có phải là y đang cố ý hay không.
Sau một lần NG nữa, bầu trời đã hiện lên sắc trắng.
“Nghỉ ngơi một lát đi rồi quay lại một lần cuối, nếu như không được nữa thì để đó, lần sau tăng ca quay tiếp!” Tưởng Mộc Xuyên lạnh mặt nói, lúc Lâm Yến An xin lỗi thì trừng mắt liếc y một cái.

Nếu như anh ấy còn không nhìn ra là Lâm Yến An đang cố ý NG thì đúng là uổng công anh ấy đã làm đạo diễn nhiều năm như vậy a.
Lâm Yến An vẫn làm như không biết gì, chỉ là lúc đến gần Tưởng Mộc Xuyên, lại dùng âm lượng đủ cho hai người nghe nói: “Đến lúc phim chiếu, tôi muốn tăng thêm người chụp ảnh của Hoàn Thành cho《Võ Lâm》ở rạp chiếu phim.”
Tưởng Mộc Xuyên rất muốn nói anh ấy quan tâm người chụp ảnh lắm chắc? Nhưng anh ấy không thể nói như thế được, anh ấy không thể không quan tâm lại càng không thể không quan tâm đến nhà đầu tư phía sau《Võ Lâm》.
“Mong Lâm thiếu gia biết giữ chừng mực.” Cuối cùng, Tưởng Mộc Xuyên chỉ có thể rặn ra một câu như vậy.
Ngày thường, Tưởng Mộc Xuyên đều gọi tên của Lâm Yến An, đây là lần đầu tiên anh ấy gọi Lâm Yến An là Lâm thiếu gia, có thể thấy được anh ấy đã tức giận đến mức nào.

Bất quá, dù có giận đến mức muốn đuổi Lâm Yến An ra khỏi phim trường, thì cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu chẳng có sức uy hiếp nào như thế thôi.
Trong vòng này có một số quy tắc mà anh ấy cũng chỉ có thể chấp nhận, anh ấy có thể dễ dàng nói không cho Triệu Vũ diễn phim của mình, nhưng đối với Lâm Yến An thì không thể.
Bởi vì phía sau Lâm Yến An là truyền thông và giải trí Hoàn Thành, là công ty giàu có nhất trong cái vòng này, mà bây giờ, trong cái vòng này chỉ cần có tiền thì sẽ là vua.
Lâm Yến An: “Hảo, lần này chắc chắn sẽ qua.”
“Ba ơi, bọn họ đang nói ba kìa.”

Kỳ Minh đang ngồi nghỉ ngơi trên một cái ghế xếp nhỏ, tiểu quỷ kia như đã mọc rễ trên lưng của cậu, còn gục đầu trên lưng cậu nữa, lúc nói chuyện với Kỳ Minh, trong giọng nói trẻ con ấy còn mang theo ác ý.
Không đợi Kỳ Minh trả lời, nó đã tự truyền đạt hết cuộc trò chuyện giữa Tưởng Mộc Xuyên và Lâm Yến An lại cho Kỳ Minh nghe.
Sau khi nói xong, tiểu quỷ còn bổ sung một câu: “Con biết ngay là tên đó cố ý làm vậy mà.”
Đôi mắt không có đồng tử chỉ còn lòng trắng chớp chớp, tiểu quỷ che miệng của mình, cười hắc hắc vài tiếng: “Ba à, con báo thù cho ba nhé?”
Ban đầu, Kỳ Minh vốn không muốn nói chuyện với tiểu quỷ, lúc này cậu đã quá mệt mỏi rồi, chẳng muốn mở miệng nói gì cả.
Khi cảm nhận được ác ý của tiểu quỷ đối với Lâm Yến An, Kỳ Minh cảm thấy mình nhất định phải nói chuyện, bằng không tiểu quỷ này không nhịn được dọa Lâm Yến An chết luôn thì phải làm sao bây giờ?
Kỳ Minh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với tiểu quỷ: “Báo thù có ảnh hưởng gì đến em không?”
Lúc này, Kỳ Minh đã không còn sợ tiểu quỷ nữa, thứ nhất là do tiểu quỷ đã dính trên lưng mình suốt cả buổi tối, nhưng lại không làm chuyện gì gây tổn thương đến cậu.

Còn lúc cậu đang quay phim thì nó chỉ lải nha lải nhải bên tai cậu, treo trên dây cáp thì chắc chắn là diễn cảnh bay, tiểu quỷ xem cậu như tàu lượn siêu tốc, cậu vừa bay lên, tiểu quỷ sẽ ôm chặt lấy cổ cậu rồi gọi linh tinh, thanh âm còn rất hưng phấn.
Nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Nghĩ như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng Kỳ Minh dần dần biến mất.
Lúc này, nghe thấy tiểu quỷ muốn báo thù cho cậu, Kỳ Minh hơi kinh ngạc, không ngờ tiểu quỷ sẽ kéo mình về đội của nó.
Về phần tiểu quỷ nói muốn báo thù cho cậu, việc đầu tiên Kỳ Minh nghĩ đến là liệu có ảnh hưởng gì đến tiểu quỷ hay không.

Trước kia, khi cậu xem phim ma, trong đó không phải nói nếu như quỷ làm chuyện xấu quá nhiều thì sẽ trở thành lệ quỷ, sẽ trở nên mất lý trí hay sao?
Kỳ Minh không muốn đứa nhỏ đáng yêu ở sau lưng biến thành lệ quỷ chỉ biết giết người.
Tiểu quỷ nghĩ một hồi, nãi thanh nãi khí trả lời: “Chỉ cần không nghiêm trọng thì không có……”
Nói được nửa câu, giọng của tiểu quỷ bỗng cất cao lên rồi nhảy từ trên người của Kỳ Minh xuống, sau đó nhảy nhót vòng quanh người Kỳ Minh: “Á á á, vậy mà ba nhìn thấy con, vậy mà ba nghe được con nói cái gì sao! Á á á, ba chính là ba ruột của con rồi!”

Kỳ Minh: “……” Nhưng tôi không muốn có một đứa con trai ruột như thế này đâu.
Từ từ……
Bỗng nhiên Kỳ Minh ý thức được một vấn đề, cậu đưa tay muốn kéo tiểu quỷ đi, vừa kéo một phát vậy mà đụng vào được thật.
Tiểu quỷ cảm nhận được nhiệt độ trên tay Kỳ Minh truyền đến, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, người này vậy mà có thể chạm vào nó kìa!!!
Tiểu quỷ: “Á á á!! Vậy mà ba có thể đụng vào con, ba ơi…!Á, ba không phải là ba ruột của con nữa, ba là ông nội của con rồi!!!”
Kỳ Minh: “………………”
Tiểu quỷ: “Ông nội!”
Kỳ Minh đang muốn hỏi rõ ràng vì sao mình có thể nhìn thấy tiểu quỷ, nhưng ngẫm lại thì chả có gì phải hỏi cả.

Dù sao thì trước đó, khi bị vứt bỏ ở nhà máy, lão quỷ kia đã chủ động hiện hình để cậu nhìn thấy, nhưng tiểu quỷ hiển nhiên là không biết cậu có thể nhìn thấy nó, bây giờ có hỏi, có lẽ tiểu quỷ cũng không biết gì.
Cậu kéo tiểu quỷ đến bên cạnh mình, cố ý dặn dò tiểu quỷ: “Đừng có báo thù cho anh, cứ ngoan ngoãn đi theo anh là được.”
Tiểu quỷ: “Hảo, ông nội, ông là ông nội của con, con sẽ nghe lời ông.”
Kỳ Minh: “……”
Không phải là Kỳ Minh lương thiện, mà do cậu cũng có tính toán của riêng mình.

Thứ nhất, cậu không muốn tiểu quỷ vì cậu mà làm điều ác, cậu không biết ranh giới làm điều ác này ở đâu, làm sao mới tính là không ảnh hưởng đến tiểu quỷ.

Thứ hai, bộ phim《 Võ Lâm 》này là tâm huyết của rất nhiều người, nếu như Lâm Yến An xảy ra chuyện trong đoàn làm phim, lấy bản tính vô lý của Lâm gia, toàn bộ đoàn làm phim đều sẽ gặp nạn, Kỳ Minh không muốn bởi vì mình mà uổng phí tâm huyết của người khác.
Ở đời trước, cậu còn chịu nhiều chuyện khổ sở hơn bây giờ nữa, bị treo trên dây cáp thêm mấy lần thì có làm sao? Kỳ Minh cậu vẫn có thể chịu được.
Sau khoảng nửa tiếng nghỉ ngơi, Tưởng Mộc Xuyên bắt lấy thời khắc cuối cùng trước khi trời sáng, cuối cùng cũng quay xong cảnh này.
Tưởng Mộc Xuyên vung tay lên, trực tiếp cho Kỳ Minh nghỉ một ngày, để Kỳ Minh nghỉ ngơi thật tốt một ngày này.

Trong lòng anh ấy hổ thẹn với Kỳ Minh, lúc mọi người bận rộn kết thúc công việc, anh ấy kéo Kỳ Minh sang một bên nói: “Tôi có một người bạn sang năm định làm một bộ phim, giờ đang rầu vì chưa tìm được diễn viên chính.

Cậu đi tìm anh ta đi, tôi sẽ đề cử cậu.”
Tưởng Mộc Xuyên nói vào tai Kỳ Minh một cái tên—— Trịnh Khâm.
Trịnh Khâm là một đạo diễn phim nghệ thuật, có lẽ người xem không quen thuộc người này, nhưng cái tên này lại tồn tại trong vòng như tiếng sấm bên tai.
Trịnh Khâm vào giới điện ảnh đã 20 năm, chỉ quay 5 bộ phim, mỗi một bộ phim đều là kinh điển.
Tại các liên hoan phim trong nước, các đạo diễn muốn tranh giải thưởng nghe nói năm nay Trịnh Khâm muốn quay phim, đều sẽ theo bản năng mà tránh Trịnh Khâm ra, bởi vì bọn họ biết phim của Trịnh Khâm nhất định sẽ trở thành nhân vật chính của buổi liên hoan phim đó.
Nếu như là tham gia liên hoan phim quốc tế, phim của Trịnh Khâm cũng rất thu hút.
Trịnh Khâm rất thanh cao, phim của anh ta tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi tiền bạc, ngược lại là có không ít người vung tiền đầu tư phim cho Trịnh Khâm, chỉ vì để Trình Khâm có thể chọn trúng diễn viên nhà mình, sẽ tựa như diễn viên nhà mình được dát lên một lớp vàng a.
Nhưng Tịnh Khâm tuyển người chỉ nhìn vào duyên phận, được Trịnh Khâm chọn trúng, cho dù bạn là người ngoài ngành, anh ta cũng đồng ý để bạn thành nhân vật chính.

Nếu như Trịnh Khâm không chọn trúng, cho dù bạn có hơn trăm triệu fan hâm mộ, lưu lượng đỉnh cấp trong vòng này thì cũng không có cửa.
Mỗi bộ phim của Trịnh Khâm từ khi tuyển diễn viên đến khi tham gia liên hoan phim đều là một bí mật, rất ít người biết Trịnh Khâm sẽ làm phim, đa số khi biết đến thì chính là lúc phim của Trịnh Khâm đã nhận được hai giải thưởng liên tiếp.

Cũng bởi vì diễn viên không hề hay biết, nên làm sao có thể đi tranh thủ chứ?
Tưởng Mộc Xuyên là bạn tốt của Trịnh Khâm, mới biết được tin tức này từ miệng của Trịnh Khâm, tin tức này nếu như rơi vào trong giới giải trí, nhất định có thể sẽ chấn động giống như sóng thần cho xem.
Hôm nay anh ấy áy náy với Kỳ Minh, lại thêm kỹ thuật diễn xuất của Kỳ Minh thực sự rất tốt, cho nên mang theo một chút đền bù mà đề cử Kỳ Minh với Trịnh Khâm.
Về phần Trịnh Khâm có nhìn trúng Kỳ Minh hay không, thì phải xem tạo hóa của Kỳ Minh rồi.
Đương nhiên Kỳ Minh biết phân lượng của Trịnh Khâm trong giới này, cho nên vội vàng cảm ơn Tưởng Mộc Xuyên.
Tưởng Mộc Xuyên vỗ vỗ vai Kỳ Minh, nói từ tận đáy lòng: “Cậu là diễn viên giỏi, tôi tin cậu sau này chắc chắn sẽ tạo nên thời đại của riêng mình.”
Mà tôi, cũng rất chờ mong thời đại này đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN