Editor: Chú dê nhỏ (@diepanhd217)
Chớm hè, sớm bình minh.
Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, từng tia nắng ấm áp trên cao rọi xuống, mặt trời giống như một quả trứng muối từ phía Đông chậm rãi ngoi lên.
Ánh nắng len lỏi chui qua rèm cửa sổ, bao trùm trên chiếc giường màu xanh nước biển.
Kỳ Minh lười đến độ chẳng thèm mở mắt, quay đầu tiếp tục đánh cờ với Chu Công.
Vừa mới thiu thiu được một chốc, tiếng chuông điện thoại bỗng inh ỏi vọng lại, điện thoại trên đầu giường không ngừng rung, phối hợp hoàn hảo phá vỡ mộng đẹp của Kỳ Minh.
Dưới chăn nhổm lên một chút, một lúc sau thò ra một cánh tay trắng nõn vươn lên đầu giường quờ quạng, đến khi quờ trúng điện thoại thì lôi tọt nó vào trong chăn.
Ngay lập tức, một tiếng gào giận dữ truyền đến.
“Kỳ Minh đm chú mày ở đâu? Đã bảo hôm nay khởi quay mà mải pay đâu thế? Chết trôi ở chỗ mẹ nào rồi?”
Âm lượng level max này vả tỉnh con sâu ngủ Kỳ Minh, khiến anh trong chốc lát không kịp phản ứng, vội vàng nhổm dậy đáp:
“Đến ngay đến ngay.”
Chưa nói hết câu, Kỳ Minh nhìn quanh một vòng, bừng tỉnh khi thấy nội thất phòng bài trí xa lạ.
Đây không phải thế giới của anh, mà anh không còn là người lăn lê bò lết ở giới giải trí bao năm mới cầm được cúp ảnh đế đến tay nữa rồi.
Anh duỗi tay xoa xoa thái dương.
Hôm qua đầu đau quá, cơm tối cũng chẳng thèm ăn, vừa lên phòng là ngủ thẳng một mạch.
Bây giờ vừa tỉnh, một đoạn ký ức không thuộc về mình liền ập đến.
Đây là ký ức thuộc về “Kỳ Minh.” Nhưng mà khổ nỗi, giờ anh không có thời gian sắp xếp đống ký ức này, anh còn bận đối phó với người bên đầu dây điện thoại kia đây.
Nhờ vào ký ức, Kỳ Minh biết được người gọi đến là quản lý của mình Huỳnh Hoàng, là một người cực kì hung dữ.
“Anh Hoàng, anh đợi em nửa tiếng, em qua ngay đây.”
Kỳ Minh vừa đi vào phòng tắm vừa đáp.
Chuyện chạy show với Kỳ Minh mà nói quá ư là easy, không đến năm phút anh đã chuẩn bị xong rồi.
Xuống tầng, bữa sáng cũng không kịp ăn, vội vội vàng vàng bốc đại một cái sandwich rồi cùng Tống Nhất đã đợi sẵn đến phim trường.
Chờ đến khi ngồi vào trong xe, trên đường đi, Kỳ Minh bắt đầu ngẫm nghĩ một chốc.
Sau ngày hôm qua, anh không còn thấy linh hồn của Tống Côn Lãng đâu nữa.
Chẳng lẽ đi đầu thai hở ta? Nhưng dù thế nào, nghĩ đến chuyện linh hồn của Tống Côn Lãng đã đi, Kỳ Minh liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không cần phải cos thâm tình nữa thì tốt rồi, anh chỉ
cần đợi thời cơ thích hợp chuyển nhượng cổ phần cho Tỉnh Hoa, sau đó hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Tống gia.
Vừa hay “Kỳ Minh” cũng là nghệ sĩ, đỡ tốn công anh phải đi học nghề.
Mà đến khi nhớ lại tình tiết sau này của “Kỳ Minh,” phải công nhận anti nhiệt huyết vê lờ.
Viết ra một hình tượng giống tau chết liền, “Kỳ Minh” và tau khác biệt như trên trời dưới đất vậy á.
“Kỳ Minh” từ một chương trình tuyển chọn được debut, nhưng so với người khác, cậu ta chỉ được mỗi cái mã đẹp.
Hát thì dở, nhảy như múa quyền, đáng ra đã bị đào thải từ lâu, may mắn ôm được đùi Tống Côn Ngạn, nhờ gã dọn đường cho nên dễ dàng cướp được một slot debut.
Đương nhiên, Tống Côn Ngạn nào tốt thế.
Gã làm vậy chỉ để kích thích Lâm Yến An,
muốn Lâm Yến An ăn khổ một chút.
Khi ấy Lâm Yến An đã là idol toàn năng, là một trong các ban giám khảo.
Mặc kệ cậu ta ghét “Kỳ Minh” thế nào, vẫn phải trước ống kính giúp đỡ, dưới hậu trường thiên vị cho qua.
Haizz, bấm ngón tay cũng tính ra “Kỳ Minh” rất nhiều tai tiếng.
“Kỳ Minh” không biết bản thân bị lợi dụng, cũng không biết Lâm Yến An sau lưng hãm hại.
Chẳng những cực kì yêu Tống Côn Ngạn, đội gã lên đầu nói gì nghe nấy mà còn nghĩ rằng mình mang ơn Lâm Yến An, coi cậu ta là Bá Nhạc tri kỉ.
Sự thật giống như anh đã nghĩ, “Kỳ Minh” gả cho Tống Côn Lãng xung hỉ là do Tống Côn Ngạn giật dây.
Tống Côn Ngạn chắc chắn Tống Côn Lãng sẽ đi chầu diêm vương, vậy nên lợi dụng “Kỳ Minh” trở thành người thừa kế hàng đầu.
_________
“Kỳ tiên sinh, đến nơi rồi.”
Tài xế gọi Kỳ Minh từ trong ký ức trở về.
Kỳ Minh đáp một tiếng, chớp mắt che đi sắc thái phức tạp bên trong.
Tống Nhất giúp Kỳ Minh mở cửa xe, lúc Kỳ Minh xuống xe còn đặc biệt liếc hắn một cái.
Ra khỏi nhà quá vội vàng, chưa kịp nhìn kĩ Tống Nhất nên anh không nhớ được mặt mũi hắn ra sao.
Bây giờ nghiêm túc ghi nhớ, anh không tin anh không nhớ được.
Tống Nhất mặc kệ Kỳ Minh đánh giá, mặt than từ đầu đến cuối.
_________
Phim trường ở trong thành điện ảnh, Kỳ Minh nhờ vào ký ức tìm được đoàn phim, vừa vào cửa thì đụng ngay người đại diện Huỳnh Hoàng.
Huỳnh Hoàng đen mặt, hung thần ác sát như sổ gạo mới bị thằng nào cuỗm mất.
Kỳ Minh biết mình làm y giận, ngoan ngoãn đến bên cạnh gọi một tiếng:
“Anh Hoàng, em đến rồi.”
Huỳnh Hoàng liếc xéo anh, cười lạnh: “Đến sớm nhở? Bây giờ còn đến làm gì nữa?”
Kỳ Minh biết mình đuối lý, nhưng cũng không phải tại anh à nghen.
Anh vừa mới xuyên đến, ai biết “Kỳ Minh” còn phải quay phim? Nhưng mà xuyên thành “Kỳ Minh” gòi, nồi này phải gánh thôi.
“Ngại quá, mấy ngày nay đám tang bạn đời của em, bận bịu quá nên em quên mất.”
Kỳ Minh giải thích.
“Bạn đời” là nói về thân phận của Tống Côn Lãng, dù sao hắn cũng là nam, gọi chồng thì miễn cưỡng quá.
Huỳnh Hoàng nghe thế thì sốc, suýt nữa nhảy cẫng lên:
“Bạn đời? Chú mày kết hôn bao giờ? Lúc kí hợp đồng đã nói-”
Y đang định mắng tiếp thì nhìn ra mí mắt Kỳ Minh vẫn sưng, chợt ngẫm lại Kỳ Minh nói là tang sự, mắng chửi ra đến vành môi cũng đành nuốt vào, đổi thành an ủi:
“Thôi…!Nén bi thương.”
Còn mắng sao nổi đây má.
“Cảm ơn anh.”
Kỳ Minh thuận tiện tổ lái.
“Nghi thức khởi quay chắc chưa bắt đầu nhỉ? Em bây giờ đi có kịp không?”
“Không kịp đâu.”
Huỳnh Hoàng giận dữ.
“Nhà đầu tư tự dưng rút vốn, đoàn phim bây giờ y như cá mắc cạn.”
Huỳnh Hoàng làm người đại diện đã gần bảy năm, vậy mà vẫn chưa nâng đỡ được ngôi sao nào qua tuyến hai.
Cũng không phải Huỳnh Hoàng không có năng lực.
Y rất giỏi.
Từ tài nguyên, xã giao, tuyên truyền đều làm tốt, năng lực so với người đại diện kim bài chẳng kém bao nhiêu.
Khổ cái số đen, nghệ sĩ trong tay y đa phần đều gặp chuyện.
Rõ ràng y chuẩn bị đâu vào đấy hết, thế mà lúc nào cũng có vấn đề.
Trước đây y từng phụ trách một vài người.
Người thứ nhất là một diễn viên, đang quay quảng cáo cho nhãn hiệu hàng đầu thì trượt vỏ chuối, làm trò cho cả nước xem cảnh mình sml.
Thần linh mới biết cái vỏ chuối ấy từ đâu lòi ra? Chuyện này sau đó thành một định luật.
Cứ mỗi lần cậu nghệ sĩ này xuất hiện trước ống kính là lại ngã.
Ngã bằng muôn vàn tư thế, ngã đủ 50 sắc thái mới thôi, thậm chí còn được phong chức “Thần té.” danh tiếng vang xa.
Mãi đến khi hợp đồng hết hạn, cậu ta bị công ty khác đào đi, bỗng dưng không chữa cũng lành, chẳng những không ngã mà còn một mạch thăng tiến, trở thành ảnh đế.
Người thứ hai là một ca sĩ.
Diễn tập lần nào cũng ố kề hết cả, nhưng mà cố tình cmn cứ lên sân khấu là xảy ra đủ vấn đề.
Không phải âm thanh hỏng thì là sân khấu sụp, lần nào cũng vậy.
Cô ca sĩ này đến năm thứ hai thì chủ động huỷ hợp đồng với Huỳnh Hoàng, cho rằng vận cứt chó này là do y mang đến.
Quả nhiên, vừa rời đi thì qua một năm, xui xẻo gì đấy mất tăm mất tích, cô xoay người lập tức trở thành Nữ hoàng tình ca.
Như thế vài lần, danh tiếng của Huỳnh Hoàng càng truyền càng xa, trở thành một huyền thoại đen đủi bất diệt.
Giang hồ đồn đại, hễ cứ được Huỳnh Hoàng nâng đỡ rồi chuyển sang người đại diện khác là a lê hấp một bước lên trời, nhưng quan trọng là phải chịu được đen đủi bên Huỳnh Hoàng một năm cái đã.
Huỳnh Hoàng không phải không nghĩ đến việc đổi nghề, nhưng mà vừa đổi, vận đen mọi khi ở trên người nghệ sĩ lại đổ lên đầu y.
Chẳng hạn như cái ghế ai ngồi cũng ổn, dường như chỉ đợi y đặt mông lên là gãy.
Đã thế, còn cố tình khuyến mãi một cái đinh.
Y ngã muốn lấy tay chống đất, đờ mờ, ăn ngay đinh cắm giữa lòng bàn tay; Lại nói một ví dụ khác, chẳng hạn như y đi đường cũng gặp xui.
Lúc thì săm xe thủng, lúc thì gặp tai nạn xe cộ.
Ăn cơm bệnh viện nửa năm suy ngẫm cuộc đời, Huỳnh Hoàng lại tung tăng lãng tử quay đầu mà về làm nghề cũ.
Thôi thì sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.
Ây dà nghệ sĩ xui thì cũng như y xui vậy thôi à.
Kỳ Minh chính là nghệ sĩ đầu tiên y phụ trách sau khi trở lại.
Trước đây mọi chuyện yên ổn, Huỳnh Hoàng còn tưởng bản thân đổi vận rồi.
Kết quả thì sao? Khổ vê lờ mới lấy được tài nguyên cho Kỳ Minh thì nhà đầu tư rút vốn, đờ mờ đúng là thiên hạ vô địch xui xẻo mà.
Kỳ Minh lại không nghĩ thế, tuy rằng anh đã nghe qua huyền thoại đen của Huỳnh Hoàng, nhưng lần này chắc chắn không phải tại y.
Xem qua ký ức của “Kỳ Minh” là biết.
Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim truyền hình này là điện ảnh Hoàn Thành.
mà điện ảnh Hoàn Thành vừa đẹp là sản nghiệp của nhà Lâm Yến An.
Nói cách khác, phim truyền hình bị rút vốn, chắc đến chín phần là ý của cậu ta.
Tâm tư của Lâm Yến An, Kỳ Minh có thể đoán được một chút.
Bởi vì Tống Côn Ngạn cho “Kỳ Minh” debut vô điều kiện, Lâm Yến An trong lòng chắc chắn là hận “Kỳ Minh.” Lúc thi tuyển chọn nâng “Kỳ Minh” lên, để y thuận tiện ra mắt, sau đó lại ở đằng sau phong sát, nâng lên mây rồi lại thẳng chân sút “Kỳ Minh” xuống.
Lâm Yến An không chỉ nhằm vào mỗi “Kỳ Minh” mà ghét lây cả đoàn đội, đoàn phim cậu ấy tham gia.
Kỳ Minh dám chắc chắn, sau này bất kể là đoàn phim, quảng cáo hay bất kể cái nào, cứ hễ anh có một chân thì đều chễm chệ ngồi vào sổ đen của Lâm Yến An cả.
Dần dần, làm gì còn nơi nào muốn hợp tác với anh nữa?
Ác độc nhất là, Lâm Yến An lần nào cũng mang hi vọng đến cho “Kỳ Minh”, sau đó lại đạp mấy cú cho lọt hố sml.
Cứ vậy xảy ra vài lần như thế, sớm muộn cũng khiến “Kỳ Minh” phát điên.
Một đao tứa máu thì dễ dàng rồi, dao cùn cắt thịt mới là cách hành hạ đối thủ tàn nhẫn nhất.
Nhưng bây giờ ở đây là “Kỳ Minh” hàng fake gòi, làm gì có chuyện để Lâm Yến An tuỳ ý đùa giỡn trên tay?
Kỳ Minh nhìn về phía Huỳnh Hoàng.
“Đạo diễn cùng nhà làm phim còn ở đây không? Em muốn tìm họ nói chuyện.”
Huỳnh Hoàng không biết Kỳ Minh định làm gì, sau khi eye contact với anh một lúc thì quyết định tin tưởng theo bản năng.
“Anh đưa chú mày đi tìm họ.”
Nãy giờ Tống Nhất vẫn đứng làm nền, không nói nửa câu.
Hắn nhìn lên đỉnh đầu Huỳnh Hoàng, hơi hơi híp mắt.
Trên đỉnh đầu Huỳnh Hoàng, sương đen mịt mù giăng kín.
Sương đen giương nanh múa vuốt muốn nhào tới Kỳ Minh, nhưng dường như có một lực lượng nào đó đang bảo vệ anh, sương đen cào cắn một hồi mệt vê lờ mà không được, ấm ức nức nở một tiếng rồi trở về trên đỉnh đầu Huỳnh Hoàng..