Lâm Quỳnh khó chịu ngước cổ lên, toàn thân run rẩy, nhất thời nói không ra hơi.
Cả người từ trên xuống dưới trông cứ như thiên nga gãy cánh, mặc người mổ xẻ, Phó Hành Vân thở dốc, “Ngày mai tôi đưa con đi.”
Lâm Quỳnh không biết một đêm hỗn loạn này kết thúc như thế nào nữa, chỉ cảm thấy bị anh lật tới lật lui, lăn qua lộn lại xong thì chỉ còn một hơi tàn.
Giận dỗi nói thầm trong lòng, một tuần tới sẽ không cho anh đụng vào mình.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ánh mặt trời chói chang nhức mắt, bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim đậu trên cành líu lo.
Lâm Quỳnh ham ngủ vùi mặt vào trong gối.
Đã giữa đông rồi sao còn có chim chưa bay về phương Nam vậy?
Quả là một con bird mạnh mẽ mà~
Nhưng sau đó Lâm Quỳnh chỉ cảm thấy càng ngủ càng nóng, giơ tay muốn với lấy điều khiển điều hòa, nhưng mò hoài mò hoài lại phát hiện ra có gì đó không đúng.
Giường nhà bọn họ là loại kingsize của tổng tài bá đạo cơ mà, nhưng Lâm Quỳnh vừa giơ tay ra đã tới thành giường rồi, sau đó ngồi bật dậy, mắt trợn tròn, hoảng hốt nhìn căn phòng xa lạ.
Chuyện gì đây!
Đây là đâu?!
Hàm Lâm Quỳnh nhất thời không ngậm lại được, nhìn ra ngoài khung cửa sổ cách đó không xa, ánh nắng chói chang, mùa đông đâu ra.
Lẽ nào cậu…. Lại xuyên không rồi!
Lâm Quỳnh lập tức ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng không thể nào bình tĩnh trong chốc lát được, vén chăn, đứng bật dậy khỏi giường, lại vô tình lướt mắt qua mảnh giấy để nơi đầu giường.
“Ở đủ ba ngày, sẽ tự động quay về.”
Lâm Quỳnh lập tức ngây người tại chỗ, ở cái nơi lạ lẫm này, hay là cậu ở khách sạn du lịch này ba ngày?
Vào lúc Lâm Quỳnh đang gảy bàn tính trong lòng, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ, một anh tây nói thứ tiếng Trung không được lưu loát lắm, “Hey!”
“Dậy, đến giờ, mầy cút đi!”
Lâm Quỳnh:….
Trên người Lâm Quỳnh không có tiền, cuối cùng chỉ có thể chán nản mặc đồ lên ra khỏi khách sạn, mặc dù ông chủ khách sạn nói chuyện không lưu loát, nhưng khi Lâm Quỳnh đi còn hào phóng tặng cậu một món quà lưu niệm.
Một cái bát khắc hình hoa.
Nhưng vừa ra ngoài Lâm Quỳnh lập tức giật mình, đập thẳng vào mặt là một phong cách rất Tây Âu, này không phải là nước ngoài sao?!
Đối với một người đã mất năng lực ngoại ngữ nhiều năm như Lâm Quỳnh mà nói, chỉ có thể nghe hiểu, nhưng không biết nói.
Ba ngày tới bảo cậu phải sống thế nào đây?
Lâm Quỳnh nhất thời ngây ra như phỗng, sau đó cúi đầu nhìn chiếc bát khắc hoa trong tay mình.
“…..”
Vận mệnh vô hình trung đã được an bài.
Mà lúc này, Lâm Quỳnh đã hiểu một cách rất rõ ràng.
Lâm Quỳnh:)
Muốn cậu quay về nghề cũ thì cứ nói thẳng!
Ném bát.jpg
Lâm Quỳnh bước đi trên đường, bên tai vang lên cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, nghe mà nhức hết cả đầu, sau đó tìm một chiếc ghế dài, ngồi lên đó, không biết mình nên làm gì.
“Xin chào.”
Lúc này, một giọng nói vang lên, Lâm Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn, là một cô gái có ngoại hình xinh đẹp.
“Á, anh nghe hiểu hả, anh cũng là du học sinh Trung Quốc sao?”
….
Lâm Quỳnh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, “Cứ cho là vậy đi.”
“Vậy chiều nay anh có muốn đến tham quan triển lãm nghệ thuật của trường chúng tôi không?”
Nói rồi đưa tờ rơi trong tay cho Lâm Quỳnh, “Hôm nay là ngày khai mạc của triển lãm nghệ thuật, nếu anh có thời gian thì có thể ghé qua xem thử.”
Đối phương có ý tốt, Lâm Quỳnh lịch sự nhận lấy, dù sao cũng không có chuyện gì để làm, “Được, tôi sẽ tới xem.”
Cô gái nghe xong liền mỉm cười với cậu rồi cất bước rời đi.
Sau khi đối phương rời đi, Lâm Quỳnh đọc tờ rơi, sau đó lấy chiếc điện thoại thông minh mà thế giới này cho cậu ra để tìm đường đi, phát hiện ra trường đại học mà đối phương nói là trường top1 top2 trên thế giới.
Lâm Quỳnh cúi đầu xem thời gian trên tờ rơi, lại ngồi chờ thêm một lúc rồi mới cất bước đi theo đường đi của tuyến xe bus số 11.
Đi khoảng chừng một tiếng đồng hồ mới tới nơi, tòa kiến trúc trước mặt nguy nga, tráng lệ, ai không biết còn tưởng đây là tòa kiến trúc nổi danh nào đó trên thế giới nữa đó, Lâm Quỳnh giống như nhà quê lên phố, ngẩng cái đầu bông xù lên nhìn đến hoa cả mắt.
Mới bước vào chưa được mấy bước đã nhìn thấy những tấm biển to như biển quảng cáo, trên đó viết nội dung của những thứ sẽ được trưng bày vào hôm nay.
Lâm Quỳnh dựa vào vốn từ vựng cấp bốn của mình, miễn cưỡng đọc hiểu được vị trí của triển lãm nghệ thuật, sau đó cất bước đến đó.
Ngắm nghía được một lúc thì cô gái sáng nay phát tờ rơi cho cậu xuất hiện, “Hi!”
“Anh đến thật hả.”
Cô gái phấn khích vẫy vẫy tay, Lâm Quỳnh lịch sự gật đầu.
“Tôi giới thiệu cho anh chút nha.”
Vừa nói vừa không hề khách sáo mà bắt đầu giảng giải cho Lâm Quỳnh về tư tưởng và ý nghĩa của những tác phẩm nghệ thuật này.
Giảng giải được hơn nửa tiếng đồng hồ, cô gái cúi đầu xem đồng hồ rồi dừng lại.
Bên trong phòng triển lãm vốn đông nghịt người, lần lượt có người rời đi.
Cách đó không xa cũng có bạn học gọi với qua, “Y Ưu, buổi diễn thuyết của đàn anh Phó sắp bắt đầu rồi đó!”
Lúc này, người bạn học ngoại quốc cũng bắt đầu gọi cô gái, đại ý là: “Nhanh lên nào, còn không đi nữa là không giành được chỗ đâu.”
Lâm Quỳnh:???
Cô gái mở miệng nói: “Thật ngại quá, có chút việc gấp không tiện nói thêm, cảm ơn anh hôm nay đã tới xem triển lãm, tạm biệt.”
Nói rồi vội vàng rời đi.
Lâm Quỳnh ù ù cạc cạc, lại lượn quanh khu triển lãm thêm một vòng nữa mới rời khỏi, khi rời đi thì nghe thấy nhân viên nói hôm nay nhà ăn có bánh mì miễn phí, có tờ rơi là có thể nhận.
Hai mắt Lâm Quỳnh sáng rực.
Sau đó đi theo hướng mà nhân viên chỉ, bước chân lên hành trình lấy bánh mì, nhưng ngặt nỗi trường quá lớn, lại gặp trở ngại ngôn ngữ, Lâm Quỳnh lang thang không rõ đích đến cả nửa ngày nhưng vẫn không tìm thấy nhà ăn.
Nhưng lại bị đám đông cách đó không xa hấp dẫn.
Số lượng người không ít, nhìn qua chỉ thấy chật ních những người là người, đám đông quay quanh sân khấu được dựng tạm thời, tiếng hoan hô không ngớt.
Lâm Quỳnh vừa liếc mắt qua liền lập tức sững người tại chỗ.
Người đàn ông dáng người cao thẳng, phong độ đẹp trai kia không phải là Phó Hành Vân hay sao?
Lâm Quỳnh hệt như bị đóng băng, cứng đờ tại chỗ, chàng thiếu niên trên sân khấu tự nhiên phóng khoáng, mặc dù có một phần khí phách hơn người, nhưng dù sao vẫn chưa đắm mình trong quyền lực và giới kinh doanh, vẫn kém anh trong tương lai rất nhiều.
Lâm Quỳnh nhất thời nhìn đến ngây người, một Phó Hành Vân như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, lúc này, dưới sân khấu vẫn còn không ít tiếng hô hào tên anh.
Lâm Quỳnh đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm anh. Hóa ra Phó Hành Vân khi chưa trải qua phong ba cuộc đời lại chói mắt đến nhường này, dường như chỉ cần đứng đó là có thể phát ra hào quang, giống như ánh mặt trời rực cháy trên cao.
Lúc này, trên mặt Phó Hành Vân vẫn còn nét non nớt, trông có vẻ còn chưa tới hai mươi, nhưng chỉ cần giơ tay đưa chân là có thể toát ra sự quyến rũ mê người, khiến người ta không tài nào rời mắt.
Đây lẽ nào lại là anh thời đại học trong sáng ngây ngô!!!!
Lâm Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng tựa như mèo thấy mỡ, ánh mắt dính chặt lấy người đàn ông trên sân khấu.
Ngay lập tức vứt việc lấy bánh mì ra sau đầu, đứng đó chờ buổi diễn thuyết của anh kết thúc.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Phó Hành Vân mới cất bước xuống sân khấu, Lâm Quỳnh nhắm chuẩn thời cơ chen vào dòng người náo loạn, thành công theo kịp anh.
Từ tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh, Lâm Quỳnh biết được Phó Hành Vân lúc này mới mười tám, vừa lên năm nhất đại học.
Mặc dù vừa mới thành niên, nhưng lúc này dáng người Phó Hành Vân đã vô cùng cao to.
Lâm Quỳnh lén lút theo sau anh như chuột nhắt, đợi đến khi anh đi vào một con hẻm nhỏ liền nhanh chóng vào theo.
Nhưng vừa mới vào tới liền đối diện với ánh mắt đầy nguy hiểm của anh.
Mặc dù lúc này trên mặt Phó Hành Vân vẫn còn nét non nớt, nhưng ánh mắt này cũng đủ dọa Lâm Quỳnh sợ hãi.
Sau đó giả vờ mình là du học sinh, chào hỏi anh: “Nai tu mít du tu….”
Đối phương không nói gì.
Lẽ nào nói sai gì rồi?
Lâm Quỳnh nở một nụ cười tự tin, “Èn chíu.”
Phó Hành Vân: “……”
Sau đó chỉ thấy chàng thiếu niên hít sâu một hơi, mở miệng chất vấn: “Tại sao cậu lại bám theo tôi?”
Giọng đối phương lạnh lùng, đầy đề phòng, nhưng đôi mắt kia lại cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Quỳnh, giống như có một lực hấp dẫn vô hình nào đó, khiến anh không tài nào rời mắt.
Thân hình đối phương mảnh khảnh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, chớp chớp nhìn anh, đột nhiên khiến anh nhớ tới chú mèo hoang anh nhìn thấy trong hộp giấy mấy ngày trước.
Lâm Quỳnh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, có chút ngượng ngùng: “Chỉ là muốn nhìn anh thôi.”
Phó Hành Vân nhíu mày: “Cuồng theo dõi?”
Lâm Quỳnh:….
Phó Hành Vân đen mặt cảnh cáo: “Đừng theo tôi nữa.”
Nói rồi quay người đi luôn, nhưng người phía sau vẫn cứ như một cái đuôi, anh đi một bước, cậu đi một bước, anh đi hai bước, cậu sẽ theo hai bước.
Tính nết chàng thiếu niên không hề dễ chịu, không nhịn được nữa mà ép cậu vào tường, “Cậu rốt cuộc là ai?!”
“Muốn làm gì hả?!”
Lâm Quỳnh giật mình, “Em….. Em…., thật ra em đến từ tương lai.”
Phó Hành Vân nhíu mày, “Bệnh viện tâm thần ở ngoại thành.”
“Anh… Anh sao lại nói em như vậy chứ.”
Phó Hành Vân trừ khi bị cậu chọc điên lên mới đánh mông cậu vài cái, bình thường ở nhà đều không nỡ nói nặng lời với cậu.
Ở nhà bị anh chiều đến hư, bây giờ bị Phó Hành Vân nói như vậy, lòng cậu vô cùng uất ức, “Em cũng đâu có nói dối.”
Cậu thật sự đến từ tương lai mà.
Vốn định phản bác vài câu, nhưng sau khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai sáng sủa đầy ngây thơ của Phó Hành Vân, mọi lời nói lại bị nuốt ngược vào trong bụng.
Lấy ra một trong tám lời viện cớ quốc dân, thôi bỏ đi, người ta còn nhỏ mà.
Phó Hành Vân cảnh giác nhìn Lâm Quỳnh, “Cậu tưởng rằng tôi sẽ tin sao?”
….
Lâm Quỳnh mặt mày đầy tự tin, “Chứ không thì sao?”
“……”
Phó Hành Vân không biết tại sao lại gặp phải một con người kì lạ như vậy, sau đó đánh giá cậu từ trên xuống dưới, đẹp thì đẹp đó, đáng tiếc lại là một tên ngốc.
Sau đó nhân lúc người ta không để ý mà cất bước rời đi, nhanh chóng quay về chung cư của mình, khi đi tới cửa phòng liền quay đầu lại nhìn, không một bóng người.
Vốn tưởng mình đã cắt đuôi được đối phương, nhưng không bao lâu sau liền nhìn thấy Lâm Quỳnh đã mệt như chó dần xuất hiện trước mắt.
Phó Hành Vân: “……”
Cái lời nguyền chạy 1000m này vẫn chưa bị phá giải, mỗi một lần đầu tiên gặp Phó Hành Vân đều phải chạy 1000m.
Lâm Quỳnh lết đôi chân mềm nhũn đến bên chàng thiếu niên, tay đặt lên vai anh một cách vô cùng tự nhiên, toàn thân mệt đến tê dại, ngẩng đẩu nhìn anh, chàng thiếu niên không thèm thở dốc lấy một cái.
Lâm Quỳnh thấy nóng, mở cúc áo ra, làn da trắng nõn đập vào mắt, khiến Phó Hành Vân vội quay đi.
Giọng nói của Phó Hành Vân có chút mất tự nhiên, “Cậu còn không chịu đi nữa là tôi báo cảnh sát đó.”
Lâm Quỳnh vừa nghe liền nhìn anh với đối mắt đầy đáng thương, “Đừng báo có được không?”
“Tại sao?”
“Vì em sẽ không đi.”
“……”
Chàng thiếu niên nhìn khuôn mặt đối phương, lập tức tròn xoe đôi mắt. Ở bên nhau lâu như vậy, Lâm Quỳnh hiểu quá rõ về sở thích của đối phương, mỗi lần cậu nhìn anh như vậy, anh gần như không bao giờ từ chối yêu cầu của cậu.
Phó Hành Vân nuốt ực một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy bản thân như bị trúng tà vậy, chỉ vì một ánh nhìn của một người xa lạ mà lại buông xuống sự cảnh giác của mình, hơn nữa, người xa lạ này còn rất có cả khả năng là mắc bệnh tâm thần.
“Cậu rốt cuộc là ai?”
Lâm Quỳnh vẫn lấy lý do đó, “Em đến từ tương lai.”
Phó Hành Vân: “Cậu quen biết tôi trong tương lai?”
“Đương nhiên rồi, em là bạn đời tương lai của anh.”
Cơ thể Phó Hành Vân cứng đờ, vừa nghe đến hai từ “bạn đời”, mặt mũi anh đã đỏ ửng, luống cuống tay chân, “Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu.”
Lâm Quỳnh nhìn anh, liếm liếm môi, sau đó ngẩng đầu hôn lên má anh một cái.
Phó Hành Vân lùi về phía cửa, mặt đỏ như nhỏ máu, “Cậu….”
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Vân: Em thật to gan, tôi thích.