Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 116: Ngoại truyện 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện


Chương 116: Ngoại truyện 10


Cục Thịt đột nhiên bị bế lên, khuôn mặt mũm mĩm thoáng sững sờ, sau đó ngoáy ngoáy cái mông như chú sâu lông, “Anh ơi, cao quá đi.”

Phó Cảnh Lâm liếc nhìn bé, “Không cao sao làm anh nhóc được.”

MC:…….

– —

“Hahahahaha tôi thích sự tự cao này.”

“Tôi yêu chết em trai này mất thôi, thích nhất kiểu hở chút là nổi đóa này.”

“Hạng nhất!”

“Không chỉ cho mỗi Đôn Đôn, giành cho tôi một cái luôn nào.”

“Hay lắm, nói cũng nói rồi, không giành được hạng nhất là khó xử lắm đó nha.”

“Chỉ tôi cảm thấy cậu ấy quá điên cuồng sao?”

“Xin lỗi nhé, nhóc ấy mà không điên thì tôi đâu có thích.”

“Quả nhiên là nam sinh đại học, làm gì cũng rất tự tin.”

– —

Phó Cảnh Lâm một nách kẹp Đôn Đôn, một tay xách chiếc vali sau khi bị thu tạ tay thì đã nhẹ hơn nhiều, nhìn qua MC.

MC lập tức sững người, vội nói: “Bây giờ gia đình Đôn Đôn có thể xuất phát rồi.”

Gần như là ngay khi MC vừa nói xong, Phó Cảnh Lâm giống như được gắn thêm động cơ vậy, lao vụt đi.

Vừa mới xuất phát chưa đầy hai phút đã vượt qua gia đình của tuyển thủ đấu vật và ông bố người ngoài giới, sau đó không hề giảm tốc độ, điên cuồng chạy về phía đích đến.

Tuyển thủ quyền anh đang dắt con gái nhìn mà sững sờ, nhìn bóng dáng cao lớn đang dần xa của Phó Cảnh Lâm, trợn mắt há mồm.

Tóc của chàng thanh niên tung bay theo chiều gió, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, cho dù có ôm theo một bé con chạy băng băng trên đường núi gập ghềnh cũng không hề chớp mắt lấy một cái.

Cục Thịt bị kẹp trong nách cảm thấy mình như đang ngồi tên lửa vậy, hai mắt sáng rỡ vì phấn khích, khuôn mặt vốn đang ra vẻ thanh niên nghiêm túc đã được nụ cười thay thế, giọng nói non nớt đầy hưng phấn, “Anh ơi!”

“Nhanh quá à!”

Dù sao cũng mang theo vật nặng, Phó Cảnh Lâm dần thở dốc, nhưng tốc độ chạy vẫn không hề giảm đi.

– —

“Để tôi xem xem có bao nhiêu má ngồi trước màn hình nhắm mắt lắng nghe.”

“Những người đẹp ngủ trong rừng mau mau dậy ngắm chồng nào!”

“Trời ơi, sao em trai ngầu dữ vậy.”

“Em trai có phải sinh viên ngành thể thao không vậy, lúc chạy trông hơi bị giống.”

“Sinh viên ngành thể thao?”

“Nếu bạn nói vậy thì tôi không mặc quần nữa đâu.”

“Hay lắm bé, thể lực tốt là một điểm cộng đó.”

“Mặc dù trái tính trái nết nhưng thể lực của em trai tốt thật đó”

“Móa, em trai này đỉnh ghê, lúc chạy còn không quên để ý Đôn Đôn.”

– —

Phó Cảnh Lâm chạy nhanh về phía trước, không lâu sau đã nhìn thấy nhóm gia đình xuất phát đầu tiên, đạo diễn nọ hình như đi nhầm đường, lúc này vẫn còn đang hỏi đường.

“Đôn Đôn!”

“Đôn Đôn, tới rồi kìa!”

Cô bé nhà đạo diễn nọ sau khi nhìn thấy Đôn Đôn liền vui mừng hét lên, dường như là thích Đôn Đôn nhiều hơn các bé khác một chút.

Phó Cảnh Lâm cũng không cho hai bé có thời gian chào hỏi nhau, nhóc không có cái thú vui tao nhã này, mà lướt qua như bay, chạy thêm hơn một phút thì đã đặt chân vào ngôi nhà tốt nhất của tập này.

Gần như ngay khi vừa bước vào, Phó Cảnh Lâm đã thở hồng hồng vứt vali trên sàn.

Má ơi, chạy cái đường núi này mệt ghê.

Rầm— một âm thanh không hề nhỏ vang lên.

Sau khi phát ra âm thanh, Phó Cảnh Lâm lập tức nhíu mày, chắc không dọa bé con trong lòng sợ đâu nhỉ.

Sau đó cúi đầu nhìn, chỉ thấy bé con nhìn nhóc bằng ánh mắt đầy sùng bái.

Phó Cảnh Lâm bỗng ngây người.

Cục Thịt giơ bàn tay bé nhỏ lên, vỗ vỗ vỗ vỗ, “Anh ơi, anh giỏi thật ó.”

Phó Cảnh Lâm nghe xong, mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nói: “Thật ra… Cũng chẳng có gì.”

– —

“Hạng nhất thật kìa!!!!!”

“Chết tiệt, bị nhóc ta lừa rồi.”

“Em trai miệng hay nói tục nhưng được khen cái là ngại. Này là sói con hả?”

“Aaaaaaaaa yêu chết đi được, Phó Cảnh Lâm mãi đỉnh.”

“Nói gì thì nói, lúc nhóc ấy ném vali ra đất, tôi cảm thấy siêu ngầu luôn á.”

“Này hình như không được hay cho lắm nhỉ, tiếng ném vali to quá, nhỡ đâu dọa bé con sợ thì sao, đề nghị lần sau trực tiếp ném quần áo xuống.”

“Tui cũng muốn được em trai ôm cơ huhuhuhu.”

“Em trai này trước đó nói không muốn ở đây, nhưng Đôn Đôn mới nói muốn căn nhà này là ẻm giành lấy ngay.”

– —

Phó Cảnh Lâm đặt Cục Thịt xuống đất, hỏi: “Lúc nãy có đau không?”

Vừa rồi khi chạy mặc dù nhóc có lấy quần áo để chắn bớt cho Cục Thịt, tránh để bé con bị gió thổi, nhưng cũng khó lòng chú ý được lực tay của mình.

Cục Thịt ngơ ngơ ngác ngác.

Phó Cảnh Lâm cúi người xuống, đưa tay chọt chọt chiếc bụng béo tròn của Cục Thịt, “Hỏi em có bị đau chỗ này không.”

Cục Thịt bị chọc cười khanh khách, lắc đầu ngầy nguậy, “Đôn Đôn có nhiều thịt lắm nha.”

Đối diện với nụ cười tựa thiên thần của Cục Thịt, Phó Cảnh Lâm thu tay về.

Má ơi, dễ cưng quá.

Sau đó giơ tay vỗ vỗ đầu bé con, “Đi thôi, vào trong xem thử.”

Cục Thịt gật gật đầu, cao giọng đáp, “Ô cê.”

Căn nhà tốt nhất đương nhiên có điều kiện không tệ, bây giờ đang vào hạ nên trong vườn còn có không ít hoa cỏ đang nở rộ.

Phó Cảnh Lâm lúc này đã mệt đến mức mồ hôi đẫm người, có chút khó chịu kéo kéo áo.

Nhưng suy cho cùng vẫn là ở nhờ, Phó Cảnh Lâm dùng hai tay ôm đầu ngồi xuống ghế, bắt đầu suy nghĩ làm sao để nói với chủ nhà rằng mình muốn đi tắm.

Đại thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn gì có đó, thường thì những chuyện như này đều trực tiếp sai người đi làm, nhưng nhóc cũng biết Cục Thịt đang ở đây, không thể dạy hư em nhỏ được, nhưng lại không biết mở lời thế nào, nhóc cũng biết mình trái tính trái nết, sợ sẽ dọa người ta sợ.

Nhưng lúc này cơ thể rất khó chịu, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng.

Sau đó, Phó Cảnh Lâm thật sự không chịu nổi nữa, đưa mắt nhìn Cục Thịt, “Bé mập.”

Cục Thịt đang ngồi chơi với bé mèo hơi đờ người ra, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại, tiếp tục chơi với bé mèo.

– —

“Moá, bé mập hahahahaha.”

“Cục Thịt: Anh vậy là có lịch sự chưa?”

“Cục Thịt: Bé hông biết anh bé gọi ai hết nha, dù sao cũng không phải bé.”

“Bé mập?”

“Đôn Đôn nhà chúng ta chỉ là hơi nhiều thịt chút thôi, không hề mập nha.”

“Thật ra tập trước tôi đã cảm thấy Lâm Quỳnh mạo phạm bé con lắm rồi, không ngờ giờ lại có thêm một anh trai còn mạo phạm bé hơn.”

“Nhóc gọi bé Đôn nhà chị là gì thế?!”

“Đôn Đôn của chị không phải là bé mập đâu nhé!!”

“Quan trọng là, rõ ràng Cục Thịt có nghe thấy nhưng lại không thèm trả lời hahahaha.”

“Em trai à, làm người đi em.”

– —

Phó Cảnh Lâm thấy bé con bất động, bước đến bế bé con lên, “Bé mập.”

Lần này, trên mặt Cục Thịt lại xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, “Anh gọi em hả?”

Phó Cảnh Lâm: “Chứ gọi ai nữa?”

Tấm thân bụ bẫm của Cục Thịt cứng đờ.

Phó Cảnh Lâm liếc nhìn Cục Thịt, cười đểu, nhéo mặt Cục Thịt một cái, “Em không phải là bé mập hả?”

– —

“Trời ơi, cái nụ cười đểu này, yêu chết mất thôi.”

“Tôi phát hiện ra, tôi không thích trai hư, tôi thích trai đẹp cơ.”

“Nụ cười này, đỉnh.”

“Là mẫu đàn ông khác hẳn với cậu của nhóc, nhưng tôi đều muốn sở hữu.”

“Giờ phút này, tôi chỉ muốn làm Đôn Đôn.”

“Em trai hư ghê, nhưng tôi cũng rất chi là thích nha.”

– —

Phó Cảnh Lâm giơ tay lau lớp mồ hôi trước trán Cục Thịt, “Đi thôi, anh đưa nhóc đi tắm.”

Nói rồi Phó Cảnh Lâm liền đi hỏi thăm chủ nhà, khi phát hiện trong nhà chỉ có duy nhất một bà cụ, chàng thanh niên cao gần mét chín tập tức luống cuống tay chân, bà cụ nhìn hai anh em, mỉm cười thân thiện: “Sao vậy?”

Lưỡi Phó Cảnh Lâm như xoắn cả lại, “Dạ…. À thì… Có…. Có chỗ để tắm không ạ?”

Bà cụ chỉ vào căn phòng nhỏ bên ngoài cửa sổ, “Bên kia có đó, trời nóng quá phải không?”

Phó Cảnh Lâm có chút lúng túng, “Dạ.”

Sau khi cùng Cục Thịt cảm ơn bà cụ, nhóc mới dắt Cục Thịt đi vào phòng tắm.

Phát sóng trực tiếp cũng đột nhiên dừng lại trên bụi hồng leo trong vườn.

– —

“Sao không quay nữa, tôi không muốn ngắm hoa.”

“Có gì mà ngay đến cả tài khoản VIP quý giá này của tôi cũng không xem được vậy?”

“Không cần gì nhiều, cho tôi xem nốt cảnh cởi quần áo thôi được không?”

“Ai muốn ngắm hoa chứ, chồng con tôi đâu rồi?”

“Tiếp sau ông chồng cầm thì tôi có thêm một ông chồng Zaun.”

(Zaun là nhân vật trong game)

“Xin lỗi nhé, là chồng của tôi hết nhé.”

– —

Sau khi tắm rửa, Phó Cảnh Lâm mới cảm thấy nhẹ cả người.

Lúc này bà cụ đang ra ngoài tắm nắng, Phó Cảnh Lâm nhìn qua, không nói gì, mà bưng chiếc ghế dựa bằng gỗ cho người lớn tuổi lại.

Bà cụ giật mình, “Thằng nhóc này vậy mà khỏe quá chứ.”

Phó Cảnh Lâm: “Mẹ cháu nuôi tốt ạ.”

Con trai cưng của mẹ.

Không có đồ chơi, không có điện thoại, hai anh em câu được câu mất trò chuyện với bà cụ.

Bà cụ: “Tầm này chắc dưới ruộng cũng có cua rồi đó.”

Phó Cảnh Lâm lớn tới chừng này rồi nhưng chưa từng ăn cua sông lần nào, bình thường toàn ăn cua biển.

“Hồi còn trẻ ta còn bắt được, nhưng giờ già rồi, chân cẳng cũng yếu, không đi được….”

Hai anh em sau khi trò chuyện với bà cụ thêm một lúc nữa thì bị người của ban tổ chức gọi đi.

Gần như ngay khi vừa đi đến địa điểm tập hợp, mặt Phó Cảnh Lâm liền xụ xuống, không gì khác hơn, chính là vì một hố bùn thật to trước mặt.

Muốn làm gì, nhìn cái hiểu ngay.

Các gia đình đến đủ, MC bắt đầu nói: “Bây giờ sẽ bắt đầu cuộc chiến dưới bùn, từng nhóm thi đấu với nhau, gia đình chiến thắng cuối cùng thì ngoài bữa tối ra, sẽ nhận được những đồ ăn khác.”

Phó Cảnh Lâm nhíu mày nhìn đống bùn dơ dáy kia, “Tôi tuyệt đối sẽ không thi.”

Nhóc không thích những thứ dơ bẩn, lúc nhỏ cũng chưa bao giờ nghịch bùn, hơn nữa ai biết trong bùn có giun dế gì hay không.

– —

“Dù miệng có gắt gỏng thì không đấu tức là thua.”

“Chồng tôi chính là như vậy, miệng thì nói không làm, nhưng cuối cùng cái gì cũng làm.”

“Hahahahaha mọi người đã bắt đầu không còn lòng tin với mấy câu gắt gỏng của em trai rồi”

“Dù em có nói gì, không đấu tức là chồng chị, có đấu thì chị là vợ em.”

– —

MC vừa nói vừa lấy ra giải thưởng từ sau lưng, “Có dâu tây nè, cua sông nè, còn có đồ ăn vặt mà các bản nhỏ yêu thích nè.”

Mặc dù cực kì khiến người ta động lòng, nhưng lòng Phó Cảnh Lâm lại không hề động, hôm nay nhóc dù có chết, có nhịn ăn tối thì cũng sẽ không lăn mình trong đống bùn đất kia.

Trong lòng kiên quyết là thế, nhưng vừa cúi đầu liền đối diện với ánh mắt lấp lánh của Cục Thịt.

Cục Thịt mím môi, hai mắt long lanh nhìn về phía những phần thưởng kia.

Phó Cảnh Lâm biết bé mập này thích ăn dâu tây, mỗi lần được ăn đều cười ngây ngốc.

Nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của bé con, Phó Cảnh Lâm lại đưa mắt nhìn qua hố bùn, trong lòng đột nhiên xoắn xuýt, nhóc thực sự rất ghét dơ, nhưng lại chịu không nổi đôi mắt xoe tròn của bé con.

Sau đó thở dài một hơi, dường như đã từ bỏ mọi sự đấu tranh, giơ tay vỗ vỗ đầu Cục Thịt, “Muốn ăn dâu hả?”

Cục Thịt ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Lâm, “Anh ơi.”

Phó Cảnh Lâm: “Hửm?”

Cục Thịt đưa tay chỉ vào cua sông giữa đống phần thưởng, “Cho bà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN