Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 32: Vết Bớt Đỏ Tươi
Chuyển ngữ: Trầm Yên
………………………………………………….
Thẩm Cố Dung tâm lặng như nước.
Thẩm Cố Dung khám phá hồng trần.
Nhị sư tỷ Tố Tẩy Nghiên tính tình dịu dàng, thân là nam nhi lại thích mặc đồ đỏ, nghe nói khi còn bé hắn từng đến tìm Nam Ương Quân, khẩn cầu sư tôn sửa tên cho hắn.
Tố Tẩy Nghiên xuất thân từ Ma tộc không sạch sẽ, Nam Ương Quân đặt cho hắn cái tên “Tẩy Nghiên” (‘Tẩy’ trong rửa sạch, ‘Nghiên’ trong nghiên mực), vốn vì muốn hắn gột sạch màu đen nhiễm trên người, một lòng hướng đạo, lại không đoán được hắn vậy mà không thích cái tên này.
“Con muốn đổi thành gì?”
Tố Tẩy Nghiên thẹn thùng nói: “Không thì… Tô Hỉ Diễm nha sư tôn?”
Nam Ương Quân: “……”
Nam Ương Quân bị tên này “Tô” đến trước mắt tối sầm.
Nam Ương Quân từ nhỏ đã được gia đình rèn cho một thân tu dưỡng rất cao, nghe câu thô tục này liền cảm thấy bẩn lỗ tai mình, bởi vì những đệ tử dưới tòa của hắn vừa nghe tên liền biết có khả năng trác tuyệt, hoàn toàn không phải phàm phu tục tử.
Như Tam đệ tử Hề Cô Hành, Tứ đệ tử Kính Chu Trần, Ngũ đệ tử Triều Cửu Tiêu.
Thập đệ tử tính tình khác biệt, lúc ấy Nam Ương Quân đại khái đang phiền não vì đặt tên, chợt thấy Thập đồ nhi của hắn ra ngoài hái thuốc quên về nhà, đơn giản trực tiếp lấy luôn hai chữ “Bất Quy”.
Kể cả cái tên “Bất Quy” tùy tiện đặt cũng dễ nghe hơn nhiều cái tên “Tô Hỉ Diễm” mà Nhị đệ tử của hắn muốn sửa.
Cũng may năm đó tính tình Nam Ương Quân còn chưa quá bại hoại, hắn nhịn xuống, nhẫn nại hỏi: “Vì sao muốn đặt tên này?”
“Tô Hỉ Diễm” nói: “Vừa nghe đã biết là tên nữ nhi, đồ nhi thích.”
Nam Ương Quân hỏi tỉnh rụi: “Vậy vì sao con muốn đặt tên nữ nhi?”
Tố Tẩy Nghiên chớp chớp mắt: “Đồ nhi chính là nữ nhi mà.”
Nam Ương Quân: “……”
Tố Tẩy Nghiên thân nam nhi từ khi ra đời đã cho rằng mình chính là một cô nương, sau khi lớn lên biết nam nữ khác biệt vẫn kiên quyết giữ ý mình như cũ.
Chẳng quan tâm giọng nam trầm thấp của mình, lời nói vẫn nhỏ nhẹ, mỗi cái nhăn mày mỗi nét cười đều mang phong thái yểu điệu động lòng người.
Dần dà tất cả các sư huynh đệ trên Ly Nhân Phong đều gọi hắn là Nhị sư tỷ, hắn cũng không cảm thấy khó xử hay thẹn thùng gì, ngược lại còn tự nhiên hào phóng chấp nhận.
Tố Tẩy Nghiên buông Thẩm Cố Dung ra, hơi cong eo, dịu dàng nói: “Thập Nhất?”
Thẩm Cố Dung còn đang đắm chìm trong tâm trạng hỏng bét vì mỹ nhân sư tỷ biến thành mỹ nhân sư huynh, vẫn chưa khôi phục tinh thần, y ngẩng đầu nhìn gương mặt rõ ràng thuộc về nữ tử kia, trong lúc nhất thời không cách nào tiếp thu nổi.
Y thống khổ, lúng ta lúng túng nói: “Nhị sư……tỷ.”
Tố Tẩy Nghiên cười cười: “Ta có mang theo ít đồ chơi từ U Châu tới cho đệ, chờ tu sửa xong bia Giới Linh sẽ đưa tới cho đệ.”
Thẩm Cố Dung gian nan nói: “Vâng.”
Tố Tẩy Nghiên xoa xoa đầu nhỏ của y, xoay người uyển chuyển rời đi.
Thẩm Cố Dung vừa xấu hổ vừa giận dữ, “thịch thịch thịch” nện bước chân về Phiếm Giáng Cư, cảm thấy một trái tim thiếu nam của mình đã vỡ nát.
Tố Tẩy Nghiên áo đỏ bồng bềnh, thướt tha lả lướt, khi đi tới bia Giới Linh, Hề Cô Hành và Lâu Bất Quy đã ở đó chờ.
Hai người cùng hành lễ: “Nhị sư tỷ.”
Tố Tẩy Nghiên khẽ gật đầu.
Hề Cô Hành nhướng mày nói: “Tỷ gặp Thẩm Thập Nhất rồi?”
Tố Tẩy Nghiên tươi cười như hoa: “Ừ, quả thực không giống trước, y nhìn thấy ta còn bị dọa rớt từ trên cây xuống.”
Hề Cô Hành không chút lưu tình giễu cợt: “Ha ha ha, tẩu hỏa nhập ma một lần, y trở nên nhát gan hơn trước rất nhiều.”
Lâu Bất Quy bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thập Nhất trước kia cũng nhát gan, có lần gặp lửa còn bị dọa đến phát khóc.”
Ba người đang nói chuyện, chợt thấy Ôn Lưu Băng cầm Lan Đình Kiếm trong tay, một thân tỏa ra lệ khí khiến người ta sợ hãi, chậm rãi giẫm lên từng bậc thềm đá trên Ly Nhân Phong đi tới, trên thân kiếm toàn bộ đều là máu tươi chói mắt, nhỏ xuống tong tong.
Hắn đi lên trước, mũi kiếm chĩa xuống, gật đầu hành lễ: “Sư bá, yêu ma dưới chân núi đã xử lý sạch sẽ, không bỏ sót kẻ nào.”
Tố Tẩy Nghiên nhìn máu trên người hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Tam Thủy, ngươi giết ba ngày nay, nhưng số yêu ma sót lại không biết còn bao nhiêu đang núp trong bóng tối.”
Ôn Lưu Băng ngờ vực ngẩng đầu lên: “Nhưng trên Ly Nhân Phong đã không còn hơi thở của yêu tu hay ma tu nào khác.”
Tố Tẩy Nghiên chỉ thở dài: “Ngươi xem nhẹ lực hấp dẫn của Thần Khí rồi.”
Trên thế gian có hàng trăm loại thống khổ hỗn tạp, mà Thần Khí lại có thể giúp nghịch thiên cải mệnh, gặp kỳ ngộ thoát khỏi luân hồi, cho dù chỉ là lời đồn đãi cũng vẫn khiến vô số người vì một Thần Khí mà không từ thủ đoạn.
Tố Tẩy Nghiên xoay người đi đến chỗ bia Giới Linh, nâng lên năm ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gõ vào linh bia, những văn tự màu đỏ dày đặc trên bia đá bị rêu xanh che lấp chợt hiện lên, nhanh chóng bò vào thân thể Tố Tẩy Nghiên từ ngón tay hắn.
Hắn khẽ nhắm hai mắt, thu nạp một ít văn tự tên bia vào linh mạch trong cơ thể, xung quanh vốn yên ắng tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng gào rống dữ tợn rung trời.
Một lát sau, Tố Tẩy Nghiên ấn bàn tay lên bia Giới Linh, linh lực chuyển ngược trở về, một trận pháp cực kỳ rườm rà chợt lóe trên bia đá rồi biến mất không tung tích.
Khi văn tự trên bia Giới Linh lần nữa xuất hiện lại, một đạo linh lực tựa gió xuân chậm rãi hình thành kết giới màu lam đậm, thay thế hoàn toàn kết giới cũ đã rách nát đến sắp tan biến.
Bên ngoài kết giới, vô số lệ quỷ bị linh lực trên bia Giới Linh xé vụn, hóa thành tro tàn tiêu tán giữa không trung.
Ôn Lưu Băng có chút ngẩn ngơ.
Những thứ bị nghiền thành tro đó….. Chính là quỷ tu mấy ngày nay trốn vào Ly Nhân Phong?
Nhiều như vậy sao?
Tố Tẩy Nghiên rửa sạch một lượt, thong thả mở mắt ra, thu tay về.
Hề Cô Hành ở một bên kiên nhẫn chờ, thấy hắn thu tay mới nói: “Sư tỷ, tỷ còn có thể ở lại đây mấy ngày nữa?”
Tố Tẩy Nghiên lắc đầu: “Lần này ta trở về, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi tiếp, linh mạch của Ly Nhân Phong vốn đã không ổn định, huống hồ sau này sẽ càng ngày càng nhiều người tới đây phá trận hơn. Nếu ta rời đi lâu, chỉ sợ kết giới sẽ bị người ta phá vỡ dễ dàng.”
Hề Cô Hành rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy trên Ly Nhân Phong cuối cùng cũng có một người đáng tin cậy chút.
Hắn đang muốn cùng Tố Tẩy Nghiên trao đổi chuyện quan trọng trong Ly Nhân Phong, nhờ hắn cho ý kiến hỗ trợ, lại thấy Tố Tẩy Nghiên bày xong trận liền xoay người muốn đi.
Hề Cô Hành vội gọi hắn lại: “Sư tỷ? Tỷ đi đâu thế?”
Tố Tẩy Nghiên nói: “Tìm Thập Nhất chơi.”
Hề Cô Hành: “……”
Hắn còn chưa kịp ngăn cản, Tố Tẩy Nghiên và Ôn Lưu Băng đã nhanh chân rời đi.
Lâu Bất Quy “A” một tiếng, nói chậm rì rì: “Sư tỷ cuối cùng cũng tu sửa ổn thỏa bia Giới Linh.”
Hề Cô Hành: “……”
Phiếm Giáng Cư.
Thẩm Cố Dung dựa trên ô cửa sổ, vá lại trái tim thiếu nam rách nát của mình, tầm mắt trong lúc vô ý đảo qua thoáng nhìn thấy Mục Trích ôm sách đi về thiên viện.
Từ sau khi Thẩm Cố Dung biến thành trẻ con, Hề Cô Hành ôm y, Lâu Bất Quy ôm y, Ôn Lưu Băng đại nghịch bất đạo ôm y, hiện tại ngay cả Nhị sư tỷ cũng có thể không tốn chút sức lực nào bế y lên, hầu như tất cả mọi người đều đem lòng tự trọng và nỗi thẹn của Thẩm Cố Dung ấn xuống đất mà giẫm.
Điều duy nhất khiến y cảm thấy vui mừng chính là Mục Trích sẽ không ôm y.
—— bởi vì ôm không nổi.
Thẩm Cố Dung vội gọi Mục Trích: “Mục Trích ơi.”
Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, một lúc lâu sau Mục Trích mới mở cửa Phiếm Giáng Cư, đứng ở cửa hành lễ với Thẩm Cố Dung.
“Sư tôn.”
Thẩm Cố Dung không màng tới chuyện mất mặt trước Mục Trích nữa, vẫy vẫy tay với hắn, dùng giọng non choẹt kêu: “Hôm nay có kẹo không?”
Mục Trích: “……”
Mục Trích yên lặng thở dài một hơi trong lòng, đi tới ngoài song cửa sổ, nhón chân với tay qua.
Trong lòng bàn tay hắn là một cây kẹo được bọc lại bằng giấy dầu màu sắc rực rỡ.
Thẩm Cố Dung đang muốn vươn tay ra lấy, bỗng nhiên phản ứng, nghi hoặc nói: “Vì sao con không đi vào?”
Mục Trích hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh nói sư tôn cần nghỉ ngơi, không cho chúng con tự tiện tới quấy rầy sư tôn.”
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu sửng sốt, nhờ vậy mới biết vì sao mấy ngày nay không thấy hai tiểu đồ nhi của y, hóa ra là bị Ôn Lưu Băng tranh sủng không cho tới.
“Mặc kệ hắn.” Thẩm Cố Dung không giả bộ, vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng chọt lòng bàn tay Mục Trích hai cái, nghiêng đầu nói: “Chỉ cần con muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Mục Trích bị y chọt đến cứng đờ người.
Thẩm Cố Dung nói: “Vào đây đi.”
Trái tim Mục Trích run lên, hàm hồ đáp lại, cầm kẹo vào phòng.
Vừa mới vào cửa, Mục Trích liền liếc thấy tiểu sư tôn nhà hắn mặc một bộ áo đỏ chói mắt, lười biếng ngồi trên giường nệm, vịn cửa sổ nhoài người nhìn ra ngoài, y không xỏ giày, gót chân nhỏ rụt trong y phục, thỉnh thoảng lại đong đưa vài cái.
Nếu không phải biết rõ người này đúng là sư tôn hắn, Mục Trích sẽ thật sự coi y như một đứa trẻ.
Thẩm Cố Dung một tay chống đầu, một tay vẫy hắn tới muốn lấy kẹo.
Mục Trích có thói quen luôn cúi đầu trước mặt y, hắn vừa đưa kẹo tới, đột nhiên cảm giác được một đôi tay nhỏ ấm áp đang cầm lấy năm ngón tay mình.
Mục Trích rụt tay lại theo bản năng, lại bị Thẩm Cố Dung dùng sức kéo, bởi vì lực tay rụt về của hắn lớn, cơ thể nho nhỏ của Thẩm Cố Dung bị hắn kéo đổ về phía trước, suýt nữa ngã xuống từ trên giường nệm, Mục Trích vội luống cuống tay chân đỡ y.
Sau khi Thẩm Cố Dung ngồi ổn định, y nhéo nhéo năm ngón tay Mục Trích, hỏi hắn: “Vì sao con luôn cúi đầu?”
“Hử? Sao không nói lời nào?”
Tiếng nói của Mục Trích như bị người ta trộm mất, thử mở miệng hồi lâu nhưng một chữ cũng không thể thốt ra, sốt ruột khiến thái dương hắn chảy ra chút mồ hôi.
Bởi vì từ góc độ cúi đầu của hắn, tầm mắt vừa vặn chạm vào đôi mắt mông lung đầy nghi hoặc của Thẩm Cố Dung.
Mục Trích ngẩn ngơ một lúc lâu, mới hít sâu một hơi, giọng nói hơi nhũn ra, lẩm bẩm: “Xấu……”
Thẩm Cố Dung không nghe rõ: “Gì cơ?”
Giọng nói của Mục Trích có chút không ổn định, như một con thú nhỏ bị ép vào khốn cảnh, nhưng lại không biết lấy đâu ra hy vọng mà không chịu chạy trốn, hắn lúng ta lúng túng nói: “Bởi vì vết bớt trên mặt…… Rất xấu.”
Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, mới hỏi đầy kỳ quái: “Xấu là sao, sư tôn còn mù đây này.”
Mục Trích: “…….”
Mục Trích mờ mịt nhìn y, tựa hồ không nghĩ tới sư tôn hắn sẽ nói ra những lời này.
Sau khi Thẩm Cố Dung nói xong mới phát hiện không đúng, y ho khan một tiếng, cố gắng gìn giữ uy nghiêm sư tôn cho mình, nói: “Thân thể chỉ là một túi da thôi, người tu đạo không cần quá để ý đến xấu đẹp.”
Mục Trích mê man nói: “Là như vậy sao?”
Thẩm Cố Dung gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Mục Trích thử vận chuyển linh lực, liền nghe sư tôn hắn nói trong lòng: [ Tất nhiên rồi, mọi người trên thế gian đều như thế, ngoại trừ sư tôn. ]
Mục Trích: “……”
Trong lòng Mục Trích không biết có cảm tưởng ra sao, nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Thẩm Cố Dung ăn xong một viên kẹo, Tố Tẩy Nghiên quả nhiên đến đưa đồ chơi cho y thật.
“Đây là thứ mà rất nhiều đứa trẻ ở U Châu đều thích.” Tố Tẩy Nghiên cầm chiếc trống bỏi trong tay, nhẹ nhàng lắc lắc, trống bỏi phát ra tiếng vang thanh thúy, dịu dàng nói: “Nghe nói hai mặt trống đều dùng da mềm hàm dưới của thú U Minh chế tác, ngàn năm không mục.”
Thẩm Cố Dung: “……”
Da……, Hàm dưới……
Thẩm Cố Dung lúng túng nói: “Sư tỷ, ta không chơi cái này.”
Tố Tẩy Nghiên lại lấy ra một đống đồ chơi của trẻ em, tất cả đều làm từ xương cốt, da hoặc máu yêu thú nấu chảy, cái sau so với cái trước càng đẫm máu hơn.
“Đệ không chơi có thể cho hai bánh trôi nhỏ kia nhà đệ chơi.” Tố Tẩy Nghiên dịu dàng nói: “Hiện tại việc cấp bách nhất vẫn là khôi phục thân thể cho đệ, ta và Bất Quy đã thương lượng mấy biện pháp, chờ ngày mai chúng ta sẽ thử xem xem.”
Thẩm Cố Dung thử nói: “Không, không cần phải gặp Ngũ sư huynh chứ?”
Y thật sự rất sợ con Giao Long kia.
Tố Tẩy Nghiên cười nói: “Không cần.”
Lúc này Thẩm Cố Dung mới yên lòng.
Tố Tẩy Nghiên lại lấy ra một cái băng tiêu, nói: “Đây là băng tiêu mới ta lấy từ chỗ Lục sư huynh của đệ khi đi ngang qua Nhàn Vân Thành, hắn nói nó được chế tạo riêng cho đệ, đệ thử xem xem có dùng được không?”
Thẩm Cố Dung vốn đang bị mấy thứ đồ chơi làm từ da xương yêu thú kia dọa sợ khiếp vía, liếc thấy băng tiêu mới thấy chút hứng thú.
Y gỡ băng tiêu trên mắt xuống, cột băng tiêu mới lên.
Sau khi cột băng tiêu mới lên, tầm mắt không chỉ rõ ràng, còn có loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Thẩm Cố Dung ngó trái ngó phải, khi đang thích ứng, trước mặt đột nhiên rơi ra một đám ác quỷ treo cổ, bọn chúng mặt mày dữ tợn, tháo dây treo cổ xuống, khàn giọng kêu lên với y:
“Trả tiền đê!”
“Mười lăm năm ba tháng bảy ngày trước ngươi đến chỗ ta lấy đan dược, rốt cuộc khi nào ngươi mới trả tiền?!”
“Thẩm Thập Nhất! Ngươi trả cho ta tiền mồ hôi nước mắt mau!”
Thẩm Cố Dung: “……”
Thẩm Cố Dung: “AAAAAAAA ——”
Thẩm Cố Dung hét lên một tiếng thảm thiết, sợ tới mức tay chân nhũn ra, trực tiếp kéo băng tiêu xuống, hung hăng ném ra ngoài.
………………………………………………….
Trầm Yên có lời muốn nói:
Anh Sáu đòi nợ kiểu này dọa hồn em nó bay lên trời rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!