Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 - Chương 4: Lôi Thôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70


Chương 4: Lôi Thôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

     “Cô. . .là ai ?”

     Mọi người đồng loạt nhìn cô, trong ánh mắt soi mói của những người này nhìn Khương Điềm Điềm, một giây. . . cô kinh sợ rồi!

     Dũng khí vừa sinh ra hồi nãy chưa đầy một phút không còn miếng nào. Tuy rằng cô xuyên thành Khương Điềm Điềm, là Khương Điềm Điềm chân chính. Nhưng đến cùng do tuổi không lớn lắm, hoàn cảnh xa lạ làm con người ta hoảng sợ. Khương Điềm Điềm nhếch miệng, liền hóa thân “Điềm kinh sợ” .

     “Tôi. . .”

      Ánh mắt của cô nhìn đến Dương Quế Hoa, lập tức bước nhanh tới bên người Dương Quế Hoa, khoác lấy một cánh tay của bà. Thập phần quen thuộc.

      Dương Quế Hoa: “? ? ?”

     “Quế Hoa tẩu tử, đây là thân thích nhà tẩu à?”

     Dương Quế Hoa bị Khương Điềm Điềm ôm chặt, rút cũng rút không được, khóe miệng bà co giật, trả lời: “Không phải, đây là con gái của Khương lão nhị. Đúng rồi, tại sao lại tới đây?”

     Khương Điềm Điềm lập tức, nói: “Tôi muốn xin phép nghỉ thêm một ngày.”

     Dương Quế Hoa: “. . .”

     Khương Điềm Điềm: “Ngày mai tôi có thể cùng mọi người đi công xã không?”

     Dương Quế Hoa: “. . .”

     Bà hít một hơi thật sâu, nghẹn một bụng lửa cháy ồm ồm, hỏi: “Cô đi công xã làm gì!”

Khương Điềm Điềm lập tức cầm lên bảo bối của mình nói: “Tóc của tôi có thể bán, tôi muốn đi công xã bán lấy tiền.”

     Dương Quế Hoa há mồm muốn nói gì đó, chỉ là còn chưa mở miệng, lại nghĩ đến điều gì liền thở dài một tiếng, nhìn về phía nam nhân trung niên khi nãy còn căn ngăn, hỏi: “Đội trưởng, nha đầu này chỉ là một cô nương, sống một mình cũng không dễ dàng, ngài xem. . .”

     Đại đội trưởng cũng không làm khó xử Khương Điềm Điềm: “Buổi sáng ngày mai tới sớm một chút.”

     Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu, giòn giã đáp: “Tốt.”

     Đại đội trưởng nhìn bộ dạng lôi thôi của cô, nhịn không được, nói: “Cô đi ra ngoài, sửa sang lại bản thân một chút.”

     Khương Điềm Điềm: “. . .”

     Cô, người từ thế kỉ 21 xuyên về thập niên 60 lại bị một ông chú ghét bỏ, ah đúng, ông chú thoạt nhìn ít nhất bốn mươi, còn cô trước khi gặp nạn còn chưa tới hai mươi. (hỏng hiểu lắm ý của t.giả nên mìk edit y bản raw)

     Khương Điềm Điềm yên lặng nhìn lên trời, cảm giác bản thân có chút đáng thương.

     “Được rồi, trở về đi.” Đại đội trưởng thấy cô ngẩn người, vẫy vẫy tay, nói.

     Khương Điềm Điềm lúc này mới lấy lại tinh thần, cô bĩu môi, lại cúi đầu nhìn xem chính mình lần nữa, giống như là, đại khái như, khả năng giống, xác thực là, có chút lôi thôi nha.

     “Nha.”

     Cô quay người đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại nhìn về phía đại thúc đang cầm gậy gỗ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía chàng trai bị đánh, chàng trai cao cao nhưng gầy, trẻ trung lại hào sảng. Tuy không phải là thanh niên trắng trẻo, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, điển hình của mặt Giáo thảo. (Kiểu giống mí em trai học giỏi hay xuất hiện trong típ truyện thanh xuân vườn trường ấy ạ)

     Chàng trai phát giác được ánh mắt của cô, nhíu mày nhìn sang.

Khương Điềm Điềm bắt gặp được tầm mắt của hắn, ánh mắt một lần nữa rơi vào đại thúc bên cạnh, có chút bừng tỉnh hiểu ra. Sôi nổi rời đi, thật giống như mỹ nữ nhảy ra cứu gấu chó vừa rồi không phải là cô vậy.

     Về phần hiểu ra cái gì, thì không một ai biết được!

     Người trong đại đội: “? ? ?”

     Kế toán Trần sâu kín nhìn về phía con trai, gương mặt lạnh như quan tài hỏi: “Lão Lục, con biết nha đầu này?”

     Giáo thảo lập tức lắc đầu: “Không biết! Cha, ngài như thế nào có thể giác ngộ thấp như vậy! Con cần phải biết cô ấy, thì cổ mới có thể bênh vực lẽ phải sao? Người ta thấy việc bất bình liền lên tiếng không được sao?”

Kế toán Trần chưa đầy một giây liền nổi nóng, “Mày lại cãi, tao đánh chết mày đồ ranh con.”

     “Ah! Gϊếŧ người rồi! ! !”

Sân đại đội liền liên tiếp phát ra tiếng thét như gϊếŧ heo.

      Bất quá lúc này đây, Khương Điềm Điềm đã đi xa, cô không trực tiếp về nhà, mà là nghe lời Vương Thẩm đến cánh rừng nhặt củi. Có lẽ bởi vì tối hôm qua vừa mới mưa, nhánh cây có chút ẩm ướt, nên không có người đến nhặt, Khương Điềm Điềm thuận lợi thu hoạch rất tốt.

      Khương Điềm Điềm trước đây có bao giờ phải làm những việc như vậy! Tuy nhiên hoàn cảnh bây giờ khó khăn, Khương Điềm Điềm ngược lại không có cảm giác gian khổ gì. Nghèo một chút, tồi tàn một chút, thậm chí muốn cái gì đều chính mình làm. Nhưng nghèo vui vẻ mà!

      Tâm tình tốt, làm cái gì cũng tốt.

      Cô tới tới lui lui vài lượt nhặt được củi lửa. Lại đi bờ sông lui lui tới tới vài lần lấy nước. Nước sông không thể uống được, nhưng Khương Điềm Điềm định dùng để tắm nên cũng chả sao. Trong thôn có miệng giếng, một cái đông một cái tây, khoảng cách từ nhà Khương Điềm Điềm tới đều không gần. Ngược lại con sông nhỏ cách nhà Khương Điềm Điềm không xa, thuận tiện hơn rất nhiều.

     Việc nhặt củi xách nước đều rất mệt a, đã muốn nửa cái mạng nhỏ này của cô. Nhưng Khương Điềm Điềm không bỏ cuộc, vẫn phải nấu nước nóng, tắm sạch một lượt, thật sự là quá dơ rồi.

     Cũng không biết nguyên chủ bao lâu rồi chưa tắm rửa, Khương Điềm Điềm chà xát trên người liên tiếp rớt xuống bụi bẩn, tóc của cô càng đáng sợ hơn, quá dài để có thể gội sạch. Cô lại càng kiên định, quyết tâm đem mái tóc này đem bán.

     Tắm rửa xong, không hề khoa trương chút nào, Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân tối thiếu phải rớt hai cân bụi đấy.

     Khương Điềm Điềm cũng có chút thông minh, bởi vì nấu nước tắm rửa, cho nên cô trực tiếp đặt trong bếp lò mấy củ khoai lang, làm vậy đỡ phải phiền toái nấu cơm tối.

     Cô đem chum nước bình thường để nước giếng múc ra bỏ vào nồi nấu lên lại bỏ thêm chút đường đỏ, một bên nấu nước một bên nướng khoai lang, một ngày này trôi qua còn khá suôn sẻ.

     Ở nông thôn không có đồng hồ, muốn thức dậy cũng phải dựa vào đồng hồ sinh học, Khương Điềm Điềm vừa xuyên qua, lại làm việc trọn vẹn một ngày, mặc dù ngủ rất sớm, vẫn như cũ dậy trễ ah. Cũng may, bởi vì biết rõ hoàn cảnh một cô gái đáng thương như cô cần phải bán tóc để kiếm tiền, cho nên đội mới không có trực tiếp bỏ cô lại mà đi. Dương Quế Hoa sáng sớm hấp tấp chạy lại đạp cửa nhà cô.

     “Khương Điềm Điềm, mở cửa ah, tôi biết rõ cô ở nhà!”

     Ma âm xuyên thẳng lỗ tai, Khương Điềm Điềm lầu bầu ngồi dậy, cô lê giày vội vàng chạy tới cửa mở chốt.

     Nếu như đây không thập niên 60, cô thực sự hoài nghi Dương Quế Hoa là fan hâm mộ Tuyết di lâu năm rồi. (nếu có cơ hội QQ cũng muốn xem thử Tuyết di đã làm gì mà làm t.giả ám ảnh đến v ahhh)

Dương Quế Hoa hấp tấp nói: “Cô thế nào còn chưa đi nữa? Nhanh lên..! Chúng ta lập tức xuất phát!”

     Thời gian cấp bách, Khương Điềm Điềm cũng không kịp thu thập cái gì, vội vàng mặc xong quần áo, khóa cửa đi theo Dương Quế Hoa hướng đại đội mà chạy. Khương Điềm Điềm là người đến cuối cùng, lúc này đây đều là những người đi nhờ xe công xã, mọi người nhìn cô không ngớt. Cô cũng không quen biết đại thẩm, đại tỷ nào trong đây.

Mọi người chừa cho Khương Điềm Điềm một chỗ, Khương Điềm Điềm đi quá vội vàng, còn chưa buộc tóc, nghĩ đến mình ngày hôm qua còn bị một đại thúc thập niên 60 chê cười, cô liền tiện tay cột một bím tóc đuôi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo.

     Mấy đại thẩm nhìn tay nghề của mà khóe miệng co rút.

     “Khương Điềm Điềm ah, nghe nói cô muốn đi bán tóc à? Lúc mẹ kế cô ra đi không có để tiền lại sao?” một đại thẩm gầy gò bắt đầu hỏi han cô.

     Khương Điềm Điềm quay đầu lại liếc nhìn bà một cái, sách, con mắt còn rất nhỏ nga!

     Khương Điềm Điềm: “Ngài lúc nào nghe qua mẹ kế cùng kế nữ có mối quan hệ tốt?”

     Khương Điềm Điềm lén đổi khái niệm, bởi vì cô cũng không biết, tiền lưu lại kia rút cuộc là “Khương Điềm Điềm” có biết không, hay người cha đã mất của cô giấu tiền riêng. Cho nên, không thể trả lời.

     Đại khái là lời nói của Khương Điềm Điềm làm run động dây thần kinh bát quát của mình, đại thẩm mắt nhỏ lập tức hỏi: “Vậy quan hệ các cô không tốt sao? Cô ta có hay không đối xử với cô không tốt?”

     Trong ánh mắt lóe ra tia sáng bát quát đậm đặc.

     Khương Điềm Điềm: “Vậy ngài nói, ngài nghe qua bà ta đánh tôi, mắng tôi, nói bậy về tôi sao?” Vừa vặn, cô cũng hỏi thăm một chút.

     Đại thẩm mắt nhỏ: “. . . Hình như, không có.”

     Khương Điềm Điềm: “Vậy đại thẩm nói có thấy bà ta có bắt tôi làm việc nặng nhọc không?”

     Đại thẩm mắt nhỏ: “. . . Hình như, cũng không có.”

     Khương Điềm Điềm: “Vậy cha tôi, ngài có thấy cha tôi đối xử với tôi không tốt sao?”

     Đại thẩm mắt nhỏ: “. . . Hình như, còn rất tốt.”

Khương Điềm Điềm: “Vậy ngài xem, bà ta không có đánh tôi, không mắng tôi cũng không có nói bậy về tôi, không sai sử tôi làm việc, cũng không có khuyến khích cha tôi đối xử với tôi không tốt. Người mẹ kế này cũng xem như không phải không tốt đúng không.”

     Đại thẩm mắt nhỏ ngồi nghe một hồi cũng cảm thấy rất có lý. Mẹ kế ah, chỉ cần không bắt nạt người là mẹ kế tốt nha!

Khương Điềm Điềm theo lời của người khác nói cũng đã biết được một chút sự tình Khương gia, cũng đủ hài lòng. Kỳ thật Khương gia vốn dĩ như thế nào, cũng không quan trọng lắm, dù sao đều đã qua. Người muốn sống tốt phải tự mình phấn đấu ah.

     Khương Điềm Điềm: “Chúng ta muốn mua đồ, đều phải đi công xã sao?”

     ” Đúng vậy.”

     Khương Điềm Điềm: “Đường xa như vậy, chúng ta đều đi nhờ xe trâu của đại đội sao?”

     “Làm gì có thể ah! Đây không là xe trâu đại đội sắp xếp để đón thanh niên trí thức sao? Bằng không làm gì có cơ hội như vậy. Chúng ta đều là đi bộ tới đó, cũng may chỉ hai tiếng đồng hồ, không xa lắm. Cô một cô nương cũng đừng đi một mình, đến lúc đó chúng ta tập hợp tại chỗ xe dừng, cùng nhau đi về thôn.”

     Khương Điềm Điềm lúc này rốt cục kinh hãi phát hiện, bọn họ khả năng là. . . Không có xe về!

     Cô bối rối nhìn về phía đại đội trưởng đang đánh xe , nói “Đại đội trưởng, chúng ta không được ngồi xe trở về sao?”

     Đại đội trưởng: “Xe trâu là đi đón thanh niên trí thức, không đủ chỗ.”

    “Tôi rất gầy, một chút cũng không chiếm chỗ.”

    Khương Điềm Điềm cố gắng thuyết phục đại đội trưởng, “Tôi còn có thể giới thiệu cho bọn họ đại đội chúng ta, bọn họ mới đến chắc chắn sẽ rất bàng hoàng, rất cần người an ủi. Tôi có thể nha!”

     Đại đội trưởng: “. . .”

     “Đội trưởng, tôi vừa nhỏ vừa đáng thương, ngài có thể để cho tôi ngồi xe trở về không?”

     Cô nháy mắt, nhu thuận năn nỉ.

     Đại đội trưởng: “. . .”

Ông vẫn là lần đầu tiên gặp phải một cô nương da mặt dày như vậy. Tuy nói là người cùng một thôn, cũng không quá quan trọng mặt mũi. Nhưng lần đầu có người có thể không chút xấu hổ chỉ để ngồi xe trở về như vậy.

     “Tôi còn. . .”

    “Được rồi, giữa trưa cô lại chỗ công tác xã chờ chúng ta.”

     Khương Điềm Điềm một giây liền tủm tỉm cười: “Được ạ!”

    Đại thúc thập niên 60 này quả nhiên là người tốt, quá thuần phác (mộc mạc, giản dị)!

Kỳ thật, xe trâu so với đi bộ cũng không thể nhanh hơn bao nhiêu, chỉ là không mệt mỏi mà thôi, thời điểm bọn họ đến công xã cũng 9 giờ rồi. Mục đích số một của Khương Điềm Điềm nằm ngay bên cạnh sân của công xã, là một tiệm cắt tóc quốc doanh nhỏ.

     Đầu năm nay, không có bát quát gì nên các đại thẩm, đại tỷ đều đi theo Khương Điềm Điềm đến chỗ tiệm cắt tóc.

    Khương Điềm Điềm đi tuốt ở đằng trước, cười tủm tỉm, con mắt cong cong: “Đại thúc. . .”

Còn chưa nói xong, đã bị Dương Quế Hoa đánh gãy, bà lập tức mở miệng thay cô: “Vì nhân dân phục vụ. Đồng chí, vị tiểu đồng chí này muốn đem tóc mình cống hiến cho công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội hiện đại, xin hỏi, giá thu mua như nào?”

     Lão bá tóc bạc trắng: “Đả đảo hết thảy bọn mê tín dị đoan.”

     Ông nhìn thoáng qua tóc Khương Điềm Điềm, thoả mãn gật đầu: “Một mao tiền.”

     Khương Điềm Điềm: “! ! !”

     Thực tiện nghi!

      Ah không, có lẽ rất nhiều đó!

     Nếu không tại sao mọi người nghe đều há hốc mồm !

     Quả nhiên, cô còn chưa hiểu được giá tiền ở đây ah!

     Khương Điềm Điềm: “Lão bá cắt đi ạ!”

Lão bá chỉ chỉ cái ghế, Khương Điềm Điềm lập tức ngồi lên, những người khác biết rõ giá tiền, cũng không ở lại lâu, nghĩ đến việc bản thân còn muốn mua đồ nên đều rời đi. Lão bá hỏi: “Cô cắt kiểu tóc như nào?”

     Dừng một cái, chủ động hỏi: “Kiểu giống Lưu Hồ Lan(1), thế nào!”

     Khương Điềm Điềm: “Được ạ.”

     Lão bá cầm kéo bắt đầu cắt, tạch tạch tạch cắt một đường xuống dưới.

    Mà lúc này, mấy đại nương cùng con dâu khi nãy đi chung xe bò với Khương Điềm Điềm, lại cảm thấy cô rất quen thuộc ah!

     Nhìn thoáng qua thực sự có chút quen thuộc? Nhưng mà giống ai đây?

Lưu Hồ Lan(1): Liu Hulan là nữ anh hùng nhân dân TQ. Còn đây là kiểu tóc nè[Edit] Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 - Chương 4. Lôi Thôi

[Edit] Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 - Chương 4. Lôi Thôi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN