Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 - Chương 8: Ngày thân cận (1) (xem mắt)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70


Chương 8: Ngày thân cận (1) (xem mắt)


     Khương Điềm Điềm ước chừng mình đã nghỉ được năm này, phải bắt đầu làm việc thôi.

     Đương nhiên, cô cũng không có loại cảm giác này, dù sao, cô xuyên tới cũng chưa tới năm ngày đây này.

     Công việc của Khương Điềm Điềm rất nhẹ nhàng, bất quá nhẹ nhàng thì cũng có mặt tốt cùng không tốt. Công việc này không mệt người nhưng mà , ngoại trừ hài tử choai choai, đây là nghề có công điểm thấp nhất trong thôn rồi.

     Tuy biết là như vậy, nhưng ngày đầu tiên làm việc, Khương Điềm Điềm mệt đến nổi thiếu chút nữa khóc thút thít rồi.

     Cô cho rằng đào hố giấu đồ đạc rất mệt a; cô cho rằng xách nước nhặt củi rất mệt a rất mệt a; nhưng khi chân chính bắt đầu làm việc, cô mới hiểu được, trách không được đều nói nhân dân lao động là vinh quang đây này! Thật sự là, rất mệt mỏi.

     Cô kinh hãi, lộc cộc băm đồ ăn cho heo mà ỉu xìu héo úa.

     Một hồi tiếng bước chân truyền đến, Khương Điềm Điềm lập tức giữ vững tinh thần, nhanh nhẹn ra dáng băm băm nhiệt tình: “Này ôi!!!, này ôi!!!!”

     “Đừng giả bộ, cỏ heo này của cô cũng không đủ ah!” Am thanh của nữ nhân trung niên vang lên, Khương Điềm Điềm quay ra nhìn, lại ỉu xìu cúi đầu, đây là Vương tẩu cùng cô phụ trách chuồng heo.

     Thôn của bọn họ vốn gọi là “Vương gia thôn”, cho nên họ Vương đặc biệt nhiều. Bất quá về sau vì hưởng ứng lời kêu gọi, nên đại đội bọn hộ từ “Vương gia thôn” đổi thành “Phong Thu Đại Đội” . Tuy thời gian Khương Điềm Điềm xuyên qua ngắn, nhưng cũng biết rõ ràng rồi, thôn này hơn phân nửa đều họ Vương đây này.

     “Được rồi được rồi, xem chút sức lực này của cô, chút cỏ heo mà băm lâu như vậy, để tôi làm cho, cô lại đi nhổ chút cỏ về đây.” Vương tẩu có tính tình mạnh mẽ, không thể chịu được khi thấy Khương Điềm Điềm chậm chạm như vậy, bà vẫy vẫy tay, liền đem Khương Điềm Điềm đẩy ra.

     Kỳ thật công việc của Điềm Điềm so Vương tẩu nhẹ nhàng hơn nhiều. Công việc trong chuồng heo này, Vương tẩu là chủ lực, cô bất quá chỉ có thể coi là trợ lý. Làm đồ ăn cho heo, cho heo ăn, dọn dẹp chuồng heo, thậm chí heo có chút bệnh vặt cũng là tẩu ấy xử lý, cho nên tẩu ấy ở trong đại đội nhận được điểm tối đa là mười công điểm; Khương Điềm Điềm với tư cách là trợ lý chỉ có thể băm chút cỏ heo, ngẫu nhiên giúp đỡ cho heo ăn mà thôi.

      Khương Điềm Điềm ánh mắt như sao sáng cảm động: “Vương tẩu tử, tẩu thật tốt.”

     Vương tẩu mắt trợn trắng: “Nếu không phải nhận của Từ Thúy Hoa một khối vải đỏ, chắc tôi rãnh mà quản cô! Đi đi đi!”

     Khương Điềm Điềm: “. . . ? ? ?”

     Cô cầm theo rổ, hướng rừng cây mà đi, cả người có chút mê mang, khó hiểu.

     Từ Thúy Hoa. . . Cũng đưa Vương tẩu một khối vải đỏ?

     Khương Điềm Điềm cảm giác mình cũng là một đứa bé thông minh, lanh lợi, thế nhưng mà, lúc này đây cô một chút cũng không hiểu nổi con người của Từ Thúy Hoa! Cô tìm một tảng đá ngồi xuống, rồi tự hỏi mẹ kế Từ Thúy Hoa rốt cuộc là người như thế nào!

     “Điềm Nha Đầu!” âm thanh có chút vội vàng của một nữ nhân vang lên.

     Khương Điềm Điềm nhìn lại, thì ra là Vương thẩm cách vách nhà cô. Xét thấy quan hệ hai người mười phần tốt đẹp, cô liền mỉm cười: “Vương thẩm, tại sao thẩm tới đây?”

     Vương thẩm vui vẻ, rạo rực: “Còn không phải tìm con sao?”

     Vương thẩm cảm thấy, mình thật sự là bà mối đệ nhất của Phong Thu Đại Đội, ai so cũng kém! Bà lôi kéo tay nhỏ Khương Điềm Điềm dò xét cô, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, hết sức hài lòng gật đầu: “Con lớn lên xác thực đẹp mắt.”

     Khương Điềm Điềm: “? ? ?”

     Cô gãi đầu, hỏi: “Con lớn lên đúng là đẹp, cái này có nghi vấn gì sao?”

     Vương thẩm co giật khóe miệng một chốc, không có cách nào đáp trả.

     Nhưng mà nghĩ đến điều gì đó, bà lại cao hứng lên, nói: “Còn có, tính tình cũng có chút được.” bà nhìn kiểu gì cũng có cảm giác hài lòng.

     Khương Điềm Điềm phồng hai má, hỏi: “Thẩm có chuyện gì nha?” Kỳ kỳ quái quái thật đó.

     Vương thẩm thần bí, lại có ý cười, nói: “Điềm Nha Đầu ah, thời điểm người mẹ kế của con rời đi, không phải nhờ thẩm lưu ý tìm đối tượng cho con hay sao? Chuyện này thẩm một mực để ở trong lòng, mà còn rất quan tâm đây này! Mấy ngày nay thẩm đều suy nghĩ, người như nào có thể xứng với con nha. Cô nương lớn lên thực đẹp mắt, làm sao nhẫn tâm tìm cho con một bãi cứt trâu!”

     Khương Điềm Điềm lập tức nghiêm chỉnh đáp: “Lớn lên xấu, con không thèm!”

     Loại sinh vật nam nhân này, có nhiều tâm tư mờ ám nhất, cha cô tuy là tiểu bạch kiểm, không được coi là anh tuấn tiêu soái, nhưng cũng là người có vẻ ngoài nhìn đàng hoàng, chất phác. Rồi thì sao, cho dù lớn lên không xấu nhưng có tâm tư cũng xấu đó thôi? Còn không bằng tìm một người lớn lên soái! Tối thiểu cũng được cảnh đẹp ý vui, sau này nếu có tách ra cũng không thiệt thòi. (Chị nhà thiệt thực tế ah)

     Vương thẩm lại bị chẹn họng, cũng may tiếp xúc vài ngày, bà có chút hiểu rõ tính tình Khương Điềm Điềm, nên dứt khoát không để trong lòng, nói: “Đẹp mắt đẹp mắt, trong thôn chúng ta hắn được coi như người đẹp mắt nhất rồi. Không chỉ lớn lên đẹp mắt, còn tốt nghiệp trung học đây này! Là người có văn hóa hiếm có, trong nhà lại có điều kiện. Cha hắn là kế toán đại đội ta, mẹ hắn cũng là người giỏi giang từ trong ra ngoài, không dễ chịu thiệt. Trong nhà sáu anh em, hắn thứ sáu. Một chị gái, hai ba bốn năm đều là anh trai, đã lập gia đình hết. Trong nhà sống rất tốt!”

     Khương Điềm Điềm mày cong cong, hỏi: “Cái việc tốt này, làm sao có thể tiện nghi cho  một cô nương mồ coi như con?”

      Tốt, thật tự hiểu lấy mình!

     Vương thẩm: “. . .”

Bà có chút xấu hổ, nói: “Nhà hắn mọi thứ đều tốt, anh em trong nhà cũng hòa thuận, chỉ có điều. . . Tiểu tử này, có hơi lười.”

     Vương thẩm cũng hiểu được, đều cùng một thôn, loại chuyện này đâu dấu diếm được, dứt khoát nói trắng ra: “Hắn đọc qua nhiều sách vở, ngược lại nhìn giống người thành phố, cả ngày nhân mô cẩu dạng(1). So với người khác thì hắn hơi lười. Bất quá con cũng đừng cảm thấy thẩm gài con, thẩm đã đáp ứng giúp con xem xét, không khả năng đi lừa gạt con. Hắn tuy lười một chút, nhưng nhà hắn vẫn chưa phân gia(ở riêng, tách hộ)! Hắn là con út, con gả cho hắn, không sợ thiệt thòi.”

Nhân mô cẩu dạng(1): nghĩa đen là chó đội lốp người, nhưng mà trong cau này lại có nghĩa khác là khen anh nhìn rất ra dáng phong độ, chỉnh chu. 😊)

     Khương Điềm Điềm bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thầm nói chính là cái người bị đánh hôm ở đại đội sao?”

     Vương thẩm vỗ đùi, gật đầu: “Đúng thế, là hắn!”

     Bà sợ Khương Điềm Điềm không muốn, tiếp tục khích lệ: “Đại tỷ hắn lấy chồng ở trấn, anh rể là trợ lý công xã, chị gái cũng bán hàng ở trong chỗ cung ứng và tiếp thị của công xã. Các anh trai thì làm việc ở trong công xã, rất có năng lực. Lão ngũ Trần gia tham gia quân ngũ, cũng là người có tài! Nhà hắn có điều kiện tốt như vậy cho dù hắn lười thì vẫn còn rất nhiều người muốn làm mai! Còn không phải tiểu tử này lớn lên đẹp mắt, muốn tìm người vợ đẹp cho nên mới trễ nải tới giờ sao? Ah đúng đúng, hắn năm nay mười chín, lớn hơn con hai tuổi.” (Đố m.ng biết chị Na9 là ai nè? N9 vs Na9 siêu cấp có duyên nha *v*)

     Khương Điềm Điềm trước giờ chỉ thấy tự do yêu đương, chưa bao giờ thấy thân cận kiểu vậy! Vương thẩm không nói rõ nhưng cô rất hưng phấn nha!

     Thì ra, hoàn cảnh gia đình mỗi người cần phải giải thích cặn kẽ như vậy.

     Cô thật vui vẻ: “Vậy được nha, thẩm an bài đi.”

     Vương thẩm nghe xong, vui vẻ ra mặt: “Được rồi, liền ngày mai!”

     Khương Điềm Điềm coi trọng, gật đầu: “Được ạ!” Cô cũng muốn thân cận nha!

     “Mặc đẹp chút!” Vương thẩm dặn dò.

     Khương Điềm Điềm hiểu chuyện, phụ họa: “Được.”

     Bất quá lại bổ sung: “Con vốn đã đẹp, cho dù mặc nùi giẻ thì vẫn đẹp nha.” (sa mạc lời -_-)

     Vương thẩm: “. . .”

Muốn nói Vương thẩm vì cái gì gấp gáp như vậy, kỳ thật chuyện này không phải Vương thẩm sốt ruột, mà là Trần gia sốt ruột. Đừng nói trong thôn họ, cho dù ở trên trấn, thanh niên mười chín mà chưa định ra hôn sự cũng không có mấy ai đâu! Điều kiện Trần gia không sai, Trần tiểu Lục điều kiện bên ngoài lại không tệ, cũng không phải là không có người giới thiệu. Khi vừa mới mười sáu người muốn làm mai cho Trần tiểu Lục nhiều như biển. Thế nhưng mà, không có thành!

     Hết thảy không có thành!

     Ngược lại không phải người ta không nhìn trúng hắn. Mà là, hắn không chịu!

     Người ta chịu khó, hắn không chịu.

     Người ta hào phóng, hắn không chịu.

     Người ta điều kiện tốt, hắn cũng không chịu.

     Đã vậy, con hàng này còn muốn tìm người lớn lên đẹp mắt lại hợp ý.

Hắn muốn tìm người đẹp mắt, không phải không có! Thế nhưng mà, con mắt hắn không giống với người bình thường. Đầu năm nay tất cả mọi người đều ưa thích cô nương mày rậm, mắt to, đẫy đà. Nhưng hắn khăng khăng không chịu! ! !

     Hắn không thích mày rậm mắt to.

     Muốn tìm một người phù hợp với thẩm mỹ  “Đẹp mắt”, lại “Hợp ý” của hắn, thực mẹ nó khó, rất khó ah!

     Cứ như vậy, hắn liền trở thành “Thanh niên lớn tuổi ” rồi.

     Sự bắt bẻ của hắn truyền khắp bốn phương tám hướng, bắt bẻ một chút, không phải không được. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác con hàng này là một quỷ lười. Mình cũng một thân đầy rận còn ghét bỏ người khác, thời gian lâu ai chịu cho nổi? Không chút khoa trương, đừng nói Phong Thu Đại Đội bọn họ, cho dù toàn bộ công xã, đều không người nào dám giới thiệu đối tượng cho hắn. Đây không phải giới thiệu đối tượng, đây là kết thù!

     Phàm là tiểu cô nương nhà ai liếc hắn nhiều một cái, đều bị lão nhân gia(cha mẹ or người lớn tuổi) trong nhà nhéo lổ tai đấy! Ai muốn cùng hắn kết thân(kết hôn) nha!

     Khó có được một người chịu giới thiệu đối tượng cho hắn, Trần đại nương còn không phải bắt được cọng cỏ cứu mạng! Khương Điềm Điềm điều kiện trong nhà không tốt lắm, nhưng là! ! !

     Không quan trọng! Tuyệt không quan trọng! ! !

     Bọn họ đã không còn năng lực bắt bẻ rồi!

     Cho nên, Trần gia rất kích động, nóng lòng ah. Vương thẩm quyết đoán, dứt khoát hẹn ngày cho Điềm Nha Đầu thân cận.

     Dù sao, Khương Điềm Điềm thật sự đẹp mắt, hơn nữa, cô cũng không phải loại đẹp mắt kiểu mày rậm mắt to đẫy đà. Cho nên, Trần đại nương rất kích động, sốt ruột, sợ rằng không thể lại tìm được một người như vậy trong thôn.

     Hai nhà thân cận, địa điểm tại lão Trần gia.

     Khương Điềm Điềm lại xin phép nghỉ rồi, nhưng mà lúc này trong đội không có ý kiến gì, dù sao, thân cận là việc lớn một lần trong đời. 

     Khương Điềm Điềm không có quần áo gì tốt, hai cái áo bông, hai cái áo bình thường, đều có cái miếng vá đấy.

     Cô chỉ đơn giản tắm rửa một cái rồi tìm áo ít mảnh vá nhất mặc lên, xong lại bôi thêm kem bảo vệ da. (mị hơi thắc mắc cái kem này có phải kem chống nắng k ta?)

     Vương thẩm tới đón cô, dùng lực gật đầu, bà cảm thấy, tiểu cô nương nhẹ nhàng, đơn thuần lại có điểm đáng yêu như Khương Điềm Điềm, Trần tiểu Lục nếu không chịu, vậy hắn nhất định là bị mù! Rất rất mù!

     Trần gia cách nhà Khương Điềm Điềm không xa, nhưng mà nhà ai có tiền nhà ai không nhìn thoáng cái là nhận ra. Đương nhiên, trong thập niên 70 này, cái gọi là đỡ tí chính là rất khác biệt đấy. Tựa như ngày và đêm vậy.

     “Đại tẩu tử, có ở nhà không?” Vương thẩm không có trực tiếp vào cửa, mà đứng ở cửa ra vào hô.

     Vừa dứt lời, rất nhanh, nữ nhân trung niên chừng năm mươi liền chạy ra, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: “Ở đây ở đây! Còn không phải chờ cô từ sớm sao?”

     Tầm mắt của bà rơi vào Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm một khuôn mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ trắng nõn, tóc ngắn có chút xoã tung nhìn rất thanh tú động lòng người, không phải là đại mỹ nhân, nhưng tuyệt đối có thể nói là tiểu giai nhân thanh tú rồi.

     Có chút gầy, không phải cô nương đẫy đà mắn đẻ.

     Chẳng là, đầu năm nay, gầy đều là bình thường. Cô nương béo một chút cũng không có đâu.

     Bà vừa liếc mắt, lập tức nói: “Mau vào ngồi.”

Dẫn hai người vào cửa, liền thấy Kế toán Trần ngồi trên giường gạch, gặp lại Khương Điềm Điềm, có chút xấu hổ. Nhưng mà rất nhanh liền bình thường, làm như là không có chuyện gì. Còn Khương Điềm Điềm thì thoải mái ngồi xuống.

     Trần bà tử: “Này, các cô ăn kẹo.”

     Bà nhìn qua thấy con trai còn chưa ra, lập tức bắn cho lão đầu nhà mình một ánh mắt. Kế toán Trần nhanh chóng xuống giường, hắn nói: “Tôi đi xem tiểu tử này như thế nào còn chưa ra. . .”

     Chưa kịp nói xong, liền thấy rèm cửa được xốc lên, anh bánh hạnh nhân mặt giáo thảo mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng bước chậm ra.

     Khương Điềm Điềm quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

     Khương Điềm Điềm đuôi lông mày kẽ giật giật, mắt cong cong, giương khóe miệng lên, mỉm cười đấy thân thiện.

     Cô, siêu lễ phép.

     Anh bánh hạnh nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, phút chốc gương mặt trắng liền ửng đỏ…, con mắt cũng phát sáng lên.

     Đôi vợ chồng Trần gia: “? ? ?”

     Hắn, cũng có ngày hôm nay? 

——————————————————————————————————————————–

QQ hôm qua mới đi chích ngừa, nguyên ngày bị chị vaccine quật cho nằm bệt luôn, M.ng đã chích ngừa ch, có ai bị giống mị hơm?  Nhưng cũng rán update chương mới cho m.ng đọc đỡ bùn mùa covid, m.ng ơi quăng sao cho QQ thêm động lực nha nha nha!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN